“Bây giờ ta là phàm nhân, định lực rất kém.” Hắn lầu bầu vài tiếng, không hề có gánh nặng tâm lý mà giải vây cho bản thân, sau đó thừa cơ hôn vào cần cổ trắng ngần của nàng. Nha đầu này đào đào sờ sờ ở trên người hắn lâu như vậy, tuy nói là kiểm tra chữa trị vết thương, lại câu dẫn ra dục niệm của hắn. Thật vất vả hiện tại bốn bề vắng lặng…
Cảm giác ôn hòa thấm ướt truyền đến khiến thân thể nàng mềm nhũ, nhịn không được đưa tay chống đỡ lồng ngực hắn, lòng bàn tay cảm nhận được tim đập hữu lực rõ ràng, tranh thủ thời gian nói: “Chàng điên sao, trên người của chàng còn bị thương đó!”
“Vết thương nhỏ không sao, không đau nữa rồi.” Hắn hôn một mạch xuống, hôn đến nơi ngực để lộ ra phần da tuyết trắng, đáng tiếc hiện tại hắn chỉ có thể động một tay, cởi xiêm y ra quá tốn sức, nàng lại lắc lắc thân thể không chịu phối hợp. Tóm lại mặc dù hắn biến thành phàm nhân, nhưng độ linh hoạt của ngón tay không giảm, rốt cục là len lén mở ra được hai lớp vướng bận.
“Nha đầu, ta khát nàng thật lâu.” Nhịn nhiều ngày, giờ phút này thật vất vả hai người mới ở cùng một chỗ, vuốt ve thân thể nhỏ nhắn mềm mại trong ngực, cậu nhóc của hắn tất nhiên ngoi đầu lên.
Nàng ngã ngồi trên đùi hắn, cảm giác được một nơi trên thân thể của hắn đã xảy ra biến hóa, trong miệng vội la lên: “Không được, không được!” Nàng chưa bao giờ hành sự dã ngoại,hơn nữa bây giờ ai cũng không thể phóng ra kết giới,vạn nhất … Chỗ mẫn cảm nhất trước ngực đột nhiên bị một ngụm ấm áp bao phủ, bị hút mút, nàng muốn hắn rời đi, nhưng thân thể lại như bị rút đi xương cốt, càng thêm mềm mại.
Nàng muốn nói, trong nội tâm nàng còn có ý buồn bực, không muốn chấp nhận. Thế nhưng mà thân thể lại khuất phục trước ý định. Nàng giữ chặt lấy mái tóc đen của hắn, cố gắng một lần cuối: “Có người!”
Trong góc, Chư Kiền thò đầu ra nhìn, ló đầu thăm dò, nhìn qua hai người đang dây dưa cùng một chỗ, trong mắt tràn ngập khinh bỉ: không phải là muốn làm chuyện kia sao? Nhân loại chính là sĩ diện cãi láo, không bằng bọn ta từ trước đến giờ luôn đi thẳng vào vấn đề, thống thống khoái khoái.
Trường Thiên liếc nhìn nó, buồn cười nói: “Đây không phải là người.” Lúc cần thực hiện nghiệp lớn, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh rất nhỏ, giống như là đá đang lăn xuống.
Thực sự là có người!
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, Ninh Tiểu Nhàn lập tức chui ra khỏi lồng ngực của hắn, sửa lại vạt áo, Răng Nanh cũng vô thanh vô tức trượt ra khỏi tay áo.
Một tiếng “lạch cạnh” vang lên, lại một đầu Chư Kiền rơi xuống khe sông, sau đó Đồ Tận nhảy xuống từ trên lưng báo.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy trên mặt nóng hổi, tranh thủ trời gian bước ra hai bước.
Đồ Tận bước lại gần, cự báo bị thần hồn phân thân của hắn khống chế nhắm mắt đi theo sau lưng. Ánh mắt của hắn quét qua trên người hai người, coi như không nhìn thấy nét đỏ bừng trên mặt nàng, chỉ nói: “Vừa nãy con báo này cắn một cái trên đùi Bột Long, không biết có bị lây nhiễm Hoặc Tâm Trùng hay không?”
Nàng bỗng dưng cả kinh, cũng chẳng quan tâm xấu hổ, đi nhanh lên trước cạy mở miệng rộng của con báo, quả nhiên thấy trên bốn chiếc răng nanh còn lưu lại vết máu. Nành tranh thủ thời gian dẫn con báo đến bờ sông rửa sạch miệng, lại cẩn thận kiểm tra, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “ Vận khí rất tốt, trong miệng con báo này không có vết thương, không bị lây nhiễm.” Bình thường thì Hoặc Tâm Trùng thông qua huyết dịch để lây lan, bị nuốt vào trong bụng cũng có thể quấy phá. Đầu báo này nhờ có phân thân phụ thể, nếu không dựa vào thói quen bình thường của sinh vật, sẽ nhịn không được duỗi lưỡi đi liếm răng nanh, đến lúc đó huyết dịch theo nước bọt sẽ tiến vào trong bụng, Hoặc Tâm Trùng cũng sẽ thừa dịp mà vào rồi.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng khẽ động: vài đầu Nhận Trảo Thú cào bị thương đệ tử Linh Phong của Thanh Đào Các, rốt cục là lây nhiễm Hoặc Tâm Trùng từ chỗ nào? Là do chạy trốn dưới nanh vuốt của mãnh thú khác, rồi vô ý bị cào, bị bắt mà bị thương sao?
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu con báo, lại nghĩ tới, nếu đầu Chư Kiền này cũng bị lây nhiễm, không biết là hồn phách phân thân của Đồ Tận lợi hại, hay là Hoặc Tâm Trùng sẽ chiếm thượng phong, đoạt được quyền khống chế?
Đồ Tận gật gật đầu, đút một viên Tích Cốc Đan vào trong miệng cự báo, thả nó đến chỗ hẻo lánh. Đầu Chư Kiền trước đó ngồi xổm ở chỗ này thấy đồng bạn trở về, cực kỳ vui mừng, thế nhưng mà khi cố ý đưa cổ qua cọ cọ thăm hỏi, đối phương lại trực tiếp tránh đi nó, nằm sấp vào hướng góc tường. Nó không biết đầu cự báo này đã bị Đồ Tận khống chế tâm trí, làm sao có thể quan tâm đến nó, chỉ có thể ủ rũ nằm một bên.
Lúc này Trường Thiên đã mở miệng nói: “Sao lại mất nhiều thời gian như vậy?”
Đồ Tận kể lại tất cả mọi việc vừa chứng kiến được, cuối cùng nói: “Ta không muốn đi cùng bọn họ, cưỡi báo rời đi, nhưng vừa mới đi được hơn vài chục trượng, đã có người truy tung phía sau. Xem ra Càn Thanh Thánh Điện cũng không tốt lành gì.”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Người theo dõi ta, đã bị ta đánh cho ngất xỉu trên đường rồi đọc được trí nhớ, ta lại tiện tay xóa đi đoạn trí nhớ này, nếu như hắn có vận khí tốt, có thể tỉnh lại trước khi bị đầu dị thú nào đó ăn tươi…, thì có thể sẽ phát hiện ra chính mình không hiểu vì sao ngã vào ven đường ngủ một giấc.”
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Càn Thanh Thánh Điện không phải là phái ra mấy đội ngũ tìm kiếm người bị Hoặc Tâm Trùng quấy nhiễu hay sao? Đây thật ra cũng coi như là một nghĩa cử cao đẹp, cũng không kỳ quái.” Giờ phút này Khánh Kỵ bị nhốt trong Thần Ma Ngục, mà hiếm có người có thể không nói thật dưới tay của Đồ Tận, Đại công tử Phủ Phụng Thiên ăn không ít đau khổ, cũng nói ra không ít bí mật của Liên minh Phương Bắc, trong đó có chuyện về Càn Thanh Thánh Điện.
Bây giờ nàng đã sớm hiểu được, tiên tông ở Nam Chiêm Bộ Châu chưa bao giờ dùng chính tà để phân chia, Ẩn Lưu ở bên ngoài cũng là tên xấu rõ ràng, nhưng ấn tượng của nàng với Càn Thanh Thánh Điện thì, ha ha, chỉ có thể nói cho đến bây giờ yêu tông này ở Nam Chiêm Bộ Châu chưa làm qua từ thiện. Chẳng qua là khi lực lượng thân thể trở nên nhỏ yếu, sẽ gần như đoàn kết lại, đây là bản tính của sinh vật.
Sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch, tất cả mọi người đều biến thành phàm nhân, nhưng phàm là tiên tông có xây dựng nơi trú quân, đều thích thu lưu những tu tiên giả khác, cung cấp nơi chữa bệnh, cứu hộ cùng đồ ăn, nước sạch, đây cũng không phải xuất phát từ sự quan tâm nhân đạo, mà là ở loại địa phương này, nhiều thêm bằng hữu so với nhiều thêm địch nhân sẽ tốt hơn, hơn nữa ai cũng biết đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi sẽ hơn hẳn dệt hoa trên gấm, tóm lại mọi người đều phải trở về Nam Chiêm Bộ Châu, đến lúc đó người khác cũng sẽ nhớ được một phần ân tình của ngươi.
Nhưng mà hành vi lần này của Càn Thanh Thánh Điện có chút cổ quái, bọn họ rõ ràng phái ra đội ngũ đi khắp nơi cứu người. Chuyện này rất giống người thiện tâm không chỉ muốn bố thí tiền cho tên ăn mày, mà lại còn muốn vào nhà tên ăn mày nấu cơm thay hắn, thật là có chút không được tự nhiên.
Chẳng qua là hành vi của Càn Thanh Thánh Điện, ít nhất đã nói rõ một vấn đề:
Họa Hoặc Tâm Trùng lần này, quả thật không phải là hiện tượng cá biệt. Nhưng trước đây ở Vân Mộng Trạch chưa bao giờ bộc phát qua loại di tượng này, lần này phải giải thích như thế nào? Từ xa mà nói, sâu độc cũng được xem là một trong những dị thú một mực sinh sôi nảy nở truyền xuống từ xưa đến nay, cũng bởi vì năng lực của bọn chúng thực thiên kỳ bách quái. Nhưng ở Nam Chiêm Bộ Châu, chúng đều có khắc tinh, ví dụ như Tam Túc Kim Thiềm có tính thích ăn cổ. Nhưng mà trong tiểu thế giới như Vân Mộng Trạch, chuỗi thực vật trong tự nhiên vô cùng yếu ớt, điều này cũng có thể suy ngược ra, nếu Hoặc Tâm Trùng có thể bỗng dưng thành họa ở ngay trong Vân Mộng Trạch, một phát không thể vãn hồi, bản thân nó cũng đã nói rõ nó không phải giống loài bản thổ của tiểu thế giới này,đúng là nó đã phá cỡ cân bằng sinh thái của Vân Mộng Trạch.
Đã không phải là đặc sản bản địa, vậy chính là giống loài từ bên ngoài đến rồi. Mấu chốt là, ai đã mang nó vào đây chứ? Lại có người nào, sẽ lấy được lợi ích từ trong mối họa sâu bệnh này?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Đồ Tận đã nói tiếp: “Người này ở Càn Thanh Thánh Điện có địa vị thấp, trí trí hữu dụng cũng không nhiều lắm. Hắn chỉ biết là lúc này Càn Thanh Thánh Điện xuất động gần trăm người tiến vào Vân Mộng Trạch, nhân số cao nhất trong những năm qua, nhân số tối đa của mấy năm trước cũng không quá bốn mươi người, hơn nữa mục đích tiến vào chỉ có mấy người Phó Điện chủ Hoàn Công Thế biết rõ, cư nhiên từ lúc mới bắt đầu đã để yêu tông chuẩn bị số lượng lớn dầu đen, khôi lỗi thú, máu cá Hà La …”
Trường Thiên lập tức mở miệng ngắt lời: “Máu cá Hà La? Phương Bắc cũng không có nơi nào sản xuất cá Hà La.”
Đồ Tận nói: “Là cố ý mua về từ phía Nam đấy.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe được cũng mơ hồ vài phần: “Cá Hà La rất đặc biệt sao?” Nàng mới chỉ thấy qua trong sách của Ngôn tiên sinh, nghe nói là một loại quái như nhất thủ thập thân (một đầu mười thân), âm thanh như chó sủa, trừ đó ra thì những ghi chép khác cũng mơ hồ.
Đồ Tận giải thích nói: “Cái gọi là một đầu mười thân, chẳng qua là do ngu dân gò ép. Cá Hà La cũng không có khác biệt gì với các loại cá bình thường, chỉ là ưa thích tiềm ẩn ở trong nước sâu, phần đầu tập trung lại với nhau, nên mới có chuyện cười một đầu mười thân mà thôi. Nhưng mà máu của loài cá này có công dụng cực kỳ đặc thù, có thể dung hợp và dẫn đạo tinh khí, huyết khí, từ thời Thượng Cổ đã bắt đầu trở thành vật thiết yếu trong những buổi tế tự quy mô lớn, hơn nữa chỉ có mấy nhánh sông ở Nam Cương mới sản xuất. Cho nên Càn Thanh Thánh Điện muốn mua được cá Hà La, bảng giá được khai ra cũng sẽ không thấp.”
Nàng cau mày nói: “Càn Thanh Thánh Điện muốn tổ chức một hồi tế tự cỡ lớn ở trong Vân Mộng Trạch sao?” Mỗi người tiến vào đây đều là vì tầm bảo, Càn Thanh Thánh Điện lại muốn có hoạt động tà giáo gì?
Đồ Tận nhún vai nói: “Ai mà biết được? Có lẽ có quan hệ với trận pháp ở sâu bên trong Vân Mộng Trạch, cho đến bây giờ chỗ đó đều có tiếng là tuyệt địa có đến mà không có về.”
Ninh Tiểu Nhàn hử một tiếng nói: “Không có lợi không thể dậy sớm, Càn Thanh Thánh Điện phí công phu lớn như vậy để phá trận, trừ phi sâu bên trong Vân Mộng Trạch có thứ mà họ khao khát; nhưng mà đã vài vạn năm rồi, chỗ đó đều là cấm địa có đi mà không có về, làm sao Càn Thanh Thánh Điện biết bên trong đó có bảo vật gì?”
Chuyện này thật đúng là … rất thú vị. Trong lúc nàng đang suy nghĩ, ánh mắt đảo qua người Trường Thiên, đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn, ý vị thâm thường mà nhìn thẳng nàng, loại ánh mắt này y hệt như lúc nàng nhìn chằm chằm vào Tiramisu. Cho nên nàng lập tức rùng mình một cái, nói sang chuyện khác: “Vừa rồi lúc cánh tay của chàng bắt lấy cành cây là xảy ra chuyện gì? Lực lượng của phàm nhân, không có khả năng đánh bay Chư Kiền đang chạy gấp, huống chi chúng ta còn ngồi trên lưng nó!”
Sức nặng của Chư Kiền, ít nhất là hơn một ngàn cân, thể trọng của hai người Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn cộng lại cũng hơn hai trăm cân, lúc ấy đầu báo này còn đang chạy với tốc độ cao, xung lực cực kỳ mãnh liệt, muốn túm nó bay lên,lực bạo phát được dùng đến ít nhất phải đạt đến hơn hai nghìn năm trăm cân! Mà lực lượng của một nam tử phàm nhân trưởng thành là khoảng hai trăm cân, lực bạo phát ở mức cao nhất nhiều nhất cũng là bốn trăm cân (ngoại trừ Ngưu Nhân, vận động viên cử tạ ở Địa Cầu), nếu Trường Thiên thật dùng sức lực như vậy để ngăn cản quán tính chạy nhanh về trước của Chư Kiền, như vậy cả cánh tay đều sẽ bị giật xuống!
Nàng quả nhiên chú ý tới,Trường Thiên rũ tầm mắt nói: “Tuy thân thể của ta tạm thời biến thành nhân loại, nhưng thiên phú vẫn còn.”
Nàng trừng mắt nhìn, mới nhớ tới lang quân nhà mình vốn không phải người. Bản thân nàng đều dùng qua thiên phú “Cự Xà chi lực” của Ba Xà, không khỏi cả kinh: “Bây giờ chàng có thể vận dụng lực lượng gấp hai mươi lần sao?” Bởi vì thường ngày nàng dùng yêu lô để vận dụng “Cự Xà chi lực”, không phải bản thân Ba Xà sử dụng, nên hiệu quả cũng giảm đi, hạn mức cao nhất đạt tới là mười lăm lần lực lượng.