Tiếp đó, đội ngũ bắt đầu đi lên một mạch, đúng là muốn trèo lên đến chỗ cao nhất của vách núi, lúc này Bạch Lộc lại hiện ra tư thái mềm mại, trên vách núi nguy hiểm chở theo hai người mà vẫn có thể nhảy lên tự nhiên, đến một chỗ nhỏ hẹp hiểm ác nhất, bốn vó của Cự Lộc này lại bắt đầu…, cư nhiên có thể đứng vững trên mặt đá ổn trọng như Thái Sơn chỉ bằng mấy cái chân nhỏ như chân nữ tử.
Đoạn đường đi lên này, tất cả mọi người đều cảm thấy gió thổi qua bên người càng ngày càng mát lạnh, mây mù trên cao càng ngày càng dày đặc, cuối cùng mới đi theo sau Hoàn Tùng Ngọc chui vào trong một hang động nhỏ rất không ngờ đến.
Sau khi đi vào, mọi người bước xuống khỏi tọa kỵ, nhìn thấy sơn động này cũng không có chỗ nào kỳ lạ, động sâu không quá ba, bốn trượng.
Vốn là Yến Linh Tuyết cùng cưỡi chung một tọa kỵ với Hoàn Tùng Ngọc, bây giờ đang được hắn đỡ xuống, thình lình chợt nghe nam tử này ôn nhu nói: “Linh Tuyết muội muội, muội có nguyện ý gả cho ta không?” Tuy ngữ khí của hắn nhu hòa, nhưng mà ý trịnh trọng trong mắt thì mỗi người đều thấy rõ.
Tình cảnh này, hắn đột nhiên hỏi một câu không liên quan như vậy, đừng nói là Yến Linh Tuyết, Ninh Tiểu Nhàn là một quần chúng đứng xem cũng không khỏi khẽ giật mình. Nàng đảo mắt thoáng nhìn, đã thấy được môi đỏ của Tiểu Các chủ hé mở, hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc mê mang,thất ý, giãy dụa cùng do dự.
Cả ngày hôm nay Tiểu Các chủ cũng không sống khá giả được mấy. Bên trong thân thể đau nhức không giây phút nào không đề tỉnh nàng sự thật rằng nàng đã thất thân bởi Hoàn Tùng Ngọc. Mà bây giờ, ngay cả một chút thời gian lựa chọn nàng cũng không có được. Nếu là nói nàng vốn định sau khi rời khỏi Vân Mộng Trạch lại trở về bàn bạc kỹ hơn với ca ca, thì bây giờ câu hỏi của Hoàn Tùng Ngọc khiến cho nàng bắt buộc phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
Mọi người ở đây, kể cả nàng đều rõ ràng, hắn chọn hỏi vào lúc này tuyệt đối không phải là không có mục đích.
Dù sao mình và hắn cũng đã có vợ chồng chi thực, hắn lại hướng về mình, nếu như hai nhà có quan hệ thông gia, vậy thì Thiên Lăng Các lại có thêm một minh hữu cường đại là Càn Thanh Thánh Điện, khi đối mặt với sự xâm thực của Bạch Hổ cũng không còn e ngại như lúc trước, đây là tâm nguyện nhiều năm của mình và ca ca; nhưng cứ thế mà gả cho hắn, nàng lại không cam lòng, hình bóng người mà nàng ái mộ đã lâu ở sâu trong đáy lòng luôn chưa từng mờ đi. Sau khi gả đi làm vợ người, giữa nàng và nam nhân nàng yêu mến, từ nay về sau sẽ không thể gặp nhau lần nào nữa rồi.
Giờ khắc này, nàng vô cùng rõ ràng mà nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình.
Nhưng mà những… thần sắc này ở trên mặt nàng chẳng qua chỉ chợt lóe lên rồi thôi. Trong nháy mắt tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của nàng mở ra, mắt phượng trông mong, lấy tay che ngực nói: “Hoàn công tử hỏi đột ngột như vậy, ta… ta…”
Nàng vốn là sắc nước hương trời, trên mặt lại dần dần nổi lên rặng mây đỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được. Hoàn Tùng Ngọc tự phụ định lực hơn người, cũng không khỏi ngây người, tranh thủ thời gian ho nhẹ một tiếng nói: “Ta không muốn bức bách nàng quyết định, chỉ là chuyện quá khẩn cấp, ta mới phải hỏi như vậy, ở đây…”
Lời còn chưa dứt, Yến Linh Tuyết đã cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi phát ra: “Linh Tuyết, Linh Tuyết nguyện ý.” Đôi mắt hắc bạch phân minh hiện lên vẻ xấu hổ lại e sợ, khẽ quét qua trên người hắn.
Nàng nói ra lời này, quả nhiên là trong mấy hơi ngắn ngủi đã cho ra một quyết định quyết đoán chính xác nhất. Ninh Tiểu Nhàn cũng không khỏi âm thầm cảm thán: hóa ra nữ nhân này cuối cùng cũng sáng suốt, chỉ trong chớp mắt đã tính toán rõ ràng các quan hệ lợi hại.
Vô luận là trong nội tâm nàng là tư vị gì, chỉ nhìn thần sắc xảo tiếu yên nhiên trên mặt nàng, Ninh Tiểu Nhàn đều muốn bội phục không thôi.
Sau khi Hoàn Tùng Ngọc ở đằng kia điên loan đảo phượng một phen rồi rời đi lều trướng của Yến Linh Tuyết, nhưng gút mắc của nàng và Ninh Tiểu Nhàn cũng có người đến báo lại cho hắn. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy có một cơn tức giận bay thẳng trong lòng, thầm nghĩ rằng: gả cho ta khiến ngươi khổ sở đến phun máu như vậy ư? Nhưng bây giờ bị nàng thoáng nhìn như vậy, chỉ cảm thấy trong nội tâm vừa mềm lại ngứa, phàm nhân cũng nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, nàng thất thân ở chỗ ta, chẳng lẽ còn có thể trở về gả cho Hám Thiên Thần Quân sao? Nam nhân cao ngạo kia, làm sao chấp nhận lấy loại tàn hoa bại liễu này, cuối cũng thì vẫn phải ngoan ngoãn dựa vào ngực ta thôi.
Nghĩ đến đây, hắn đã hận không thể lại tìm một chỗ mây mưa một phen với nàng, chẳng qua là bây giờ có chuyện quan trọng cần làm, chỉ có thể miễn cưỡng thu tâm thần lại nói: “Tốt, như vậy cũng không cần cấm kỵ nữa, có thể mang nàng vào.”
Đi vào? Yến Linh Tuyết trừng mắt nhìn, không biết hắn là có ý gì, kết quả Hoàn Tùng Ngọc đi lên phía trước, nhẹ nhàng gõ ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, lại thêm ba tiếng dài trên bức thạch bích màu đỏ hơi nghiêng, tổng cộng gõ tám tiếng, sau đó nói: “Đi theo ta.” Đi lên trước một bước, từ giữa thạch bích đi xuyên qua.
Đám người Ninh Tiểu Nhàn mặt không biểu tình, trong nội tâm lại âm thầm giật mình: “Cư nhiên ở trong chỗ vắng vẻ như vậy cũng đặt Chướng Nhãn Pháp! Đồ vật trong lòng núi, chỉ sợ có chút thú vị rồi.” Âm thanh kia chính là ám hiệu mở ra trận pháp, nếu không người bình thường đến chỗ này, cho dù có đâm đầu lên thạch bích, sợ rằng cũng chỉ có thể bị đâm cho đầu rơi máu chảy mà thôi.
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, bọn họ cũng xen lẫn trong đám hộ vệ đi vào theo.
Sau Chướng Nhãn Pháp, là một đường hành lang dài lớn, uốn lượn hướng lên, có thể chứa được ba, bốn người sóng vai mà đi. Bên trên tường đá khảm Dạ Minh Châu, chiếu sáng nơi này như là ban ngày.
Bọn họ đi đến một chỗ thạch động rộng rãi, có rất nhiều Cự Lộc yên tĩnh nằm hoặc đứng đó, hiển nhiên Càn Thanh Thánh Điện để tọa kỵ lại chỗ này. Mọi người cũng gửi tọa kỵ lại chỗ này, sau đó tiếp tục đi bộ về phía trước.
Đi về trước không biết bao lâu, Ninh Tiểu Nhàn đoán chừng đã sắp đến huyền đỉnh rồi, trước mắt đã có ánh sáng chiếu rọi.
Đó là một gian thạch thất có diện tích chừng ba trăm mét vuông, từ mấy chỗ vết tích đục khắc trên vách đá thì hẳn là do con người đả thông mấy thạch động lại một chỗ, ở mấy chỗ hẻo lánh đều có những vạc gốm lớn, đang thiêu đốt hỏa diễm hừng hực. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nghe thấy mùi hương ngọt chán lại có hai phần tanh nồng thì đã biết rõ trong vạc chính là Du Giao Nhân (dầu Giao Nhân) được cho là có thể đốt cháy vạn năm.
Phía trên thạch thất đục một cái động lớn chừng năm thước vuông, thấy được nhiều chòm sao lóe trên đỉnh đầu. Mà chính giữa mặt đất thạch thất, bị đào thành một cái ao, đường kính khoảng sáu xích, chiều sâu ước chừng là bốn xích.
Nàng xoay chuyển ánh mắt, thoáng giật mình. Bởi vì một bên khác của thạch thất đã bị mở ra hoàn toàn, khảm lên một vách tường thủy tinh hoàn chỉnh.
Nàng đã từng nhìn thấy loại tường thủy tinh này ở trong Bạch Ngọc Kinh, từ bên ngoài thì không nhìn ra thứ gì, nhưng ở bên trong lại có thể thấy được mọi chuyện bên ngoài. Nhưng mà hàng ở đây không thể nghi ngờ là còn cao cấp hơn, bởi vì bất cứ người nào ở trong thạch thất, đảm nhiệm một góc bất kỳ nào khi nhìn xuyên thấu qua thủy tinh đều có thể thu hết trọn vẹn cảnh tượng của Hồng Cốc vào mắt!
Có lẽ nàng không ngờ là, sau khi đến được thế giới này, còn có thể nhìn thấy kỹ nghệ thủ công tinh tế cao cấp như thế này – phương thức đánh bóng của vách tường thủy tinh này, lại có cùng nguyên lý với Quảng Giác Kính rồi, thị giác rất rộng, độ nét lại sâu sắc.
Nhìn sâu thêm một lát, thình lình có thể phát hiện, hóa ra trú địa của Càn Thanh Thánh Điện dĩ nhiên cũng được lựa chọn thành lập tại trung ương của Hồng Cốc. Hiện tại xung quanh đó đều là thú triều đông nghịt vây quanh bốn phương tám hướng, chỉ có một khối màu đỏ hiện lên ở chính giữa, muốn không nhìn thấy trú địa cũng khó khăn a.
Lần này môn nhân mà Càn Thanh Thánh Điện dẫn vào cũng hơn trăm người, nhưng mà trong thạch thất này chẳng qua chỉ có hơn ba mươi người, xem quần áo và trang sức thì đều có thân phận tương đối cao, Ninh Tiểu Nhàn từ trong đó nhận ra Úy Văn Long. Liên tưởng đến tao ngộ của những đệ tử cấp thấp trong trú địa, đám người Trường Thiên đã biết rõ, những… kẻ xui xẻo đó đoán chừng là bị để lại trong trú địa như là bia đở đạn, chỉ có cao tầng đã sớm lui về nơi này.
Giờ phút này sắc mặt mỗi người rất nghiêm túc và trang trọng, ngoại trừ đám người Hoàn Công Thế, những người còn lại đều đứng ở những vị trí đầu não, lặng im không tiếng động. Sau khi Hoàn Tùng Ngọc dẫn người đi vào, thi lễ với phụ thân rồi nói: “Phó Điện chủ, chúng ta đến rồi.” Ở nơi công chúng như thế này, hắn cũng phải xưng hô theo chức vị của phụ thân.
Hoàn Công Thế nhẹ gật đầu, để cho bọn họ cũng đứng ở dưới tay. Lúc này bên cạnh hắn có một người đứng ra, chỉ trú địa mà nói: “Chướng Nhãn Pháp sắp không được rồi, đám mồi nhử rất nhanh sẽ lọt vào trong tầm mắt của đàn thú.”
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn hơi đổi, thấy được Công Tôn Triển ở bên cạnh nhìn thẳng vào người đang nói, thần sắc trong mắt biến hóa thất thường, hiểu được hắn gặp phải người quen, vì vậy giơ khuỷu tay lên nhẹ nhàng đụng hắn một cái.
Công Tôn Triển lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Nhưng trong nội tâm nàng thoáng cái đã nhấc lên sóng biển cuồn cuộn. Mồi nhử, những người này gọi các tu tiên giả trong trú địa là mồi nhử! Nói như vậy, tác dụng của trú địa do Càn Thanh Thánh Điện thành lập chính là muốn hấp dẫn thêm nhiều tu tiên giả tề tựu về đó, cái gọi là lời đồn giải dược đã được phối ra, cũng chính là một khối bánh nướng được vẽ ra để… dụ dỗ thêm nhiều người nữa mà thôi. Mà những người tụ lại ở chỗ này, mục đích cuối cùng nhất, lại là dẫn dị thú đến sao?
Từ chỗ này ngược trở về, Hoặc Tâm Trùng tàn sát bừa bãi Vân Mộng Trạch, có lẽ cũng là kiệt tác của Càn Thanh Thánh Điện, nếu không tại sao lúc trước trong trí nhớ của tên đệ tử Đồ Tận đọc được lại có dầu đen, rồi cả máu cá Hà La chứ? Hiển nhiên là đã sớm dự tính tốt rồi. Chỉ là khi nàng quan sát Hồng Cốc xuyên qua vách tường thủy tinh, nơi này cơ bản đã bị dị thú chiếm đoạt rồi. Hình thể của đám dị thú cũng có sai biệt rất lớn, từ voi lớn đến kiến đều có cả, nhưng mà sơ bộ quan sát thì số lượng ít nhất vượt qua mười vạn đầu. Càn Thanh Thánh Điện tụ tập quái vật bị Hoặc Tâm Trùng khống chế đến Hồng Cốc nhiều như vậy để làm gì chứ?
Mười vạn đầu dị thú xao động, đối với phàm nhân mà nói cũng không phải chuyện thú vị. Phải biết hành động này như là đang chơi với lửa, hơi không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Giống như là thời gian cấp bách, Hoàn Công Thế rất dứt khoát hạ lệnh: “Bắt đầu.”
Lập tức có vài tên hộ vệ mang theo mấy cái túi cực lớn đi đến. Mỗi cái túi này cao khoảng nửa người, nhìn bộ dáng thì chắc là do dạ dày của loài cự thú ăn cỏ nào đó chế thành, chẳng qua là thứ được đổ ra từ bên trong lại là chất lỏng sền sệt màu đỏ nhạt có vài phần trong suốt! Cái ao chính giữa thạch thất rất sâu, hộ vệ đổ liên tiếp bốn túi chất lỏng thế này mới làm đầy bảy phần cái ao.
Một mùi thơm quen thuộc truyền đến, mi tâm Ninh Tiểu Nhàn khẽ động, chỉ cần hơi ngửi thấy mùi thơm này thì nàng đã biết rõ trong hồ được rót đầy thứ gì – tinh hoa sinh mệnh của Hải Vương Kình! Trong đầu của Hải Vương Kình ở biển sâu có sinh ra châu ngọc, được gọi là kình châu, bên trong đó bao hàm sinh cơ khổng lồ, gấp người bình thường mấy vạn lần. Sau khi nghiền hóa nó thì có thể luyện ra tinh hoa sinh mệnh. Ở trong các thương hội buôn bán, thứ bảo vật này được bán theo đơn vị giọt, một giọt có giá trị vài vạn linh thạch. Hàng xóm phía tây Ẩn Lưu là Vô Tận Hải, nên nó cũng chiếm được chút địa lợi, có thể mua bán chút ít với Yêu Tộc trên biển, đổi loại tinh hoa sinh mệnh này để bảo dưỡng các loại tiên thảo quý trọng như Huyết Ngô Đồng.
Nhưng bây giờ, Càn Thanh Thánh Điện lại đào một cái hố sâu trên mặt đất, trực tiếp đổ vào đó ba túi lớn! Vốn gốc cùng nhân lực hao tổn sau lưng thứ này khi được tính ra thì kinh người đến cỡ nào?