Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Dù thời gian đã qua vài ngàn năm, tên của hắn vẫn được vô số thần, tiên, yêu, con người nói đến truyền bá không ngừng. Cái tên đó đại biểu cho ý nghĩa truyền kỳ, chưa bao giờ bị lịch sử mài mòn đi nửa phần. Hắn cũng là một trong những người may mắn bước chân vào thần cảnh từ thời viễn cổ đến nay. Nếu như nói Càn Thanh thánh điện dùng cái giá cực lớn để mời người tới phá vỡ Cố ẩn Sơn Hà trận, không có người thứ hai có thể được lựa chọn ngoài Man Tổ.

Như vậy đề chỉ còn lại có một: “Hắn lại còn sống?” Nếu Man Tổ còn sống, sao cuộc chiến thượng cổ lại lấy Man Tộc thất bại mà chấm dứt?

Trường Thiên thản nhiên nói: “Âm Cửu U đều giết không được ta, tại sao Man Tổ không thể vẫn tồn tại?” Hắn không nói “còn sống” nhưng lại đặc biến nhấn mạnh hai chữ “tồn tại”.Ninh Tiểu Nhàn như có điều suy nghĩ: “Tu vi từ thần cảnh trở lên, cơ hồ là cơ thể bất tử. Nhân vật như Man Tổ sao có thể dễ dàng biến mất trong lịch sử? Ta chưa từng tự mình trải qua thời đại của hắn, nên cái chết của hắn đã trở thành bí ẩn. Sợ rằng cả tên tiểu tử đócũng chưa chắc đã biết được. Ngược lại Huyền Vũ có thể biết chút nội tình, chỉ có điều nó cũng đã qua đời.”

Hắn hít vào một hơi thật dài, mới nói tiếp: “Thật ra thì ta và Âm Cửu U vẫn cũng hoài nghi, Man Tổ dùng phương thức nào đó để tồn tại ở thế gian. Một khắc khi nàng mở mắt thức tỉnh ở Vô Tận Hải Nhãn đó, giống như có Thiên Cơ được khởi động, cảm giác này lại càng mãnh liệt.”

Thiên Cơ, có liên quan tới nàng sao? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, Trường Thiên thân là thần thú, giác quan thứ sáu mạnh mẽ không cần hoài nghi. Nếu chàng nói Man Tổ vẫn tồn tại, như vậy nàng cũng nhận định Man Tổ còn chưa biến mất khỏi thế gian! Mọi người nhất thời trầm mặc. Lại qua một lúc lâu, nàng mới đột nhiên thầm nghĩ: “Không đúng! Nếu Càn Thanh thánh điện mời Man Tổ tới trợ giúp, tại sao đến bây giờ Cố ẩn Sơn Hà trận còn chưa có bị đánh phá?”


Trường Thiên thấy trên trán Ninh Tiểu Nhàn mồ hôi thấm ướt, một đám tóc dính trên trán nên đưa tay giúp nàng đẩy đến sau tai, mới lắc đầu nói: “Nàng cho rằng đại trận Huyền Vũ lấy tính mạng để duy trì dễ dàng phá hỏng như vậy sao?”

“Nói cho cùng, nơi này vẫn là Vân Mộng Trạch – thế giới có quy tắc dựa theo ý chí Huyền Vũ chế định ra. Cho dù là Man Tổ, mới đến đã muốn lĩnh ngộ căn nguyên thế giới này, nào có thể dễ dàng phá như vậy?” Hắn chậm rãi nói: “Có lẽ Man Tổ có thể phá vỡ đại trận, song dù có Thai Trong Văn và Huyết Nhục Cao gia cố thì thời gian Thỉnh Thần Thuật duy trì cũng quá ngắn, tuyệt đối không đủ để hắn nghiên cứu tỉ mỉ!”

Hắn nói tiếp: “Chớ quên, giữa Huyền Vũ và Man Tổ còn có một đoạn khúc mắc. Ngày xưa Man Tổ cũng chỉ khiến nó bị thương nặng, lại không thể giết chết nó.Cho nên chưa biết chừng sau đó Huyền Vũ lại lĩnh ngộ được biện pháp khắc chế thần thông của hắn? Trừ điều đó ra, lúc ban đầu địch nhân Vân Mộng Trạch phải đối mặt cũng không chỉ có yêu tộc và con người!”

Nàng không cần ngẫm nghĩ đã lập tức gật đầu nói: “Còn có Man tộc!” Khi Huyền Vũ vẫn qua đời, cuộc chiến thượng cổ vẫn ở giai đoạn giữa, khi đó hai quân đối chọi đương nhiên là Yêu tộc và Man tộc rồi. Mà người tu tiên trong nhân loại mới vừa bộc lộ tài năng, còn chỉ có thể đánh đấm giả bộ cho có khí thế. Vì vậy sau khi Vân Mộng Trạch ra đời, muốn kháng cự sinh vật bên ngoài không chỉ có yêu tộc, sợ rằng càng muốn đề phòng người Man tộc đang như mặt trời ban trưa lúc ấy!

Nên biết rằng, Huyền Vũ ăn thiệt thòi lớn do sát khí, nó bày Cố ẩn Sơn Hà trận trước khi chết, sao lại không trọng điểm bố trí đề phòng sát khí đối với người Man tộc?

Đồ Tẫn đột nhiên chen lời nói: “Chúng ta bây giờ tính làm gì? Thời gian thỉnh thần thuật có tác dụng đã qua.”Bọn họ vì tránh né Man Tổ mới xông ào vào Cố ẩn Sơn Hà trận, tính toán đâu ra đấy. Hiện tại thời gian Thỉnh Thần Thuật  hẳn đã qua, Cố ẩn Sơn Hà trận xem ra bình an vô sự. Giờ không có thần linh đuổi giết, kế tiếp bọn họ muốn trở về Nam Chiêm Bộ Châu hay tiếp tục đi về phía trước?


Trường Thiên không chút do dự nói: “Đã đến nơi này thì phải tìm được nó. Mộc tinh vốn là mục tiêu của chúng ta. Còn nữa, dù Man Tổ đã rời đi, nói không chừng đã ở phía ngoài bày hậu chiêu gì đó, vẫn nên bắt mấy tên binh lính của Càn Thanh thánh điện đuổi theo chúng ta để thẩm vấn rõ ràng.” Hắn  phỏng đoán hợp tình hợp lý, đáng tiếc chung quy không thể biết trước, cũng không biết bên ngoài đại trận, Man Tổ và Càn Thanh Thánh điện đã trở mặt tách ra rồi.

Đôi môi đỏ mọng Ninh Tiểu Nhàn ngập ngừng trong chốc lát, mới nói: “Thật ra thì cho dù không có mộc tinh, ta chưa hẳn sẽ không vượt qua lôi kiếp.” Nàng hơi muốn nửa đường bỏ cuộc.Cố ẩn Sơn Hà trận thoạt nhìn thật sự chân thật gần như quỷ dị, ít nhất nàng chưa từng nghe nói cỏ cây và động vật trong trận pháp sống sờ sờ! Theo những gì nàng mới vừa quan sát được, đầm lầy lớn này thực sự chính là thế giới thật.Hệ sinh thái bên trong đầy đủ làm cho người khác tặc lưỡi, hơn mười hơi thở trước nàng nhìn thấy một con ếch nuốt dế mèn, còn có một con rắn quấn lấy một con chuột……Mà quan trọng hơn là trận pháp ngay cả Man Tổ đềukhông phá được, bọn họ có thể phá hỏng được sao?

Trường Thiên trầm giọng nói: “Việc nguy hiểm tính mạng này, nàng sớm muộn cũng phải hoàn thành, không phải hôm nay chính là lúc lôi kiếp đến.” Hôm nay, ở đây còn có mấy người kia hỗ trợ, lấy tới mộc tinh cũng không phải chuyện viển vông. Nhưng khi thiên kiếp đến, tất cả mọi người chỉ có thể đứng ngoài quan sát, kể cả hắn đều giúp không được gì.Nàng chỉ có thể dựa vào bản thân, hết lần này tới lần khác nàng bởi vì sát nghiệt hắn phạm phải, lôi kiếp mở ra tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng.

Nếu nàng không thể chịu đựng qua cửa ải này, vậy kêu hắn phải làm thế nào cho phải? Hắn đã mất đi nàng một lần rồi, đau đớn tậm tim gan như vậy, hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.

“Ta……” Nàng muốn nói có thể tự mình ứng phó lôi kiếp, cần gì để cho hắn tới đây cùng nhau mạo hiểm tính mạng.Nhưng vừa mới nói, phía sau đã truyền đến tiếng ong ong quen thuộc. Mỗi loại ong đều có tần số vỗ cánh khác nhau, nàng vừa nghe đã biết Ninh Phong mình nuôi đã bay trở về.Phong Nhi làm nũng dính lên đầu ngón tay nàng một lát, mới chấn động cánh mỏng, bay đến giữa không trung nhảy khiêu vũ.

“Đây là đại biểu…… hai mươi người?” Công Tôn Triển vừa nhìn vừa suy đoán.


“Đoán nhiều quá, khoảng mười người.” Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày rồi cất kỹ Phong Nhi. Sau khi họ xông vào Cố ẩn Sơn Hà trận, nàng đã dặn dò Ninh Phong ở lại phía sau điều tra tình hình kẻ địch. Nơi này là ao đầm lớn, khắp nơi đều là côn trùng, có mấy con ong dừng trên phiến lá, người nào sẽ lưu ý bọn chúng?

Phong Nhi tới giờ mới đến tìm nàng, đã nói lên lối vào cũng không có ai tiến vào nữa. Tuy Ninh Phong thông minh hiểu tính cách con người nhưng dù sao cũng không phải yêu quái có linh trí. Trí tuệ của nó chỉ tương đương với đứa trẻ bốn, năm tuổi nên nó không đếm ra được số lượng chính xác. Chỉ có thể nói cho nàng biết đại khái phía sau có không tới mười kẻ địch cùng đuổi theo, cách họ chừng hơn năm dặm. Vật nhỏ này có thể bay trở lại cũng thật không dễ dàng. Nàng lưu lại năm con, chỉ một con bay về, đại khái kẻ thù thiên nhiên trong ao đầm quá nhiều?

Trước khi bốn người bọn họ rời thạch thất, rất rõ ràng tính ra số người Càn Thanh thánh điện không tới ba mươi. Hiện tại lại phái mười người đi vào? Đừng quên Ninh Phong chỉ nhìn thẳng một phương hướng, khó tránh khỏi đội ngũ theo dõi còn phân vài nhánh đâu? Đồ Tẫn cười lạnh nói: “Đám ngu xuẩn kia muốn giết người diệt khẩu. Nếu không đợi chúng ta ra ngoài, Càn Thanh thánh điện lại thêm một cường địch là Ẩn Lưu.”

Đang khi nói chuyện, Công Tôn Triển đột nhiên ngắt lời nói: “Phía trước là nơi ‘tạc xỉ’ ở, qua năm mươi hơi thở nữa, quái vật kia sẽ xuất hiện.”Bốn người bước đi nhẹ nhàng, phân tán cẩn thận trốn phía sau cây thấp. Quả nhiên qua hơn bốn mươi hơi thở, trên con đường mòn lảo đảo đi tới một con quái vật.

Tuy sinh vật này cũng giống người đi đứng bằng hai chân nhưng không ai cho rằng đó là một “người”. Bởi vì đầu nó quá cao, ít nhất mười tám thước (đến gần sáu mét). Ở Hoa Hạ tương đương với độ cao của nhà hai tầng, da xanh đậm, màu sắc rất giống với cỏ cây ở gần đó, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trên lưng mọc gai, trong tay cũng kéo một cây gỗ khổng lồ. Lại nhìn kỹ, tướng mạo thứ này hết sức hung ác, đôi mắt nhỏ hung dữ sắc bén bắn ra bốn phía, lỗ tai rất lớn, miệng giống như tinh tinh lồi ra ngoài, hai răng nanh bén nhọn dài khoảng hai thước, từ dưới quai hàm dài nghiêng về phía trước, lật ngược bên ngoài môi. Đại khái đây chính là nguyên nhân nó có tên như vậy.

Quái vật kia bàn tay có bốn ngón, ngón tay cái có thể dùng để khống chế phương hướng của vũ khí, hai chân rộng mà dẹp, giữa ngón chân có màng, hiển nhiên rất thích ứng cuộc sống đầm lầy. Đáng sợ hơn chính là nó nhìn thì cồng kềnh giống như mô hình xe tăng hình người tự đi, nhưng khi đi đường lại không hề có chút tiếng động nào.

Bốn người cố ý dùng bí thuật khiến hô hấp và tiếng tim đập chậm lại. Quả nhiên quái vật kia không phát hiện bọn họ, nó đi dọc theo đường nhỏ mà các dị thú khác giẫm ra từ từ đi xa rồi đến cạnh ao uống nước. Trong đầm kênh rạch chằng chịt đan xen, dọc theo con đường này bọn họ đều đi qua hơn mười cái ao.

Tới tận khi bóng dáng màu xanh biếc biến mất trong tầm mắt, Công Tôn Triển mới khẽ thở ra một hơi nói: “Đây chính là tạc xỉ? Hôm nay rốt cục thấy hàng thật, xem ra cũng là ác thú.” Quái vật kia khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách rất mạnh, hơn nữa mang theo một thân mùi máu tanh nồng đậm, xem ra mới vừa kết thúc một cuộc săn giết.


Trường Thiên nói: “Vật này sớm đã chết hết tuyệt chủng rồi, ngay cả số lần ta nhìn thấy cũng không nhiều. Chỉ có ở trong đầm lầy Lạc Nhật hơn mười vạn năm trước ở Nam Cương của Nam Chiêm Bộ Châu, bầy đàn của chúng hết sức thịnh vượng.”Nói tới đây, nhíu nhíu mày, làm như nhớ tới cái gì.

Ninh Tiểu Nhàn bất mãn nói: “Vì sao trong trận pháp lại xuất hiện loại vật này?” Lão nhân Huyền Vũ kia nghĩ như thế nào, thả một sinh vật đã tuyệt chủng đến trong trận pháp này?

Đồ Tẫn hiển nhiên không quan tâm loại vấn đề này, chỉ nói: “Không bằng lợi dụng một chút con quái vật này?”

Công Tôn Triển lại lắc đầu nói: “Không ổn. Càn Thanh Thánh điện đã quản lýVân Mộng Trạch lâu rồi, lần này tiến vào đại trận chắc chắn biết đường đi vốn có, biết nơi này là địa bàn của tạc xỉ, bọn họ sẽ có đề cao cảnh giác.Hơn nữa, tuy tạc xỉ có thính giác tốt, lại chỉ có thể thấy con mồi di chuyển, đối với những thứ đứng yên không thể ra sức.Cho dù chúng ta dẫn tạc xỉ đi công kích họ, người tu tiên kinh nghiệm phong phú chỉ cần đứng yên không động, tạc xỉ sẽ không công kích bọn họ.”

Nàng nghe được hơi nhướng mày.Chỉ có thể nhìn đến vật thể di động, đây không phải là trạng thái thị giác của ếch xanh sao.Chẳng lẽ gia tộc tạc xỉ và ếch xanh còn có liên hệ máu mủ? Tên này thoạt nhìn uy phong lẫm liệt nhưng lại không thích hợp.Vì vậy bốn người lại tiếp tục đi về phía trước.

Đi khoảng hơn hai khắc chuông, trước mắt bỗng rộng mở thoáng đãng: con sông chảy xiết, nước rơi xuống cao hơn một trượng rồi chảy vào trong đầm. Một vùng đầm nước có diện tích gần hai mẫu, mặt nước gợn sóng lăn tăn, có đồng cỏ và nước khẽ lay động. Nếu có ánh chiều tà chiếu rọi, lại có con cá nhảy ra khỏi mặt nước, chắc hẳn sẽ đẹp không sao tả xiết.

Đáng tiếc các nàng đứng ở chỗ này một hồi, đừng nói có cá nhảy khỏi mặt nước, ngay cả loại chim sống dưới nước sà xuống bắt cá cũng không có một con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận