Mọi việc đều đã xảy ra, bây giờ mà giết Hoàn Tùng Ngọc, sau này tiểu thư của nàng làm sao mà sống tốt chứ?
Hai mắt Yến Linh Tuyết đỏ bừng, cả bàn tay run rẩy không ngừng, Bình Nhi mắt thấy mũi dao đã muốn đâm vào lồng ngực của Hoàn Tùng Ngọc, cả trái tim không khỏi muốn nhảy đến cổ họng. Ngược lại trên mặt Hoàn Tùng Ngọc lại là bình tĩnh không một gợn sóng, nhắm mắt nói: “Chỉ cần Linh Tuyết muội muội hả giận, ta có chết thì thế nào chứ?”
Hắn nói rất thành khẩn, Yến Linh Tuyết lại càng run rẩy hơn.
Rốt cục, âm thanh “leng keng” vang lên, dao găm rơi trên mặt đất. Dù sao nàng cũng là một nữ tử được chiều chuộng, Hoàn Tùng Ngọc lại là một người biết chơi đùa, ôm nàng vân vê các kiểu như vắt mì hơn một canh giờ, bây giờ toàn thân nàng đều đau nhức không thôi, mệt mỏi vô cùng, lần này cả thể xác và tinh thần đều khó chịu, trước mắt tối sầm.
Hoàn Tùng Ngọc lại âm thầm thở ra một hơi, biết rõ xem như đã qua được cửa ải này rồi, tranh thủ thời gian duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực, thi triển công phu miệng lưỡi, dỗ ngon dỗ ngọt an ủi nàng. Yến Linh Tuyết giãy giụa vài cái không thoát được, chỉ biết chán nản, dứt khoát nhắm chặt mắt lại, không để ý đến nữa.
Một mình Hoàn Tùng Ngọc nói liên miên một lát, cũng thấy không thú vị, trong nội tâm thầm giận nói: “Ngươi ái mộ Hám Thiên Thần Quân, lại khinh thường ta như vậy sao? Đợi đến khi ngươi vào cửa nhà ta, nhìn xem ta có khiến cho ngươi nhớ rõ họ của phu gia là gì hay không?” Lúc hắn theo đuổi Yến Linh Tuyết đều muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, hiện tại gạo sống đã nấu thành cơm, lại muốn hắn vẫn cứ dỗ dành an ủi nàng như lúc trước sao, ha ha, đều là người tu tiên, hắn làm sao có thể rãnh rỗi như vậy chứ?
Chẳng qua là trên mặt hắn vẫn ôn nhu nói: “Đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, cha của ta sẽ đến Thiên Lăng Các cầu hôn.” Mắt thấy thân thể của Yến Linh Tuyết run lên, sắc mặt trắng bệch, trong lòng của hắn lập tức giận dữ: “Gả vào Hoàn gia cũng không phải làm nhục ngươi, đừng có bày ra bộ dáng ủ rũ như vậy chứ?” Trong nội tâm thay đổi bảy, tám phương pháp xử lý, rồi vẫn là cố nén giận nói, “Trước tiên Linh Tuyết muội muội cứ tĩnh dưỡng đã. Đúng rồi, cha ta nói huân hương bị người động tay động chân, cho nên chúng ta mới…”
Lời này không cần nói hết, hắn phân phó Bình Nhi chiếu cố tốt tiểu thư nhà mình, quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài, người xem náo nhiệt đã tản ra, hắn sờ lên chỗ ngực mình, may mắn nhờ có lần này tiến vào Vân Mộng Trạch nên mặc nhuyễn giáp bảo y thiếp thân trên người, nếu không muốn làm nam nhân đa tình một hồi còn phải chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng.
…
Bên trong lều trướng, tiếng khóc của Yến Linh Tuyế không biết đã ngừng lại từ lúc nào.
Lúc vừa mới tỉnh lại, màn cảnh tượng này thật đúng là khiến nàng như bị vạn tiễn xuyên tâm, ý niệm duy nhất lúc đó của nàng là: “Đã xong rồi.” Hoàn Tùng Ngọc chính là lương phối hoàn mỹ trong tâm của nhiều thiếu nữ, nhưng mà nàng biết rõ, cho dù là ở Vân Mộng Trạch, bên cạnh nam nhân này cũng có điệp cơ, hồ cơ tùy tùng theo bên người, cho đến bây giờ hắn cũng không phải là môt nam nhân toàn tâm toàn ý.
Đối với nàng mà nói, nếu như không để cho nàng chia sẻ một người nam nhân cùng những nữ nhân khác, ngoại trừ Thần Quân đại nhân, còn có ai có được tư cách này? Nhưng bây giờ, thân thể của nàng đã không còn trong sạch nữa, cũng không còn cao quý nữa, người mà nàng tâm tâm niệm niệm làm sao mà để ý đến nàng nữa chứ?
Chỉ cần nhớ đến Thần Quân đại nhân tuấn mỹ vô song, kiêu ngạo cao quý, trong nội tâm nàng như có dao khoét.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Bình Nhi thấy hai mắt nàng trống rỗng, nhìn thẳng vào màn che, sinh lòng sợ hãi, không khỏi đẩy nhẹ nàng.
Nàng đẩy đẩy vài lần, tròng mắt của Yến Linh Tuyết mới lòng vòng, ánh mắt chậm rãi tập trung trên người nàng ta (Bình Nhi), đột nhiên đưa tay ra nhặt dao găm trên mặt đất, đâm về hướng Bình Nhi!
Hiện tại nàng thể hư lực yếu, động tác không nhanh nhẹn, nhưng mà Bình Nhi với nàng tình như tỷ muội, nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy nàng như thế, dưới sự hoảng sợ chỉ có thể tránh qua một bên. Đợi đến khi dao găm đâm vào vai trái, lúc này mới đau đớn nói: “Tiểu thư, vì sao người lại…?”
Yến Linh Tuyết nổi giận, vốn định lấy đi tính mạng nàng ta, thế nhưng trong nội tâm còn có chỗ khó hiểu muốn để nàng ta giải đáp nghi vấn, vì vậy lạnh lùng nói: “Tiện tỳ, ngươi thu được chỗ tốt từ người nào mà lại đối phó ta! Uổng cho ta vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ!”
Bình Nhi khóc lên thành tiếng: “Ta không có, ta không có, không phải là ta!”
Mặt Yến Linh Tuyết trắng như tờ giấy, cả giận nói: “Vừa rồi, vừa rồi ngươi đã đi đâu? Hoàn Tùng Ngọc nói huân hương có vấn đề, mấy thứ hương liệu kia từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi chạm qua!”
Bình Nhi khóc thút thít nói: “Nô tỳ đi tìm Phương Hành Châu, vừa nhìn thấy hắn, trước mắt đã tối sầm, chuyện sau đó nô tỳ không nhớ rõ gì cả. Cho đến vừa rồi nô tỳ mới phát hiện mình đứng bên ngoài lều trướng, nghe tiếng vang bên trong, tiếng vang đó không đúng. Lúc nô tỳ xông tới, đã thấy được Phó Điện chủ rồi!”
Yến Linh Tuyết cắn răng cười lạnh nói: “Nói hươu nói vượn, chuyện tốt ngươi đã làm, bản thân ngươi không nhớ rõ sao?”
Bình Nhi cắn ngón tay, vẽ lên cổ một vòng tròn kỳ dị rồi nói: “Lời Bình Nhi nói đều là sự thật, nếu có một chữ giả dối, ta sẽ bị Tru Tâm Chú nguyền rủa chết!” Đây chính là Tru Tâm Chú lưu hành tại Bắc Địa. Vốn là lời thề ở Nam Chiêm Bộ Châu rất linh nghiệm, Bình Nhi lại thêm vào Tru Tâm Chú, tuy nói phù chú không có hiệu lực ở cấm địa, nhưng sau khi trở lại Nam Chiêm Bộ Châu sẽ có hiệu lực lại ngay.
Thấy nàng phát hạ loại chú này, Yến Linh Tuyết cũng không khỏi tin tưởng thêm vài phần. Tâm tư của nàng vốn linh xảo, hiện tại tỉnh táo lại một chút, thầm nghĩ: “Nếu lời nói của Bình Nhi là thật, vậy chính là nàng bị người khác dùng một thủ pháp nào đó khống chế, là ai làm chuyện này?” Nàng ngược lại biết rõ, dân gian có người có thể sử dụng thủ đoạn “phách hoa”, tức là dùng mê dược hoặc là thủ đoạn khác để lừa gạt hài đồng, lại để cho mấy đứa trẻ đó mơ mơ màng mang đi theo bọn hắn. Phàm nhân còn có thể làm được như thế, cho dù Vân Mộng Trạch là cấm địa, nhưng ở đây ngọa hổ tàng long, có một hai người có thể sử dụng Hoặc Tâm chi thuật điều khiển Bình Nhi, cũng không có gì kỳ quái!
Không, không đúng! Nếu như Bình Nhi bị khống chế sau khi tìm hiểu xong tin tức, như vậy tin tức nàng truyền lại sau khi đi vào trong lều lần nữa rất có thể là giả! Nàng ngăn chặn tim đập nhanh nói: “Ngươi tìm được Phương Hành Châu ở chỗ nào?”
“Nô tỳ ra khỏi lều trướng, đi về trước vài bước đã thấy được Phương Hành Châu, bộ dáng rạng rỡ, trên tay còn ôm một bầu rượu?”
Trùng hợp như vậy, lại để cho Bình Nhi đụng phải chính diện sao? Yến Linh Tuyết nhắm mắt lại rồi mới hỏi tiếp: “Bên cạnh hắn còn người nào khác không?”
Lúc này Bình Nhi mới cẩn thận suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không có người, chỉ có một mình hắn.”
Dưới ánh đèn, sắc mặt Yến Linh Tuyết thật đúng là trắng giống như tuyết. Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn chỗ nào không rõ hay sao? Đối phương đã khống chế Bình Nhi, động tay động chân trong huân hương, hủy đi trong sạch của nàng, lại gọi Hoàn Công Thế đến làm chứng, khiến chuyện này lan rộng ra. Cho dù nàng có muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không cũng không thể được.
Hiện tại nàng đương nhiên chỉ có thể chọn không gả cho Hoàn Tùng Ngọc, nhưng thế lực của Càn Thanh Thánh Điện ở phương Bắc quá khổng lồ, nếu ngay cả thân thể của nàng cũng không thể giúp cho người nhà thừa cơ lôi kéo yêu tông này, khoản mua bán này mới đúng là không có lợi nhất! Nàng sẽ không quên, ngay bên cạnh lãnh địa của Thiên Lăng Các, còn có một đầu Bạch Hổ đang nhìn chằm chằm. Bây giờ nàng không lôi kéo được Ẩn Lưu, chẳng lẽ ngay cả lá bài tẩy Càn Thanh Thánh Điện cũng phải mất đi sao?
Nói đi nói lại, nàng vẫn là không có lựa chọn nào khác!
Yến Linh Tuyết nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, thở dốc vài tiếng thật sâu, mới bài trừ ra ba chữ từ trong kẽ răng: “Ninh Tiểu Nhàn!”
Ở nơi trú địa này, người sẽ đem đầu mâu nhắm vào nàng, chỉ có một người! Nếu như hành động của Phương Hành Châu đã thất bại, như vậy Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên là còn sống!
Nàng chậm rãi ngồi xuống, chỉ một động tác đơn giản như vậy, nhưng hạ thân lập tức đau nhức không chịu nổi, lại có nhiệt dịch không bị khống chế mà chảy ra. Cảm giác đáng sợ này khiến nàng chảy nước mắt một lần nữa, càng hận Ninh Tiểu Nhàn đến tận xương tủy.Tuy vai trái của Bình Nhi bị thương không tiện, nhưng vẫn đi múc nước cho nàng lau thân thể, lại đổi bộ y phục khác, che giấu tất cả ứ thanh trên cổ.
Thấy nàng giữ mép giường chậm rãi đứng lên, Bình Nhi thấp giọng nói: “Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?” Thân thể tiểu thư vừa mới bị phá, không phải nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt sao?
Yến Linh Tuyết nghiêm mặt nói: “Đi ra ngoài một chút.” Tuy thân thể vô cùng không thoải mái, nàng vẫn cắn răng đi ra ngoài. Vết thương bên vai trái của Bình Nhi không sâu, giờ phút này cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian đuổi theo.
Nơi cửa ra vào của lều trướng, Hoàn Công Thế phái hai hộ vệ đến cho nàng, thấy nàng đi ra, vội vàng đứng ở phía sau nàng.
Tu tiên giả ở gần đó nhiều hay ít cũng biết được ở trong lều này là người phương nào, nhìn thấy nữ nhân vật chính của trận kích tình này ra ngoài, cũng không biết có bao nhiêu người đứng ở một nơi bí mật gần đó cười trộm. Ánh mắt sắc tình mười phần như vậy nhìn chăm chăm vào người nàng, Yến Linh Tuyết như bị lợi kiếm đâm xuyên, ngay cả thân thể đều run rẩy không ngừng.
Bình Nhi đi theo vài bước, trong nội tâm nghi hoặc nói: “Đây không phải là phương hướng dẫn đến lều trướng của Thần Quân đại nhân sao?”
Mấy người đi trong chốc lát, người đi trên đường càng ngày càng ít, lúc này một giọng nói thanh thúy của nữ nhân truyền đến: “Đêm dài đường xa, Tiểu Các chủ đêm khuya vất vả, sao không mau đi nghỉ ngơi đi?”
Bình Nhi theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một đạo bóng dáng linh lung từ lều trướng phía trước đi ra khỏi bóng râm. Nữ tử này mặc một thân áo tím, bên hông chỉ dùng một đầu cung địch cài lại, mặt mày xinh đẹp, đôi mắt đen linh động, dưới ánh sao yếu ớt khuôn mặt xinh đẹp vẫn có vẻ linh động, như có hào quang lưu động, tạo thành nét đối lập rõ rệt với sắc mặt như tro tàn của Yến Linh Tuyết.
Yến Linh Tuyết vừa thấy nàng, bước chân đã dừng lại, thân thể mảnh mai cũng không còn run rẩy, trong mắt lộ ra ánh sáng căm thù: “Ninh Tiểu Nhàn!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng cho rằng là ta không biết đây là do ngươi hạ thủ!”
“Là ta làm đấy.” Ngoài dự đoán mọi người, Ninh Tiểu Nhàn mở miệng cắt đứt lời nàng, rất dứt khoát nói, “Ta đã khống chế Bình Nhi, để cho nàng thêm vài giọt mị dược vào trong huân hương của ngươi. Đâu là bảo vật ta tự chế đó, gọi là “Vãn Tình”, còn về phần dược lực, ngươi đã tự mình thể nghiệm rồi đó.” Mị hương là do nàng dùng cây quế già ở Niên Gia Trại nằm ở phía Bắc Trì Minh Thành chế tạo nên, loại kỳ dược này ngay cả tu tiên giả cũng không thể nào chống cự. Năm đó ở Đại Tuyết Sơn, nàng thêm “Vãn Tình” vào trong rượu của Đạm Đài Dực, hoàn thành chuyện tốt của hắn với Hồ Hỏa Nhi.
Cân nhắc đến chuyện mỗi người vào Vân Mộng Trạch đều là phàm nhân, nàng còn đặc biệt điều chế lại nồng độ của “Vãn Tình”, nếu không nói không chừng Hoàn Tùng Ngọc và Yến Linh Tuyết đã hư thoát mà chết, đây cũng không phải là chuyện mà nàng muốn nhìn thấy.
Nàng kể về quỷ kế hại người một cách bình thản như vậy, ngực của Yến Linh Tuyết bị chặn lại, rất nhiều thứ không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy oán hận theo tâm mà lên, nhịn không được chỉ vào Ninh Tiểu Nhàn dậm chân nói: “Bắt nàng lại cho ta!” Người mà nàng ra lệnh, tất nhiên là hai tên hộ vệ phía sau.
Thế nhưng hai người này lại không nhúc nhích.
Bọn họ đến để bảo hộ an toàn cho Yến Linh Tuyết, không phải đến thay nàng đánh người.
Yến Linh Tuyết giận tái mặt nói, cười lạnh nói: “Hai giết một còn không động thủ sao? Đợi đến khi ta trở thành Đàn Chủ phu nhân của các ngươi…”