Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Hoàn Công Thế nhanh chóng nói: “Mấy thứ này chính là thần tiễn năm xưa phối hợp với Cung Nghệ Thần cùng nhau đúc ra, dùng mũi tên này được xứng là cung thần, thiên hạ khó có địch thủ. Uy lực của nó không có ai rõ ràng hơn thần vương rồi. Trước mắt dù không có thần cung trong tay, thần tiễn cũng có các tác dụng kì diệu. Ban đầu trong Càn Thanh thánh điện có dấu một tên, vơ vét mấy trăm năm mới gom đủ hai mũi tên khác. Dùng ba mũi tên này xin thần vương ra tay phá trận, chắc là đủ tư cách?”

“Đủ rồi.”Trên mặt Hoàng Phủ Kỳ rốt cục lộ ra tươi cười, đưa tay phất một cái, mũi tên trong tay và hai mũi tên trên mặt đất tất cả đều biến mất không thấy gì nữa. Hắn nói: “Ta cùng ngươi xác nhận lại, ngươi muốn ta đánh vỡ đại trận chính giữa tiểu thế giới này?”

Hoàn Công Thế như đinh chém sắt nói: “Vâng!”

Hoàng Phủ Kỳ khóe miệng cong lên nói: “Đợi ta thu tế phẩmtrước.” Nói tới đó, hoa văn như xiềng xích trên ngực hắn đột nhiên có hai cái đứt gãy, hai giọt máu tươi chảy ra, da thịt chỗ kia nhất thời nhúc nhích động đậy, tựa hồ có vật muốn vọt ra.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, chỉ sợ dù có tinh hoa hải vương kình bổ dưỡng, lại có hoa văn trong thai nhi củng cố thì thân thể Hoàng Phủ Kỳchỉ có thể kiên trì mười mấy hơi thở rồi vẫn phải sụp đổ. Hoàn Công Thế biến sắc, có chút lo lắng.Hoàng Phủ Kỳ lại giống như chưa tỉnh, chỉ lắc đầu nói: “Nồng độ huyết mạch thân thể này vẫn còn quá thấp.” Đến giờ phút này, nơi đóng quân mất đi bảo vệ của trận pháp che mắt đã bị dị thú phô thiên cái địa đột kích.

Vì phòng trừ tình huống bất ngờ, Công Tôn Mưu đã bố trí ở đó đủ sáu cái trận pháp, bảy trận pháp loại phòng ngự, chỉ đợi trận pháp che mắt mất đi hiệu lực sẽ lập tức khởi động. Song anh hùng không chịu nổi nhiều người, trận pháp có mạnh mẽ nữa lại không có linh lực ủng hộ cũng không chịu được nhiều dị thú chà đạp như vậy. Chỉ  trong lúc nói mấy câu, trận pháp đã bị công phá hai cái.

Lập tức Công Tôn Mưu dâng lên hắn một cái đỉnh nhỏ màu đỏ, trên thân đỉnh có vẽ năm đóa tường vân, trong mây có rồng thường lui tới, đầu đuôi lại che lấp ở trong mây mà không lộ ra. Thân đỉnh chỉ lớn cỡ bàn tay, thoạt nhìn rất tinh sảo, gần giống loại lò nhỏ đốt hương các tiểu thư khuê các hay dùng.


“Chúng ta đã bày ra đại trận ‘thiên địa hồng lô’ở trong Hồng cốc, lấy một mẫu đỉnh mang năm đỉnh con, trong tay cầm ngài chính là mẫu đỉnh.” Công Tôn Mưu đi tới trước vách tường thủy tinh, chỉ vào nơi đóng quân nói: “Chỉ đợi thần vương ra tay là có thể bỏ tinh hoa mấy vạn sinh linh vào trong túi.” Hắn lấy lòng nói: “Đúng rồi, Hám Thiên Thần Quân giờ phút này đã ở trong trận kia. Nếu thần vương lấy cả hắn đi sẽ có sức mạnh tinh hoa của Ba Xà!” Ở trong mắt của hắn, có Ba Xà làm tế phẩm, Hoàn Công Thế căn bản không cần lấy ra thần tiễn cũng có thể mời được thần vương ra tay.

Ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ bỗng dưng sáng ngời, mọi người vẫn lần đầu tiên nghe giọng hắn lộ ra hăng hái dạt dào: “Nha? Thật có chuyện này ư?” Trong mắt có ánh tím mờ ảo, lần đầu thật chăm chú nhìn về nơi đóng quân.

Không biết tại sao trong lòng Hoàn Công Thế lần nữa xông lên cảm giác quái dị kia. Mà Yến Linh Tuyết đứng phía dưới, bàn tay trắng nõn không khỏi nắm thật chặt.

Ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ sáng quắc giống như quét qua lại chỗ đóng quân, đột nhiên lạnh lùng nói: “Các ngươi đùa giỡn bổn vương? Cả đám nguyên thần nơi này đều ảm đạm, nào có Ba Xà gì?” Ở đẳngcấp của hắn, nguyên thần mỗi người nơi đóng quân cũng giống như đèn sáng. Nếu Hám Thiên Thần Quân ở trong đó, như vậy nguyên thần của hắn so với những người khác sẽ như trăng sáng trong bầu trời đầy sao.Hoàng Phủ Kỳ liếc một cái có thể từ trong chúng sinh mờ nhạt phân biệt ra hắn ta!

Hắn vừa giận dữ, thần uy trên người đột nhiên bùng nổ, người phàm trong thạch thất không chịu nổi, bốn, năm người đứng mũi chịu sào lập tức nổ tung máu thịt đầy trời. Nếu không phải hắn kịp thời kịp phản ứng thu hồi uy thế, trong thạch thất này sợ rằng đã không có người sống. Dù như thế, người người vẫn bị dọa đến xanh cả mặt, mùi máu tươi nồng đậm cũng bắt đầu tràn ngậpbốn phía.Hoàn Công Thế vốn thấy hắn ta cò kè mặc cả, cho rằng đại thần thượng cổ cũng chỉ là người như vậy, hiện tại lập tức thu hồi sự khinh thường.

Công Tôn Mưu cũng bị dư uy chấn ngã xuống đất ngửa mặt lên trời, giờ phút này bò dậy khóe miệng còn có vết máu, hiển nhiên bị thương nội phủ. Hắn ta hoảng loạn nhìn về phía Hoàn Công Thế. Người kia đang cau mày nói: “Không đúng ah, lúc chúng ta rút lui đã lưu lại vài tên tử sĩ Hách Thập Nhị nhìn chằm chằm trụ sở của Hám Thiên Thần Quân. Nếu hắn có hành động khác lạ, bầu trời chỗ đó sẽ dâng lên lửa khói đặc chế…..”


Lời còn chưa dứt, Hoàn Tùng Ngọc đột nhiên ngắt lời nói: “Hách Thập Nhị? Phụ thân ngài để lạiHách Thập Nhị ở trong doanh địa theo dõi?” Chuyện quá khẩn cấp, hắn cũng bất chấp trong trường hợp này phải gọi phụ thân làm “Hoàn Phó điện chủ” rồi.

Thấy khác thường, sắc mặt Hoàn Công Thế lập tức âm trầm, nhìn thẳng con trai, quả nhiên nghe hắn run giọng nói: “….. Nhưng, nhưng mới vừa rồi con phá vòng vây, Hách Thập Nhị đã ở trong đội ngũ, cùng theo tới nơi này!” Hoàn Tùng Ngọc dứt lời, quay đầu lại liếc nhìn đám hộ vệ, rồi mới vộivã nói:”Giờ không thấy nữa, mới vừa rõ ràng ở chỗ này! Còn có mấy người Yến Minh Tuyết, Liễu Như Khanh……”

“Cái…..” Lúc này Hoàn Công Thế kịp phản ứng, lạnh lùng nói: “Đuổi theo ra ngoài, người kia là Hám Thiên Thần Quân, hắn đã ra khỏi đại trận!” Nếu Hám Thiên Thần Quân ở chỗ này nhìn nghi thức lúc nãy từ đầu tới đuôi, biết được mình đang tính toán tính mạng hắn ta, song phương kết đại thù rồi. Chỉ cần đợi hắn ta ra khỏi Vân Mộng Trạch, địch nhân của Càn Thanh thánh điện lại thêm một thần thú thượng cổ! Cho dù lấy được thần vật sơn hà trận bực này thì khai chiến với Hám Thiên Thần Quân và Ẩn Lưu đều cái được không bù đủ cái mất.

Hơn hai mươi tên hộ vệ nghe lệnh chạy ra ngoài.Hoàng Phủ Kỳ khẽ cụp mắt, thần niệm mở rộng ra, trong phút chốc xẹt qua toàn bộ Hồng cốc.

Lúc này chư kiền đã hội hợp đám người với Ninh Tiểu Nhàn, hai người ngồi lên một con, đang mau chóng chạy về hướng cửa vào Cố ẩn Sơn Hà trận. Lúc bọn họ đã đi xuyên qua sương trắng, cửa vào gần trong gang tấc, bốn người lại cảm giác được một sự uy nghiêm to lớn, hơi thở lạnh lẽo nhập vào cơ thể, lông măng cả người cũng dựng lên.

Đây là cảm giác gặp gỡ thần niệm kẻ mạnh quét nhìn, bọn họ rất quen thuộc. Ai có thể vận dụng thần thông ở nơi này? Mặt Công Tôn Triểnlập tức tái nhợt nói: “Không tốt, hắn, hắn phát hiện!” Bốn người đều còn là thân thể người phàm, lại bị đối phương là một tôn đại thần phát hiện, tình huống còn có thể tốt sao?


Trường Thiên không nói một lời, tay phải cầm ra một vật trong tay áo, tay kia ôm sát Ninh Tiểu Nhàn, thúc dục Đại Hoàng chạy trốn mau hơn một chút nữa.

Mà ở trong thạch thất, Hoàng Phủ Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay vẽ, chút ít chất lỏng màu đỏ nhạt trong ao còn dư lại bay ra, ở giữa không trung nhanh chóng hiện ra bốn người, hai thú, tổng cộng hình ảnh lập thể của sáu sinh mạng. Tuy người nhỏ nhưng diện mạo lại trông rất sống động, ngay cả tư thế cũng nhìn thấy rõ ràng: hai người chia ra ngồi một con chư kiền, đang mở ra bốn chân bay đi!

Làm như cảm ứng được ánh mắt của hắn, người đàn ông ngồi trên một đầu chư kiền quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với hắn, bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi Hoàng Phủ Kỳ co rụt lại, trong mắt vẻ lạnh lùng bắn ra bốn phía. Lấy nhãn lực của hắn, dĩ nhiên có thể liếc mắt nhìn ra đây mới là chân thân Trường Thiên, nguyên thần hắn rộng lớn bá đạo, trong thần niệm hắn như ngôi sao sáng chói vụt bay chói mắt. Đáng tiếc, người cực giỏi như vậy, hiện tại cũng chỉ là người phàm. Hoàng Phủ Kỳ khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay khẽ lật, mũi tên màu trắng mà mới vừa rồi Hoàn Công Thế đưa hắn đã hiện lên trong lòng bàn tay. Hắn cúi đầu trầm thấp nói: “Đi!” Mũi tên màu trắng lập tức không thấy.

Mà chân dung trong chất lỏng màu đỏ biến thành, sau lưng hai người đang cưỡi chư kiền kia đột nhiên có một giọt chất lỏng màu đỏ nhạt bay bay, trên không trung nhanh chóng biến thành bộ dáng một mũi tên.

Mặc dù mọi người bên trong thạch thất chỉ thấy hình dáng của nó, không nghe thấy âm thanh kia nhưng giống như có thể cảm giác được tiếng “sưu”thoáng một phát, mũi tên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía hai người phía trước. Nếu có thể đánh trúng, đó chính là xuyên qua tim, muốn xuyên hai người chung một chỗ.

Tốc độ của nó, nhanh tới mức mắt thường khó phân biệt, như trực tiếp biến mất trong không khí, cho đến khi tiến tới gần mục tiêu mới hiện ra một chút bóng trắng! Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, còn chưa tới kịp nín hơi, mưa tên đã bắn trúng mục tiêu.

