Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
“Dân đen, tránh ra!”
Gần đó mờ mờ ảo ảo, tựa hồ là có rất nhiều người, nhưng nàng còn chưa nhìn thấy rõ, chợt nghe được một tiếng gào thét thô cứng nổ vang sau lưng, mang theo sự không kiên nhẫn.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Trường Thiên đã ôm eo nàng, bước về bên trái một bước dài kéo nàng qua, vừa mới tránh ra thì có một cái chân to từ phía sau đạp đến. Đối phương không đề phòng hắn có thể tránh được, nên lảo đảo một cái rồi mới đứng vững thân hình.
Nàng từ cái chân to này nhìn sang chủ nhân của nó, đối phương thân cao sáu xích, diện mạo tục tằng, y phục làm từ da thú chỉ vây quanh bên lồng ngực, lộ ra cơ bắp cường tráng thô ráp như nham thạch, phần dưới cũng chỉ che được đến giữa chân, con mắt trong mà nhỏ, tản ra hào quang không có ý tốt.
Quan trọng nhất là, mấy chữ mà người này phát ra, mang theo sự thú vị hàm súc cổ xưa mà khó đọc, chính là dùng loại ngôn ngữ mà nàng chưa quen thuộc để kêu ra, không phải là ngôn ngữ của nhân loại, cũng không phải ngôn ngữ thông dụng của Yêu Tộc, mà là một loại ngôn ngữ biến mất đã lâu ở trên Nam Chiêm Bộ Châu –
Man Ngữ. Mặc dù có khẩu âm nồng đậm, nhưng nàng có thể khẳng định kẻ này là Man nhân.
Trường Thiên có chút nghiêng người bảo vệ nàng, tuy góc độ này đưa hơn phân nửa phần lưng về phía đối phương, nhưng nàng ôm cánh tay của Trường Thiên, có thể cảm giác được cơ bắp trên cánh tay hắn cứng lại, hiển nhiên nếu Man nhân kia có tiến thêm một bước nữa, hắn cũng sẽ không khách khí.
Chẳng qua là trong mắt nàng vừa đúng lúc lộ ra ánh mắt hoảng sợ mà nhát gan, đại khái cũng thỏa mãn tâm lý tự đại của đối phương, đương nhiên mấu chốt nhất chính là, con đường mà bọn họ đang đứng thật sự rất hẹp, đằng sau lại có vài đầu kỵ thú đang chạy đến, cho nên tên to con kia phun một ngụm nước bọt trên mặt đất rồi nhấc chân rời đi.
Tạ Hoàn Lang thấp giọng nói: “Cúi đầu, nếu không Man nhân sẽ cho rằng ngươi mạo phạm bọn họ. Nhanh đi theo ta đi, ở đây không phải chỗ con người có thể ở lâu.” Hắn cúi xuống dẫn đầu, hơi chút khom lưng, đi ở trước dẫn đường, đi hướng ra ngoài.
Đầu nàng cúi thấp xuống, tròng mắt lại xoay chuyển không ngừng, nói khẽ: “Chư Kiền đâu rồi.”
Tạ Hoàn Lang không quay đầu lại, chỉ có âm thanh thật nhỏ từ phía trước truyền đến: “Vị trí khi tiến vào mỗi một mạc thiên địa cũng không cố định, hai con này có lẽ vận khí tốt, không bị truyền tống đến trong bộ lạc, mà là rơi xuống chỗ hoang vắng nào đó. Mười lần dịch chuyển thì chỉ có hai ba lần là trực tiếp bị nhét vào đây thôi, vận khí của chúng ta thật đúng là khác biệt!”
Nàng nghe vậy thì yên lòng. Hai đầu Chư Kiền ở chung một chỗ, trong đó có một con là phân thân của Đồ Tẫn, Đại Hoàng đi theo nó hơn phân nửa là không có chuyện gì.
Nơi này thoạt nhìn như một làng xóm nguyên thủy, diện tích có lẽ không nhỏ, bởi vì bọn họ đi hai khắc chung vẫn chưa đi ra ngoài được, nhưng mà ở đây không phải thành thị, bởi vì nàng không nhìn thấy tường vây cao ngất. Ngôi làng của Man nhân này ngay cả nửa khối gạch cũng không có, kết cấu phòng ốc ở trong mắt nàng càng lộ ra vẻ đơn sơ, chỉ dùng cọc gỗ dựng lên, nóc nhà thì phủ cỏ tranh, đừng nói là mỹ quan, nàng còn thấy được phòng ốc hình đa giác nữa đấy, hiển nhiên Man nhân ở chỗ này không có khái niệm gì với “thẩm mỹ” cả, hơn nữa có chút cọc gỗ dựng nhà còn chưa thực hiện những cách xử lý cơ bản nhất, có những ngôi nhà trên cửa thậm chí còn mọc ra rêu xanh và nấm cũng không có gì kỳ lạ. Ừ, nàng đoán những ngôi nhà mà dùng da thú che nóc, hẳn là nhà của quý tộc hoặc là kẻ có tiền.
Nếu nói đến điểm đặc biệt, thì chính là phòng ốc chỗ này được xây thật cao lớn, ít nhất là gấp hai lần nhà của con người. Thường xuyên có Man nhân mặc đồ da thú ra khỏi trướng bồng của mình, vô luận là nam hay nữ đều hở ngực lộ nhũ. Lúc này đã nhìn ra chỗ khác biệt của Man nhân, diện mạo, tướng mạo hay chiều cao của họ đều cao hớn khác biệt, có người thì giống y hệt nhân loại, nhưng có người lại mọc ra bảy, tám cánh tay, có vẻ giống với Dạ Xoa trong thần thoại, có kẻ dứt khoát không có hình người, chính là kiểu như quái vật đầu người thân ngựa… Nàng đi một đường, tựa như đi dạo một vòng đại quan viên quái vật, rốt cục cũng biết vì sao phòng ở phải xây cổ quái như vậy, hóa ra thể tích của mỗi người căn bản không giống nhau! Dù là yêu chủng trong rừng rậm Ba Xà rất phong phú, nhưng nàng vẫn cảm thấy đến đây quả thực được đại khai nhãn giới.
Trường Thiên giống như nhìn ra nghi ngờ của nàng, thấp giọng nói: “Loại xưng hô Man tộc và Yêu tộc này chỉ là cách gọi chung, chủng loại yêu quái thiên kỳ bách quái, Man tộc thì ít hơn chút ít, thực sự không có hình tượng thống nhất giống như con người. Chẳng qua là huyết thống Vương tộc ở trong Man tộc, luôn luôn có hình dáng con người, cho nên đa số Man tộc sau khi tu tập chú pháp thì đều ưa thích thu lại các dị tượng trên cơ thể, bắt chước tướng mạo của quý tộc.”
Nàng đã hiểu rồi, khó trách thời điểm phát hiện Khoát Mộc Đài trong sơn cốc ở dã ngoại, chiều cao của người này đã đạt đến con số năm trượng (16m) kinh người, lúc ấy nàng còn nghĩ rằng khi kẻ này còn tại thế đích thực là một gã cự nhân (người khổng lồ) cường tráng cỡ nào, hóa ra những người này khi hoạt động hằng ngày đều hóa thành bộ dáng con người bình thường. Dễ lý giải hơn, ở Hoa Hạ cổ đại, trào lưu lưu hành ở nhân gian thường là từ cung đình thổi đến, những… kẻ vương công quý tộc cao cao tại thường thích gì, dân gian cũng nhanh chóng bắt đầu làm như vậy; dù đến hiện đại, vương thất đã không có đặc quyền chính trị, nhưng cách ăn mặc của công chúa và vương tử cũng thường nhấc lên phong trào ăn mặc thời thượng ở quốc gia đó, tạo thành một trào lưu.
Man nhân tôn kính Vương tộc của mình, lời nói và việc làm thậm chí hình dáng tướng mạo đều dựa sát bọn họ mà làm theo, cũng cho thấy sự sùng bái chất phác.
“Nói như vậy, những người… Man tộc này còn chưa khai hóa?” Nàng thấp giọng hỏi. Mặt khác, những… người Man này còn bảo trì bộ dáng vốn có của họ, hoặc là còn chưa biết được cách dùng của sát khí, hoặc là thời đại này quá mức nguyên thủy, Man nhân còn chưa có quan niệm về phương diện này.
Trên thực tế, nhìn đến kiến trúc và y phục trang sức của người dân nơi đây, đã biết rõ đệ nhị mạc thiên địa mà bọn họ tiến vào, có lẽ là một bộ lạc quần cư của Man tộc từ rất lâu về trước. Nếu như dựa theo suy đoán ở đệ nhất mạc thiên địa là nơi Huyền Vũ mới sinh thì…, niên đại phát sinh đệ nhị mạc thiên địa cũng có thể là một phần quá khứ đã qua từ rất lâu, dù sao bản thân Huyền Vũ đã ở cấp bậc đồ cổ hóa đá rồi.
“Không, bọn họ đã tập được chú pháp chỉ Man tộc mới có, chỉ có điều ở đây lại dùng hình thức sinh hoạt bộ tộc.” Trường Thiên ra hiệu nàng nhìn về trước, “Nàng nhìn đi!”
Bọn họ đã chạy đến biên giới của bộ lạc, Ninh Tiểu Nhàn hơi ngẩng đầu, mới nhìn ra được ở đây mặc dù không xây dựng tường gạch, nhưng lại có tường cây cực cao! Cây dong là một loại cây mọc thành rừng, mà ở chỗ này, đặc tính của nó được phát huy vô cùng tinh tế, trăm ngàn gốc cây dong lớn tương liên với nhau, chặt chẽ đến nỗi cơ hồ không có một chút kẽ hở, một mực bảo hộ bộ lạc Man tộc này ở giữa!
Độ cao của mỗi một cây đại thụ đều không ít hơn mười lăm trượng (50m), đường kính của mỗi một cây đại thụ đều sẽ không nhỏ hơn bốn trượng (13m), đây đã siêu việt hơn con số mà tường thành của con người có thể đạt được!
Lâm Vệ bên trong rừng rậm Ba Xà là chuyên gia dưỡng thụ, mục thụ (nuôi trồng và chăm sóc cây), dãy cung điện hùng vĩ trong rừng của Ẩn Lưu chính là kiệt tác của bọn chúng, cho nên Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn là biết được, tường cây dầy đặc và to lớn như vậy, tất nhiên là kết quả khi thúc giục thần thông, tuyệt không phải tự nhiên hình thành!
Rất khó tưởng tượng được, trong bộ lạc này ngay cả đường lớn còn chưa hình thành, đường nhỏ thì nghiêng bảy vặn tám (con đường mà cong quẹo không thẳng), ngay cả một con đường ra dáng thẳng tắp cũng không có, lại có thể dựng nên một công sự phòng ngự khổng lồ ngay bên cạnh mình như thế!
Tạ Hoàn Lang mang theo bốn người đi trên con đường nhỏ nghiêng bảy lệch tám như vậy, thỉnh thoảng còn phải lách mình né tránh các loại kỵ thú chạy ngang qua, đợi đến khi đến được dưới chân tường cây, y phục vải đay đều dính đầy bùn đất từ trên đường bắn lên. Kỵ thú ở đây cũng thiên kỳ bách quái, có hươu, có hổ, còn có sinh vật giống như là lạc đà, không chỉ có bốn chân, mà còn có sáu chân nữa.
Bọn họ một đường đi đi ngừng ngừng, bảy quẹo tám rẽ, có khi phía trước rõ ràng là không hề hỗn loạn, Tạ Hoàn Lang lại càng muốn đổi một con đường xa hơn mà đi. Cứ như vậy, một đoàn người rốt cục đi đến cửa lớn của bộ lạc, nàng có thể cảm giác được, lúc Tạ Hoàn Lang thấy được tấm ván cửa trầm trọng dị thường lại rắn rắn chắc chắc này thở dài một hơi
Bọn họ một mực cúi đầu, mấy tên Man nhân thủ vệ ở đây cũng không chú ý đến, mặc kệ bọn họ đi ra ngoài.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Phòng vệ không phải rất nghiêm ngặt sao?”
“Bà cô nhỏ.” Đi theo bốn người không bao lâu, Tạ Hoàn Lang cũng học được cách xưng hô của Công Tôn Triển với nàng, giờ phút này cười khổ nói: “Ngài ở bên trong không thấy được con người trên mặt có đâm kình sao?”
Sắc mặt nàng hơi ảm đạm: “Thấy được.” Cái gọi là “kình” chính là ở trên mặt người ta xăm chữ rồi bôi mực than, như vậy thì có chùi rửa cũng không sạch. Đây cũng là một trong những hình phạt thời Thượng Cổ, dấu vết đó có thể khắc sâu đến trong xương, thường dùng để phòng ngừa binh sĩ và nô lệ chạy trốn, về sau cũng diễn biến thành hình phạt để nhục nhã phạm nhân, ví dụ như ở Hoa Hạ, Tần Quốc Thương Ưởng biến pháp có cách dùng nghiêm khắc, có một lần thái tử phạm pháp không tiện thêm hình, Thương Ưởng đã xăm lên mặt sư phó của thái tử là Công Tôn Cổ để bày ra sự cảnh cáo.
Ngoại trừ Man nhân, ở trong bộ lạc này nàng cũng nhìn thấy một số nhân loại làm các công việc tốn thể lực. Trên người bọn họ ăn mặc y phục dệt thủ công rách rưới, trên hai gò má hoặc trên trán bị xăm chữ, thần sắc lạnh lùng chết lặng, động tác máy móc. Nàng còn đặc biệt chú ý đến, những người này đều có vóc dáng thấp bé, xa xa không đạt đến chiều cao trung bình của nhân loại ở Nam Chiêm Bộ Châu, mà đặt ở một bộ lạc khắp nơi đều là Man nhân thì càng hèn mọn nhỏ bé đến thương cảm, nàng phỏng đoán, đây là do dinh dưỡng không đủ?
May mắn trước khi Trường Thiên tiến vào đệ nhị mạc thiên địa cũng đã dùng Liễm Tức Thuật áp súc độ cao của mình, nếu không hắn vốn có thân cao sáu xích, ở trong đám người này chính là hạc giữa bầy gà, muốn không bị phát hiện cũng khó khăn.
“Nhân loại ở chỗ này là dân đen, không có tư cách nhập doanh. Chỉ có rất ít người có được ân điển mới có tiêu chí được phép tiến vào, người trên mặt sạch sẽ giống chúng ta lắc lư ở đây chính là muốn chết.” Tạ Hoàn Lang khẽ thở dài, “Ngài đừng tưởng rằng hành tẩu trong bộ lạc rất dễ dàng, ở đây tùy thời đều có thủ vệ tuần tra, đoạn đường mà chúng ta mới đi qua, là nhờ tu tiên giả khi tiến vào đệ nhị mạc thiên địa mấy ngàn năm qua lấy thân để thử, mới tổng kết ra tuyến đường, đều là những bài học bằng máu. Tiền bối mấy lần đầu tiến vào đâu, có rất nhiều người bởi vì kinh động đến thủ vệ, bị chém đầu ngay tại chỗ.”
“Về phần cánh cửa vừa mới dễ dàng đi qua.” Giờ phút này bốn người đã đi dọc theo chân tường cây được một lúc lâu, hắn mới quay lại chỉ tay nói, “Người canh cổng sẽ không kiểm tra nhân loại đi ra ngoài, bởi vì trong rừng cây còn nguy hiểm hơn gấp mười lần, không có nhân loại nào sẽ ngốc đến mức muốn chạy trốn. Theo chúng ta quan sát được, hiện tại là thời đại Man Hoang mà sử sách không ghi chép lại, ở nơi hoang sơ thường có yêu, tinh qua lại, nhân loại phải nhờ Man tộc che chở dưới cánh mới có thể sinh tồn, địa vị hèn mọn.”