Những … Man binh này dù là chủng tộc khác biệt, có kẻ có mặt người, có kẻ trên người mọc ra lông dài, có lẻ lỗ mũi cực lớn, có kẻ mắt nhỏ hẹp, thoạt nhìn giống dã thú hơn là con người, những mà mỗi người đều có thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp phồng lên. Bọn họ đều mặc váy da thú, trên làn da lộ ra còn có những vết vẹo trải đầy, nhìn xem càng hung ác hơn.
Đội ngũ này còn chưa chạy đến trước mặt, đã khiến cho người ta cảm nhận được một loại huyết lệ chi khí đập vào mặt, không biết khiến bao nhiêu phàm nhân bị dọa đến mềm chân.
Đây là là khí phách mà chỉ những binh lính không biết đã đánh bao nhiêu trận trên sa trường mới có được, dù cho đặt ở Nam Chiêm Bộ Châu ở bên ngoài Vân Mộng Trạch, những… Man nhân này thoạt nhìn cũng cực kỳ hung lệ.
Quan trọng nhất là, đội ngũ này chạy thẳng đến làng xóm của nhân loại. Cho đến bây giờ các phàm nhân chỉ được nhìn thấy bóng dáng bọn họ tuần tra ở bên ngoài lãnh địa bộ lạc, cả hai bên rất hiếm khi ở gần như vậy. Hơn nữa làng xóm của con người căn bản không có đường lớn bằng phẳng, những… Man nhân này mặt không biểu tình, kỵ thú chạy đầu tiên gào thét vài tiếng, cư nhiên lại thẳng tiến về trước, trên đường đi mạnh mẽ đâm đến, dọc theo con đường cũng không biết đá ngã bao nhiêu lều trại, đá bay bao nhiêu dụng cụ, đá bị thương và đá chết bao nhiêu người!
Một đội Man binh này bay thẳng đến trước mặt Lợi Xá Cơ mới dừng lại. Man nhân cầm đầu có dáng người vô cùng cường tráng, vốn là dáng người của Lợi Xá Cơ đã cao lớn như gấu, nhưng khi so sáng với hắn, nhiều lắm chỉ được xem như là gấu con thôi.
Hắn cưỡi trên một đầu Cọp Răng Kiếm cực lớn, từ trên cao nhìn xuống nói với nàng ta: “Đi, dẫn ta đi tìm thủ lĩnh. Ta muốn tìm ra tất cả những người mới đến doanh địa!” Giọng nói thô cứng hữu lực, mang theo ý tứ hàm súc không cho cự tuyệt.
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn lập tức nhảy dựng: là tranh chấp vừa rồi lộ ra ngoài hay sao? Không thể nào, tin tức có mọc cánh thì cũng không thể bay nhanh như vậy được.
Địa vị của những chiến sĩ này cao hơn Tuần Mục Nhân không biết bao nhiêu lần, phân thân của Đồ Tẫn khống chế Lợi Xá Cơ không dám lãnh đạm, cung kính đáp lại: “Vâng!” Phía sau nàng có bốn người Ninh Tiểu Nhàn chính là từ ngoài đến, nào dám dẫn bọn họ đi tìm thủ lĩnh chứ? Vì vậy chỉ thiếu niên đen gầy nói: “Ta đang để bọn họ mang ta đi tìm những người mới trong doanh địa, Thổ Lũ Kỵ trường cũng đi với ta luôn được không?” Phân thân của Đồ Tẫn nhanh chóng đọc qua trí nhớ của chủ nhân trước của thân thể này, tra ra được tên gọi của Kỵ trường này chính là Thổ Lũ.
Thổ Lũ hừ một tiếng, lại không cự tuyệt, chỉ thúc giục thiếu niên đáng thương này đi nhanh hơn: “Nhanh lên đi!”
Lợi Xá Cơ ở cạnh bên vừa chạy nhanh vừa hỏi Thổ Lũ: “Không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên lại muốn điều tra làng xóm của nhân loại vậy ạ?”
Thổ Lũ liếc nhìn nàng, khinh thường nói: “Đây là chuyện mà ngươi có thể hỏi hay sao?”
Lợi Xá Cơ lập tức đầy mặt tươi cười. Bộ dạng này của nàng khi cười lên thì vô cùng thê thảm, ngay cả Thổ Lũ cũng nhịn không được mà quay mặt đi, nàng mới nói: “Ngài nói cho ta biết, sau này ta mới có thể quản lý đám tiện bì tử này cho tốt, để cho bọn chúng không thể khiến ngài ngột ngạt nữa!”
Nàng hạ tư thái xuống rất thấp, Thổ Lũ nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất rồi mới nói: “Trong trú địa của bộ lạc, cư nhiên xuất hiện bóng dáng của yêu quái!”
Lợi Xá Cơ lập tức càng hoảng sợ: “Không phải chứ?” Man nhân và Yêu quái đều rất mẫn cảm đối với khí tức trên người của nhau, vậy thì cũng giống như mèo chó có thể dễ dàng đánh hơi ra thân phận của đối phương, cho nên Yêu tộc muốn tiến vào trú địa của bộ lạc, trừ phi là đạo hạnh rất cao. Chẳng qua là gần Thổ Hợp Cốc lại không có đại yêu quái nào có bản lĩnh cả mà.
Thổ Lũ lạnh lùng nói: “Vốn là có bộ dáng của phàm nhân, cư nhiên lại xuất hiện trong một nhà, sau khi bị phát hiện mới chạy thục mạng. Chúng ta truy đuổi trong chốc lát, nó cư nhiên đã lộ ra bản thể, là một đầu báo đốm. Chẳng qua thực lực lại không đáng nhắc đến, hừ, thủ hạ của ta không cẩn thận một quyền đánh chết nó. Chúng ta đem thi thể vào trong trướng của Đại Tù Trưởng, hắn trách chúng ta không lưu lại người sống, cho nên hạ lệnh điều tra tất cả mọi phàm nhân ở doanh địa, phải tìm cả những phàm nhân mới vào, lần lượt kiểm tra từng người!”
Hắn lộ ra vẻ tươi cười khát máu nói: “Nếu còn có yêu quái tạp chủng hóa thành phàm nhân trốn ở chỗ này, ta sẽ nghiền nát từng căn xương cốt toàn thân hắn!”
Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra.
Có tu tiên giả bị truyền tống đến trong trú địa, hơn nữa còn vô ý lòi đuôi.
Vốn là khi tiến vào đệ nhị mạc thiên địa thì có xác suất bị truyền tống trực tiếp đến trong trú địa là rất nhỏ, nếu như không quen thuộc với tình huống ở bên trong, rất dễ dàng bại lộ trong tầm mắt của vệ binh Man nhân, phàm nhân trên mặt không có xăm chữ lén lút tiến vào trú địa, kết cục sẽ là bị giết hoặc là bị ra sức đánh một hồi. Chỉ có điều vị nhân huynh này cũng không tránh khỏi quá thiếu kinh nghiệm, cư nhiên còn lộ ra chân thân. Mà Man tộc ở trong trú địa của mình nhìn thấy bóng dáng của đối thủ một mất một còn, bọn họ làm sao biết được đây là hạn chế của Vân Mộng Trạch đối với người từ bên ngoài vào, chỉ cho là Yêu tộc đã tìm ra được phương pháp xử lý để thu liễm khí tức. Chuyện này đối với Man tộc mà nói, chính là tin tức tệ hại nhất, có thể không coi trọng cao độ hay sao? Cho nên vị nhân huynh này đáng lẽ ra vốn chỉ bị đánh một trận mà thôi, cuối cùng lại rơi vào kết cục thân vẫn.
Bị hắn liên lụy, bây giờ tất cả mọi người từ bên ngoài đến đang ở bên trong làng xóm của nhân loại đều phải xui xẻo rồi.
Giờ phút này, Ninh Tiểu Nhàn mới chính thức cảm nhận được độ khó của đệ nhị mạc thiên địa. So với Lạc Nhật Đại Chiểu Trạch ở đệ nhất mạc thiên địa thì cái khó của chỗ này chính là “người”. Từng Man nhân bên trong trú địa của bộ lạc, mỗi một yêu quái ở bên ngoài đều sống sờ sờ, sinh động, ở phương diện trí lực và vũ lực đều siêu việt hơn người bình thường rất nhiều. Nếu nói rằng đệ nhị mạc thiên địa có thể không ngừng lặp lại, thì những… Man nhân này cũng khó đối phó giống như là NPC* trong trò chơi vậy, thế thì thật đúng là phải chết không nhắm mắt, bốn tên tu tiên giả kia chính là tấm gương.
*NPC: non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Thông thường những NPC sẽ được phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi cách thức chơi, cũng như những tính năng trong trò chơi. (Nguồn: wikipedia)
Chỗ khó của một màn này, tất cả đều ở tại trú địa, cả tràng chiến dịch đều bị hợp thành chỉnh thể, động một chỗ sẽ kinh động toàn thân. Bọn họ rõ ràng là đang an an ổn ổn đứng trong doanh địa của con người, chưa từng đi gây chuyện thị phi, lại có người ngu xuẩn trực tiếp đập lên họng súng của Man nhân làm liên lụy cả tu tiên giả ở trong làng xóm của con người! Từ đó chỉ cần suy đoán là biết, tuy cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc là trung tâm của một màn này, nhưng mỗi một lần luân hồi của đệ nhị mạc thiên địa, bởi vì có tu tiên giả tiến vào, cho nên khó có khả năng mỗi một chi tiết tỉ mĩ đều hoàn toàn giống nhau, chỉ sợ trường hợp này chính là hiệu ứng cánh bướm.
Trong lòng nàng chửi mắng không thôi. Lúc này Thổ Lũ lại liếc nhìn bốn người phía sau Lợi Xá Cơ, đột nhiên nói: “Ngươi mang mấy người kia đi làm gì, hai tùy tùng của ngươi đâu?”
Trong ánh mắt của hắn ẩn hàm dữ tợn và hoài nghi, bốn người đều cúi đầu, dưới sự khống chế của Đồ Tẫn, Lợi Xá Cơ đột nhiên bắt đầu trách móc nói: “Kỵ trường phải thay ta báo thù! Vừa rồi ở trong làng xóm của con người đột nhiên xuất hiện mấy người mới, chúng ta ra sức giết một người, làm bị thương hai người, nhưng mà đối phương cũng rất lợi hại, chỉ có ta may mắn còn sống. Còn lại một người thì đột nhiên biến ra chân thân bay mất, không ngờ đó lại là một đầu Bạch Hạc cực lớn!” Nói xong nâng cổ lên, để cho Thổ Lũ nhìn xem vết thương trên cổ.
Tạ Hoàn Lang từng dùng Thiên Tàm Ti siết cổ nàng, giờ phút này vết thương còn chưa lành, máu vừa mới khô lại. Sau khi Đồ Tẫn khống chế túi da này cũng không lau đi, giờ phút này vừa vặn lấy ra làm chứng cứ.
Thổ Lũ khẽ giật mình, mắng: “Ở đây cũng có yêu quái, sao ngươi không nói sớm?”
Lợi Xá Cơ rụt rụt cổ nói: “Đang muốn đi báo cáo, nào biết được ngài lại đến trước a.” Đang nói chuyện thì đã đến nơi phát sinh chuyện lúc trước, thời điểm Thổ Lũ nhảy khỏi tọa ky để kiểm tra tử trạng của ba cỗ thi thể, hắn cũng là kẻ lão luyện thân kinh bách chiến, lật xem vết thương trí mạng ở sau sọ của nam nhân thon gầy, cùng với lỗ máu trước ngực của tráng hán kia, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên: “Đây là do hai người ra tay, đệ đệ ngươi là chết do bị đánh lén, người đó đã giết người đến lão luyện rồi, góc độ xảo trá, thủ đoạn nhẹ nhàng, vũ khí cũng vô cùng sắc bén, hẳn là pháp khí bản mạng không thể nghi ngờ.” Chỉ chỉ thi thể của tráng hán, “Về phần thủ hạ này của ngươi, chính là luyện công phu bá thể hay sao?”
Lợi Xá Cơ cúi đầu nói: “Vâng.”
Hắn hừ một tiếng rồi nói: “Vũ khí bình thường là không thể làm hắn bị thương, bị người móc cả trái tim ra, đối thủ như vậy, chỉ bằng ba người các ngươi mà cũng có thể đánh cho người ta một chết hai bị thương hay sao?”
Nhìn này nhìn thì tục tằng nhưng tâm địa lại rất tinh tế. Đám người Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy hơi sợ, càng là không dám ngẩng đầu lên. Trong nội tâm nàng cũng thấy có chút kỳ quái, sau khi tráng hán vận khởi thần thông, thân thể còn rắn chắc hơn cả tấm gạch, Trường Thiên làm sao mà có thể đâm xuyên qua da thịt hắn chỉ bằng vào đầu ngón tay?
Lợi Xá Cơ cười làm lành nói: “Ta cũng không biết làm chuyện gì xảy ra, tuy tốc độ của bọn họ không chậm, mà sức lực lại rất yếu, không lớn hơn phàm nhân bao nhiêu cả, không hề giống với chút ít đối thủ bình thường ngài thường gặp.”
Lời này vừa nói ra, Thổ Lũ a một tiếng, nhưng lại lập tức nghĩ đến đầu báo yêu bị bọn họ đánh chết trong thành, cũng yếu ớt không tưởng tượng nổi. Yêu tộc là đang giở trò gì vậy? Có điều chuyện quá khẩn cấp, hắn lại có nhiệm vụ tại thân, cũng không nghĩ nhiều, nói với thiếu niên đen gầy: “Dẫn đường, nhanh hơn đi.”
Tu tiên giả đầu tiên bị nhìn chằm chằm vào ở tại góc khu đông bắc của xóm làng, trên ngực và trên bụng đều không có thương tích không lớn không nhỏ, đang nằm ngủ. Vận khí của hắn không tốt, đợi đến khi tỉnh lại thì Man binh đã vây quanh hắn. Đáng tiếc hắn chỉ có lực lượng của phàm nhân, cho dù là có kỹ xảo thì cũng không đánh lại hơn hai mươi Man nhân như sói như hổ, lập tức bị đẩy ngã xuống đất trói lại.
Man nhân từ trên người hắn tìm ra không ít đồ vật, đều là những thứ không phải của thời đại này, nhân loại không có khả năng nắm giữ, cho nên thân phận của kẻ này chắc là yêu quái, bởi vậy ánh mắt của Thổ Lũ nhìn hắn càng thêm cừu hận, từ trong kẽ rằng bài trừ ra ba chữ: “Áp tải đi!”
Bọn họ đi đoạn đường này động tĩnh cũng không nhỏ, tu tiên giả cũng không phải cọc gỗ, sẽ đứng nguyên một chỗ để cho bọn họ bắt lại. Cho nên trải qua một phen gà bay chó chạy, chỉ có thể bắt được ba người lạ mặt, còn có năm tu tiên giả nghe hơi mà chạy, Man binh không chút do dự đuổi theo.
Man binh vội vã đi bắt người nên kéo ra khoảng cách với mấy người Lợi Xá Cơ. Lúc này có một phàm nhân tướng mạo ngốc trệ đột nhiên đi tới, thi lễ với Lợi Xá Cơ, sau đó nói chuyện huyên thuyên, Tạ Hoàn Lang biết rõ đám người Ninh Tiểu Nhàn nghe không hiểu,vì vậy thấp giọng phiên dịch cho họ: “Thủ lĩnh muốn ta đưa tin cho ngài, ngài muốn hỏi hôm nay còn có chuyện kỳ lạ nào phát sinh, vậy thì vừa rồi mới có người từ bên chỗ đồng ruộng trở về, nói lúc mình đang nhổ cỏ ở ruộng đồng biên giới phía bắc thì thấy trong núi rừng có một người tí hon màu xanh lá chợt lóe qua.”
Vừa dứt lời, Trường Thiên cảm nhận được trên cánh tay ấm áp, chính là Ninh Tiểu Nhàn đưa tay nắm chặt lấy cánh tay hắn. Theo góc độ của hắn, vừa đúng có thể thấy được nha đầu kia thoáng cái đã trừng mắt, hiển nhiên rất khẩn trương.
Lợi Xá Cơ bất mãn nói: “Trên núi có nhiều tinh quái, cũng thường xuyên chạy ra ngoài. Có gì kỳ lạ quý hiếm sao?”
Người đưa tin nói: “Hắn thấy được những nơi mà người tí hon màu xanh lá này đi qua thì mặt đất đều có hoa nở, hơn nữa hắn lấy quỷ thần ra để thề lời nói của hắn đều là sự thật.”
Quả nhiên, thứ đó và thứ Phương Hành Châu thấy ở cửa vào Vân Mộng Trạch là giống nhau như đúc! Mộc Chi Tinh quả nhiên đang chạy nhảy ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, những người này không có kiến thức, đương nhiên không nhận ra được đây là Mộc Chi Tinh. Nếu có thể bắt được nó, bọn họ sẽ không cần phải đi tiếp những mạc thiên địa tiếp theo nữa rồi. Không phải là nàng không kích động, ở trong Vân Mộng Trạch khắp nơi bó tay bó chân, thật sự là ngột ngạt đến phát sợ, nàng quả thực đã ở đủ rồi.
“Vậy người tí hon kia xuất hiện khi nào?”
Người kia cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thủ lĩnh nói với ta, người đó nhìn thấy được lúc thái dương (mặt trời) đi đến giữa bầu trời.”
Người này thấy bộ dáng hứng thú của Lợi Xá Cơ, biết rõ tình báo này cung cấp đúng rồi, lại bổ sung tiếp, “Ngay phía dưới Ưng Chủy Nham ở phương bắc.”
Thái dương đi đến giữa bầu trới tức là buổi trưa, ước chừng là ba khắc chung trước, thời gian trôi qua cũng không lâu, nếu bọn họ đuổi qua, rất có thể sẽ tìm được chút dấu vết để lại. Nhân loại vào thời gian này, đa số cũng không biết về số học, chỉ có thể đơn giản biểu đạt được những con số vừa tới năm, dùng độ cao của mặt trời để làm vật tham chiếu đúng là một cách làm phổ biến.
Đồ Tẫn khống chế Lơi Xá Cơ đuổi người nọ đi, mới quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đến phía bắc sao?”
Tạ Hoàn Lang lại đưa ra khuôn mặt khổ sở: “Ở phía bắc sao? Thế nhưng...”
“Thế nhưng nằm ở bên trong cuộc chiến Thổ Hợp Cốc, Yêu tộc chính là tấn công từ phía bắc và phía đông của bộ lạc.” Ninh Tiểu Nhàn tiếp lời hắn nói, “Cách lúc trận chiến xảy ra còn không đến hai canh giờ, cho nên giờ phút này có lẽ Yêu tộc đã tập kết xong rồi, mai phục ở phương bị chính bắc và chính đông Thổ Hợp Cốc, chờ thời cơ tiến công.”
Tạ Hoàn Lang nói: “Đúng vậy. Hiện tại Man tộc đã bị kinh động, tất cả mọi xóm làng của con người đều có Man nhân tuần tra, cho dù chúng ta có thể chạy đến phương bắc dưới mí mắt của bọn họ, thì yêu quái đang vùi đầu mai phục ở chỗ đó cũng sẽ không để cho chúng ta an tâm đi tìm Mộc Chi Tinh.” Lúc này yêu quái vẫn còn đang phân tán mà sinh sống, từng người tự chiến đấu, quan hệ với nhân loại cũng không phải là bảo vệ cùng cung dưỡng giống đời sau. Nếu nói Man tộc coi nhân loại là nô lệ thì Yêu tộc lại xem nhân loại như là thức ăn, kể cả rất nhiều đại yêu quái cũng có thói quen ăn người. Một chuyến đi về hướng bắc của bọn họ, không phải là vừa vặn đụng vào trong miệng hổ của bầy yêu sao?
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi đầu Hạc yêu kia bay về phía tây – chỗ đó mới là nơi tương đối an toàn, dù sao người đã từng đi qua đệ nhị mạc thiên địa,ít nhiều cũng biết được chi tiết của trận chiến này.
Nhưng phải làm thế nào đây?
Ninh Tiểu Nhàn đưa mắt nhìn bốn phía, xóm làng của con người là một mảnh bừa bộn mịt mù, đều là bóng dáng Man binh tung hoành và con người đang kinh hoàng né tránh. Khoảng cách giữa ba xóm làng của con người cũng không xa nhau, đứng ở vị trí của bọn họ là có thể thấy được xóm làng ở đối diện có chướng khí mù mịt, có hơn hai mươi tu tiên giả đang chạy trốn ở trước, phía sau là gần trăm tên Man binh đang đuổi theo, giống như là đàn sói, xem ra tù trưởng của bộ lạc là quyết tâm, muốn bắt toàn bộ những người từ bên ngoài đến.
Dù sao người mang hình thái của phàm nhân cũng không thể chạy trốn nhanh hơn những Man nhân có sát khí, sau khi có mấy tu tiên giả liên tiếp bị truy binh bắt được, mười bốn, mười lăm người còn lại nhịn không được lộ ra chân thân, dù sao vô luận là bốn chân hay có cánh, đều có thể chạy trốn nhanh hơn so với hai đùi nhiều. Sau khi Man nhân thấy được, thì đôi mắt liền đỏ lên, gầm thét, càng đuổi theo không bỏ.