Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút nói “Chúng ta cần một chỗ an toàn để dung thân, Hi thôn rất thích hợp. Nhưng sợ rằng thời điểm này ngoại nhân không được hoan nghênh, bọn họ sẽ không dễ dàng để chúng ta vào. Các ngươi lúc ấy làm thế nào để vào thôn?” Nàng chuyển hướng tới Khách Xích Cáp.
“Lúc ấy vừa vặn có người Hi thôn bị mãnh thú trong rừng đuổi bắt, được chúng ta cứu giúp. Người nơi này bản tính chất phác, đối với chúng ta cũng nhiệt tình”
“Mãnh thú sao? Như vậy chúng ta …” Nàng cười dài, ánh mắt hướng tới Đại Hoàng đang chán muốn chết gục đầu liếm móng vuốt, đang muốn sai nó đụng ngã Hi Thảo, Trường Thiên lại ngắt lời “Khoan, nếu trong thôn không có người nào thấy Mộc tinh thì chúng ta phải đi tìm ở Thất Túc đảo. Đến lúc đó, sợ rằng cần bắt đầu từ thôn này, lúc này cần hành động thận trọng”
Mọi người đều cười khổ. Độ khó này thực khiêu chiến nha.
Hai lần Khách Xích Cáp tiến vào màn thiên địa thứ ba cũng là sống tại đường ven biển bắc nộ, đợi Huyền Vũ độ kiếp thì tìm phương pháp xuất trận. Nhưng mục đích của Trường Thiên lần này là tìm kiếm mộc tinh, nếu nơi này không có còn cần đi Thất Túc đảo, chính xác với việc biết trên núi có hổ nhưng vẫn lên.
Phải biết rằng tiến vào màn thiên địa thứ ba, chỉ sợ cho dù là người tu tiên xuất hiện ở Thất Túc đảo cũng muốn bơi về hướng bắc. Nào giống như bọn họ vội vàng muốn tới Thất Túc đảo chịu chế, đoán chừng màn thiên địa thứ ba thật đúng là không nhận đón khách.
Công Tôn Mưu ngạc nhiên nói “Một thôn phàm nhân, có thể giúp chúng ta lên Thất Túc đảo?”
Trường Thiên nhìn hắn một cái nói “Thôn phàm nhân khác tự nhiên không thể, nhưng Hi thôn thì cũng không nhất định không làm được”
Hắn biếtmọi người không hiểu huyền cơ trong đó nên giải thích “Các ngươi hơn phân nửa đều chưa từng hưởng thụ qua sự cung phụng của người phàm, vì vậy đối với tín ngưỡng cũng không hiểu. Còn nhớ Xích Nha không?” Câu cuối cùng là hướng Ninh Tiểu Nhàn nói.
Nàng gật đầu, sắt kình Xích Nha nay đã về dưới trướng Ẩn Lưu
“Xích Nha vốn ở trên sông làm thủy thần, hưởng thụ cung phụng khói lửa nhân gian. Làm thần hộ mệnh che chở một phương, trong lúc vô hình tạo nên kenh liên hệ với người cùng tín ngưỡng, có thể gnhe được tâm nguyện của tín đồ, nên lúc đó hắn mới thấy phiền toái” Trường Thiên chỉ chỉ thôn nhỏ trước mắt “Hi thôn đem Huyền Vũ thành thần mà sùng bái, đó là tín ngưỡng cực kỳ lớn, cho nên …
Ninh Tiểu Nhàn nghe tới đó, con ngươi đã đảo qua vài vòng, tiếp lời hắn “Cho nên Huyền Vũ có thể nghe được khẩn cầu từ Hi thị nhất tộc?”
Trường Thiên gật đầu nói “Không sai”
Khách Xích Cáp nghe đến đó không nhịn được xen vào nói “Chờ một chút, chúng ta không phải tính toán len lén lặn xuống nước để lên Thất Túc đảo?” Nghe theo lời của mấy người này, giống ngư muốn nhờ lực lượng của Huyền Vũ để lên đảo, chẳng nhẽ não nhúng mỡ heo?
Ánh mắt Đồ Tẫn tràn đầy khinh bỉ “Bản thân ngươi đã nói, từ nơi này tới đảo gần nhất cũng mười dặm. Huyền Vũ sắp độ kiếp, đối với ngoại vi giới nghiêm sẽ càng chặt. Trong thủy vực này không biết có bao nhiêu hải yêu tuần tiễu. Chúng ta tới được đây do miễn cưỡng có cuồng phong che chắn. Lần này muốn đi trở lại, chỉ sợ bơi không tới hai dặm đã biến thành thức ăn cho yêu tộc trong biển; còn nữa, cho dù có thể thuận lợi tới Thất Túc đảo, có thể dưới ánh mắt ủa yêu chúng canh gác đi lên hay không, đừng nói tới phải đi lại để tìm kiếm Mộc tinh”
Cho nên ý nghĩ tự mình lên đảo là không thực tế.
Khách Xích Cáp há miệng không nói ra lời, hắn tự phụ gan lớn nhưng so với mấy người này thì đây mới thực lớn mật, muốn làm chuyện quá mức huyễn hoặc. Rõ ràng bất quá chỉ là thân phàm nhân, liên thủ lại ngay cả tiểu yêu lâu la cũng không thẳng được nhưng lại trực tiếp chọc tới đại boss Huyền Vũ.
Nếu có lựa chọn, hăn thật muốn cách đám người điên này càng xa càng tôt.
Đáng tiếc hắn không thể. Cho nên Khách Xích Cáp chỉ có thể thở dài, chậm rãi nói “Thôi, cùng lắm thì chết. Chết trong tay yêu quái tầm thường hay trên tay Huyền Cũ cùng không khác nhau. Hiện tại chúng ta cần là tranh thủ cảm tình của người Hi thị, nếu không làm sao người ta cam tâm tình nguyện truyền lời?”
Trường Thiên thản nhiên nói “Không cần có sự tín nhiệm của Hi thị, cũng có biện pháp để họ thay chúng ta truyền lời” Không đợi mọi người đoán được ý nghĩ trong đó, liền hỏi Khách Xích Cáp “Ngươi đã nói, lúc Huyền Vũ độ kiếp có Man tộc trà trộn vào?”
“Phải” Khách Xích Cáp đáp “ Lúc ấy ta đứng ở đảo nhỏ ngoài Hi thôn thấy rõ ràng, khi Huyền Vũ sắp độ kiến tới đạo lôi kiếp cuối cùng, rõ ràng có nguồn lực màu đỏ khác hẳn lôi kiếp từ phương xa bay tới, cơ hồ cùng lôi kiếp kẻ trước người sau đánh lên Huyền Vũ, thời cơ được căn cực kỳ chuẩn xác. Chúng ta nhìn thấy sợ hết hồn, Huyền Vũ rống giận vang dội thiên địa, trong đó rõ ràng có câu ‘Man nhân chết tiệt’. Thế chúng ta mới biết, xuất thủ chính là man tộc. Bất quá Huyền Vũ vẫn chống đỡ được” Hắn dừng một chút lại bổ sung “Nghe Hi Thảo nói thì xuất thủ hẳn là Ly Nguyên bộ tộc”
Cái này đúng là hợp tình hợp lý. Ly Nguyên bộ tộc cùng Huyền Vũ quan hệ từ trước tới nay đều không tốt, nhưng Huyền Vũ thế lớn, Ly Nguyên bộ tộc đối phó với nó thật đúng là lão chuột kéo rùa … không có nơi hạ miệng. Nắm được cơ hội Huyền Vũ độ kiếp ngàn năm có một, nếu không thừa dịp ông trời thu thập nó bỏ đá xuống giếng, trên tuyêt thêm sương thì tộc trường Ly Nguyên đến chết cũng không tha thứ cho mình. Yêu quái độ kiếp có lôi Ngục quanh thân, người bên cạnh can thiệp ám toán không được, cho nên người xuất thủ đánh lén chọn thời cơ khi Huyền Vũ độ xong lôi kiếp cuối cùng, cũng là thời điểm nó cực kỳ suy yếu.
Giết chết Huyền Vũ đạt được chỗ tốt rất rõ ràng, đầu tiên là ranh giới không duyên cớ mở rộng hơn phân nửa,Ly Nguyên bộ tộc có thể chiếm được địa vực rộng rãi, sản vật phì nhiêu, nuôi sống nhiều nhân khẩu cho bộ tộc hơn, tiếp đến Huyền Vũ vừa chết không khác nào cây đổ bầy khỉ tan, những đầu yêu quái không còn thủ lĩnh sẽ không thể gây sóng gió nữa.
Trường Thiên tiếp tục hỏi “Ngươi còn nhớ rõ thời gian chính xác khi Man tộc đánh lén không?”
Lần này Khách Xích Cáp tính toán trong chốc lát mới nói “Khi màn thiên địa thứ tư sắp kế thúc, ước chừng mười hai canh giờ nữa”
Trường Thiên gật đầu, nói với Ninh Tiểu Nhàn “Để tính kế về sau, bộ dạng tướng mạo chúng ta cần thay đổi”
Ninh Tiểu Nhàn mơ hồ hiểu ý nghĩ của hắn, lập tức từ trong ngực móc ra dịch hình cổ một lần nữa biến đổi dung mạo của Trường Thiên, huynh đệ Công Tôn cùng nàng.
Trường Thiên cùng nàng vốn là tuấn nam mỹ nữ, Công Tôn Triển và Công Tôn Mưu yếu đuối nho nhã, bề ngoài tựa như phàm nhân nơi này. Đồ Tẫn cùng Khách Xích Cáp thì ngược lại, khuôn mặt đại chúng, cũng không cần dịch dung nữa. Cái này vừa vặn nàng cũng chỉ còn bốn chỉ dịch hình cổ. Nếu dùng dịch dung thuật bình thường với họ, sợ rằng không gả được hỏa nhãn kim tinh của đại yêu.
Bởi vì cảm thấy vẽ lông mày lớn một chút mới có cảm tình, cho nên lần này, nàng đem lông mày của Trường Thiên vẽ lên thô đậm đặc trưng của nam giới, bản thân nàng chỉnh khoảng cách hai mắt lớn một chút, tóc mai cao lên, lỗ mũi bẹp một chút, thoạt nhìn chính là một nữ nhân bình thường.
Làm xong đâu đấy, Trường Thiên mới nói với nàng “Có thể hạ thủ”
Nàng lên tiếng gọi “Đại Hoàng” sau đó đưa tay chỉ Hi Thảo.
Đại Hoàng vụt một cái đứng lên, ngào tới, há miệng cắn.
Người thanh niên trên người đột nhiên máu chảy đầm đìa, trong lòng nàng hổ thẹn. Đây là kế sách khổ nhục kế bất đắc dĩ, bất quá người này đến cùng là người vô tội, nàng thầm nghĩ, xong việc sẽ bồi bổ cho hắn chút ít.
#####
Truyền tới thế hệ này, tổng trưởng Hi thị tên Hi Ngư
Sáng nay nhìn xa phía đông mặt trời mọc thấy tứng đám mây mỏng xếp hàng chỉnh tề, gió nhẹ thổi những gợn nước lăn tăn. Hi Ngư không hiểu cái gọi là Quyển tích vân, nhưng biết được phía đông bầu trời bao la xuất hiện những đám mây như vậy chứng minh hôm nay nhất định là một ngày đẹp trời, cho nên khi tộc nhân chạy vào, Hi Ngư đang chỉ huy hai đứa bé mổ cá thu phơi.
Hai đứa bé thoạt nhìn chưa tới sáu tuổi, nếu ở Hoa hạ đều là bảo bối trong lòng bàn tay người thân, có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống thoải mái cơm áo tới tận tay. Nhưng ở nơi này hai đứa bé phơi nắng tới da ngăm đen, xương gò má cao phơi đỏ như người lớn, cánh tay nhỏ mang ít nhất bảy tám cân vật nặng, đang làm việc vừa nhanh vừa tốt. Hai đứa đã làm được đầy giỏ, đang chuẩn bị mang ra bên ngoài phơi nắng. Ở thời kỳ này, tuổi thọ của loài người chưa tới ba mươi tuổi, cho nên hài tử nuôi đến lớn như vậy cũng nhất định phải tham gia làm công việc trong nhà.
Cái gọi là cá khô thực ra chính là xé ra rồi phơi nắng. Ở Hoa Hạ, cổ nhân bởi vì muốn dùng từ hoa mỹ mới nghĩ ra chữ ‘tưởng – khô’ này. Xé ra sau đó thêm ít muối, lại tẩy trắng phơi khô gọi là ‘bạch tưởng’, không tẩy trắng trực tiếp phơi khô gọi là ‘lão tưởng’. Nhà Hi Ngư để tiết kiệm muối, vì vậy không rải muối mà trực tiếp lấy ra phơi.
Việc mới làm được một nửa, tộc nhân liền chạy tới báo “Hi Thảo bị Đại Hổ cắn bị thương rồi”
Hi Ngư lấy làm kinh hãi, vội chạy theo hắn ra ngoài, quả nhiên thấy Hi Thảo đang được dìu từ ngoài thôn vào, nhìn thấy một màn này tộc nhân đều theo tới.
Mặc dù Huyền Vũ đã ước thúc thủ hạ của mình, lệnh cho chúng không được đả thương người, nhưng lãnh địa này vẫn có hổ, sư tử, báo hoạt động, vẫn tạo thành uy hiếp với con người. người Hi thị tiến vào rừng hái quả, có khi khó tránh khỏi bị đả thương. Bất quá cuộc sống ở nơi này vẫn phải đối diện với nguy hiểm như vậy. Người Hi thị cũng chỉ có khoảng hơn hai trăm người, đều có liên hệ hôn nhân với nhau, liên quan chặt chẽ, bình thường cũng đoàn kết giúp đỡ nhau.
Tiểu tử này ở trong thôn cũng là là đứa bé có thể diện, cho nên Hi Ngư chỉ huy nhân thủ mang vào phòng mình, cẩn thận nhìn thương thế của hắn, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống.
Ngoại thường của Hi Thảo thoặt nhìn dọa người, máu tươi đầm đìa, miệng vết thương mở rộng như miệng cười, nhưng đưa tay kiểm tra lại phát hiện xương cốt của hắn không gãy, vết thương cũng không ở vị trí yếu hại, tuy nhiên có mấy tiểu động mạch bị vỡ, máu chảy không ngừng. Trên bụng cũng có mấy vết thương, nhưng chẳng qua chỉ bị thương da thịt, không tổn thương bên trong.
Sắc mặt Hi Thảo thoạt nhìn tái nhợt, nhưng đưa tay chỉ phía sau tộc nhân nói “Là bọn họ cứu tôi”