Thành công giết chết tai hoạ ngầm lớn nhất của Càn Thanh thánh điện! Hoàn Công Thế vừa mới mừng như điên, lại nghe Hoàng Phủ Kỳ hừ một tiếng. Hắn tinh tế nhìn lại, mũi tên đâu có đâm vào tim người, ngược lại đính trên mặt một tấm chắn cao hơn nửa người. Cũng không biết từ lúc nào Trường Thiên đã nắm tấm chắn đó che ở phía sau chư kiền, chất liệu gỗ hắn không biết, thứ đó lại có thể ngăn chặn thần tiễn mà không vỡ vụn.

Hoàng Phủ Kỳ hơi mở mắt, thần niệm hắn nhìn được, quanh thân tấm chắn kia hiện ra ánh sáng nhạt màu đen, hiện lên hình sáu cạnh không có quy tắc, ở giữa dày cộm nặng nề, dọc theo mép hơi mỏng, thoạt nhìn giống như giáp xác sinh vật nào đó, hơn nữa có hơi thở hắn quen thuộc.


Thần tiễn bị phá bỏ, mọi người ở thạch thất thấy chất lỏng màu đỏ ngưng tụ thành mũi tên nhỏ một lần nữa biến thành giọt nước rơi xuống. Mượn lực một kích kia, chư kiền ngược lại được đẩy về phía trước hơn mười trượng, cách cửa vào đại trận chỉ có năm bước!

Sau khi tấm chắn kia ngăn cảnmột kích của thần tiễn thì cũng biến trở về nguyên hình chui vào trong tay áo Trường Thiên. Nó lớn cỡ bàn tay, hiện lên hình món đồ có sáu cạnh. Mọi người đều cảm thấy khó có thể tin.

Vô luận là mũi tên đỏ hay lá chắn màu đen, rõ ràng đều là thần thông và pháp khí! Nếu nói Hoàng Phủ Kỳ có thể ở chỗ này vận dụng thần thông cũng không có gì quá kỳ lạ, như vậy tại sao mấy người kia cũng có thể tế ra pháp khí, lại không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh quy tắc của Vân Mộng Trạch?

Sau khi phủ xuống, lần đầu tiên ra tay lại không có hiệu quả, Hoàng Phủ Kỳ cũng cảm thấy mất mặt. Khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh đang muốn tiếp tục phát động công kích thì đôi mắt đẹp của Yến Linh Tuyết vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh hai người này không nhịn được tốn hơi thừa lời nói: “Là Hám Thiên Thần Quân và Ninh tiện nhân!” Người đàn ông kiangẩng đầu, một tay luôn vững vàng nắm eo nhỏ của cô gái, bộ dáng tựa sát vào nhau như vậy, nàng không tốn chút sức đã có thể phân rõ ra! Đáng hận mới vừa rồi ở trong thạch thất thấy bóng lưng hai người bọn họ rời đi, sao nàng không thể trước tiên chỉ ra và xác nhận!

Tuy giọng nàng ta nhỏ nhưng sao có thể trốn qua được tai Hoàng Phủ Kỳ? Hắn vốn lại muốn ra tay, nghe vậy trừng mắt nhìn nói: “Cái gì?” Ngưng thần nhìn lại, cô gái ngồi trong ngực Hám ThiênThần Quân cũng đúng lúc xoay đầu lại, mặc dù diện mạo xa lạ, song trong mắt một vòng ánh sáng linh động ôn nhuận, lại mang theo mấy phần hết sức lo lắng giống như xuyên thấu qua cách trở không gian xa xa liếc mắt nhìn hắn. Ánh mắt kia, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm! Lần trước nhìn thấy xem khuôn mặt quen thuộc kia đã là bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Hắn rất nhớ.

Trong lòng Hoàng Phủ Kỳ ấm áp, lạnh lùng trong mắt đột nhiên thu lại rồi, theo bản năng vươn đốt ngón tay tái nhợt khẽ vuốt khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn do chất lỏng ngưng tụ thành ở trước mặt hắn.

Chỉ ngây người một lúc như vậy, chư kiền như thời gian lướt qua nhanh, lắc mình xông qua cửa vào đại trận, cũng biến mất trongcảm ứng của Hoàng Phủ Kỳ. Đồ Tẫn và Công Tôn Triển ngồi trên đại báo theo sát phía sau. Hình ảnh trong không trung thoáng cái tiêu tán, biến thành chất lỏng màu đỏ nhạt rơi trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận