Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Người này đã đi theo hắn mười năm, từ trước đến nay là giao tình quá mệnh, hắn cũng nghĩ không thông vì sao huynh đệ tốt lại đột nhiên đâm một đao sau lưng hắn, hơn nữa một đao kia cũng không lưu tình chút nào, bổ nhập hơn phân nửa, cơ hồ đã quấy nát giang tràng của hắn! Nhưng mà đúng lúc này, phần mông truyền đến đau đớn đáng sợ hơn khiến hắn không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể hành động theo bản năng dã thú.

Hắn lộ ra răng nanh, nhắm về phía cổ của đối phương. Nhưng người này cư nhiên không né tránh, mặc kệ hắn mà bổ nhào xuống đất. Sơn Sư nổi giận dễ dàng cắn đứt yết hầu của đồng bạn, thấy được tình cảnh huyết dịch phun ra như suối từ giữa động mạch, lúc này mới ngẩn ngơ, cảm thấy không đúng, hẳn là tên thuộc hạ này bị Hoặc Tâm Trùng khống chế?

Đúng vào lúc này, một vòng ánh sáng hiện lên sau lưng nó, như kinh hồng chiếu ảnh. Sơn Sư đột nhiên phát hiện trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì cả.

Lúc Sơn Sư ngã xuống, Ninh Tiểu Nhàn cũng đưa tay bắt được đầu sư tử rơi ra. Một đao kia tinh diệu như giải phẫu ngoại khoa, cắt vào nơi các đốt xương cổ, cũng không vào quá sâu, không uổng phí nhiều khí lực đã cắt được đầu nó xuống.

Trong cuộc nội chiến lúc nãy, người mà một đao chọc nát hậu môn của Sơn Sư lão đại, tất nhiên là đã bị phân thân của Đồ Tận trong lúc bất tri bất giác xâm chiếm thân thể. Bắt giặc phải bắt vua trước, ba người Nhục Cầu, phân thân của Đồ Tận, Ninh Tiểu Nhàn cùng lên, mới có thể một lần hành động khiến cho nó mất mạng oan uổng.

Nàng cầm phần lông bờm trên đầu để xách đầu sư tử lên, nhìn nhìn trong trận chiến, lập tức nhắm ngay một phương hướng rồi ném đầu ra. Chỗ đó có một người đang so chiêu với bản tôn Đồ Tận, công phu thối cước (chân cẳng) rõ ràng không kém, phòng hộ bản thân thật là nghiêm ngặt, đang dùng một chiêu bức lui đối thủ, thình lình bên trong bay ra một vật còn lớn hơn trái dừa, đánh đến trên mặt hắn.

Ám khí lớn như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên thấy được, đang muốn giơ quyền đánh nó ra, nhưng khi nhìn cẩn thận thấy rõ là gì, lập tức sợ hãi.

Đầu sư tử này có diện mục dữ tợn, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, chính là chết không nhắm mắt, hắn liếc nhìn là nhận ra, đây chính là đầu của lĩnh đội!


Tay của hắn dừng lại, trước ngực lộ ra khoảng trống. Chỉ trong thời gian tâm tình khẽ dao động ngắn ngủi như vậy, Đồ Tận im lặng mà lấn thân đến, năm ngón tay khép lại như đao, chọc thẳng vào trong tim hắn.

Lúc nàng quay đầu đi tìm những địch nhân khác, Trường Thiên đã giải quyết được hai người, người thứ nhất bị hắn đến gần sát sau lưng mà vẫn không có cảm giác, vì vậy bị vặn gãy cổ một cách dứt khoát, hiển nhiên Hám Thiên Thần Quân đại nhân thanh danh hiển hách khi ra tay đánh lén cũng rất nghiêm túc mà độc ác, chẳng qua là khi nghĩ đến chân thân của người này một đầu Cự Xà, mà loài rắn vốn có sở trường âm thầm tập kích, nàng tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái; một người khác là bị cắt cổ trong lúc đối mặt chiến đấu, giờ phút này đang còn nằm trên đất, hai chân run rẩy, còn chưa chết hẳn.

Động tác của hắn quá nhanh, nàng cũng không thấy được hắn dùng chiêu thức gì hạ gục người này.

Đội ngũ này của Càn Thanh Thánh Điện, tám người đã mất năm, còn ba người thấy tình thế không ổn, rất dứt khoát quay người chạy nhanh đến trong sơn cốc, mục đích đương nhiên là tìm kiếm quả trứng khổng lồ để ra khỏi trận, hai người trong đó đã hóa thú thân, bốn chân chạm đất, chạy trốn cực nhanh. Nhưng mà khi mới vào sơn cốc,ba người này giống như là con ruồi không đầu mạnh mẽ đâm đến, nếu như nhìn kỹ, có thể phát hiện thật ra là đang quay vòng trong phạm vi mười trượng, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

Ninh Tiểu Nhàn đi đến bên người Trường Thiên, buồn cười nói: “Bọn họ không nhìn thấy chúng ta à?”

“Nhìn không tới.” Công Tôn Triển tính toán kỹ càng, “Đây là Mê Tung Trận, tục xưng Quỷ Đả Tường, do ta tham khảo bẫy rập mà quỷ quái trong rừng thường xuyên bố trí cho khách lữ hành để đặt ra, không có một thì ba khắc, bọn họ không đi ra được.” Hắn rất khiêm tốn nói, “Nữ chủ nhân, xin mời!”

Nàng không khỏi nhìn người này thêm một chút. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi như vậy, Tạ Hoàn Lang cùng Đồ Tận đều chỉ đối phó được một người, Trường Thiên đối phó hai người, Công Tôn Triển chiến lực yếu nhất, đơn đả độc đấu cơ hồ là không có phần thắng, lại có thể dựa vào việc bố trí trận pháp như vậy mà trong thoáng chốc đã vây khốn được ba người

Trong hoàn cảnh đặc thù ở đây, vũ lực cũng không phải là nhân tố làm nên chiến thắng chung cuộc.


Nàng vỗ tay thành tiếng, hai đầu Chư Kiền nghe tiếng nhào tới.



Mọi người nhanh tay nhanh chân thu thập hiện trường, lại một lần nữa bắt đầu mai phục…, thế nhưng mà đợi hơn một canh giờ, cũng không nhìn thấy chín người còn lại của Càn Thanh Thánh Điện xuất hiện.

Đều nói chờ đợi là mệt mỏi nhất, nàng lấy tay che miệng, tựa ở trên người Trường Thiên ngáp một cái: “Gặp gỡ ngoài ý muốn, bị Tạc Xỉ ăn hết rồi sao?”

“Không có khả năng.” Tạ Hoàn Lang khẳng định nói, “Chi đội ngũ này do Khánh Xích Cáp dẫn đội, gió thổi cỏ lay đều có thể khiến lão hồ ly này kinh hãi, nhưng mà mỗi lần hắn dẫn đội vào đại trận thì đều tổn thất ít nhân thủ nhất.” Lời này mang ý mỉa mai trào phúng, hiển nhiên giữa hai người có chút hiềm khích, “Có lẽ hắn nhìn ra manh mối gì đó, không dám đến gần.”

Ôm cây đợi thỏ đã không dùng được, đành phải đợi đến mạc thiên địa tiếp theo rồi lại đọ sức. Thời gian không còn nhiều lắm, mọi người còn phải làm chút công tác chuẩn bị.

Lúc Man Tổ đuổi bắt mọi người, đã bày ra diện mạo thật của bốn người cho Càn Thanh Thánh Điện thấy, bởi vậy Ninh Tiểu Nhàn phải sử dụng Dịch Hình Cổ, thay đổi khuôn mặt của bốn người một lần nữa, bảo đảm an toàn. Khuôn mặt nàng chọn cho Trường Thiên, là hắc hán tử sầu mi khổ kiếm, ngũ quan thường thường, lại không tính là quá xấu, dù sao nàng cũng phải thường xuyên đối diện với khuôn mặt này; Đồ Tận bình thường đều xụ mặt, càng dễ dàng để giả trang thành mặt than; còn chính nàng, sẽ biến thành một nữ nhân mắt nhỏ, mũi hếch, trên má còn có một nốt ruồi.

Nàng nhỏ giọng hỏi Trường Thiên: “Có phải là xấu lắm không?” Nữ tử luôn duyệt kỷ giả dung (vì người yêu mà trang điểm), nàng lại giả trang bản thân xấu như vậy, thật ra trong nội tâm cũng không muốn để hắn thấy.


Hắn quả nhiên thành thật trả lời: “Ừ, xấu lắm.”

Có khi thật hận hắn nói thật! Nàng không hài lòng mà cong môi. Chẳng qua bây giờ nam nhân này cũng tự hủy dung mạo, coi như hai người hòa nhau.

Về phần Công Tôn Triển, sau khi dịch dung thì đến gần dòng suối nhỏ nhìn thấy bóng của mình, nhịn không được thở dốc kinh ngạc nói: “Nữ chủ nhân, cái này, cái này…”

Hắn vốn là trắng nõn như thư sinh, lần này thay đổi khuôn mặt, lại bị biến thành một nam nhân xấu xí điếu mi (lông mày xếch lên), mũi thấp, giá trị nhan sắc trực tiếp biến thành số âm.

Ninh Tiểu Nhàn nín cười nói: “Ngươi treo lên khuôn mặt này, ở trong mạc thiên địa tiếp theo mới an toàn. Còn không biết đủ sao? Hắn cũng không tốt hơn ngươi bao nhiêu đâu!”Hướng ngón tay chỉ đến chính là Tạ Hoàn Lang, vị này vốn là thon gầy, hiện tại bề ngoài thoạt nhìn xấu xí, mười phần hèn mọn bỉ ổi. Thật ra trên người nàng tổng cộng chỉ có bốn chỉ Dịch Hình Cổ, cho nên đến lượt Tạ đại phó đàn chủ thì phải vận dụng Thuật Dịch Dung đã lâu không ôn tập qua.

Kế tiếp cần phải thay đổi trang phục. Ngoại trừ một năm đầu, lúc mới đến Nam Chiêm Bộ Châu ở tại Thôn Thiển Thủy là mặc xiêm y vải thô, thì sau khi bước lên tiên đồ,thứ mà nàng ăn, vật liệu may mặc nàng dùng đều được chú ý vô cùng, đây cũng là phép tắc tu thân tối thiểu nhất của tu tiên giả. Không ngờ sau khi tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, lại phải mặc trang phục thế này, còn đơn sơ hơn lúc nàng ở Thôn Thiển Thủy gấp mấy lần.

Nội dung của đệ nhị mạc thiên địa cũng không phải là bí mật gì, cho nên giờ phút này trang phục mà năm người đang đổi, chính là áo đay vải thô cổ xưa. Đây là một loại y phục màu nâu dùng vỏ cây đay dệt sợi đan thành, kiểu dáng cũng đơn giản đến không phân biệt nam nữ, chính là đem hai bức vải đay đã dệt xong hợp lại thành một, dùng chỉ đay may lại theo kiểu giống như là may túi, ngay cả công đoạn cắt y phục cũng không có, chỉ để lại một cái lỗ ở một đầu tấm vải, dùng để chui đầu, hai mảnh vải hợp lại, mảnh trước che được đến giữa đùi, mảnh sau lại dài đến đầu gối, không có tay không có nếp gấp, sau khi chui đầu vào thì mới đâm hai lỗ hổng để đưa hai tay ra, sau đó lại buộc một sợi dây cỏ bện da thú ngay tại eo.

Mặc y phục như vậy, hai tay hai chân đều để lộ ra, nàng lập tức cảm thấy lạnh lẽo không quen. Hơn nữa vải vóc như vậy vô cùng thô ráp, ở trên làn da kiều nộn của nàng cọ xát nên mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có chút cảm giác đau đớn.

Trường Thiên quay đầu nhìn nàng một cái, lập tức nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Không được!” Da thịt nàng trắng tuyết, hai tay hai chân lộ ra ngoài như chạm ngọc, hết lần này đến lần khác dáng người lại vô cùng tốt, ngay cả váy áo thô ráp cũng không thể che được đường cong lồi lõm, vạt áo của bộ y phục bằng đay chỉ che được đến giữa chân, bên dưới để lộ ra một đoạn cặp đùi đẹp thẳng tắp khéo léo, nị hoa tinh oánh (óng ánh rực rỡ), tràn đầy mị lực nguyên thủy mà cuồng dã, thoạt nhìn còn mê người hơn so với mặc y phục bình thường, Công Tôn Triển chỉ liếc nhìn một cái thì nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nhiều.


Nơi tiếp theo mà bọn họ muốn đến, nàng ăn mặc như vậy đi vào, chỉ sợ từng giây từng phút đều bị người khác bắt đi.

Nàng cũng tự cảm thấy không ổn, vẫn còn đang suy nghĩ, Trường Thiên đã chỉ điểm nói: “Dùng liễm tức thuật, lại dùng đan dược sửa màu da lại, nhanh lên.”

Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giữa thân thể bắt đầu phát ra tiếng nổ khanh khách, đó là âm thanh xương cốt đang điều chỉnh lại. Quá trình này thật sự có chút đau khổ, chẳng qua là khi Công Tôn Triển và Tạ Hoàn Lang nhìn thấy thân thể của từng chút từng chút rút ngắn lại, hai tay hai chân cũng trở nên thô hơn, ngắn hơn, cũng không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ. Bọn họ một mực là tu tiên giả cao cao tại thượng, dù là biết rõ phàm nhân có chút bí thuật cổ quái, cũng chưa bao giờ phí tâm đi nghiên cứu, giờ phút này thấy nàng thi triển, mới cảm thấy có chút bội phục.

Đợi đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, chiều cao đã rút ngắn ít nhất mười lăm cen-ti-met, đôi đùi đẹp ngạo nhân đã biến thành chân củ cải trắng, phối hợp với vẻ ngoài bình thường không có gì lạ của nàng hiện tai, ngoại trừ làn da trắng nõn, đã không còn chỗ nào hấp dẫn người. Tiếp đó, dưới sự chỉ điểm của Tạ Hoàn Lang, mấy người họ tìm được một loại cây tạc ở gần đó,chiết lấy chất lỏng từ lá cây bôi lên da, làn da sẽ biến thành màu nâu nhạt có chút tím hồng, giống như màu da của người lao động ở bên ngoài lâu ngày, màu sắc này vô cùng tự nhiên, chỉ có chút bất tiện là khi rửa dưới nước sẽ phai màu.

Nhưng mà không sao, căn cứ vào kinh nghiệm của người đi trước, đệ nhị mạc thiên địa sẽ không có mưa.

Đợi đến khi năm người thu thập sẵn sàng, bốn phía đột nhiên vọt tới sương trắng cuồn cuộn.

Làn sương mù này dày đặc đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, trong khoảnh khắc đã che chắn toàn bộ tầm mắt, nàng chỉ nghe được giọng nói của Tạ Hoàn Lang truyền đến trong sương mù: “Đệ nhị mạc thiên địa sắp bắt đầu, mọi người đứng sát vào nhau chút!” Lúc thiên địa chuyển đổi, những người trong phạm vi ba trượng khi tiến vào mạc thiên địa tiếp theo sẽ đến cùng một chỗ. Bởi vậy hai đầu Chư Kiền đã tách khỏi mọi người, dù sao ở tràng cảnh kế tiếp, cũng không thích hợp cho chúng ở cùng chỗ với con người.

Hơi nước trong sương mù ẩm ướt mà mát mẻ, hai tay và hai chân lộ ra bên ngoài lạnh như băng. Nàng nhịn không được ôm hai tay nhích lại gần Trường Thiên, hắn ôm nàng ở trước ngực, làn da truyền đến nhiệt độ cơ thể của hắn, ấm áp.

Thiên địa chuyển đổi cũng không lâu. Đại khái sau hơn mười nhịp thở, sương trắng dần dần tán đi, cảnh vật chung quanh bắt đầu rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận