Linh Vân chấp nhận, sau đó nói: ” Mấy ngày trước đây ta cùng sư phụ lại đi ra ngoài một chuyến, chỉ đi hơn mười dặm, đã gặp gỡ vài ba dị thú bị Hoặc Tâm trùng lây, cùng với nhân loại hướng nơi này chạy. Sư phụ nói, dị thú có thể theo hành tung loài người đi đến nơi này, nếu còn tiếp tục như vậy, cửa đi thông ra vào con đường rất nhanh sẽ bị lấp.” Bản năng Hoặc Tâm trùng, là đuổi bắt vật còn sống làm đầy đàn đời sau, sẽ khống chế dị thú đuổi bắt loài người. Càn Thanh Thánh điện ở chỗ cách cửa vào Vân Mộng trạch rất xa, nếu đoạn đường này đều bị dị thú cuồng bạo lấp, người muốn đi ra ngoài cửa lại càng phát khó khăn.
Đoán chừng đây mới là lý do đám người Lư Khâu Hạ tính toán mau rời khỏi .
Cho đến khi tiếng bước chân của nàng biến mất, Ninh Tiểu Nhàn mới quay đầu đối với Trường Thiên cười nói: “Chúng ta mới tiến vào chỗ này mấy canh giờ, thì phiền toái tìm tới cửa? Xem ra, phải cần thiết điều tra một chút rồi.”
Người này sắc mặt trầm ngưng đến đáng sợ: “Đem Đồ Tẫn gọi tới.”
#####
Ở bên trong Càn Thanh Thánh điện, có một quán trà nhỏ.
Nơi này cung cấp, đương nhiên là nước trà chân chính, chỉ là giá tiền không rẻ, một bình nho nhỏ sẽ phải trả hai lượng bạc. Bình thường mà nói, người tu tiên sở dĩ tới nơi này, trừ phải buông lỏng áp lực ở ngoài, còn muốn từ nơi này dò thăm các loại tin tức nho nhỏ.
Ở bên trong lều trướng Trường Thiên, lúc này có khách Càn Thanh Thánh điện tới. Ninh Tiểu Nhàn tự mình đi ra, mới ngồi ở chỗ này không tới gần nửa canh giờ, đã nghe đến bảy, tám chuyện bát quái, dĩ nhiên mọi người nghị luận nhiều nhất vẫn là họa loạn Hoặc Tâm trùng. Bỗng một người thở dài nói: ” cứ điểm Hi Hòa Cung cùng Huyền Thanh Quan đã bị dị thú công phá, ít nhất lại có bảy, tám mươi người muốn di dời đến nơi này.” Trong Vân Mộng Trạch lớn như thế, cứ điểm phân bộ lẻ loi là cho người tu tiên nghỉ ngơi cùng bổ sung đồ ăn nước, kích thước chỉ tương đương doanh địa nhỏ. Loại này cứ điểm này lực lượng thủ vệ mặc dù tương đối yếu kém, nhưng nếu bọn họ thất thủ, thì chứng tỏ ảnh hưởng của Hoặc Tâm trùng đang mở rộng, đã tạo thành bạo động thú triều. Dưới tình huống này, mọi người dĩ nhiên sẽ hướng đến nơi lực lượng phòng ngự mạnh hơn để tụ tập, tỷ như di chuyển đến chỗ Càn Thanh Thánh điện.
Kế tiếp chính là các loại tin tức tầm bảo, tỷ như người khác nhặt được bảo bối gì, sau khi ra khỏi Vân Mộng Trạch giám định là pháp khí Huyền cấp, Địa cấp các loại. Thành thật mà nói, nếu tiên thảo linh vật cùng những thứ ngoài ý muốn đoạt được này, người tu tiên đối mặt áp lực dị thú bạo động, đã sớm ra khỏi Vân Mộng Trạch chuồn mất rồi.
Qua không lâu, lại có người nói: “Càn Thanh Thánh điện đã thả ra tin tức, hai ngày này sẽ đưa tới giải dược,sau khi phục dụng sẽ không sợ hãi dị thú bị Hoặc Tâm trùng khống chế cắn bị thương.”
Nàng nghe được nhíu mày. Cái đó và phòng dịch có chút tương tự, có thể dự phòng phía trước, vốn tạm thời bổ túc. Chẳng qua là Càn Thanh Thánh điện phí lớn công sức như vậy làm gì, kiếm danh tiếng sao?
Sau đó, nàng đã nghe đến tên của mình.
Tin tức này là mấy canh giờ trước mới truyền bá ra: yêu nữ Ninh Tiểu Nhàn Ẩn Lưu, cũng đi vào trong Vân Mộng Trạch.
Đây đại khái là đề tài câu chuyện hiếm thấy làm người ta khoái trá trong cuộc sống tầm bảo vừa nhàm chán vừa khẩn trương, máy hát vừa mở ra, không khí trong quán trà đã như lửa nóng, ong ong không ngừng bên tai. Đang ngồi ở đây cơ hồ không thấy được mặt thật của nàng, nhưng cái này cũng không làm trở ngại bọn họ phát huy trí tưởng tượng, đem nàng miêu tả như yêu nghiệt khuynh thành. Có một nam tử thanh sam Phương Tự cười lạnh nói: “Yêu nữ làm hại nhân gian như vậy, người người truy giết, cho dù nàng tại bên ngoài thần thông rất cao, vào nơi này cũng chỉ là phàm nhân, nếu khiến mỗ gia gặp được, một đao giết!” Bên cạnh đã có người hắc hắc nói: “Thật là không hiểu phong tình! Đến Hám Thiên Thần Quân cũng không nỡ, ta thế nhưng càng không nỡ”.
Chuyện nam nữ là chủ đề vĩnh hằng. Người tu tiên mặc dù bình thường ra vẻ đạo mạo, nhưng ở trong Vân Mộng Trạch đều biến thành người phàm, đức hạnh kỷ luật tự hạn chế cũng chưa có. Huống chi mọi người đã sớm tò mò, nàng làm như thế nào đem Đại yêu đương thời mê được thần hồn điên đảo. Cho nên kế tiếp lời của Phương Tự dần dần mang theo màu hồng phấn cùng sắc thái dâm tà.
Ninh Tiểu Nhàn ở nơi này chính là hình thức trong không khí phối hợp khuấy động nước trà trong chén nhỏ, trên khuôn mặt đẹp bình tĩnh không có sóng, được kêu là mưa gió cũng không suy suyển, không mang theo nửa điểm nổi giận, phảng phất nữ nhân những người này tưởng tượng, giễu cợt, công kích, chửi rủa, vặn vẹo cũng không phải là nàng.
Cảnh tượng như vậy, có lẽ lúc trước nàng cũng hiểu mình sớm muộn gì sẽ gặp phải, đây là một trong những hậu quả phải gánh chịu khi ở chung một chỗ với Trường Thiên. Loài người thật là sinh vật rất kỳ quái, luôn khẩn cấp mà gia nhập vào trong đại quân truyền bá lời đồn, chỉ sợ chuyện này không có chút liên quan đến hắn. Một màn này có lẽ ở các góc Nam Chiêm bộ châu cũng phát sinh qua vô số lần, nàng có ở hiện trường đó hay không, thật ra thì có cái gì quan trọng chứ?
Nàng chậm rãi mà hớp trà xanh. Trà nơi này cung cấp tương tự với Mao Tiêm Hoa Hạ, quả nhiên là tiền nào đồ nấy, nước trà hơi mát lạnh, vào nơi cổ họng cũng là lưu lại hương vị thơm ngọt.
Nàng nhắm mắt thưởng thức một lát, cũng cảm giác được một ánh mắt vững vàng khóa ở trên người nàng.
Ngẩng đầu nhìn lại, hơn bốn trượng có ngồi một gã khách nhân, trường kiếm đặt ở trên bàn trúc, một cánh tay cắt đứt từ vai, một … tay hoàn hảo khác nắm chặt chén trà nhỏ.
Người này sắc mặt ủ dột, cách vài bàn trà khách thật chặc nhìn thẳng nàng.
Gương mặt này, nàng cũng quen thuộc, chính là Hắc y nam tử Đinh Quýnh mấy ngày trước đây trong đội ngũ Yến Linh Tuyết bị Toàn Kim Phong đốt cánh tay.
Quan trọng nhất là, Hoàn Tùng Ngọc và Trường Thiên nói rất đúng, hắn ở tại chỗ toàn bộ nghe vào trong tai. Do thân phận Trường Thiên, nên thật sự không khó suy luận ra thân phận của nàng.
Thần thái Đinh Quýnh hiện tại, cũng nói hắn đã nhận ra, nàng chính là Ninh Tiểu Nhàn.
Ninh Tiểu Nhàn thu hồi ánh mắt, thuần thục cúi đầu phẩm trà, phảng phất như cũng không biết mình chính là trung tâm đề tài. Đinh Quýnh từ trên trên nét mặt nàng nhìn thấy rõ ràng thanh thản cùng lạnh nhạt, không khỏi khẽ ngơ ngẩn, không ngờ nữ tử này có thể nào ở trong loại hoàn cảnh này mà vẫn ngồi yên.
Hắn cũng hiểu, chỉ cần mình đứng lên nói rõ thân phận của nàng, tình cảnh của nàng sẽ trở nên cực độ lúng túng, nói không chừng còn có thể lâm vào trong tình thế nguy hiểm. Cục diện như thế, nói vậy nàng cũng biết rất rõ ràng, sao lại có thể ra vẻ một bộ dáng không quan tâm?
Hắn một ngụm uống cạn nước trà trong chén nhỏ. Người làm ra động tác này, hơn phân nửa là trong lòng có chút quyết định.
Ninh Tiểu Nhàn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Đinh Quýnh hướng nàng gật đầu, ngay sau đó xoay người sải bước xuống lầu.
Người này cũng chịu ân tình nàng cứu mạng. Nàng bĩu môi, xem ra cũng không phải là mỗi lần hảo tâm cứu người cũng sẽ gặp gỡ bạch nhãn lang chứ sao.
Một lần nguy cơ nho nhỏ đi qua. Nàng cúi đầu, ở trong hoàn cảnh huyên náo cẩn thận lắng nghe. Quả nhiên chỉ một lúc sau liền tìm được thứ tự mình muốn nghe, bàn kề cận có hai người nam tử bàn luận xôn xao nói: “Thiên chân vạn xác, tin tức này bán cho ngươi, ta muốn một vạn linh thạch.” Diện tích quán trà này không lớn, trà khách nằm gần, khoảng cách nàng cùng hai người này cũng chỉ cách nửa cánh tay, chỉ cần đầu đẹp khẽ dựa phía sau, là có thể nghe được hai bọn hắn nói chuyện với nhau.
Tên còn lại cười lạnh nói: “Nghĩ cũng đẹp, một tin tức hư vô mờ mịt muốn lấy đi một vạn linh thạch của ta, trừ phi mắt thấy mới là thật.”
Nam tử lúc trước nói chuyện vóc người gầy lùn, diện mạo thường thường, mặc một bộ váy vải xanh, chỉ có ánh sáng trong mắt chớp động. Vào Vân Mộng Trạch rồi, áo dài rộng vốn là người tu tiên thích, tay áo bồng bềnh cũng phải đổi quần áo hẹp tay hẹp thân, thậm chí có rất nhiều người bất kể hình tượng mà mặc áo ngắn vải thô, chỉ vì hành động dễ dàng hơn chút ít, nếu không với thân thể người phàm mà dùng váy dài trường sam, đó là ngại thời điểm chạy không đủ vướng chân vướng tay sao?
Nam tử áo xanh nghe vậy mỉm cười một cái: “Mộc chi tinh này có thể ngộ nhưng không thể cầu, ta cũng chỉ ngày hôm qua ra thấy một hồi như vậy. Nhưng nghe nói nó thường ở địa điểm giống nhau xuất hiện, bản thân ta có thể dẫn ngươi đi nơi đó thử thời vận, nhưng không biết tiếp theo nó lúc nào lộ diện.”
Nghe được ba chữ “Mộc chi tinh”, chén trà nhỏ trong tay Ninh Tiểu Nhàn dừng một chút, sau đó lại từ từ uống xuống.
Hai người này thầm thì một chút, cũng cò kè mặc cả, cuối cùng dùng bảy ngàn linh thạch đồng ý, hơn nữa thương nghị nhìn không thấy tới mộc tinh lộ diện sẽ trả trở về năm ngàn linh thạch. Sauvkhi thương lượng tốt, nam tử áo xanh gọi tới Hỏa Kế trả tiền, hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Tiểu Nhàn ngồi một hồi, lúc này mới đứng lên tính tiền rời đi.
Dù nàng chưa thấy hai người kia hướng đi đâu, cất bước nhưng không chút do dự. Nếu có người thấy tay nàng giờ phút này ở trong tay áo, sẽ phát hiện đầu ngón tay nàng im lặng xuất hiện một con ong nhỏ nhỏ, hình thể so với Toàn Kim Phong còn nhỏ hơn mười lần, thậm chí so sánh với ong mật còn nhỏ hơn hai phần, nhưng màu sắc lại giữa đỏ mang chấm đen, trên hàm có càng to, đuôi ong Hồng châm lóe ánh sáng nhàn nhạt. Đây chính là Đinh Ninh Phong ban đầu nuôi ở tầng thứ năm ngục Thần Ma, Tức Nhưỡng bị dời trồng đến Tiên thực Viên Rừng Ba Xà, nàng lần này đi ra ngoài chỉ dẫn theo chừng mười con. Con ong này thắng ở chỗ đang bay vô thanh vô tức, trừ cắn người giỏi ra, cũng có khả năng truy tung, cho nên lần này cũng bị nàng tùy thân mang vào trong Vân Mộng Trạch.
Nàng ở trên người hai người lặng lẽ thả một đầu Đinh Ninh Phong. Tiểu khả ái bẩm sinh có bản năng cảm ứng vị trí đồng bạn bên trong cự ly ngắn, vì vậy này con ong nhỏ này đậu ở ngón tay nàng chỉ hướng một bên dựa sát vào, nàng cũng biết phương vị hai người bị truy tung đi về phía phương hướng chính bắc, cũng là phương hướng cửa vào Cố Ẩn Sơn Hà trận.
Nàng lửng thững đứng xem lên sân vắng, tốc độ thực tại thế nhưng không chậm, chỉ dùng chừng hai mươi hơi thở đã vượt qua hai người phía trước, cách hai người hắn chỉ có hai bước xa, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Tình báo Mộc chi tinh, ta cũng muốn mua.”
Hai người này ngạc nhiên quay đầu lại, đem nàng đánh giá một phen, người mua mới đàng hoàng không khách khí nói: “Cô nương, tình báo này là ta được trước.”
Nàng mỉm cười: “Ngươi cho rằng hắn chỉ biết bán cho một mình ngươi? Đợi làm xong làm ăn này với ngươi, tất nhiên hắn còn muốn đi tìm người mua khác. Ta chỉ làm giảm đi một phen công sức hắn lại đi quán trà bàn luận xôn xao. Rồi hãy nói, mộc tinh kia rất cơ trí, cho dù thấy rồi, chẳng lẽ ngươi có thể bắt được?”
Người mua giật giật miệng, đại khái rất muốn hỏi ngược lại nàng “Ngươi có thể bắt được sao?”, thế nhưng rốt cuộc không có hỏi đi ra ngoài, chỉ hừ một tiếng đối với nam tử áo xanh nói: “Nếu ngươi thêm vào người này nữa, ta liền......”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tiểu Nhàn đã giơ lên hai ngón tay, cười tủm tỉm nói: “Ta ra hai vạn linh thạch.”
Người này lập tức tắt lửa. Nếu hắn không đi, người bán này cũng sẽ không có tổn thất, ngược lại mình không duyên cớ thiếu đầu mối về mộc tinh, tính đi tính lại cũng là mình thua lỗ. Cho nên hắn oán hận mà nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn một cái, không thể làm gì khác hơn là sửa lời nói: “Nếu như thấy mộc tinh, bằng bản lãnh chính mình đi lấy.”