Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Trong sương mù dày đặc mọi người cũng nghe thấy tiếng cự phong vỗ cánh, làm sao dám chần chừ, ba bước thành hai vội vàng chạy đi, ngay cả người lịch sự nhất quán như Yến Linh Tuyết giờ phút này cũng như thỏ nhỏ, không để ý tới người khác, so với Bình Nhi còn nhanh chân hơn chạy ra.

Bọn họ từ trong vọt ra, phía sau lối đi liền đóng lại. Sương mù dày đặc như đêm tối, mọi người mặc dù không nhìn rõ bên trong nhưng cũng biết ong bướm đã bị vây trong đó, khó lòng thoát thân. Đồng thời bên trong truyền tới mùi hương hoa thơm ngát, từ nhạt chuyển sang đậm, địa điểm của đoàn sương mù vốn chỉ có hoa trắng, hiện tại mọi người lại từ trong sương mù thấy được linh hoa dị thảo, chẳng qua là lờ mờ, nhìn không rõ lắm, phảng phất như hoa trong thuỷ kính.

Trong sương mù cũng vang lên một loại thanh âm, là tiếng ong vỗ cánh, vốn là vang vọng lớn, nhưng hiện tại từ từ yếu đi, cuối cùng gần như không nghe thấy. Mọi người ngưng thần lắng nghe, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nói “Ong ngửi thấy mùi hoa, đều rơi xuốngđất rồi, trận pháp của người cũng như vật sống, trong cấm địa cũng có thể sử dụng”

Công Tôn Triển ngạo nghễ nói “Đó là tất nhiên. Trận đồ này có tên là Thanh Sơn Vân Thuỷ. Hơn nữa mây mù có linh tính, cũng coi như nửa vật sống, sẽ không bị Vân Mộng Trạch ảnh hưởng. Ta lại mới thêm vào mùi thơm của trăm hoa, những con ong này ngửi thấy mùi thơm, tất nhiên khứu giác sẽ bị ảnh hưởng. Thân ở trong sương mù, toàn bộ khứu giác lại ngửi thấy mùi thơm của trăm hoa, đương nhiên sẽ cho là chúng đang ở thảo nguyên mùa xuân, sẽ được trấn an, dần dần sẽ thu liễm cánh và dừng lại”

Thì ra người này mới rồi hỏi nàng ong dựa vào thị giác hay khứu giác để làm việc này. Ninh Tiểu Nhàn cũng biết, rất nhiều sinh vật dựa vào khứu giác chứ không phải thị giác để quan sát và thể nghiệm thế giới, ví dụ như loài ong tới rắn, khứu giác đều phát triển rất cao, thậm chí có thể dựa vào mùi mà phân biệt vật, từ đó tổng hợp thông tin lên kế hoạch, khí quan càng lợi hại càng dễ bị giác quan lừa gạt, bầy ong này cũng như thế.

Giờ phút này, đoàn người được giải vây mới phục hồi tinh thần, hướng tới bốn người. Yến Linh Tuyết đi lên trước một bước, nhẹ giọng nói “Đa tại chư vị ra tay cứu giúp” Nàng cười nhẹ nhàng, lúm đồng tiền mờ nổi lên, hai mắt Công Tôn Triển chợt toả sáng, Ninh Tiểu Nhàn nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng chỉ thấy nàng đang nhìn chằm chằm Trường Thiên, tuy nói – chư vị – nhưng lời cũng chỉ hướng về Trường Thiên mà nói.

Trường Thiên còn chưa mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn đã nói “Các người từ đâu dẫn ong ra, lại khiến chúng đuổi riết không tha như vậy?”

Yến Linh Tuyết chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói “Mấy ngày nay bên trong Vân Mộng Trạch dị thú bạo động, có nhiều đội ngũ tu tiên bị truy đuổi. Nếu không may bị cắn rất nhanh sẽ khiến thần trí mơ hồ, chứng bệnh phát nhanh, Ninh Viên Trưởng thế nhưng không biết?”

“Cái này ta biết” thân thể Ninh Tiểu Nhàn mềm mại cọ qua, ở trong ngực Trường Thiên tìm vị trí thoải mái hơn, lại thấy được sự ghen ghét không kịp che dấu trong mắt Yến Linh Tuyết, lúc này mới hài lòng, đưa tay chỉ hán tử áo đen nói “Nếu thật như thế, hiện tại chạt đi cánh tay của người này cũng không biết có kịp hay không?”


Trường Thiên đem hành động mờ ám của nàng thu vào trong mắt, mắt vàng ánh lên sự vui vẻ, đầu ngón tay lặng lẽ xoa trên vải mỏng bên hông nàng hai cái, sau đó cảm giác được thân thể mềm mại bên tay căng thẳng.

Động tác này bị xiêm y của nàng cản trở, rất mịt mờ, trừ hai người, người khác không có phát hiện ra. Eo ếch của nàng vốn là điểm nhạy cảm, bị người trêu chọc hai cái liền có cảm giác tê dại, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lại không dám có hành động khác trước mặt mọi người, chỉ đành yên lặng.

Nàng trước mặt người ngoài luôn rất ít khi cùng tình lang thân mật, lần này hơn phân nửa là cố ý. Thật ra bởi vì nhân mạngở Nam Chiêm Bộ Châu không được coi trọng, đa số con người đều tận lực hưởng lạc thú trước mắt, dân phong cởi mở, so với Hoa Hạ nàng từng ở khác nhau rất lớn, nam nữ yêu tộc lại càng hào phòng, chỉ cần là mùa xuân, trong rừng rậm Ba Xà, cho dù ném một hòn đá nhỏ ra, không chừng cũng có thể ném ra hai đôi dã uyên ương.

Yến Linh Tuyết biến sắc. Bọn họ sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch vận khí không tệ, chỉ nghe được về dị thú từ những người tu tiên khác, nhưng chưa từng tự thể nghiệm, không biết sự đáng sợ trong đó, phản ứng chậm nửa nhịp, bây giờ nghe Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở, mới nhớ tới hán tử áo đen bị ong đốt vào tay, nếu thật như lời đồn đại, người này rất nhanh sẽ không kiềm chế được.

Hắc y nhân cũng là nam nhân, nghe vậy cắn răng, đội nhiên vung đao chém tới cánh tay. Thanh y nữ tử bên cạnh kinh hãi, dùng sức ngăn cản hắn “Ngươi làm gì?”

Hắn khẽ quát “Buông ra, nếu sâu độc công tâm, ta sẽ tấn công các ngươi”

Thanh y nữ tử vội la lên “Nói không chừng, nói không chừng có phương pháp cứu trị khác? Nói không chừng bầy ong này chưa bị nhiễm cổ?”

Nghe nàng nói vậy, hắc y nhân nhất thời do dự, Ninh Tiểu Nhàn lại hỏi “Hắn bị ong đốt bao lâu rồi?”


“Khoảng nửa canh giờ”

“Như vậy cánh tay này không cần bỏ” Ninh Tiểu Nhàn cười cười, hán tử áo đen thở phào một tiếng, nàng lại nói “Bị dị thú cắn trong vòng hai mươi hơi thở trứng côn trùng sẽ theo máu chảy về tim, ngươi bây giờ mới cắt đi cánh tay, bất quá chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi”

Sắc mặt đám người Yến Linh Tuyết trở nên rất khó coi. Hán tử áo đen lại càng cứng người tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Chém cánh tay mặc dù đau, nhưng rời khỏi Vân Mộng Trạch thân thể khôi phục linh lực, ăn chút linh dược có thể từ từ hồi phục, nhưng nếu chém đứt đầu thì vĩnh viễn cũng không mọc lại được. Hắn có dũng khí cắt đi cánh tay chưa hẳn có dũng khí tự vẫn.

Chỉ có thanh y nữ tử nhìn Ninh Tiểu Nhàn chằm chằm nói “Ngươi nói chuyện giật gân. Nếu lũ ong này không bị sâu độc thì sao?”

Ninh Tiểu Nhàn lười biếng nói “Chật, chính các ngươi hỏi thử phán đoán của tiểu các chủ của mình a”

Thanh y nữ tử lúc này mới nhớ tới, vừa rồi đúng là Yến Linh Tuyết nói với Ninh Tiểu Nhàn như vậy, mới suy đoán rằng đàn ong này bị nhiễm cổ trùng. Nàng còn chưa mở miệng, Yến Linh Tuyết đã cau mày nói “Lời nói vừa rồi của Linh Tuyết bất quá cũng chỉ là suy đoán mà thôi, mọi người chớ rối loạn. Ninh cô nương nếu có giải thích hợp lý hơn, xin nói cho chúng tôi biết, miễn cho Khứ Đinh phải chặt đi cánh tay của mình”

Lời nói này quả thực công chính thương xót, quả nhiên đám đông lập tức đồng tình trấn an.


Nữ nhân này cũng có mấy phần bản lĩnh, Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, hướng hắc y nhân nói “Đàn ong này nếu bình thường, cho dù vì an toàn của tính mạng, thì cánh tay này vẫn cần bỏ đi. Da thịt bên trong hơn phân nửa đã hoá lỏng, ngươi vẫn phải cắt bỏ”

Vẫn như vậy? Hoả sư tử cũng đã khôi phục hình người, chính là đại hán thân cao hơn sáu thước, hắn ồm ồm nói “Chúng ta chỉ lấy đi Kim Tang Mộc, liền bị đàn ong nàyđuổi giết không tha, chúng ta đem Kim Tang Mộc ném trả, chúng vẫn không bỏ qua, đây là do nguyên nhân gì cuốn hút chúng?”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Dị thú bị Hoắc Tâm Trùng điều khiển, nhìn thấy vật sống tất nhiên sẽ truy đuổi, vừa rồi chúng ta đứng tại đây cũng không thấy đám ong vọt tới, có thể thấy được chúng với các ngươi có thâm thù đại hận, cần phải tấn công tới cùng. Đây chẳng phải có thể thấy chúng không bị lây nhiễm sao? Về phần nguyên do chúng đuổi theo không tha, ta nghĩ tự các ngươi biết được nội tình” Nàng chậm rãi giơ một ngón tay trắng nõn, lướt qua mọi người, ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn.

Ngón tay rốt cuộc dừng lại trước mặt một người. Người bị nàng chỉ lập tức thay đổi sắc mặt, chính là nữ tử thanh y đang xử lý vết thương cho hán tử áo đen.

Vẻ mặt nàng tức giận nói “Chỉ ta làm gì? Ta cũng không biết rõ tình hình”

“Phải không?” Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng nói “Nếu ngươi không rõ tình hình, vì sao mới vừa rồi hắn tự cắt tay, lại chỉ có ngươi xuất thủ ngăn cản? Người người đều sợ hắn đột nhiên nổi điên, chỉ có ngươi không sợ”

Nữ tử vẫn biện hộ nói “Ta chỉ không  muốn hắn vô duyên vô cớ mất đi một cánh tay”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói “Ngươi đã kiên trì, ta cũng không muốn nói thêm, chỉ có điều trận pháp Thanh Sơn này chỉ có thể vây khốn đàn ong không bao lâu. Kim phong đã mang thù chỉ sợ ngươi phải trốn trong Kiền Thanh thánh điện, vì chỉ cần ngươi bước ra một bước chúng sẽ tập kích. Vân Mộng Trạch sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa, chẳng lẽ ngươi muốn ở đây ngây ngốc ba trăm năm?”

Nữ tử thanh y không nỏi a lời, Yến Linh Tuyết quay đầu nhìn nàng, sâu xa nói “Tiểu Uyển muội muội, quả thật là ngươi?”

Nàng bị nhìn như vậy, Tiểu Uyển há miệng, thật lâu mới cúi đầu nói “Thời điểm lấy đi Kim Tang Mộc, ta thuận tay lấy đi tổ ong. Trước đó ta đã nhìn rồi, trong đó không có ong chúa, theo lý thuyết, đàn ong này không nên đuổi theo xa như vậy”


Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì cho phải, hán tử áo đen cũng thay đổi sắc mặt, Tiểu Uyển hướng hắn thi lễ “Xin lỗi, là ta không đúng”

Hoả sư tử xuy một tiếng nói “Việc đã đến nước này, nói xin lỗi cũng vô ích. Không bằng đem chúng dụ tới Kiền Thanh thánh điện, tìm người tiêu diệt chúng”

Thật thông minh, nhanh chóng nắm bắt nhóm người. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu “Cần gì phải lao lực như thế? Bọn chúng khổ cực đuổi theo là để đòi lại đồ, ngươi đem đồ trả lại tình thế tất nhiên giải, còn cần phải phí nhân lực sao?” cằm nàng nhẹ hướng tới nữ tử này “Chỉ cần nàng chịu bỏ là được”

Yến Linh Tuyết mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng âm thầm sinh khí “Nữ nhân này lại khích bác ly gián đội ngũ của nàng”

Tới mức này, thanh y nữ tử cũng chỉ có thể từ phía sau bọc hành lý lấy ra tổ ong.

Bình tường tổ ong màu vàng, có lỗ như gai mít, loại kim phong này hình thể to lớn, tổ ong dĩ nhiên cũng lớn hơn, cho nên nghiêm khắc mà nói, nàng lấy đi chỉ có vị trí trung tâm của tổ, ước chứng lớn như khối lam cầu, mặt ngoài toả ra ánh sáng kim loại.

Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy, liền đưa cho Trường Thiên nói “Chàng xem một chút”

Hắn ngưng thần nhìn lại, sau đó mày kiếm nhíu lại, vươn ngón tay thon dài chậm rãi thăm dò vào bên trong, lấy ra một con ong non.

Ong non này bất quá chỉ lớn như cái trứng gà, cánh cùng lông có chút ướt át, đường vân trên thân cũng chưa rõ ràng, thoạt nhìn không dữ tợn, ngược lại có hai phần khả ái. Cũng không biết hắn sử dụng phương pháp gì, ấu phong yên lặng gục trong lòng bàn tay hắn, không chút xao động bất an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận