Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chung quanh đây tiếng chiêm chiếp trên cây vang lên bên tai không dứt, hiển nhiên chim chỉ đậu trên tàng cây, không muốn xuống nước. Công Tôn Triển đi tới nơi này, ngay cả giọng nói đều để thả nhẹ: “Các ngươi biết vì sao con tạc xỉ vừa rồi bỏ gần cầu xa, không đến nơi này uống nước không?”

Đồ Tẫn lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái.

Ở nơi này cơ hồ không có người tò mò chuyện trước mắt, Công Tôn Triển cũng chỉ biết sờ sờ lỗ mũi, tự mình nói tiếp: “Vùng đầm nước có hai loại cá đáng sợ, bọn chúng sẽ công kích bất cứ sinh vật nào xuống nước, cho nên đây là cấm địa của sinh vật gần đây.”

“Hả?” Ninh Tiểu Nhàn có hứng thú, đứng ở mép nước nheo mắt lại,

nhìn kỹ một lát, đột nhiên lấy ra một cái ngân châm, bẻ cong đằng trước của nó rồi mới vung tay ra ngoài!Châm này vừa mịn lại vừa nhẹ, góc độ vào nước lại xảo trá, ngay cả bọt nước cũng không văng lên mấy. Ngay sau đó cổ tay trắng nõn của nàng lật ngược kéo về, trong nước lập tức có một vật bay theo trở lại.

Lúc này Công Tôn Triển mới thấy rõ, phần đuôi ngân châm còn buộc một sợi tơ mắt thường khó phân biệt.Nàng kéo sợi tơ, châm đã lập tức bay về, thuận tiện còn có một con cá từ trong nước ra ngoài vẫy đuôi vui vẻ.Tốc độ nàng ra tay quá nhanh, bầy cá còn chưa thấy khác thường, con cá bị thương kia đã bị nàng lôi trở lại.

“Lại là thứ này.” Nàng nhìn rõ bộ dáng con cá, lẩm bẩm nói.

Đuôi cá dài chừng hai thước, hai mắt nổi lên cao, đồng tử sâu và đen, thân thể đúng kiểu hình giọt nước.Trong nước thoạt nhìn không khác gì cá trích bình thường. Nhưng bây giờ nó bị câu nổi trên mặt nước, lập tức đã lộ ra nguyên hình. Cái miệng khổng lồ khép khép mở mở, hàm răng sắc bén hơn cả đao nhọn đang cắn răng rắc rung động. Nếu không phải nàng xỏ xuyên qua thân thể con cá mà là miệng cá thì sợ rằng giờ sợi tơ đã sớm bị cắn đứt.


Miệng mở rộng ít nhất có thể đạt tới đến 180°, hàm răng sắc bén hướng vào phía trong móc câu uốn cong, trên răng chợt lóe lên màu xanh nhạt…… Những đặc điểm thứ này đều chỉ về hướng một loại loại cá nàng mới thấy qua không lâutrước đó —— Nha Ba Lạp. Ở bên trongđịa cung Âm Vô Thương, Âm Cửu U mượn vật này để đối phó Ly Vẫn. Tuy Nha Ba Lạp trong ao đầm này không có hình thể lớn như nó, nhưng trình độ hung mãnh cũng hoàn toàn giống nhau.

Trong sách của Ngôn tiên sinh đã xếp trình độ hiểm ác của “Nha Ba Lạp” vào trước tốp 3 tất cả dị thú. Loại sinh vật này quả thực chỉ sống vì thức ăn. Vô luận trong bụng nó có ăn no thế nào, nó cũng sẽ xé rách tất cả các vật còn sống mà nó thấy được. Vùng nước này lại là sân chơi của Nha Ba Lạp, khó trách gần đây không có bất kỳ sinh vật nào dám đến uống nước, ngay cả chim trên cây cũng không dám đến gần mặt nước.

Ninh Tiểu Nhàn hỏi Công Tôn Triển: “Những người tu tiên khác có thể nghĩ ra phương pháp qua sông không?”

“Có, vừa bắt đầu có đóng bè.” Công Tôn Triển chỉ mặt nước trống trải, “Chỉ có điều Nha Ba Lạp thấy có vật di chuyển cũng sẽ không bỏ qua cho. Dù không có mùi máu tươi vẫn xông lên cắn nát bè, người trên bè cũng đút cho cá ăn. Cho đến về sau lại có nhiều người tiến vào đại trận, mới từ từ mò ra biện pháp qua sông.”

“Trong đầm nước này có bao nhiêu Nha Ba Lạp?”

“Ước chừng tám mươi con.”

“Vậy là đủ rồi.”Nàng mặt mày hớn hở.


Nàng giơ cá lớn trên tay đangkhông ngừng giãy dụa, cười hì hì quơ quơ hướng về phía Trường Thiên, trong mắt lóe chủ ý xấu xa. Hắn biết, tiểu nha đầu nhà mình lại có mưu ma chước quỷ. Chỉ có điều, hắn rõ ràng nhớ được Nha Ba Lạp là sản vật của Nam Cương. Lại là Nam Cương sao?

#####

Phó đàn chủ Tạ Hoàn Lang mang theo tiểu đội của mình đi xuyên qua đầm. Ba trăm năm trước hắn đã một lần đi qua Cố ẩn Sơn Hà trận, nhớ kỹ trong lòng phong cảnh địa hình màn thiên địa thứ nhất. Hơn nữa hắn làm người cẩn thận nên dù sau khi Man Tổ rời đi mới tiến vào đại trận nhưng lại phát hiện dấu vết nhanh hơn so với đội ngũ lúc trước tiến vào đuổi theo bốn người Ninh Tiểu Nhàn. Mũi hắn đột nhiên ngửi được một mùi kỳ lạ, yếu ớt gần như khó mà phát hiện, đột nhiên thấp giọng nói: “Dừng lại.”

Thành viên trong đội lúc này dừng bước, nhìn hắn cúi thấp người, ghé vào trên bùn đất ẩm ướt cẩn thẩn ngửi.Tư thế, động tác này của Phó đàn chủ thật sự không dám khen tặng. Tuy trong lòng mọi người đều cười lăn lộn nhưng trên mặt cũng không dám có chút biểu hiện nào. Họ chỉ có thể im lặng không lên tiếng nhìn Tạ Hoàn Lang móc mở ra một cái hộp, từ bên trong lựa ra chút phấn vụn màu trắng, cẩn thận vung đều trên mặt đất.

Trên mặt đất đó, rất nhanh có một khu phấn vụn biến thành cái hố nhỏ màu rám nắng, diện tích cỡ quạt hương bồ.Tạ Hoàn Lang lộ vẻ vui mừng, cẩn thận quan sát một lát, lại rắc phấn vụn lên đất ở gần đó với phạm vi lớn hơn. Mọi người rốt cục nhìn ra đầu mối: phấn vụn biến thành cái hố có quy luật xuất hiện nhiều lần, ước chừng cách nhau khoảng một bước. Nếu họ xâu chuỗi lại, dễ dàng có thể phân biệt ra được phương hướng.

Có người lấy lòng nói: “Phó đàn chủ, đây là dấu chân?”

Tạ Hoàn Lang gật đầu: “Không sai. Đối phương rất cẩn thận, sau khi đi qua chỗ đất có bùn nhão còn nhớ rõ muốn xóa dấu chân. Đáng tiếc, nàng không biết trước đó không lâu vừa lúc có một con cầy hương đi tiểu ở chỗ này, nàng ta giẫm vào nên bước đi đều lưu lại dấu vết. Hết lần này tới lần khác trên người của ta mang bột quặng ni-trát ka-li này, sau khi gặp nước tiểu của cầy hương sẽ thay đổi màu sắc. Bởi vậy dù bọn hắn xóa đi dấu chân nhưng vẫn không cẩn thận bán đứng phương hướng mình đi vào! Ừ, ngửi mùi này cũng không quá nửa canh giờ.” Tuy nơi này ẩm ướt nhưng nước tiểu của cầy hương qua hai canh giờ cũng sẽ tự nhiên bị gió hong khô.Cho nên người lưu lại dấu vết hẳn không lâu trước đó mới đi ngang qua nơi này.Ở chỗ này còn muốn giấu diếm hành tung, tất nhiên chính là đối tượng bọn hắn đang đuổi bắt.


Phó điện chủ Hoàn Công Thế đau buồn vì mất đứa con mình yêu quý, thần chí đã có chút không muốn tỉnh táo khỏi ác mộng rồi, nhưng hắn thì không. Danh tiếng của Hám Thiên Thần Quân rất lớn, ở Tây Nam Bộ của Nam Thiệm Bộ Châu cũng có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm. Hiện tại khuynh hướng này còn dần dần có xu hướng khuếch tán tới Trung Bộ. Vì vậy không nói tới thuộc hạ của Tạ Hoàn Lang, ngay cả hắn nghe nói lần này mình muốn đuổi bắt Hám ThiênThần Quân, trong lòng không biết gõ lên bao nhiêu hồi trống.

Nếu không phải đối phương cũng biến thành người phàm, nhân vật nhỏ như mình, nào dám không muốn sống tìm người ta gây chuyện chứ? Tuy vậy, hắn cũng có dự cảm rất không tốt.

Ở địa phương này truy tìm dấu vết của người Ẩn Lưu vốn chính là một cuộc khiêu chiến hạng nhất, đừng quên bản thân rừng rậm Ba Xà chính là rừng nhiệt đới hung hiểm nhất trên đại lục. Yêu quái Ẩn Lưu sống ở nơi đó, tất nhiên am hiểu sâu theo dõi dấu vết cùng tránh né. Cho nên Tạ Hoàn Lang rất hài lòng đối với kết quả trinh sát lần này của mình, cố ý bổ sung: “Dấu chân kia rất nhỏ, chỉ có chân con gái mới có thể nhỏ nhắn như vậy, có lẽ chính là Ninh Tiểu Nhàn ở bên cạnh Hám Thiên Thần Quân rồi.”

Lập tức đoàn người đuổi theo phương hướng hố mà bột phấn chỉ, giữa chừng dừng lại theo dạng bức tranh hồ lô, kiểm tra mấy lần phương hướng, ước chừng hơn mười hơi thở, dấu vết trên mặt đất mới biến mất không thấy gì nữa, lúc này bọn họ đã đuổi tới địa bàn của tạc xỉ.

Con quái vật kia vừa vặn từ đầm nước bên cạnh trở vềnên đám người Tạ Hoàn Lang kiên nhẫn chờ nó về sào huyệtcủa mình, sau đó mới tiếp tục đuổi theo. Trên đường, hắn lại phát hiện hai đầu mối, một lần là vài con sâu ăn lá bị giẫm bẹp trong đất, một lần là phấn hoa cỏ kể rơi vàogần đầm lầy, cỏ kể ở gần đầm là loại hoa cúc tím xinh đẹp. Trên đường bọn hắn tới đây từng xuất hiện một mảng lớn.Lá loại thực vật này thích hợp làm thành súp rất ngon.Chỉ có điều bây giờ Tạ Hoàn Lang dĩ nhiên không có tâm tình uống súp, chỉ vui mừng cho những manh mối này chỉ rõ phương hướng hắn đang đuổi theo không sai lầm. Như vậy, bọn họ rất nhanh có thể đuổi tới cạnh đầm nước Nha Ba.

Mọi người ở bờ sông tìm tòi một lát, nửa dấu chân cũng không có, đã có người lo lắng nói: “Chẳng lẽ không phải đi từ nơi này?”

“Hẳn là nơi này.”Tạ Hoàn Lang như định liệu trước nói: “Đã qua sông, bọn họ sẽ không dễ bị theo dõi nữa rồi, cho nên mới đặc biệt dừng lại dọn dẹp dấu vết lưu lại. Nếu bọn họ cố tình lưu lại dấu chân, chúng ta ngược lại phải cẩn thận.”

Trước khi đám người xuống nước, bọn họ đã cẩn thận kiểm tra trên người, nhất là từ eo trở xuống có vết thương hay không, cho dù nốt muỗi đốt chảy ra chút máu cũng không có thể. Khứu giác Nha Ba Lạp siêu cấp nhạy bén. Dù một giọt máu do lỗ kim đâm vào da, trong phạm vi bảy dặm chúng cũng có thể ngửi được, mùi kia giống như tín hiệu thêm vào đồ ăn. Chỉ có điều ông trời cũng rất công bằng, chúng đã có khứu giác siêu cấp, như vậy ở phương diện khác cũng có điểm yếu, tỷ như thính lực không tốt lắm.

Nước sông chảy tới vùng đầm nước, độ cao rơi xuống khoảng một trượng xối lên tảng đá, vang lên ầm ầm.Vì vậy từ bãi sông lội nước đi qua, tiếng nước sông vang lên có thể che kín động tĩnh loài người qua sông. Mà Nha Ba Lạpgiống tất cả loại cá, nó thích sống ở nơi nước tĩnh nên biện pháp này rất an toàn. Điều kiện tiên quyết là trên người họ không có vết thương, một chút cũng không thể có.


Rất may mắn, mọi người cẩn thận kiểm tra một lát, quả nhiên làn da mọi người hoàn hảo, không có bị muỗi đốt qua, cũng không bị nhánh cây chọc xước da. Vì vậy mọi người để ý cẩn thận từng chút tránh tầm mắt quái thú trong nước, vây quanh ven bờ sông, giống như bà cụ từ từ xuống nước rón rén qua sông.

Bãi sông này rất cạn, độ sâu chỉ tới bắp đùi, độ rộng cũng chỉ hơn hai mươi trượng (hơn sáu mươi mét).Bởi vậy mọi người vẫn có thể giẫm phải tảng đá trong sông khi qua sông, chỉ có điều phải cẩn thận trượt chân té gây ra tiếng động.

Đám Nha Ba Lạp thoạt nhìn rất bình tĩnh, mà nhóm người Tạ Hoàn Lang cũng đi qua bảy, tám trượng, chính là đang qua giữa sông. Mắt thấy đường đã đi qua một nửa, tâm tình của hắn theo bản năng hơi buông lỏng.Hắn đang muốn xoay người lại ra hiệu cho bọn họ, thúc giục bọn họ đi nhanh hơn, không ngờ biến cố đột nhiên xảy ra.

“Ầm ầm….”

Một tiếng vang thật lớn, nước sông đột nhiên nổ tung! Cột nước trắng xóa trong nháy mắt bắn tung tóe lên trời cao.

Đệ tử Càn Thanh thánh điện đi ở phía sau hắn hơn ba trượng không biết dẫm lên cái gì mà dưới chân đột nhiên nổ tung. Lúc phát nổ, hắn ta cũng bị vụ nổ đánh bay ra ngoài, rơi xuống nước, sống chết không biết.

Nguy rồi! Trong nháy mắt, đầu Tạ Hoàn Lang trống rỗng, sau đó mới kịp phản ứng, liều mạng hét lớn: “Đi, đi mau! Nhanh chóng qua sông!” Thời khắc sống còn đâu còn lo lắng làm việc bí ẩn, nơi nào còn để ý đi men theo bờ sông, sải chân phóng về bờ bên kia ah!

Dù thính giác Nha Ba Lạp có kém cỏi thì nó cũng không phải người điếc, đặc biệt dưới tác dụng của sóng nước còn có thể phóng to hơn, một tiếng nổ tung kia giống như đất rung núi chuyển với Nha Ba Lạp. Hơn nữa còn đang ở trong phạm vi đất mình sống, sao có thể không đến nhìn xem có nguyên nhân gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận