Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Thấy một màn như vậy, không biết bao nhiêu người đau lòng muốn chết. Đây chính là tinh hoa hải vương kình, mỗi một giọt đều rất quý trọng.
Hoàng Phủ Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy đám người Càn Thanh thánh điện há to miệng nhìn hắn, hiển nhiên không tin hắn lại dễ dàng buông tha mấy người kia. Mặt hắn lập tức trầm xuống nói: “Bằng thân thể rách nát ngươi chuẩn bị cho bổn tọa này đã muốn đánh bại đại trận của Huyền Vũ?”
Hoàn Công Thế nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: “Tất nhiên có chuẩn bị.” Quay đầu phân phó một câu đã có người ôm ra một hộp tròn màu vàng nhạt. Hắn ta cẩn thận đưa cho Hoàng Phủ Kỳ, thân hộp tròn trơn bóng, không có bất kỳ trang trí nào, chỉ có trên nắp khắc một con thú cổ xưa không biết tên, há mồm hướng về bầu trời.
Hoàn Công Thế nói: “Đây là tụ hợp bàn, vốn là bảo vật Man tộc. Thánh điện giấu nó trong trung tâm một địa sát tuyệt mạch ở Nam Chiêm Bộ Châu hơn bảy trăm năm, thu nạp lượng sát khí khổng lồ. Chỉ có điều sau khi mang vào Vân Mộng Trạch, nó đã biến thành đỉnh khí bình thường. Trừ ngài, sợ rằng không có người nào có cách nào sử dụng nó ở chỗ này.”
Hoàng Phủ Kỳ hiếm thấy khẽ nhướng mày. Hóa ra Càn Thanh thánh điện đánh chủ ý này!
Thời kỳ thượng cổ, trong yêu tộc và nhân tộc có vài người tài giỏi tinh thông trận pháp, rất nhiều đại trận tinh diệu vô song nhất mà ngay cả quân đội Man tộc cũng có thể vây khốn, bên trong từng bước sát cơ, cho dù cuối cùng đại quân Man tộc có thể xông ra, lại muốn lấy thân thể mỏi mệt bị thương đi ứng chiến đại quân yêu tộc chờ chực bên ngoài đã lâu, tất nhiên thắng ít mất nhiều. Lúc bắt đầu đại chiến, các loại trận pháp ở trên chiến trường vận dụng tinh diệu khiến cho Man tộc rất nhức đầu, may mà trong Man tộc cũng có không ít người thông minh, rất nhanh nghĩ ra phương pháp phá trận. Phương pháp kia cũng rất phù hợp với tác phong vốn có của người Man tộc: bạo lực phá giải!
Bất luận trận pháp yêu tộc tinh diệu bao nhiêu, mắt trận giấu diếm sâu thế nào thì bản chất đều phải điều động linh lực từ trời đất, lại vừa phóng ra uy lực lớn lao. Thậm chí vì duy trì vận hành trận pháp nếu hấp thu linh lực trong trời đất chưa đủ, còn phải đưa linh thạch vào để thỏa mãn nhu cầu của đại trận. Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận của Tẩy Kiếm Các mà đám người Ninh Tiểu Nhàn từng gặp gỡ chính là đại biểu điển hình trong đó. Nếu không phải lúc ấy công phá từ bên trong trước, đại trận đó thậm chí có thể ngoan cường vận hành đến khi linh thạch của Tẩy Kiếm Các cất chứa khô kiệt, nó mới từ từ biến mất, đến mức đó thì đánh chỉ là tiêu hao sức chiến đấu. Biết rõ nguyên lý này, phương pháp Man tộc chọn lựa xử lí trở nên khá đơn giản: lấy sát khí để phá.
Sát khí vốn là tịch diệt, hung ác, tích lũy oan ức máu và tội ác trong trời đất, lại là tiền vốn của Man tộc, mấy chủng tộc yếu đuối có thể lợi dụng. Nó có tác dụng áp chế và ô nhiễm linh khí tinh khiết, nếu không ngày đó Sắt Kình Xích Nha cũng sẽ không bị mấy tu sĩ Kính Hải vương phủ ám toán, truy đuổi trốn tránh gần nửa Nam Chiêm Bộ Châu. Chính là bởi vì những người kia đưa sát khí đánh vào trong người nó, áp chế nó vận hành linh lực. Mà sát khí có tác dụng áp chế trận pháp lấy linh lực làm trụ cột cũng giống như vậy.
Nếu Trường Thiên ở chỗ này, tất sẽ đột nhiên hiểu ra: chẳng trách Càn Thanh thánh điện rõ ràng chỉ xông qua hai trận pháp phía trước của Cố Ẩn Sơn Hà trận nhưng lại luôn tràn đầy lòng tin mình có thể phá giải toàn bộ. Hóa ra bọn họ căn bản không có tính nhẫn nại làm bước kế tiếp, mà muốn thỉnh Hoàng Phủ Kỳ ra tay, vận dụng sát khí mạnh mẽ phá vỡ Cố Ẩn Sơn Hà trận!
Đang khi nói chuyện, trên người Hoàng Phủ Kỳ lại có hai phù văn đứt gãy. Hắn nhíu nhíu mày, đưa tay phất một cái, vách tường thủy tinh trước mắt lại đột nhiên nổ tung, bột phấn thủy tinh vỡ tan tác trên đất. Hắn cũng chẳng đau lòng, chỉ nâng lên cái đỉnh nhỏ màu đỏ, bàn tay ở nắp đỉnh nhẹ nhàng vuốt phẳng, trong miệng niệm mấy câu bí quyết.
Mấy câu khẩu quyết rất dài, hắn niệm hết chừng mười hơi thở mới xong. Người Càn Thanh thánh điện thấy, đỉnh chính lại đột nhiên có thêm nhiều linh khí. Điều này cho thấy khí linh bên trong một lần nữa thức tỉnh, bắt đầu vận hành. Sau đó thân đỉnh từ từ đỏ lên, năm đóa tường vân trên thân đỉnh, trừ một đóa chính giữa ra, bốn đóa còn lại bắt đầu dần dần bay về bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, ngay trung ương nơi đóng quân của Càn Thanh thánh điện, dọc theo biên giới bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của Hồng cốc cũng có các cột sáng màu đỏ phóng lên trời cao!
Trận pháp bên ngoài nơi đóng quân đã hoàn toàn bị công phá, dị thú đỏ mắt nhào về bữa thịnh yến thịt người ngon lành ở phía trước. Trước mặt chúng còn có chiến hào rộng ba trượng, sâu một trượng, nhưng làm sao giữ được bước chân của chúng? Trước mắt chúng cũng còn có chi chít dây leo hút máu giương nanh múa vuốt, nhưng một lớp dị thú trước ngã xuống, phía sau còn có hàng trăm làn sóng vận sức chờ phát động!
Bầy thú giống như thủy triều, tràn ra tung hoành khắp nơi trong chiến hào, tràn qua tầng tầng lớp lớp dây leo hút máu, lấy tính mạng tươi sống khiến khẩu vị những thứ cản đường, chướng ngại này toàn bộ chắn đầy.
Phòng vệ nơi đóng quân, toàn bộ bị PHÁ…! Không tới hai mươi hơi thở, thú triều đã xông vào nơi đóng quân, trực tiếp chiến đấu chém giết với con người!
Dù không có tác dụng của vách tường thủy tinh để nhìn, mọi người trong thạch thất giống như cũng có thể chứng kiến người phàm bên ngoài thống khổ thét chói tai, ánh mắt tuyệt vọng cùng với điên cuồng phản công và nguyền rủa trước khi chết! Bọn họ phản kháng chỉ là vùng vẫy giãy chết, thú triều vô cùng vô tận, chỉ cần trong chốc lát có thể bao phủ toàn bộ bọn họ! Một màn hết sức bi thảm như vậy khiến rất nhiều người bên trong, bao gồm Yến Linh Tuyết đều cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Khóe miệng Hoàng Phủ Kỳ mở rộng nụ cười. Những sinh vật này trước khi chết thừa nhận thống khổ càng kịch liệt, thu hoạch của hắn cũng sẽ càng lớn.
Trên đỉnh nhỏ lại liên tiếp hiện lên hai lần ánh sáng đỏ, dây leo hút máu trong chiến hào ăn được cái bụng tròn xoe đã nghỉ ngơi. Hiện tại nó đột nhiên đồng loạt nổ tung, máu tươi mới vừa nuốt vào trong bụng bỗngtràn ra, ồ ồ chảy đến trong chiến hào.Dây leo hút máu nơi này vẫn liên kết hỗ trợ lẫn nhau, số lượng cũng hơn hai vạn, lần này máu tươi ói ngược ra, chiến hào lập tức biến thành sông máu.
Khi một giọt máu tươi cuối cùng cũng chảy vào trong khe, khắp nơi trong chiến hào lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ như máu. Nếu từ trên cao nhìn thẳng xuống, nơi chiến hào này rõ ràng đã sớm vẽ tốt trận pháp! Chẳng qua do có dây leo hút máu che đi nên không ai cũng thấy rõ hướng đi dưới mương.
Công Tôn Mưu mỉm cười, hướng Hoàng Phủ Kỳ bái một cái nói: “Đây là ta tự thiết kế, đặt ở ngay trung ươngtrận pháp thiên địa hồng lô để tăng cườngtrận pháp, nó có thể gia tăng uy lực hồng lô lớn hơn.”
Giống như đã qua cả đời, rốt cục bốn đóa tường vân chuyển đến bốn góc hẻo lánh, cùng hô ứng trợ giúp với đồng bạn ở trung tâm. Sau khi chúng rơi xuống vị trí, lấy cột sáng đỏ ở chính giữa làm tâm, lấy cột sáng bốn góc làm bán kính, cả Hồng cốc bắt đầu bị màn sáng màu đỏ bao phủ. Tầng màn sáng đó ở trên không trung đan vào nhau, không lâu sau khi tiếp xúc tạo thành bóng dáng mờ ảo giống như một cái đỉnh lớn bốn phương.
Loài người trong chỗ đóng quân còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, giờ phút này rối rít phát hiện dị tượng. Bọn họ còn chưa tới kịp suy nghĩ thứ này đối với mình là lợi hay hại thì trên cái đỉnh nhỏ Hoàng Phủ Kỳ cầm, một điểm che chắn cuối cùng cũng đã biến mất. Con rồng màu đỏ vốn bị che trong đám mây cuối cùng toàn bộ râu đuôi đều lộ ra ngoài.Cùng lúc đó, ngay trung ương nơi đóng quân đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm bàng bạc mênh mông!
Nhân loại và dị thú đang tiến hành đánh giết sinh tử còn chưa kịp phản ứng, mặt đất đã ầm ầm nổ tung, một cái đầu to lớn không gì so sánh được chui ra. Đầu tựa như lạc đà, sừng như hươu nai, mắt tựa như thỏ, tai tựa như bò, răng nanh trong miệng khổng lồ lóe lên vẻ sắc bén. Nếu Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra con vật này có tất cả các đặc điểm thuộc về “rồng”. Nhưng nó khác với Ly Vẫn trong địa cung Âm Vô Thương. Tiếp theo thân thể nó từ trong đất chui ra lại là thân rắn, bụng sò, vảy cá chép, trảo ưng. Đây chính là hình tượng rồng chính tông nhất!
Con ngươi Hoàng Phủ Kỳ đen nhánh chiếu ra hình dáng rồng đỏ, vẩy và móng đều đủ, hung ác uy nghiêm hiển hách. Chỉ có điều hắn và Công Tôn Mưu cũng biết, đây cũng không phải là rồng chân chính, chẳng qua chỉ là hình rồng chân hỏa mô phỏng hình ảnh hóa ra ở mức độ cao mà thôi.
Hỏa Long kia chui ra mặt đất, thân hình lại càng đón gió tăng trưởng. Chiều dài vốn chỉ chừng mười trượng, sau khi ở trong doanh trại xoay qua xoay lại hai cái đã biến thành hơn hai trăm trượng. Nơi nó tàn sát bừa bãi đi qua, tất cả mọi thứ đều hoá thành khí, vô luận là dị thú, loài người, dây leo hút máu, thậm chí cả lều vải và nhà trúc đều biến thành một bó đuốc cháy hết sạch, biến mất không thấy gì nữa, ngay cả một chút tro bụi đều không để lại. Chúng chỉ phân thành ánh sáng đỏ nhạt chui vào trong thân thể Hỏa Long, mỗi khi nhiều thêm một luồng ánh sáng gia nhập, thân hình của nó sẽ lớn mạnh thêm một chút. Nơi đóng quân nho nhỏ lập tức đã bị phá hủy không còn sinh vật nào tồn tại.
Mà ở trong Hồng cốc, dị thú đầy khắp núi cuối cùng cũng phanh lại. Tuy chúng không có thần trí nhưng Hoặc Tâm trùng chiếm cứ trong não theo bản năng cảm giác được uy hiếp, bắt đầu thao túng đám khôi lỗi chạy trốn ra ngoài. Nhưng trận pháp đã thành hình, nơi nào buôngtha cho chúng chạy thoát? Vô số dị thú ngay lập tức đụng vào bức màn sáng màu đỏ. Hơn nữa dù bị đụng đến vỡ đầu chảy máu, màn sáng cũng không có chút dao động nào! Ngược lại từng đợt dị thú xông ra bên ngoài khiến người ở biên giới màn sáng hung hăng bị giẫm đạp dưới chân, không bao lâu sau đã bị giẫm thành thịt nát.
Hỏa Long phía sau không chút hoang mang thu hoạch tính mạng, mỗi một lần lắc đầu, mỗi một lần vẫy đuôi, thoạt nhìn đều rất tiêu sái, song hàng vạn hàng nghìn tánh mạng cũng đảo mắt đã biến mất trong ngọn lửa lớn mạnh. Trái ngược, một điểm sáng màu đỏ trước khi thân thể tan biến bay ra ngoài lại khiến thân thể của nó càng lớn mạnh.
Đây chính là trận pháp “thiên địa hồng lô” tàn nhẫn vô đạo, lấy bốn cột làm chân vạc, lấy trời đất làm thân lô, lấy hình rồng chân hỏa làm lò lửa, lấy sinh linh trong đó làm đồng, đúc nóng rèn luyện, lấy ra tinh hoa máu thịt, hồn phách!
Nghe dị thú kêu thảm thiết, hơn nữa Hoàng Phủ Kỳ còn thả chậm tốc độ Hỏa Long tàn sát, hành hạ sinh vật bị Hoặc Tâm trùng khống chế trước khi chết khôi phục lại thần trí. Phải chứng kiến mình bị buộc tiến vào lửa lớn cuộn cuộn, trong tuyệt cảnh lên trời xuống đất không cửa, có sinh vật nào không đầy bụng oán độc, sợ hãi và thống khổ? Dung nhập cảm xúc mặt trái như vậy, máu thịt tinh hoa hắn lọc ra mới là cực kỳ tươi tốt!
Tiếng kêu thảm thiết lấy tính mạng dần dần yếu xuống. Ánh lửa rốt cục mang đi tất cả, càng như dập tắt chút khói cuối cùng. Trong tai hắn cũng không nghe thấy tiếng vang gì nữa, thế giới trong hồng lô lặng yên, ngay cả tiếng gió đều đã hoàn toàn dừng lại. Chỉ có Hỏa Long giờ phút này đã cao ngàn trượng đang bay vòng quanh dò xét. Cuối cùng, Hoàng Phủ Kỳ cũng thỏa mãn cười một tiếng, vẫy vẫy tay.
Năm cột sáng ở Hồng cốc lập tức biến mất không thấy gì nữa. Không có chân vạc chống đỡ, bốn huyễn đỉnh khổng lồ ở bốn phía đứng giữa không trung cũng dần dần biến mất. Hỏa Long đang bay lượn dạo chơi tự dotrong nơi đóng quân, đắc ý quanh quẩn trên bầu trời Hồng cốc hai vòng, sau đó bay về phía cửa vào của Cố Ẩn Sơn Hà Trận.