Edit: Meo
Beta: Tiểu Tuyền
Thuốc này nếu là thật, hắn ăn vào, chẳng phải là thiếu nhân tình của nàng sao? Đại thù Địa Sát Cốc bị diệt môn làm sao bây giờ? Hắn nhất thời có chút hỗn loạn.
Ninh Tiểu Nhàn thở dài thật dài: “Ngươi làm sao như bà già vậy? Ta không rảnh cùng ngươi lề mề.” Hướng phân thân Đồ Tẫn liếc mắt một cái, người sau tiến lên một bước, ở trên mu bàn tay đại hán vỗ. Hắn dùng lực cực khéo léo, nhẹ nhàng như vậy, viên thuốc đã bật lên, chạy thẳng tới miệng đại hán.
Người sau theo bản năng mà há miệng, nuốt. Ngay sau đó kinh mạch mấy chỗ trọng yếu toàn thân tê rần, tay chân không thể động đậy, cũng là bị đối phương làm thủ pháp đoạn mạch. Sau đó”Phương Hành Châu” không nói tiếng nào nắm hắn, vứt xuống treo sau lưng Chư Kiền, cùng tên tiểu tử da mặt trắng nõn ngồi cùng một chỗ.
Phân thân Đồ Tẫn nhảy đến trên lưng Đại Hoàng, cùng Ninh Tiểu Nhàn cưỡi một con. Chẳng qua hắn vẫn kính trọng nàng, cùng nữ chủ nhân thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nửa cánh tay.
Đại hán này còn không có kịp phản ứng,nơi ngực đột nhiên truyền ra một trận đau nhức. Tựa như có người lấy đao ở bên trong trái tim hắn vừa đâm vừa chém, giờ khắc này hắn mới thắm thiết hiểu cái gì gọi là “Khoét tim đào phổi”! Loại đau đớn trình độ này có thể thắng được tay chân bị chém đứt, từ khi hắn bước vào tiên đồ tới nay cũng không hưởng qua mấy lần, cho dù hắn là con người sắt đá, cũng bị đau đến hai mắt biến thành màu đen, trong miệng rên rỉ không dứt, giọt mồ hôi trên trán đảo mắt rót thành dòng suối nhỏ chảy xuống, cơ hồ đem da lông Chư kiền làm cho ướt nhẹp.
Đau đến gần như muốn hôn mê, hắn rốt cục bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra yêu nữ này trong lòng ghi hận, còn ngại hành hạ ta không đủ, muốn dùng thuốc này khiến cho ta muốn sống không được, muốn chết không xong!” Nhưng có thể chết cứ như vậy, vẫn tốt hơn sống mà bị sâu độc khống chế tâm thần. Trong bụng hắn ngược lại kêu to thống khoái, hận lúc này chết không được!
Trong lúc hắn thần trí đần độn, Ninh Tiểu Nhàn đã diều khiển Đại Hoàng chạy bộ về phía trước.
Thật ra thì nàng định ra kế hoạch cũng rất đơn giản, trước đó không lâu Thanh Đào Các Lư Khâu Hạ sai đệ tử Linh Vân tới đưa tin tức, chính là thân phận nàng đã để lộ ra. Thời gian Vân Mộng Trạch mở ra là cố định, người tiến vào ngư long hỗn tạp, trong đó không thể thiếu cừu gia của Ẩn Lưu. Chuyện xảy ra đúng dịp, Lư Khâu Hạ đã nghe đến lều trướng cách vách có người tụ tập bàn luận xôn xao, lời nói chỉ rõ nàng chính là Ninh Tiểu Nhàn, hơn nữa thề muốn ở nơi cấm địa này đem thù báo. Đám người kia thậm chí đem vị trí lều nàng ở đều nói được nhất thanh nhị sở.
Lư Khâu Hạ vốn chỉ biết nàng là người trong Ẩn Lưu, họ Ninh, hiện tại hơi chút liên lạc, sẽ hiểu tiền căn hậu quả. Hắn ghi nhớ lấy bọn người Ninh Tiểu Nhàn đã cứu tánh mạng mình và đồ đệ ở dưới lòng bàn tay Bột Long, cho nên lệnh Linh Vân đem tin tức mang cho nàng.
Loại tai hoạ ngầm này, không trừ không được. Quả nhiên nàng mới ra khỏi lều trướng của mình, thì cảm giác bị theo dõi. Ninh Tiểu Nhàn này mười mấy canh giờ ở các nơi du lịch, nhiều lần xuất đầu lộ diện, chính là muốn đem cừu gia của mình đưa tới. Ở nàng nghĩ đến, người nọ tiết lộ tin tức mình, nói vậy cũng sẽ kích động cừu nhân tới tìm nàng báo thù. Thừa dịp trong doanh địa âm thanh lên án công khai Ninh Tiểu Nhàn còn không vang lớn, nàng phải nhanh chóng đem đầu rắn dụ ra.
Có điều nơi này dù sao cũng là chỗ của Tiên Tông Càn Thanh Thánh điện ở, nàng đoán chừng cho dù đám người này muốn động thủ với mình, cũng phải tìm nơi hoang vắng yên tĩnh, cho nên dứt khoát tự đưa lên cửa. Nhưng nếu cái gì cũng không có chuẩn bị, đó quả thật là bánh bao thịt thơm ngào ngạt đưa đi cho chó ăn. Cho nên nàng dùng thân làm mồi, Công Tôn Triển và Đồ Tẫn thủy chung vẫn đi theo phía sau, ở trong quán trà chỉ cách nàng có hai bàn.
Kế tiếp đám người kia dùng tin tức mộc tinh làm mồi nhử, đem nàng dụ hướng cửa vào đại trận Vân Mộng Trạch. Trên nửa đường nàng để lấy tay hành động, núp ở phía sau cột đá len lén thả ra Thanh Phù Tiền, khiến nó đi tìm Công Tôn Triển, kêu hắn cỡi Đại Hoàng đến phía trước bày trận. Cước trình Chư kiền rất nhanh, mà nàng cố ý kéo chậm tốc độ mọi người đi lại, liền có thời gian chênh lệch này.
Mặc khác Đồ Tẫn thì khống chế một con Chư kiền khác đi hấp dẫn quái vật bị Hoặc Tâm trùng khống chế tới đây. Hai ngày này trong tình báo Càn Thanh Thánh điện đưa tới, đã nhắc tới phụ cận cửa vào Cố Ẩn Sơn Hà trận gặp Hoặc Tâm trùng xâm lấn, dị thú cư ngụ ở chung quanh nơi này cũng bị lây, vì vậy muốn dụ những thứ quái vật này tới, cũng coi như nước xa không cứu được lửa gần.
Tính ra mặc dù bọn họ có ba người, nhưng đối thủ có khoảng chừng hai mươi tên, thân thể mọi người hiện tại đều tương đối yếu ớt, có thể ít bị một chút tổn thương là tốt nhất. Cho nên nàng cùng hai cừu gia đánh đều chú ý quần đấu, chỉ bất quá đám người Phương Hành Châu nghĩ chính là bố trí mai phục, một loạt mà lên bắt được nàng, mà nàng suy nghĩ là mượn Hoặc Tâm trùng giết người.
Mới vừa rồi vị tríchỗ bọn họ đứng sương mù tràn ngập, cảnh tượng ngoài một, hai trượng đều thấy không rõ lắm, huống chi lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Ninh Tiểu Nhàn, Công Tôn Triển một mình đi tới, người nào lại quay đầu đi xem bên ngoài có phải đột nhiên tới thêm một người người xa lạ hay không? Lúc kẻ thù bao vây nàng dùng mọi cách trì hoãn, cũng có nguyên nhân quan trọng là để Công Tôn Triển thuận lợi thả ra trận pháp.
Như vậy, hiện tại nhóm người này nếu bị nàng thiết kế đưa cho Khỉ Mặt Xanh làm bữa ăn tối ( hoặc là bữa ăn sáng, bữa trưa?) cùng với túi da, thì những vấn đề khác mới cần giải quyết.
Phương Hành Châu lại làm sao biết, nàng xuất hiện ở trong Vân Mộng Trạch chứ? Chỗ này lớn nhỏ khoản hai sân đá banh, nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ không đâu, làm sao hắn có thể có may mắn nghịch thiên như vậy, nàng mới vừa vặn đi vào đã bị hắn thấy được sao?
Nàng tin tưởng cõi đời này có trùng hợp, nhưng càng tin tưởng sau lưng sự trùng hợp hơn.
Kết quả Đồ Tẫn tìm tòi trí nhớ trong đầu Phương Hành Châu, cũng cho nàng một kinh hỉ: “Người này còn hiểu được gạt người phải bảy phần thật, ba phần giả, cho nên theo như lời hắn nói có hơn phân nửa sự thật —— hôm qua thật sự hắn tại đầu ra trong sơn động phía trước gặp mộc tinh.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó rốt cục ý động: “Mang ta đi xem một chút.”
Hai đầu Tiểu Báo quay lại, hướng sơn động khổng lồ Phương Hành Châu mới vừa chỉ chạy đi.
Miệng động này giống như miệng rộng cự thú, loạn thạch đá lởm chởm như cài răng lược. Nàng lấy ra Oánh Quang thảo dò theo, lại có thể nhìn thấy trên tảng đá dưới mặt đất có một tầng cỏ nhung non mềm. Ở trong nham động bốn bề đều là đất đỏ hiện ra màu xanh nhạt đáng quý. Bùn đất tại khe đá thưa thớt, vốn là chỉ có thể mọc ra rêu xanh, mà bây giờ mặt ngoài tảng đá lại sinh ra thực vật thân thảo thật nhỏ.
Phía trên đất này có một cái dấu vết quanh co, từ chỗ sâu Cố Ẩn Sơn Hà trận sương mù dày đặc thông vào trong Đại động.
Dấu vết này chỉ có nói toạc mới cảm thấy rõ ràng, bởi vì … đây chính là dấu chân do một linh tinh Tiểu Hoa tạo thành. Ở trong sắc cỏ nhung xanh đậm nở ra hoa nhỏ lẻ tẻ mà yếu ới, trắng hồng vàng giao nhau, trông rất đẹp mắt. Chỉ là thảm hoa nho nhỏ này, độ rộng chỉ có một bàn tay.
Đồ Tẫn chỉ vào nó nói: “Từ trí nhớ của Phương Hành Châu xem xét, lúc ấy hắn nhìn thấy mộc tinh cao có chừng nửa thước, màu nâu nhạt, thoạt nhìn giống như một đứa bé đang chạy trốn, có tay chân, có tứ chi, trán trụi lủi không có bộ lông, không có ngũ quan. Nó chạy trốn cũng rất nhanh, ít nhất so sánh với nhân loại bình thường phải nhanh hơn chừng năm, sáu lần. Không sử dụng những thủ đoạn khác, tay không tấc sắt sợ là bắt không được nó. Nơi này sương mù rất dày, Phương Hành Châu chỉ thấy nó ở chỗ này xuyên qua một trận, lại trở về trong sương mù dày đặc, biến mất không thấy gì nữa.”
Nàng cúi người, cẩn thận chu đáo nhìn dấu vết trên mặt đất. Chỉ mới qua không tới mười canh giờ, những bông hoa này đã có dấu hiệu ủ rũ, hiển nhiên ở trong thạch động không chiếm được chất dinh dưỡng bổ sung.
Những thứ hoa nhỏ này là bị mạnh mẽ thúc dục mọc ra, qua không lâu nữa sẽ phải nghênh đón tấm màn ảm đạm kết thúc.
Phương Hành Châu đã nói, nơi mộc tinh đi qua, thực vật sẽ được đề cao sức khoẻ dồi dào. Nàng nhìn xem hoàn cảnh chung quanh đây, cũng hiểu mộc tinh hẳn thường xuyên chạy đến phụ cận cửa vào du lịch, cho nên nơi này mặc dù là đất đỏ, nhưng cũng có thể có mọc thực vật xanh khả quan.
Mặt khác, mỗi lần mộc tinh xuất trận đều chưa hẳn vào bên trong sơn động này, nếu không những sườn nham thạch khác gần đây sẽ không có cây thấp cùng bụi cây sinh trưởng. Ba người tinh tế tìm tòi trong sơn động này, không thấy dị thường.
Nếu mộc tinh chạy trốn không có quy luật, đầu mối này cũng không có bao nhiêu giá trị, sợ rằng còn phải vào trong đại trận chân chính thăm dò một phen mới được.
Nàng thở dài, đáy lòng có chút kháng cự lần vào trận mạo hiểm này. Nàng cùng Trường Thiên hôm nay chỉ là người phàm, nhân lực rất khó thắng trời, cảm giác, cảm thấy bên trong có nguy cơ lớn đang chờ bọn họ.
Tung mình ngồi trên Chư kiền, hai đầu Cự báo buông ra bốn chân chạy trốn, phân thân Đồ Tẫn mới nói: “Sợ rằng trong chuyện vây giết ngài, Phương Hành Châu cũng là người bị lợi dụng. Hắn trở về chỗ ở của Càn Thanh Thánh điện, thì có một người quen cũ tới tìm hắn, nói ngài cũng tiến vào Vân Mộng Trạch. Hắn vốn nửa tin nửa ngờ, cho đến khi người này lấy ra bức họa ngài, còn nói ra địa chỉ của ngài. Hắn tới theo dõi một lần, xác nhận quả nhiên là ngài. Chỉ một lúc sau, lời đồn đãi này đã truyền ra, hắn vốn giao du rất rộng, rất nhanh đã tìm được những thứ người cùng chung chí hướng.”
Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ nói: “Lại có bức họa của ta? Người nọ cũng ở trong trận Đoàn Vụ?” Vậy chính là đang lúc vô ý mà chịu chết sao?
Phân thân Đồ Tẫn cười lạnh nói: “Người nọ tự xưng thám hiểm bị thương, không có tham dự hành động, trước mắt còn đang trong chỗ ở. Nếu như ngài biết thân phận người này, hẳn sẽ không kinh ngạc.”
“Hả?” Nàng thoáng cái hứng thú.
“Tên là Hoa Cô Tử, MinhThủy tông.” phân thân Đồ Tẫn thản nhiên nói, “Lúc chúng ta tiêu diệt Minh Thủy tông, nữ nhân này vừa vặn không có ở bên trong tông phái, tránh được một mạng.”
“Minh Thủy tông” ba chữ vừa vào tai, nàng đã nâng lên lông mày nhỏ nhắn. Cái tông phái này đối với nàng thù hận không giống Tiên Tôngkhác, như Tiên Tông Địa Sát Cốc là hận Ẩn Lưu tận xương, cho nên nàng cũng bị liên lụy hận theo, nhưng Minh Thủy Tông và nàng nha, song phương quả thật có kết cừu oán, một đống cừu hận!
Trạm sau cùng trong hành trình nàng đi về phía tây là đại tuyết sơn ở Tây Bắc bộ Nam Chiêm bộ châu, thời điểm chạy tới nơi đây tìm Nam Minh Ly hỏa kiếm, vừa vặn làm hư đại sự của Minh Thủy tông. Tông phái này từ trước đến giờ bắt cô gái người phàm xinh đẹp, đưa đi nô Doanh huấn luyện sau lại bán cho phú hào người ta kiếm lời. Kết quả Ninh Tiểu Nhàn cùng Hồ Hỏa Nhi và nhóm Tiên Phỉ một đường cứu các thiếu nữ bộ lạc Hô Liên, làm Minh Thủy tông thiệt thòi lớn, hơn nữa ở về sau tới hội đấu giá Bạch Ngọc Kinh, còn khiến cho Thích trưởng lão phái người giết chết phó tông chủ Văn Nhân Bác.
Sau cuộc chiến ở Bạch Ngọc Kinh, Trường Thiên thoát ra khỏi Thần Ma Ngục, hắn giận cái tông phái này tạo ngăn trở Ninh Tiểu Nhàn tranh đoạt Nam Minh Ly hỏa kiếm, cho nên phái yêu quân Ẩn Lưu, thuận tay diệt sạch Minh Thủy tông.
Nếu Hoa Cô Tử là dư nghiệt của Minh Thủy tông, tất nhiên hận nàng thấu xương.