Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Cuối cùng nàng vẫn đưa mắt nhìn về phía Trường Thiên, trong mắt của hắn có ánh sáng chớp động, ôn nhuận mà hữu thần.
“Muốn đi về phía bắc, cũng không phải là không có cách nào, chỉ cần Man tộc và Yêu tộc ốc còn không mang nổi mình ốc thì tất nhiên sẽ không chú ý đến chúng ta.”Trường Thiên chậm rãi nói, “Nếu cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc đã không thể né tránh, như vậy, sao không để nó diễn ra sớm hơn?”
Ý của hắn chính là… ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn sáng ngời, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Tạ Hoàn Lang: “Chuyện ở nơi này, sẽ thay đổi vì người từ ngoài đến sao?”
Tạ Hoàn Lang kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ suy tư: “Chúng ta tiến vào đều vì tầm bảo, sẽ không có thời gian đế ý mấy việc này. Có điều Càn Thanh Thánh Điện đã phái người tiến vào mấy lần, ngược lại là gặp phải không ít chuyện ngoài ý muốn, trong đó có hai lần cũng đều đưa đến sự chú ý của Man tộc. Ta chỉ biết là, kết cục của hai lần đó cũng không thay đổi.”
Ý nghĩ trong nội tâm nàng chính là, nếu có người có thể đạt được tín nhiệm của Man tộc, thông báo kế hoạch của Yêu tộc thì sao? Thông báo về việc vẫn thạch rơi xuống thì sao? Nhưng mà cũng lập tức dập tắt ý nghĩ này. Tạ Hoàn Lang nói đúng, tu tiên giả sẽ đi làm mấy chuyện vô dụng này sao, thực tế thì muốn để cho Man tộc tín nhiệm, việc này không biết phải đụng phải bao nhiêu nguy hiểm, ý muốn của mọi người chỉ là vì cầu tài, đáng giá sao? Cho nên theo lý luận mà nói thì trường hợp này sẽ không thay đổi.
Chẳng qua là từ trong lời nói của hắn cũng có thể nhận ra, kết cục cuối cùng của mạc thiên địa này cũng sẽ không thay đổi, nếu như thế, bọn họ còn có gì phải lo lắng sao? Dù sao một màn này đã sớm trình diễn ở trong lịch sử rồi, thứ mà bọn họ đang trải nghiệm, chẳng qua chỉ là ảo trận của Huyền Vũ mà thôi.
Rừng nhiệt đới phía bắc Thổ Hợp Cốc, ngẩng đầu không thấy mặt trời, cả mặt đất cũng rất phức tạp, trừ phi là muồn hái các loại nấm rừng, còn không thì con người cũng sẽ không dễ dàng tiến vào. Nàng giương mắt nhìn lên, một mảnh rừng rậm thật lớn này thoạt nhìn gió êm sóng lặng, ngay cả chim sẻ thường xuyên bay lượn ở trên không trung nơi biên giới để ăn hạt kê cũng không thấy.
Thật ra nếu là Tuần vệ Man nhân đi qua nơi này, cũng sẽ biết được trong rừng có dị thường. Đáng tiếc người làm nông ở trong ruộng cạnh khu rừng lại là nhân loại, bọn họ lại không có cảnh giác như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên biết rõ, bên trong có ít nhất mấy trăm đầu yêu quái đang ẩn nấp, yêu khí trùng thiên khiến cho khắp núi rừng đều trở nên vô cùng yên tĩnh. Chẳng qua, phải làm sao mới có thể khiến bọn họ xuất động đây?
Nàng còn chưa suy nghĩ xong, Đồ Tận đột nhiên trầm giọng nói: “Chư Kiền đang chờ ở phía tây của khu rừng.”
“Khiến chúng đến đây tiếp ứng đi.” Lúc này Trường Thiên lại hạ lệnh: “Toàn thể đi về hướng tây, không cần cân nhắc đến Man nhân, bọn họ lập tức sẽ ốc không mang nổi mình ốc rồi.” Dặn dò Đồ Tận, “Những tu tiên giả kia có thể lợi dụng, ngươi khống chế Lợi Xá Cơ, khiến bọn họ dẫn yêu quái ra khỏi rừng.”
Giờ phút này xóm làng của con người là một mảnh hỗn loạn, lực chú ý của Man binh đang bị các tu tiên giả dẫn dắt rời đi, nên không có ai chú ý đến hành tung của bốn người họ.
Có điều bọn họ rất nhanh đã bước ra khỏi xóm làng của con người, lặng lẽ tiềm nhập vào giữa ruộng kê. Chỉ cần đi qua phiến ruộng đồng xanh mơn mởn này rồi đi thêm hai trăm trượng là có thể đến được cánh rừng phía tây.
Đáng tiếc là thân cây của loại thực vật như hạt kê cũng không cao, lớn lên lại thịnh vượng, độ cao cũng chỉ đến ngang eo nàng nên không giấu được người. Bốn người ở giữa ruộng kê khoáng đạt không được che giấu, vì vậy chạy trốn trong chốc lát đã bị hai gã Man binh cưỡi cự lang theo dõi. Hai gia hỏa này nháy mắt nhỏ nhìn thoáng qua chỗ này, sinh lòng nghi kỵ, vì vậy cưỡi tọa kỵ đuổi theo.
Tốc độ của Trường Thiên và ba người còn lại đều nhanh hơn tuấn mã, mà Công Tôn Triển lại một lần nữa kéo chân sau của mọi người. Lần này Đồ Tận không tiện hóa ra Kỳ Thú chi thân để chở hắn, miễn cho lát nữa Man binh theo đuổi không bỏ. Trường Thiên nhìn hắn một cái, thở dài, đành phải bắt lấy sau cổ hắn, đem một người to như vậy nhấc lên tay.
Trên tay hắn nhiều hơn một người nhưng tốc độ cũng không giảm bớt, truy binh ở phía sau thấy ba người chỉ bằng hai cái đùi lại có thể sánh bằng tốc độ của cự lang, lớn tiếng hô quát chửi bới đồng thời cũng không khỏi âm thầm giật mình.
Lúc bọn họ đang liều chết chạy gấp thì phân thân của Đồ Tận cũng khống chế Lợi Xá Cơ chạy một đoạn đường rất dài về hướng bắc, tình thế ở đây càng thêm hỗn loạn. Đám tu tiên giả từng người từng người chạy trốn để thoát chết, thường thường đụng phải truy binh đang đuổi theo sau một người khác, lại phải quay người chạy trốn, lãng phí không ít thời gian; mà ngược lại, đội ngũ của Man nhân lại quân dung chỉnh tề, đang cố gắng phái nhân thủ đi sang cánh trái, cánh phải để bọc đánh, ý định đem đám ruồi không đầu này ăn luôn bằng một miếng.
Bằng vào hai chân này chỉ sợ không cản nổi rồi. Lợi Xá Cơ nhíu nhíu mày, thấy sau lưng có một gã kỵ binh chạy đến, vừa lúc Man nhân này cưỡi một con dị thú tương đối ôn thuần, vì vậy ra tay vung roi lên, cuốn lấy eo của hắn dùng sức kéo một cái!
Kỵ binh này đang toàn lực chạy đi, thình lình trên lưng bỗng nhiên truyền đến một cỗ đại lực, kéo hắn xuống, lộc cộc biến thành hồ lô lăn trên đất. Chờ đến khi hắn thuận thế lăn trên đất hai vòng rồi đứng dậy, lại phát hiện tọa kỵ của mình đã bị đoạt rồi, là một Man nữ vừa béo vừa cường tráng đang cưỡi ở trên, nhanh chóng chạy ra xa. Hắn đuổi theo không kịp, đành phải nhảy lên mắng hai tiếng.
Có cước lực (sức chân) của đầu dê lớn này tương trợ, Lợi Xá Cơ đã nhanh chóng tiếp cận được đám đông đang truy đuỗi hỗn loạn kia. Cục diện lúc này đối với tu tiên giả cực kỳ không ổn, bởi vì vòng vây của Man tộc đã sắp khép lại rồi. Khóe miệng nàng lộ ra một tia vui vẻ kỳ quái, đột nhiên hít sâu một hơi, dùng âm lượng lớn nhất của mình rống lên:
“Chạy về hướng bắc, mượn Yêu tộc vứt bỏ bọn họ.”
Giọng nói của nàng vốn đã lớn, lại tận lực trộn lẫn thần thông vào trong giọng nói nên không khí của một khu vực này lập tức quanh quẩn tiếng gào thét hùng tráng của nàng.
Quan trọng nhất là, nàng đang dùng loại ngôn ngữ mà tất cả tu tiên giả đều biết để nói ra. Đây chính là ngôn ngữ thông hành ở trên Nam Thiệm Bộ Châu sáu vạn năm sau, cũng là ngôn ngữ mà tu tiên giả nghe xong là biết “người một nhà”!
Bảy, tám tu tiên giả bị truy đuổi giống như là con ruồi không đầu, chỉ cảm thấy trước sau đều có truy binh, đang phát sầu không biết phải chạy hướng nào để trốn đây. Lời nói này của Lợi Xá Cơ như là tiếng sấm bên tai, đối với họ mà nói, như là trên đầu bị che khuất, thoáng cái rộng mở trong sáng:
“Chạy trốn về hướng khác thì có thể làm được gì chứ? Cuối cùng thì Man binh cũng sẽ đuổi theo chúng ta, đến lúc đó kết cục sẽ còn thảm hơn là chết nữa! Chỉ có chaỵ về hướng chính bắc…”
“Đúng vậy, đi về hướng bắc, chỗ đó đang có rất nhiều Yêu tộc đang mai phục!”
“Chỉ cần dẫn bọn họ đến phía bắc khu rừng thì Yêu tộc sẽ không thể giấu được hành tung nữa, tất nhiên sẽ xuất hiện để chiến một trận với Man tộc, chúng ta vừa vặn mượn cơ hội thoát thân!”
Vì vậy Man binh đã phát hiện ra con mồi vốn đang chạy loạn trước mắt đột nhiên đồng thời chuyển hướng, vậy mà đều chạy về hướng chính bắc, mặc dù có hai người bị Man binh thuận thế bắt được, nhưng đa số con mồi nương theo tốc độ vòng vây đang khép lại chạy ra được, bỏ chạy về hướng rừng rậm!
Lợi Xá Cơ cũng bởi vì một tiếng gầm giận dữ này mà trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, ngay cả Kỵ trường Thổ Lũ đều bị tiếng thét của nàng làm giật mình. Chẳng qua là cũng không có ai chú ý đến, từ sau khi nàng hô xong thì có một đám khói đen chui ra khỏi lỗ tai nàng, mượn thân hình của tọa kỵ yểm hộ, vụng trộm bay vào trong bụi cỏ.
Hai mắt của Lợi Xá Cơ bỗng nhiên khôi phục thanh minh, ngẩn ngơ ngồi ở trên lưng dê lớn, nhất thời không biết vì sao mình lại ở đây. Trí nhớ mà Đồ Tận để lại cho nàng, chỉ đến thời điểm đệ đệ của nàng, chính là nam nhân thon gầy kia bắt được nữ tu rồi có ý định thi bạo là kết thúc, những chuyện xảy ra lúc sau, nàng một mực không biết gì.
Chẳng qua Man nhân lại biết, đúng là do nàng hét ra câu nói không thể hiểu được kia…, mà đã nhắc nhở con mồi thoát ra được khỏi vòng vây của họ, cho nên giờ phút này đã có một gã thủ lĩnh Man binh nổi giận đùng đùng điều khiển tọa kỵ đến gần, gào thét một tiếng: “Chuyện tốt ngươi làm đó!”
Nàng còn đang không hiểu gì, đối phương cũng không để ý mọi việc, một côn đánh nàng ngã xuống.
Lần này thế lớn lực mạnh, ngay cả thể trạng của nàng cũng không chịu nổi, lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngã khỏi lưng dê, lúc rơi xuống mặt đất, ngay cả xương sườn cũng gãy mất vài cái.
Giờ phút này, tu tiên giả cũng đã chạy đến gần cánh rừng phía bắc, chỉ còn vài chục bước là có thể xông vào rồi. Ai cũng biết sau khi yêu quái vào rừng thì không dễ bắt được, thủ lĩnh Man binh lớn tiếng gào lên vài câu, đám tiểu đệ lập tức đẩy nhanh bộ pháp tiến lên, ý định trước khi mấy tu tiên giả tiến vào rừng thì phải chặn được họ.
Lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở trên người sáu, bảy con mồi đang tháo chạy này, ai cũng không phát hiện ra hào khí nguội lạnh khẩn trương trong khu rừng rậm rạp.
Ba trăm trượng.
Hai trăm trượng.
Một trăm trượng.
Tu tiên giả chạy đầu tiên rốt cục đã nhảy vào rừng!
Truy binh ở phía sau lớn tiếng gào thét, tự nhiên cũng đuổi theo vào. Man tộc xử phạt những binh sĩ trộm công lười biếng rất nặng, chính là xử theo cách đinh hình thị chúng, tức là cố định tay chân của người đó vào trên giá gỗ, để phơi nắng ba ngày, bởi vậy đám Man binh này tuyệt sẽ không thu tay lại trước khi trưởng quan hạ lệnh lui lại.
Đúng vào lúc này, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm hùng hồn!
Tiếng gào thét của mãnh hổ vốn đã chấn nhiếp nhân tâm, một tiếng thét dài này lại to rõ hơn lão hổ bình thường không biết bao nhiêu lần, thậm chí tiếng gào thét bén nhọn của Lợi Xá Cơ khi so sánh với nó thì cũng chỉ là đồ chơi trẻ con.
Một tiếng rít gào này, cứng cáp hùng hậu, bá đạo hung ác, cả sơn cốc đều chấn động không thôi, ngay cả lá cây cũng rơi rụng không ngừng. Rất nhiều Man binh đang muốn chạy vào trong rừng rậm thì tọa kỵ của họ đều run rẩy lên, rồi dừng lại, mấy loại kỵ thú như cự dương, cự lộc khi nghe được tiếng rít gào này thì càng bị dọa đến mềm chân không đi được, ngay cả Man binh trên lưng cũng thiếu chút là ngã xuống.
Ngay sau đó, trong rừng đột nhiên truyền ra từng cơn gào thét, thanh sắc khác nhau, như là bách thú tề minh (trăm con thú cùng kêu gào), yêu khí khổng lồ phóng lên trời, chấn động đến một mảnh trời bên này phong vân biến sắc, ngày nắng sáng lập tức trở nên u ám.
Thổ Lũ vốn là đứng ở ngoài rừng đốc chiến, đầu cọp răng kiếm dưới người nhận biết được tiếng kêu gào, nhịn không được cũng ngửa đầu gào thét hai tiếng hòa chung. Hắn nghe được một tiếng hổ gầm khiêu chiến này thì đồng tử lập tức co lại, quát to: “Kẻ địch Yêu tộc tập kích! Toàn thể trở về bộ lạc, nhanh chóng thông báo cho đại tù trưởng!”
Lúc này, trong rừng vang lên vài tiếng kêu thảm, đúng là hơn mười kỵ binh Man tộc vừa rồi nhảy vào trong rừng đón đầu đánh lên đại quân Yêu tộc, lập tức giống như bọt nước vỗ vào trên mặt đá, đảo mắt đã bị nghiền nát. Số Man binh còn lại tuân lệnh, bước chân dừng lại rồi xoay người chạy về bộ lạc.
Trong rừng cây cối lay động, ngay sau đó đã có rất nhiều bóng đen chui ra từ đó, mỗi bóng đen đều rất lớn, chạy ở đầu tiên chính là một đầu mãnh hổ lông trắng vằng đen, từ đầu đến đuôi nó dài gần ba trượng (10m), một đôi răng nanh bén nhọn như dao găm xuyên qua ngạc dưới của miệng rồi tiếp tục phát triển, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.
Man nhân ở Thổ Hợp Cốc đều nhận ra, đây là yêu quái có đạo hạnh cao nhất nơi này. Từ khi mâu thuẫn giữa hai bên thăng cấp đến nay, đã có ít nhất bốn, năm mươi Man nhân bị thương dưới nanh vuốt của nó.