Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Khói xanh vừa ra, ngay cả sức gió ở trên không trung mười trượng cũng không thổi tan được, lấy hoàn cảnh phong bế bên trong trận pháp này, đương nhiên là hun mọi người đến mức ho khụ khụ một mảnh, ngay cả nước mắt đều muốn chảy ra.
Lúc ném ống trúc ra thì Khánh Xích Cáp cũng đồng thời nói một chữ: “Tán!”
Đám thủ hạ này đã đi theo hắn vào sinh ra tử nhiều lần, lập tức hiểu rõ ý của hắn: xé lẻ đoàn đội, chia thành tốp nhỏ, từng người chạy trốn để thoát chết!
Tính cách của hắn cũng rất lưu manh, biết rõ sáu người mình ở bên trong trận pháp, khi đối mặt với yêu chủng cường đại như Đại Lực Kim Cương Viên thì cho dù là sáu người đồng tâm hiệp lực, thực lực của địch hơn xa bên ta. Dù sao thì nhân tâm đã phân tán rồi không dễ hợp lại nữa, dứt khoát thuận thế mà làm, cũng tranh thủ cơ hội cho mình. Đáy lòng hắn biết rõ, luồng khói đặc này tất nhiên là không ngăn được đôi mắt của vượn khổng lồ có tu vi cao thâm, thứ mà hắn muốn ngăn cản, chỉ là hai người Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn chưa từng nhúc nhích mà thôi.
Trước có ác vuợn, sau có Thần Quân, đây chính là hai mặt thụ địch. Hắn cũng sẽ không khờ dại mà cho rằng, Hám Thiên Thần Quân biến thành phàm nhân thì cả người sẽ không có chút năng lực nào.
Cơ hồ ngay tại thời điểm sương mù bay lên, trong tai hắn đã nghe được một tiếng chim hót the thé sắc lạnh! Hắn nhận ra đây là một thủ hạ của mình.
Tên xui xẻo này hóa ra chân thân, chính là một đầu Du Chuẩn (chim cắt dầu) nhẹ nhàng mau lẹ, đang vỗ cánh muốn bay lên trời cao, hắn cũng không phải là kiểu tâm tư không linh xảo, theo lý thuyết thì chỉ cần bay lên độ cao khoảng mười trượng thì vượn khổng lồ trên mặt đất cũng không có biện pháp bắt được nó. Đáng tiếc chính là, nó vừa mới biến thành chân thân thì âm thanh vỗ cánh “phành phạch” lên hấp dẫn lực chú ý của vượn khổng lồ về phía đó.
Đại Lực Kim Cương Viên ngoại trừ đầu óc trì độn một chút thì trình độ nhanh nhẹn của thân thủ đúng là trái ngược với thân thể mập mạp của nó, thấy đầu chim nhỏ này đã sắp chạy trốn được rồi, lập tức duỗi bàn tay lớn như bồ đoàn ra, đánh mạnh xuống. Du Chuẩn xoay người một cái cũng khó tránh khỏi, bàn tay của vượn khổng lồ duỗi ra tạo nên sức gió vù vù có thể đẩy nó ra xa một trượng.
Chính nó đang cảm thấy may mắn, thình lình trên đỉnh đầu đột nhiên có một bóng đen rơi xuống, mũi chân cong lên trùng trùng điệp điệp đạp mạnh lên người nó, sau đó mượn lực bắn ra, lao thẳng đến một môn đồ khác của Càn Thanh Thánh Điện. Đầu Du Chuẩn không may kia bị giẫm rơi xuống khoảng cách hai trượng,vừa vặn rơi xuống bên cạnh tay của Đại Lực Kim Cương Viên, bị tên kia dễ dàng bắt được, dùng sức nắm!
Sau đó, Khánh Xích Cáp đã nghe được một tiếng hét thảm kia.
Lúc này trong tai của vượn khổng lồcũng truyền đến một tiếng cười như chuông bạc: “Ngươi thật là chậm!”
Lại là câu nói này! Hắn trùng trùng điệp điệp phun ra vài tiếng phì phì trong mũi. Hồn tu đạo hạnh cao thâm cũng cần phải có thời gian quen thuộc thân thể mới đó, nhất là đối với Đại Lực Kim Cương Viên nối tiếng với sức lực mạnh mẽ. Hai người kia thật không hổ là một cặp, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc.
Người giẫm rơi Du Chuẩn tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn rồi, nàng chạy đến chỗ sương mù dày đặc thì ngừng thở rồi gia nhập chiến cuộc. Giờ phút này mượn lực đạp mạnh, hướng thân thể của một kẻ địch khác lăng không đập xuống. Tên kia quả thật là cơ linh, cư nhiên vượt qua được thân thể của vượn khổng lồ, đã chạy trốn được về phía cửa vào của trận pháp. Chẳng qua là lúc này hắn bản năng cảm thấy được trên bầu trời có uy hiếp truyền đến, không chút do dự ôm đầu lăn ra ngoài khoảng bốn xích.
Lần này động tác khó coi nhưng lại hữu hiệu, nhưng khi hắn nửa quỳ ngửa mắt nhìn lên, mới phát hiện uy hiếp kia không đến từ đầu vượn khổng lồ sau lưng mà ngược lại là từ một bóng dáng thấp bé. Ở đây khói xanh cuồn cuộn, còn chưa chờ hắn thấy rõ diện mạo của người trước mặt, người này đã dùng mũi chân vạch một đường trên mặt đất, đá một mảnh cỏ xanh hợp với đất cát lao thẳng đến ánh mắt của hắn.
Người này theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác, lại duỗi tay che đôi mắt lại, vô ý che mất tầm mắt của mình, mà quan trọng nhất là, khi hắn vừa nghiêng đầu đưa tay thì đã làm bại lộ chỗ hiểm là phần ngực ra ngoài
Hai người cách nhau chỉ có bốn xích, Ninh Tiểu Nhàn bắt lấy sơ hở này, chủy thủ trong tay đã lao ra ngoài như thiểm điện.
… Lại không có cạnh công, tốc độ nàng rút tay về cơ hồ còn nhanh hơn lúc vươn tay ra. Bởi vì địch nhân trước mắt thấy tình thế không ổn, lại tự biết không thể đỡ kịp, dứt khoát lộ ra chân thân. Nếu là một yêu quái khác thì nói không chừng một kích này đã có thể đâm trúng tim rồi, đáng tiếc đối với loại yêu quái này lại không thành –
Tướng mạo sẵn có của kẻ này, lại là một đầu Hạt Yêu (bò cạp yêu), thân thể đã sắp lớn bằng một chiếc xe con rồi. Cho nên tư thái buông lỏng cũng thấp giống như một chiếc xe, bây giờ người ta là nằm sấp sáu chân đấy, phương hướng nàng đâm tới chính là khẩu khí (giác quan bên mép) bén nhọn dày đặc của người ta!
Là nàng trước đâm xuyên khẩu khí của Hạt Yêu, phá hư sọ sau của nó, hay là đối phương sẽ cắn đứt tay nàng trước? Dù sao thì Răng Nanh cũng quá ngắn, nàng không dám mạo hiểm như vậy.
Lại nói, một đôi càng của Hạt Yêu giống như là càng cua, không chút do dự giáp công tới, nếu như bị chúng kẹp ở bên trong, nói không chừng nàng sẽ bị kẹp thành hai đoạn mất.
Cùng lúc đó, bên trong làn khói xanh có gió nhẹ chớp động, giống như có vật gì đó đánh úp từ trên không.
Thế sự chính là kỳ diệu như thế, lúc nàng còn chưa bước lên tiên đồ, từng giao đấu với thủ hạ của Mịch La là một đầu Hạt Yêu Đát Tử và đánh bại nó, hôm nay ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận này, nàng lại biến thành phàm nhân, mà đối thủ vẫn là một đầu Hạt Yêu. Chỉ có điều nàng đã không phải kiểu cùi bắp như năm xưa nữa, mà đầu Hạt Yêu này tuy nhìn hình thể không lớn lắm, nhưng công kích lại như hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy), công kích liên tục, hiển nhiên là kẻ có kinh nghiệm phong phú, một bộ kỹ năng tổ hợp này cũng không biết đã được sử dụng bao nhiêu lần rồi, tuyệt không phải là dạng mà Đát Tử bị bóp nát yêu đan, ngay cả ý thức đều điên cuồng có thể so sánh được!
Đường lui ở phía trên, trong, trái, phải đều bị phong kín, nàng chỉ cần ngăn cản một công kích đến từ một phương hướng tùy ý nào đó thì đều sẽ bị những vũ khí khác của Hạt Yêu gây thương tích. Thời khắc suýt xảy ra tai nạn thì nàng rốt cục phải lựa chọn phương pháp xử lí giống hệt lúc trước.
Eo nhỏ thả lỏng, một tay chống nhẹ trên mặt đất, thực hiện chiêu Thiết Bản Kiều hạ eo cực thấp, phía sau lưng cơ hồ dính sát chạm mặt đất, thuận thế trượt đến phía trước.
Mặc dù tính tiến công của bò cạp rất mạnh, nhưng cuối cùng cũng không phải hổ, báo, không thể tự do chuyển động phần cổ, nếu không chỉ cần cúi đầu xuống cắn một ngụm, nói không chừng nàng đã đi đời nhà ma rồi. Động tác của nàng vừa nhẹ vừa nhanh hơn, như là Cát Yến chiếm đất mà đi, vụt một cái đã chui vào phía trước phần ngực bụng của nó.
Từ rất nhiều năm trước, nàng đã biết rõ đây chính là điểm mù trong công kích của bò cạp.
Ninh Tiểu Nhàn bỗng nhiên biến mất, hai cái càng lớn của Hạt Yêu phanh một cái đụng vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, trong không khí cũng có một vật xoẹt ngang qua, chính là cái đuôi móc câu thật dài của nó, túi độc ở bên trên có màu đỏ giống như máu!
Chiêu thức nàng sử dụng, vẫn giống hệt với mấy năm trước, mượn thời gian lướt qua dưới bụng của người ta, dao găm được giơ lên cao, đâm sâu vào ít nhất ba thốn, cơ hồ đã mở ngực phá bụng của nó!
Răng Nanh biến thành vật phàm, nhưng vẫn sắc bén như trước, lại thêm đầu Hạt Yêu này sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch thì chỉ còn lại lực lượng của phàm nhân, năng lực phòng hộ của giáp xác đã hạ thấp không ít, bởi vậy rõ ràng là bị nàng đắc thủ rồi.
Sinh mệnh lực của quái vật này cũng cực kỳ ương ngạnh, bị nàng phá vỡ bụng, tổn thương đến cơ quan nội tạng, kêu hai tiếng, nhất thời còn chưa chết, ngược lại gian nan xoay người, một đôi càng lớn rung động răng rắc, chuẩn bị lại đến tập kích nàng. Dưới cơn đau nhức kịch liệt, hắn cũng biết hôm nay mình sẽ phải chết ở chỗ này, ngược lại hung tính bị kích thích, muốn kéo thêm địch nhân làm đệm lưng.
Nhưng vào lúc này, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn, vừa mới nắm lấy đuôi móc câu của Hạt Yêu, nắm ngược toàn bộ thân của hắn. Đây cũng là vượn khổng lồ đã xử lí hết một địch nhân, dọn tay ra đến giúp nàng. Chiến giáp ngăm đen tỏa sáng của bọ cạp ở trong tay hắn giống như giấy dán, hắn dứt khoát bắt lấy hai cái càng lớn, cũng mặc kệ móc câu đâm hai cái trên người hắn, hai tay hướng ra hai bên trái phải, “xoẹt” một phát xé Hạt Yêu làm hai nửa!
“Ngài không có việc gì chứ?”Âm thanh hùng vĩ khàn khàn truyền ra từ phía trên.
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, đang muốn cất bước, rồi lại nhăn đôi lông mày nhỏ nhắn, đút một viên đan dược vào trong miệng.
Lúc này Khánh Xích Cáp đã đi được xa hơn bất kỳ kẻ nào, chạy như điên ở trên đường. Động tác của hắn cực nhanh, tối đa chỉ hơn ba mươi bước nữa là có thể bước ra trận pháp.
Nhưng vào lúc này bầu trời như có hư ảnh thoáng qua. Cảm giác không chân thực này giống như khi con người phát hiện được có một con côn trùng thật nhỏ bay qua trước mắt, rồi lại nhìn không rõ. Trong lòng Khánh Xích Cáp căng thẳng, may mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, khoảng khắc sắp xảy ra tai nạn thì dựng thẳng kiếm lên, chém về phía trước.
Một âm thanh “xoẹt” vang lên như tơ lụa bị xé, một kiếm này của hắn rõ ràng đã chém vào một sợi tơ rất nhỏ hơn nữa cực kỳ mềm dẻo và gần như trong suốt, lực đàn hồi cường đại nói cho hắn biết, sợi tơ này cư nhiên không bị chém đứt! Thứ này âm hiểm im lặng vắt ngang ở trước, nếu như hắn còn bảo trì tốc độ chạy cao như lúc trước, đưa cổ qua, đều có thể cắt bỏ nguyên vẹn đầu của hắn!
Sắc mặt của Khánh Xích Cáp chuyển sang trắng, sau đó là biến thành tái nhợt, bởi vì hắn đã nhận ra đây là vũ khí của ai:
“Tạ Hoàn Lang, đồ chó nhà ngươi, lại dám theo địch phản tông!”
Quả nhiên lời vừa dứt, bên trái làn khói xanh phía trước có một bóng dáng đi ra, rắn rắn chắc chắc chặn đường của hắn.
Giờ phút này vượn khổng lồ đột nhiên há to mồm, hít một hơi thật dài.
Một hơi này như là trường kình hấp thủy (cá voi lớn hút nước), vốn là khói xanh tràn ngập trong trận lập tức bị hắn hít vào trong bụng, cảnh vật mọi nơi rất nhanh đã khôi phục thanh minh.
Tiếp đó, vượn khổng lồ đánh nấc một cái.
Khánh Xích Cáp quay đầu lại nhìn, tâm đều rét lạnh. Một đoàn sáu người của mình, hiện tại có đứng chỉ có hai người – hắn và Công Tôn Mưu!
Công Tôn Mưu cũng không có chiến lực gì, đoán chừng là bị địch nhân ngăn chặn thì ngừng lại, hiện tại bị trói hai tay ra sau rồi đứng ở một bên. Trừ việc đó, tử tướng của các thủ hạ khác đều vô cùng thê thảm.
Hám Thiên Thần Quân đã đứng ở bên người vượn khổng lồ, đứng chắp tay, vừa rồi Khánh Xích Cáp vội vàng chạy trốn, không thấy được hắn có xuất thủ hay không.
Tạ Hoàn Lang âm thầm kêu đáng tiếc. Hắn đặc biệt bố trí bẫy Thiên Tàm Ti lại không hề có hiệu lực, Khánh Xích Cáp quá cảnh giác, nếu không thì lần này đã có thể diệt trừ hậu hoạn.
Đúng vậy, hắn đã mơ hồ phát hiện ra Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn có ý đồ để lại Khánh Xích Cáp rồi. Từ trước đến nay tâm tư hắn không linh xảo bằng Khánh Xích Cáp, nếu Trường Thiên có thể thu phục được Khánh Xích Cáp, ha ha, giữ lại Tạ Hoàn Lang để làm gì chứ? Lại nói nếu người này có thể dùng đầu lưỡi ba thốn không nát của mình nói động được hai vị Boss của Ẩn Lưu buông tha cho hắn, như vậy khi hắn còn sống ra ngoài tìm tông môn cáo trạng, kẻ phản đồ như Tạ Hoàn Lang có thể còn mạng hay không? Bởi vậy mượn cơ hội tốt ở trong trận pháp này, hắn đã sớm muốn lấy mạng của Khánh Xích Cáp, kết quả vẫn là thất bại.
Trong lòng hắn đã đầu nhập vào tính toán nhỏ nhặt này, không đề phòng Trường Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Ánh mắt này giống như đã thấy rõ những tính toán trong lòng hắn, Tạ Hoàn Lang chỉ cảm thấy như có một chậu nước đá giội xuống, một mực đông lạnh đến trong xương tủy.