Gần đó có một dòng suối lộ thiên, diện tích chưa đến mười trượng, nhưng mà chất nước trong veo thanh ngọt. Bọn họ lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, chặt xuống một cây cự long trúc. Loại trúc này có đường kính gần mười bốn thốn (30 cm), lấy chỗ tráng kiện nhất chặt xuống hai đao, liền trở thành một thùng nước có sẵn. Mấy người họ lấy lên ba thùng nước dùng để uống, sau đó dùng nước trong suối rửa mặt và tay chân, tẩy sạch dịch cây trên người.
Nước suối mát lạnh dính vào da thịt, lúc này mọi người mới cảm thấy được mỏi mệt nặng nề ập đến.
Mọi người đã sớm rời khỏi bộ lạc Thổ Hợp, một thân áo đay cũng mất đi tác dụng, lập tức nhao nhao đổi thành y phục trước kia. Ninh Tiểu Nhàn thu hồi vài đầu dịch hình cổ, lại giúp Công Tôn Triển lau sạch dược vật trên mặt, lộ ra diện mạo cũ.
Mà người có kinh nghiệm như Tạ Hoàn Lang đã lấy một thùng nước gác lên đống lửa, đợi sau khi nấu lên thì ném bánh gạo, thịt khô và chút muối ăn, cùng với rau sam và đàm tử đã rửa sạch vào trong đó, Đại Hoàng không biết từ nơi nào mà bắt được một con rắn thảo hoa đến chơi, bởi vậy cũng bị Tạ Hoàn Lang lấy mất, lột da rửa sạch, cắt thành từng khúc, chỉ trong chốc lát đã có mùi thơm của cơm canh truyền ra.
Hai đầu Chư Kiền đi săn, chỉ chốc lát sau đã bắt được gà về, mang theo cả bảy, tám con cả lớn cả bé, xem bộ dáng là bắt được cả ổ. Chẳng qua là lúc này mọi người cũng không có đoạt con mồi của bọn chúng, để cho chúng dùng huyết nhục làm no bụng.
Tuy đa số tu tiên giả tiến vào Vân Mộng Trạch đều dùng Tích Cốc Đan để no bụng, nhưng hiệu quả bổ dưỡng và làm khoan khoái của đồ ăn nóng đối với thân thể thì Tích Cốc Đan có thúc ngựa cũng cản không nổi. Bởi vậy mọi người ngồi chụm đầu bên bếp lửa, hít hà mùi thơm uống một miệng lớn súp rắn. Tuy tay nghề của Tạ Hoàn Lang thực sự không được tốt lắm, vẻn vẹn dừng lại ở mức độ có thể dùng để no bụng thôi, nhưng thực sự đã cảm thấy trong bụng có nhiệt khí ấm áp dâng lên, xuyên qua tứ chi bách hài, sự vất vả của mấy canh giờ tức thì giảm hơn phân nửa, chỉ là Khánh Xích Cáp và Công Tôn Mưu bởi vì hai tay bị trói, khi ăn cũng tốn sức hơn người khác một chút.
Ninh Tiểu Nhàn vốn chịu qua tổn thương, miệng vết thương cũng đã khép lại nhờ tác dụng của sữa tươi Khâu Hậu, nhưng, thân thể trải qua một vòng độc tố xâm lấn bừa bãi, cũng có vài phần mệt mỏi không còn sức lực, lại thêm lộ trình vào ban ngày, sau khi uống súp thì thân thể ấm áp, càng thêm không mở mắt ra nổi, tựa ở trên đầu vai của Trường Thiên buồn ngủ.
Trường Thiên ôm nàng, để cho nàng thay đổi một tư thế thoải mái hơn, lại lấy một cái chăn mỏng ra che kín cho nàng, lúc này mới nói với Khánh Xích Cáp: “Về chuyện của Mộc Chi Tinh, nghe nói Càn Thanh Thánh Điện từng mấy lần phái người vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận chuyên môn bắt nó?”
Đây mới là mục đích thực sự khi hắn lưu lại một mạng cho Khánh Xích Cáp. Hồn tu cho dù cường đại thì cũng có chỗ cực hạn. Đồ Tận có thể nhìn thấy trí nhớ trong đầu người này, nhưng lại không thể trộm đi kinh nghiệm của hắn, càng không có khả năng tổng kết ra quan điểm giống như bản thân hắn.
“Đúng vậy.” Khánh Xích Cáp liếc nhìn Tạ Hoàn Lang, biết rõ là gia hỏa này bán đứng hắn, nhưng mà hắn hiểu rõ nguyên nhân Trường Thiên lưu lại tính mạng của hắn, bởi vậy vẫn rất phối hợp mà trả lời: “Đối với Càn Thanh Thánh Điện mà nói, nếu có thể bắt được Mộc Chi Tinh trong lúc nghiên cứu Cố Ẩn Sơn Hà Trận thì đó cũng là một chiến lợi phẩm rất trân quý, cho nên tính cả đợt Vân Mộng Trạch mở ra lần này, ta đã dẫn đội đi bắt vật nhỏ này bốn lần rồi.”
“Đợi đã!” Công Tôn Triển nghe đến đó liền xen vào, “Tin tức trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận có Mộc Chi Tinh xuất hiện, không phải là sau lần Vân Mộng Trạch mở ra này mới truyền ra ngoài hay sao?”
“Chuyện này thật đúng là buồn cười!” Khánh Xích Cáp xì mũi coi thường, “Người bên ngoài không nhận ra Mộc Chi Tinh, nhưng Càn Thanh Thánh Điện chúng ta cũng không nhận ra hay sao? Từ gần ngàn năm trước, vào lần đầu tiên tiến vào Vân Mộng Trạch thì Càn Thanh Thánh Điện đã phát hiện ra tung tích của Mộc Chi Tinh, chẳng qua đều giữ kín tới bây giờ không để lộ ra.” Dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Chỉ là lần này phải triệu hoán Man Tổ, cần đại lượng người sống đến huyết tế, nên lúc này Càn Thanh Thánh Điện mới truyền tin tức về Mộc Chi Tinh ra ngoài, quả nhiên tu tiên giả chen chúc mà đến, so với lúc trước nhiều hơn gấp mấy lần.”
Công Tôn Triển khó có thể tin nói: “Vân Mộng Trạch tồn tại trên thế gian này hơn ba vạn năm, chẳng lẽ trước đây không có người nhận ra Mộc Chi Tinh sao?”
“Bên trong Vân Mộng Trạch có vố số thiên tài địa bảo, ngươi có biết mỗi ngày có bao nhiêu tiểu nhân màu xanh lá chạy nhảy trong này hay không?” Công Tôn Triển lắc đầu, hắn là trận pháp sư, không phải là luyện đan sư, nói dốt đặc cán mai cũng không sai.
“Dược liệu có thể hóa thành tiểu nhân nhi chạy trốn khắp núi đồi cũng đã vượt qua bốn mươi lăm loại, trong đó có thân hình màu xanh lá giống vậy, còn sinh ra tứ chi thì có hơn bảy loại, mặc kệ là ai chỉ vội vàng nhìn thoáng qua tiểu nhân trong trận mà có thể nhận ra là Mộc Chi Tinh chứ? Ngươi có từng nghĩ đến,khi so sánh với những loại dược liệu lâu năm này, thì Mộc Chi Tinh mới thật sự là thứ trân quý, chỉ sợ ngay cả Thần Quân đại nhân cũng chưa thấy qua vài lần đâu?”
Trường Thiên giương mắt lên đáp lại: “Lúc trước chỉ thấy qua một lần.”
Khánh Xích Cáp nói: “Thần Quân đại nhân đã tung hoành trên Nam Chiêm Bộ Châu vài vạn năm, cũng chỉ nhìn thấy Mộc Chi Tinh một lần mà thôi, còn lại những thế hệ khác, lại có thể có bao nhiêu cơ duyên chứ? Chỉ sợ ngay cả tên tuổi của Mộc Chi Tinh cũng chưa từng nghe qua, dựa vào cái gì mà chỉ thấy qua một hai lần là có thể khẳng định đó chính là Mộc Chi Tinh? Lại nói đến nay Cố Ẩn Sơn Hà Trận cũng mở ra chưa được một trăm lần nữa, mấy chục lần trước đó đều là có vào mà không có ra, chỉ đến khi sau này có người trùng hợp tìm được phương pháp, phát hiện biện pháp xử lí để xuất trận, người tiến vào tầm bảo mới dần nhiều hơn.”
Tạ Hoàn Lang không phục nói: “Nếu như theo lời ngươi nói, trên Nam Chiêm Bộ Châu cũng không có người nhận biết được Mộc Chi Tinh, vậy Càn Thanh Thánh Điện làm sao mà biết được chứ?”
Khánh Xích Cáp cười lạnh nói, “Ta cũng không thể nói chắc trên lại đại lục có người nhận biết được nó hay không. Nhưng Nam Chiêm Bộ Châu là nơi ngọa hổ tàng long, không biết ẩn nấp bao nhiêu đại yêu thượng tiên. Nói không chừng cũng có nhiều người từng thử bắt nó, chỉ là không một ai thành công. Nhưng mà người có phần kiến thức này, chưa hẳn liền truyền ra tin tức của Mộc Chi Tinh, dù sao cũng là bảo vật hiếm có, chính mình không có được thì cũng không muốn để cho người khác có được. Thời điểm Càn Thanh Thánh Điện vơ vét tư liệu về Vân Mộng Trạch đã thu được mấy phần hồ sơ, đều là ghi chép của người bên ngoài chính mắt trông thấy, trong đó có đề cập đến việc có một người nhỏ đi qua, hình thành một con đường nhiều hoa. Trong tông lại có thánh nhân kiến thức rộng rãi, lúc này mới suy đoán trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận có Mộc Chi Tinh.”
“Lần ngươi tiếp cận nó thành công nhất là lần nào?” Trường Thiên không cần nghĩ cũng biết Khánh Xích Cáp nhất định là đã thất bại cả bốn lần, nếu không Mộc Chi Tinh cũng không còn ở nơi này mò mẫm đi dạo.
“Tuy thứ này chưa khai mở linh trí, nhưng lại rất cảnh giác, có thể cảm nhận được nhân khí ở ngoài mười trượng. Một khi có người đến gần, lập tức viễn độn.” Khánh Xích Cáp cười khổ nói, “Tốc độ của nó thật sự là quá nhanh, lấy thân thủ thân thể phàm nhân bây giờ của chúng ta thì căn bản là không thể chạm được vào nó. Lần trước sau khi Vân Mộng Trạch mở ra, ta đã nhận được tin tức nó xuất hiện khi còn ở đệ nhất mạc thiên địa. Một lần đó vận khí của chúng ta coi như không tệ, Mộc Chi Tinh vừa mới xuất hiện ở bờ sông, kỳ diệu nhất chính là, bờ sông chính là Loạn Thạch Than (bãi ghềnh đá lộn xộn). Chúng ta bày một cái bẫy ở đó, tìm người đuổi nó đến Loạn Thạch Than.”
Ngay cả Trường Thiên cũng phải khen một câu: “Diệu!”
Mộc Chi Tinh đã có thể độn thổ, độn mộc, như vậy Càn Thanh Thánh Điện đuổi nó đến Loạn Thạch Than, phía trước chính là nước sông cuồn cuộn, mà gần đó lại không có mấy cây có thể cư trú, mặt đất thì toàn là đá lởm chởm cứng rắn, mà không phải là bùn đất mềm mại, thiên phú bản năng của nó không thể dùng ra được, lại muốn chạy đi chỗ nào?
Tạ Hoàn Lang lần đầu nghe thấy Khánh Xích Cáp nói những bí mật này, cảm thấy vô cùng hứng thú: “Đã như vậy rồi mà còn không bắt được nó sao?” Nếu nói như vậy, là đã đẩy Mộc Chi Tinh vào góc chết rồi, hẳn giống như bắt ba ba trong hũ, làm sao lại để cho nó đào tẩu được chứ?
Khánh Xích Cáp tức giận nhìn hắn nói: “Nói thật là hay, ngươi đến thử xem?”
Tạ Hoàn Lang giơ hai tay lên yếu thế nói: “Được rồi, được rồi, ngươi nói đi, ngươi nói đi.”
“Chúng ta đã bôi Hoàng Thi Giao (một loại chất dính) lên trên các khối đá ở Loạn Thạch Than để giảm bớt tốc độ của nó, lại thu hẹp vòng vây từng chút một.” Hoàng Thi Giao là một loại nhựa cây tự nhiên do cây hoàng thi phân thấm ra, độ dính không thua nhựa cao su 520 bao nhiêu, thân hình Mộc Chi Tinh lại linh hoạt hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ không có linh tính, sức lực cũng không có bao nhiêu, sau khi bị dính thì sẽ càng chạy càng chậm.
“Sau đó một chuyện quỷ dị nhất đã xảy ra.” Nói đến đây, sắc mặt của Khánh Xích Cáp thoáng cái trầm xuống, “Sau khi bức bách nó đến mép nước, chúng ta ném tấm lưới đã được chuẩn bị từ trước ra, đó là một tấm lưới được đặc chế từ Thiên Tàm Ti cùng với Ô Kim Ti mà thành, ta rõ ràng đã thấy được Mộc Chi Tinh bị vây ở trong lưới, cũng vùng vẫy vài cái. Nhưng khi chúng ta đã sắp bắt được nó rồi thì nó lại hư không biến mất.”
Lúc này Trường Thiên cau mày nói: “Biến mất? Phải giải thích thế nào?”
“Chính là không thấy nó nữa, biến mất rồi. Đang ban ngày ban mặt đó, ngay ở dưới mí mắt ta, Mộc Chi Tinh lại vô duyên vô cớ biến mất ngay giữa không khí!”
Tạ Hoàn Lang thất thanh nói: “Điều này sao có thể chứ?”
“Ngươi hỏi ta, ta phải đi hỏi ai đây? Dù sao thì sau việc này, tâm tư muốn bắt Mộc Chi Tinh của chúng ta đã phai nhạt mất.” Khánh Xích Cáp cũng không nhìn hắn, nhấc tay chỉ lên trời nói: “Ta dùng tính mạng để thề, nếu chuyện ta nói có một chữ dối trá, thì sau khi ta trở về Nam Chiêm Bộ Châu sẽ bị trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh.”
Trường Thiên thấy sắc mặt hắn thản nhiên, ngược lại không giống với bộ dạng nói dối, lập tức trầm ngâm không nói.
Hắn cũng biết rõ, Khánh Xích Cáp không cần thiết phải nói sai. Nhưng mà nếu như Mộc Chi Tinh có một chiêu đào thoát thế này, như vậy còn có ai trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận này có thể bắt được nó chứ?
Trong tràng nhất thời chỉ còn lại âm thanh của hỏa diễm đốt cháy thanh củi.
Sau một lúc, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nói: “Đã như thế, chúng ta xuất trận đi.”
Trường Thiên cúi đầu, đã thấy cô nương này không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn qua hắn: “Mộc Chi Tinh đã khó bắt được, dùng tính mạng để mạo hiểm không khác gì lấy giỏ trúc múc nước, còn không bằng rời khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận đi?”
Nàng ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn xem hắn, chỉ trong nháy mắt Trường Thiên đã đọc được vẻ lo lắng và đau lòng trong mắt nàng. Giờ phút này đã gỡ Dịch Hình Cổ xuống, nàng đã khôi phục diện mạo như trước, có ánh trăng nhàn nhạt từ khe hở của cây chiếu xuống, đem da thịt như ngọc tuyết của nàng chiếu đến trong suốt, ngũ quan nhu uyển, càng lộ ra vẻ yếu ớt không nơi nương tựa.
Một người được hắn đặt trên đầu quả tim, sao hắn có thể để nàng một mình cứng rắn chống chọi với thất trọng, bát trọng, thậm chí là cửu trọng lôi kiếp chứ?
Trường Thiên đưa tay khẽ vuốt hai cái trên lưng nàng để tỏ vẻ an ủi, rồi mới lắc đầu nói: “Sao có thể bỏ lỡ nửa chừng, chỉ cần thêm chút thời gian. Công Tôn Bộ đã tìm ra phương pháp xuất trận của đệ tam mạc thiên địa rồi, bởi vậy, chúng ta ít nhất phải đi tiếp đến đệ tam mạc thiên địa mới được.”