Hơn nữa giờ phút này đầu hổ yêu kia cũng không phải chiến đấu một mình, những cự thú gào thét từ rừng chạy đến ở sau lưng nó, ít nhất cũng có mấy trăm đầu!
Mục đích chuyến đi lần này của đội ngũ do đại tù trưởng phái ra chẳng qua chỉ là để tìm ra gian tế yêu quái đang ẩn nấp trong làng xóm của con người mà thôi,cho nên số lượng người được phái ra cũng chỉ hơn trăm người, mà ở trước mặt một đám yêu quái cùng hung cực ác có số lượng nhiều hơn ít nhất là ba, bốn lần, cũng không khác gì bọn họ khi đứng trước mặt những nhân loại lúc nãy, lúc này nghe được mệnh lệnh của trưởng quan, tốc độ chạy về nhanh đến nỗi đang hận cha mẹ sinh mình ra thiếu hai cái đùi.
Dù là như thế, những yêu quái lao ra từ trong rừng rậm này, tốc độ cũng không phải là những tu tiên giả có động tác võ thuật đẹp mắt có thể so sánh được, trong đó có những người linh xảo hơn thì thường ỷ vào thân cao chân dài nhảy một phát là có thể ngăn trở đối thủ. Có một tu tiên giả khi chạy vào rừng rồi ngoái đầu nhìn lại, đã bắt gặp cảnh tượng một đầu gấu ngựa thả người nhảy lên, lúc trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất thì cũng bổ nhào vào trên người một kỵ binh cùng tọa kỵ của hắn, đầu cự lộc mà hắn cưỡi cũng làm sao mà chịu nổi lực lượng to lớn như vậy, gào thét một tiếng, bị đè chết tươi!
Man nhân rơi xuống đất thì đứng lên sau khi lăn trên đất hai vòng, sau đó hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên biến lớn hơn hai vòng, cơ bắp toàn thân nổi lên từng khối, vốn là thân cao bảy xích đột nhiên trở nên cao gần ba xích, cư nhiên nhào tới chỗ đầu gấu lớn đó, sau đó thân thể nặng nề truyền đến âm thanh va chạm bịch, hiển nhiên một người một yêu đánh nhau là ngang sức ngang tài!
Phải biết, từ khi Man tộc học được cách dẫn sát khí vào thân để ngưng luyện khí lực,tu dưỡng thần thông đến nay, quật khởi ở đại lục cũng có lịch sử mấy ngàn năm rồi. Trong quá trình khuếch trương kịch liệt này không thể tránh được việc phải đấu với trời, đấu với đất, đấu với Yêu tộc, thừa số cuồng bạo hung ác kia đã sớm áp súc trong huyết mạch, một đời một đời truyền xuống. Những Man binh bị ngăn cản này cũng biết chính mình khó mà sống được, nhưng hung hoành chảy xuôi trong máu cũng không cho phép bọn họ đầu hàng đơn giản như vậy, hơn nữa chính mình ngăn được càng nhiều địch nhân, thì áp lực đè lên bộ lạc sẽ càng nhỏ!
Ở trên mảnh đất ngay bìa rừng nhanh chóng xảy ra trận chiến đầu tiên!
Trận chiến ở Thổ Hợp Cốc đã khai hỏa sớm hơn!
Có thêm yêu quái đuổi theo Man binh về hướng bộ lạc Thổ Hợp. Một tiếng hổ gầm vừa rồi đã chấn động khắp nơi, bộ lạc đã sớm bị kinh động. Cho nên trải qua không đến hai mươi hô hấp, mọi người cho dù có ở khoảng cách xa hơn cũng đã nghe thấy được, trong trú địa truyền ra tiếng kèn ủ dột kéo dài – bộ lạc Thổ Hợp đã bị kinh động, đang nhanh chóng tập kết ngăn địch.
Đám yêu quái bọn họ cũng đang rất phiền muộn. Rõ ràng là cách thời gian tổng tiến công còn hơn một canh giờ nữa, thế nhưng không biết được là có tiểu yêu quái đạo hạnh thấp kém ở nơi nào dẫn một đám Man binh chạy về hướng cánh rừng phía bắc! Tình này cảnh này, còn có thể ẩn nấp được nữa sao? Đương nhiên là đành phải con mẹ nó trực tiếp phát động tiến công! Nhưng càng hận chính là, một khi kinh động đến tuần binh thì trú địa của bộ lạc đã có chuẩn bị, rốt cục không thể làm việc theo như kế hoạch đánh lén ban đầu rồi!
Lúc này, đám người Trường Thiên đã chạy nhanh đến biên giới của ruộng đồng rồi. Hiệu quả kéo cừu hận của một tiếng hổ gào đinh tai nhức óc kia cũng rất rõ ràng, cho nên hai gã kỵ binh truy đuổi bọn họ sau khi nghe được liền cả kinh, sau đó quay trở lại, gấp rút chạy về tiếp viện cho trú địa, còn có ai rảnh rỗi đi quản mấy phàm nhân này nữa chứ?
Lúc này Trường Thiên mới ném Công Tôn Triển xuống, chẳng qua lúc này phía trước là bụi cỏ cao hơn đỉnh đầu bay bay chập chờn, ngay sau đó có hai bóng dáng màu vàng kim óng ánh liền nhảy ra từ trong đó.
Đúng là hai đầu Chư Kiền đã đến rồi. Chúng vừa đến đệ nhị mạc thiên địa đã bị truyền tống đến nơi khác, sau đó nhận được mệnh lệnh của Đồ Tận mai phục ở phía tây, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng bốn người.
Đã có hai đầu tọa kỵ này thay cho đi bộ, bốn người nhanh chóng lướt qua ruộng đồng rồi đi thêm hai trăm trượng vào trong rừng, đơn giản đã được rừng rậm yểm hộ, lại không làm kinh động đến hai bên địch nhân đang chuẩn bị đánh nhau.
Lúc này từ trong rừng nhìn ra ngoài, Yêu tộc đang chạy nhanh đến gần tường cây. Mà Man binh đang chạy về đã có đồng bạn tiếp ứng, cũng đã xông qua về nội thành, hôm nay cửa thành đã đóng, chắn tất cả yêu quái ở bên ngoài.
Lúc này mọi chuyện xảy ra đột nhiên, Man tộc cũng không rảnh mà đuổi phàn nhân vào trú địa để bảo vệ, cho nên đa số nhân loại đứng ở trong xóm làng của mình run rẩy sợ hãi, người thông minh đã chạy trốn ra ngoài, hi vọng nhanh chóng thoát khỏi để không bị vạ lây. Có điều bọn họ vừa chạy như vậy đã khơi dậy hung tính của rất nhiều yêu quái, dù sao cửa vào bộ lạc của Man tộc nhất thời không mở ra được, dứt khoát bắt vài con mồi đến ăn uống.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng gầm gừ, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc, tiếng cầu cứu xen lẫn vào nhau, truyền xa ra ngoài.
Hai kẻ cường mạnh tranh chấp nhau, tổ chim bị phá thì làm sao còn lại trứng chứ?
Ninh Tiểu Nhàn không đàng lòng mở mắt nhìn lại. Dù là biết rõ những người này đã qua đời từ mấy vạn năm trước, nhưng tình cảnh trước mắt quả thật là do bọn họ dẫn động đại chiến đến sớm khiến cho đệ nhị mạc thiên địa thay đổi, trơ mắt nhìn thấy đồng bào của mình bị yêu quái giết chết, trong lòng nàng không yên.
Trường Thiên cùng nàng tâm ý tương thông, vì vậy ôm chặt eo nàng, ấn chặt trán nàng vào trong ngực mình, ngăn cách chút ít âm thanh thê thảm vọng lại, lại khu động Đại Hoàng chạy nhanh.
Đến lúc này, Man nhân đã đóng cửa lớn lại, trú địa giống như thùng sắt vây quanh bốn phía. Vài đầu đại yêu quái lực lượng cường hãn thử va chạm cánh cửa đó, nhưng lại không thành công mà lui về, ngược lại khiến cho sĩ khí của Man nhân đại chấn.
Cửa lớn của bộ lạc Thổ Hợp là dùng thiết mộc vạn năm làm thành, chỉ là ván cửa thôi mà đã dày đến hai trượng, lại thêm Cố Hóa Thuật, cường độ còn hơn cả tường cây. Phiến cửa lớn này có sức nặng kinh người, ngay cả Man nhân cũng không thể nào tùy ý đóng mở, cho nên lúc gặp phải công kích quy mô lớn, chính là lúc chọn dùng loại phương pháp đóng cửa lớn lại, giống với Đoạn Long Thạch bên trong lăng tẩm của đế vương ở Hoa Hạ cổ đại, đợi sau khi địch nhân lui bước thì mới dùng cơ quan chậm rãi dời đi.
Tường cây đã từng được thực hiện chú thuật hơn nữa còn được tế luyện qua, không chỉ vô cùng chắc chắn mà còn trơn trượt không thể đặt chân, đa số yêu quái dù có duỗi móng vuốt sắc bén ra thì cũng khó có thể mượn lực nhảy lên trên, chợt có vài đầu vượn yêu có thể leo trèo vượt qua, thì Man nhân canh giữ ở đầu tường cây đã đổ xuống một loại chất lỏng nóng hổi. Loại chất lỏng này có màu nâu đen, hơn nữa còn đặc dính!
Bên ngoài Thổ Hợp Cốc có một hồ hắc ín (nhựa đường) tự nhiên rất lớn, Man nhân đã phát hiện ra công dụng thủ thành của nó từ rất sớm, cho nên chở một chút đến lưu trữ ở trú địa.
Hắc ín khi đun sôi mà dính ở trên da là không chỉ là nóng đến một trăm độ! Sau khi dính lập tức có thể nướng chín người, cho dù muốn lột nó ra thì cũng là xé theo một khối da thịt xuống mới được! Yêu quái đạo hạnh cao một chút thì bên ngoài thân có cương khí hộ thể, tuy hắc ín không thể dính lên trên da lông nhưng mà song quyền khó địch tứ thủ, chỉ có một hai người như mình tiến vào thì có thể làm được cái gì, còn không phải là đưa chiến lợi phẩm cho Man nhân sao?
Nhưng mà lúc này Yêu tộc cũng có chuẩn bị mà đến, tự nhiên đã nghĩ kỹ phương pháp đối ứng. Bầy yêu nhìn chằm chằm vào mấy Man nhân đang đắc ý vừa lòng một lúc, đột nhiên tách ra, nhường đường cho ba đầu cự trùng ở phía sau.
Hình dánh của ba đầu côn trùng này có chút tương tự với Khâu Hậu mà Trường Thiên thu phục được, cũng là đầy đặn mềm mại, thoạt nhìn như là tằm bảo bảo được phóng đại mấy trăm lần, nhưng khi đi đến gần, mới phát hiện ra dưới bụng chúng cũng có hơn mười đôi chân, chỉ là quá ngắn quá nhỏ, trên đầu có một cặp sừng hình đinh ốc đầu nhọn, thoạt nhìn khá là quái dị. Tốc độ hành động của chúng khá chậm, cho nên được vài đầu yêu quái thân hình cực lớn khiêng tới. Man nhân ở trên tường cây trừng lớn mắt, chuẩn bị đợi đến lúc mấy đầu trùng mập này đi đến gần tường thì lại xối thêm mấy muôi hắc ín nóng hổi cho chúng nếm thử.
Nào biết mấy đầu trùng này căn bản không đến gần tường cây, đại khái chỉ cách tường cây hai trượng (7m) đã ngừng lại, ngẩng đầu lên thật cao. Ngay sau đó, hai dòng chất lỏng trong suốt từ trong hai sừng ở hai bên đầu phun ra.
Thân hình của chúng khổng lồ, lần này phun ra cũng giống như là súng bắn nước cao áp, bay ngang qua khoảng cách mấy trượng, trực tiếp phun trên tường cây!
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, khi chúng phun ra thì cũng là một phát không thể vãn hồi, đầu giơ lên càng cao, luồng dịch cũng phun ra càng cao. Tường cây này cao đến mười lăm trượng (50m), nhưng tầm sát thương của ba đầu cự trùng này rõ ràng cũng vượt qua mười hai trượng!
Nàng nhìn xem đến nhập thần, Trường Thiên cúi đầu giải thích cho nàng: “Đây là Thiên Nhung Trùng, dung dịch axit phun ra từ trong miệng có tác dụng ăn mòn rất mạnh, chỉ có Dạ Quang Bích tự nhiên hình thành mới không sợ nó ăn mòn. Tuy cũng là sản vật của Nam Cương, chỗ ở lại cách xa vạn dặm. Xem ra đám yêu quái này vì công phá tường cây mà không quản khoảng cách vạn dặm mời chúng lại đây.” Ninh Tiểu Nhàn hiểu rõ, Dạ Quang Bích trong miệng Trường Thiên thật ra chính là Lưu Ly, vật này là vật vô cơ, tất nhiên không thể bị axit ăn mòn. Dù tường cây có được Man tộc dùng Cố Hóa Thuật gia cố qua thì cũng không thể thay đổi bản chất hữu cơ của nó được.
Trong nháy mắt này, vô luận là Man nhân trên tường cây hay là yêu quái ở bên dưới, đều thấy được Thiên Nhung Trùng nghiêng đầu vẽ lên những hình ảnh trừu tượng ở trên tường cây dày rộng, sau đó chất lỏng dính ở trên tường cây biến thành màu đen, nơi mà chúng dính vào đều phát ra tiếng xèo xèo, toát ra một luồng khói xanh, sau đó lõm xuống thật sâu. Mặt ngoài vốn bóng loáng của tường cây, rất nhanh đã trở nên gồ ghề như là mặt rỗ.
Thiên Nhung Trùng hoàn thành nhiệm vụ của mình, thần sắc có vài phần héo tàn, có thể thấy được đối với chúng nó khi phun ra thứ này cũng là dùng hết khả năng.
Chẳng qua là cố gắng của chúng nó cũng có hiệu quả rõ ràng – tường cây cũng không còn bóng loáng khó trèo nữa rồi.
Thời điểm này chú thuật mà Man tộc có thể khai phá ra được cũng có hạn, việc gia trì cho tường cây cũng khá đơn điệu, đề phòng được đao gọt rìu đục, nhưng không thể chịu được axit mạnh ăn mòn. Nếu như đổi lại là các loại thần thông của đời sau thì có thể tránh được những chuyện này.
Lạch trời đã sắp thay đổi đường, trong ánh mắt của đám yêu quái lộ ra vẻ đắc ý và khát máu, có vài đầu đã đứng ra liên hợp phóng thích bí quyết Hành Vân Bố Vũ, mưa to từ trên trời giáng xuống, pha loãng axit mạnh trên tường cây.
Thời khắc cường công đã đến.
Yêu quái có thân thủ nhanh nhẹn bắt đầu leo lên, rất nhiều cầm yêu nhao nhao hóa ra chân thân, bắt lấy những yêu quái khác bay lên ném qua tường!
Mà Man nhân sau khi trải qua khoảng thời gian kinh hoàng cùng hỗn loạn ngắn ngủi đã thực sự dấy lên ý chí chiến đấu hung hãn!
***
Đợi đến khi Ninh Tiểu Nhàn đi từ phía tây đến phía bắc, yêu quái vốn mai phục ở đây đã nhanh chóng chạy nhanh đến bên ngoài trú địa của bộ lạc Thổ Hợp, nơi này ngược lại biến thành chỗ an toàn nhất.
Lúc này Tạ Hoàn Lang chỉ một ngón tay nói: “Nhìn xem, đây hẳn là Ưng Chủy Nham rồi.” Trên lưng chừng núi phía trước quả nhiên có một mỏm đá đứng sừng sững cao cao, nó có hình móc câu giống như miệng chim ưng, phía dưới là một cánh rừng.
Lấy tốc độ của hai đầu Chư Kiền, đảo mắt là đã đến. Ninh Tiểu Nhàn nhảy xuống khỏi người Đại Hoàng, bước đi thong thả đến phía dưới Ưng Chủy nham cẩn thận xem xét.