Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Nữ nhân này cư nhiên đi tới, ngăn cản đường đi Tuần Hải Dạ Xoa.
Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, nữ nhân này còn thông minh hơn các tộc nhân khác của Hi thị một chút, quả quyết sẽ không tự tìm cái chết, cho nên động tác trở mình cũng tạm thời bỏ dở. Quả nhiên Hải Tuần Dạ Xoa một bước có thể giẫm bẹp nàng hết lần này đến lần khác lại dừng bước, ồm ồm nói: “Làm gì mà ngăn cản ta?”
Hi Ngư hai tay chống hông, một bước cũng không nhường nói: “Bọn họ đã cứu tộc nhân của ta, là khách quý của Hi thị!”
Yêu ngữ của nàng cũng rất lưu loát!
Tuần Hải Dạ Xoa sững sờ, ánh mắt lập lòe trong chốc lát: “Vậy thì có liên quan gì với ta chứ? Bọn họ không có mùi của huyết mạch Hi thị, có thể coi như đồ ăn để ăn tươi!” Lời nói này của hắn rất dữ tợn nhưng khí thế lại không khỏi yếu hơn chút ít.
Cử động kế tiếp của Hi Ngư khiến tất cả mọi người trong phòng phải thẳng mắt.
Nàng cư nhiên vỗ vỗ bắp chân cự kình rắn chắc của Tuần Hải Dạ Xoa, cười nói: “Không phải là ngươi thèm đồ ăn trên lục địa hay sao? Chúng ta cùng làm cho ngươi ăn là được. Bọn họ cũng là người trốn từ chỗ ác ma phương bắc đến, giống với Hi thị chúng ta năm đó. Thật vất vả mới đến được đây, sao chúng ta không thể tiếp nhận họ được chứ? Bọn họ lại không xuống biển, không tính là xúc phạm biển cấm.”
Càng khiến người ta giật mình chính là, Tuần Hải Dạ Xoa liếc liếc nàng, cư nhiên có một động tác trầm tư, qua mấy hơi lại gật đầu: “Được rồi, tạm thời có thể tha cho bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ dám vào biển, đừng trách chúng ta thủ hạ vô tình.”
Sát ý của hắn đã lui, khí thế lăng lệ ác liệt toàn thân cũng thu lại, ngay sau đó thân hình nhoáng một cái, cự nhân cao tới bốn trượng lập tức nhỏ đi, hắn lại hóa thành hình người không có điểm nào khác với phàm nhân. Làn da của Dạ Xoa hiện lên màu xanh thẫm, sau khi hóa thành hình người thì biến thành áo bào màu xanh lá, diện mạo thoạt nhìn có chút bạch tích đoan chính, lại khiến người khác không có cách nào liên hệ hắn với chân thân ác quỷ mặt xanh nanh vàng lại với nhau.
Nhưng mà khi lão thần của tộc nhân Hi thị nhìn hắn thì trên mặt không lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên đã quá quen với việc này rồi. Lập tức Hi Ngư nói bô bô vài câu với đám người, mười mấy nữ nhân đứng ra đi về hướng hỏa đài, hiển nhiên là đi xử lý đồ ăn mà Tuần Hải Dạ Xoa muốn ăn.
Ninh Tiểu Nhàn lại nhìn qua Hi Ngư, nói với Trường Thiên: “Hai người họ có gian tình.” Nàng nhìn chằm chằm vào nữ tộc trưởng, thấy nàng đưa tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Dạ Xoa. Trực giác của phái nữ đều là cường đại một cách thần kỳ, chỉ cần một động tác như vậy, Ninh Tiểu Nhàn đã bừng tỉnh đại ngộ: khó trách khi toàn bộ tộc nhân Hi thị đối mặt với yêu quái đáng sợ như Tuần Hải Dạ Xoa cũng không biểu hiện ra quá sợ hãi, Hi Ngư thậm chí còn dám ngăn căn ở trước mặt hắn, hóa ra là hai người đã sớm cấu kết với nhau rồi, có chút phân tình mỏng manh.
Nữ tộc trưởng của thôn Hi thị này bề ngoài nhìn thì khôn khéo hơn người bình thường, đại khái là bản năng của nàng cũng hiểu được đạo lý “Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan đương”*. Tuy Huyền Vũ không cho phép thủ hạ ăn người, nhưng nếu những yêu quái này muốn làm khó tộc nhân Hi thị thì lại cực kỳ đơn giản, nàng lôi kéo Tuần Hải Dạ Xoa cũng là muốn kéo đến một tấm bùa bảo vệ tính mạng cường đại hữu lực cho tộc nhân.
* Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan đương: Diêm Vương thì dễ thấy nhưng tiểu quỷ thì khó làm, ý muốn nói đừng nên đắc tội kẻ tiểu nhân.
Thật ra, giữa yêu quái và nhân loại cũng có quan hệ ăn cùng bị ăn không được đầy đủ lắm. Nhiều năm nay nữ nhân Hi thị chọn dùng những thứ có nhiều dinh dưỡng như sò hến làm đồ ăn, dáng người và diện mạo phát dục cũng tốt hơn nhân loại ở thời kỳ này rất nhiều, đầu yêu quái này vừa ý Hi Ngư cũng không có gì là ngoài ý muốn. Giữa yêu và người có thông luyến thông hôn (yêu nhau kết hôn giữa hai tộc) cũng không phải chuyện lạ, bằng không thì sao trên phiến đại lục này lại có nhiều bán yêu như vậy chứ? Chính bản thân tình yêu của Ninh Tiểu Nhàn, chẳng lẽ không phải là người – yêu sao?
Còn nữa, Tuần Hải Dạ Xoa nhét thôn nhỏ này dưới sự bảo vệ của hắn thì cũng có thể thu được một ít chỗ tốt đó.
Phải nói là nhân loại ở giai đoạn này, cho dù là tộc nhân Hi thị thì khi so sánh với yêu quái cũng là một nghèo hai trắng, nhưng nó lại có chỗ tốt gì khiến nó ham muốn chứ? Nếu bàn về vàng bạc tài bảo, Hi thị không có, hơn nữa vào thời điểm này có nhiều bảo vật đi nữa thì cũng không có chỗ dùng, giống như là sắt vụn thôi; nếu nói là lao động –yêu quái ở trong biển, còn cần phải lợi dụng phàm nhân để làm ruộng giống Man nhân sao? Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến tộc nhân Hi thị sống thật tự tại.
Mà lý do này nói ra cũng đơn giản: nhân loại giỏi về dùng lửa nấu đồ ăn, điểm này thì yêu quái trên biển không học được, thực tế thì Hi thị đã sinh sống ở ven biển mấy trăm năm, đã hình thành tâm đắc nấu nướng cho hải sản của riêng họ. Mà dục vọng ăn uống của yêu quái lại nặng hơn chút ít, Tuần Hải Dạ Xoa lợi dụng thời cơ trông coi nơi này, thường xuyên đến đây đánh chén bữa ngon. Hiện tại Hi thị sử dụng công cụ nấu nướng tiên tiến nhất, cũng không gì khác ngoài nồi lớn bằng đá, chính là một cái nồi thật lớn, dưới đáy có ba chân để chống đỡ, rồi đốt lửa ở bên dưới; loại gia vị dùng nhiều nhất chính là muối ăn, ngẫu nhiên còn có chút thảo dược cổ quái, nếu như là ở đời sau thì chính là vô cùng thô lậu, nhưng mà đối với Hải yêu không am hiểu nấu nướng mà nói, đây cũng đã là món ăn quý lạ hiếm có rồi.
Thế cục bên ngoài lập tức hòa hoãn xuống, ánh mắt của Đồ Tận chớp động nói: “Có cơ hội thì tách ba yêu quái này ra, dù chỉ tách một kẻ thôi cũng tốt rồi.” Dạ Xoa rời đi không xa, dù là biết rõ đối phương chưa hẳn nghe hiểu được ngôn ngữ của Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng hắn cũng vô ý thức mà giảm nhẹ âm lượng.
Mọi người biết rõ hàm nghĩa trong lời nói của hắn, chính là có ý định mượn cơ hội phóng ra một phân thân, khống chế yêu quái để thu thập tư liệu trên Đảo Thất Túc. Chỉ là ba đầu yêu quái này thoạt nhìn luôn dán cùng một chỗ, hai đầu phụ binh luôn đứng ở sau lưng Dạ Xoa, ngay cả lúc hắn và Hi Ngư ở chung cũng không cách xa. Vậy thì phải ra tay thế nào mới tốt đây?
Trong lúc đang suy tư, Tuần Hải Dạ Xoa đã chắp tay đi tới, ánh mắt quét qua thân mọi người, đột nhiên nói một cách âm trầm: “Các ngươi là trốn từ phương Bắc xuống sao?”Một câu này chính là dùng Yêu ngữ để nói, Hi Ngư đang định phiên dịch thì Đồ Tận đã trả lời: “Vâng.”
Lúc này ánh mắt của Dạ Xoa lập lòe: “Ngươi cư nhiên biết Yêu ngữ?” Hắn cũng chưa quên, tên phàm nhân vừa rồi bị mình ăn vào trong miệng kia cũng có thể nói được Yêu ngữ rất trôi chảy – Ừ, hương vị của kẻ đó ngon cực kỳ, cho đến giờ hắn vẫn còn cảm nhận được trong miệng còn mùi thơm, nguyên khí trong bụng tăng nhiều – thế đạo bây giờ, muốn nhân loại học được ngôn ngữ của thiên địch cơ hồ là điều không thể.
Đồ Tận nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn là biết rõ hắn đã sinh nghi rồi, tiếp tục cung kính nói: “Chủ nhân săn bắt yêu quái, cho vào thú tràng chiến đấu tìm niềm vui. Chúng ta học được ngôn ngữ mới từ chỗ đám yêu quái này.” Hắn có được trí nhớ của Âm Cửu U, biết rõ đây là sự kiện đã từng phát sinh trong lịch sử. Theo sự lớn mạnh của Man tộc, có chút thủ lĩnh cùng quý tộc Man nhân đã bắt các yêu quái bị lạc đàn, ném vào trong thú tràng, bức bách chúng đánh nhau chém giết để lấy lòng thượng bị giả. Chuyện này đối với Yêu tộc tâm cao khí ngạo mà nói đương nhiên là vô cùng nhục nhã.
Mà bộ lạc Ly Nguyên cường đại hoàn toàn chính xác đã từng có chuyện như vậy xảy ra.
Quả nhiên Tuần Hải Dạ Xoa thu hồi biểu lộ không đếm xỉa đến, tròn mắt hung dữ nói: “Ngươi nói cái gì?” Tuy bây giờ hắn đang ở hình người, nhưng là yêu khí mạnh mẽ phóng lên trời, tộc nhân Hi thị ở gần đó quá sợ hãi, đều nhao nhao tránh né, chỉ có mấy người Đồ Tận là lui về phía sau mấy bước, vẫn có thể đứng vững.
Những yêu quái hải sinh như Dạ Xoa này cũng không quá hiểu về các tình huống phát sinh trên đại lục, cũng chỉ từng chiến đấu với Man nhân trong một vài trận chiến giới hạn mà thôi, chuyện mà Đồ Tận nói ra, như là thiên phương dạ đàm. Đồ Tận lui lại một bước, nhanh chóng nói: “Thật là có việc này, chủ nhân…” Hắn nhìn xem sắc mặt dữ tợn của Dạ Xoa, lập tức sửa lời lại nói: “Ta nói là Man nhân, buộc yêu quái bị bắt phải đeo gông, khiến bọn họ không có cách nào biến thành hình người, chỉ có thể dùng bộ dạng của yêu quái để đánh nhau. Ta đã từng chăm sóc qua các yêu quái như vậy, bởi vậy mới học được ngôn ngữ của Yêu tộc.”
Trong lời nói của hắn có vài phần thực, vài phần giả lẫn lộn với nhau, Dạ Xoa nghe thấy cũng tin tưởng chút ít, bởi vì Đồ Tận đề cập đến “Tỏa khấu”, thật ra chính là một pháp khí do Man tộc luyện chế ra. Trải qua ba ngàn năm chuẩn bị, thực lực của Man tộc đột nhiên tăng mạnh, so với thời kỳ của đệ nhị mạc thiên địa, vô luận là Vu thuật hay thuật luyện khí đều đã có những bước tiến bộ nhảy vọt, có thể luyện chế ra những vật có nhiều chức năng đặc biệt. Chẳng qua chính là phàm nhân, làm sao mà hiểu được mấy thứ đồ này, trừ phi tận mắt nhìn thấy, cho nên khi Đồ Tận nói ra lời này, lòng nghi ngờ của Dạ Xoa cũng giảm đi mấy phần.
Bản tính của hắn là thiết thực, yêu quái bị bắt đến đấu trường chỉ là yêu quái trên đại lục, đâu có quan hệ gì với Hải tộc. Nói thật ra, nếu không phải hắn ở dưới trướng của Huyền Vũ thì Man nhân và yêu quái trên lục địa đánh nhau sống chết cũng có chút quan hệ nào với hắn chứ? Cho nên hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại giữa cơn khiếp sợ, đảo tròn mắt nói: “Các ngươi đã hầu hạ qua Man tộc, như vậy tất nhiên là có chút bổn sự đặc biệt phải không?” Lời này ngược lại khiến Đồ Tận không biết trả lời thế nào.
“Có.” Lúc này có một giọng nữ thanh thúy cắt ngang, Ninh Tiểu Nhàn đã đi lên trước hai bước, “Ta có sở trường về nấu ăn, có thể khiến chủ nhân thỏa mãn.”
Nàng chỉ sợ là yêu quái này ra đề làm khó một đoàn người mình, còn không bằng chủ động một chút, chẳng qua là nàng vừa cười híp mắt đáp lời, lại vừa dùng tay trái làm mấy cái thủ thế ở sau lưng.
Đám người Công Tôn Triển cũng thôi đi, nhưng mà Đồ Tận đi theo bên người nàng nhiều năm rồi, lúc này cũng hiểu rõ nàng muốn hắn phối hợp theo.
Phối hợp chuyện gì với nàng sao? Tất nhiên chính là chuyện mọi người vừa mới thảo luận rồi.
Quả nhiên đã khơi dậy hứng thú của Tuần Hải Dạ Xoa, cao thấp dò xét nàng một phen: “Ngươi có sở trường nấu ăn?”
“Vâng.” Nàng trả lời dứt khoát gọn gàng, trên mặt tràn đầy tự tin.
Dạ Xoa chỉ chỉ chỗ hỏa đài mà mọi người đang bận rộn, cười đến không có ý tốt: “Được, ngươi đi đi. Nếu có thể làm cho ta thỏa mãn, ra sẽ không ăn các ngươi.”
Trong bụng Ninh Tiểu Nhàn mắng to tên này trở mặt vô tình, vừa rồi còn đáp ứng Hi Ngư không tổn thương tính mạng của mọi người, chẳng qua trên mặt lại cười cười nói: “Tuân mệnh, chẳng qua là muốn mượn vị tiên gia này một chút.”
Dạ Xoa khẽ giật mình: “Ngươi muốn làm gì?”
Nàng trừng mắt nhìn rồi nói: “Cá trong thôn bắt được đều quá nhỏ, không thích hợp sử dụng.Thủ hạ này của ngài cực kỳ lợi hại, vừa rồi chỉ cần một ngón tay đã có thể định cứng người khác lại, ta nghĩ hắn nhất định là có thể bắt được cá lớn trong biển sâu.”
Có lời nói là “thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên”*, lời nói gián tiếp này đã khiến Dạ Xoa cực kỳ thoải mái, ánh mắt nhìn nàng cũng hòa hoãn xuống, lại nhìn nhìn mấy con cá trên hỏa đài, quả nhiên cá cũng không lớn. Thật ra thời đại này nhân loại còn chưa phát minh ra lưới đánh cá và thuyền đánh cá, cho dù là có bản lĩnh bắt cá trong sóng biển thì có thể bắt được mấy con cá chứ? Hơn phân nửa là phải bắt ở mấy vùng trũng chỗ đá ngầm san hô, chỗ đó sao có thể vây khốn được cá lớn ở biển sâu chứ?
* Thiên xuyên bất xuyên, mã thí bất xuyên: Có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại nhưng chiêu nịnh hót lấy lòng thì không bao giờ thất bại.
Nghĩ đến đây càng thêm hiếu kỳ, không biết nàng có thể làm ra hương vị như thế nào. Dạ Xoa ha ha cười vài tiếng rồi nói: “Tiểu cô nương ngươi ngược lại thật là có mắt đó, chẳng qua là phàm nhân thật đúng là vô tri, bắt cá còn cần dùng tới thần thông sao?”