Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

* Ngư Giảo Dương: cá ăn dê, là tên một món ăn với nguyên liệu chính là cá và thịt dê.

Dạ Xoa tiện tay chọn một phụ binh rồi nói, “Ngươi đi với nàng đi!”

Lúc này nàng mới xoay người lại nói với Đồ Tẫn và Khánh Xích Cáp: “Hai ngươi cũng đi theo ta, để lát nữa giúp tiên gia kéo cá lên.”

Dạ Xoa liếc nhìn hai người họ, không ngăn cản. Hai phụ binh này của hắn tuy có thể phóng ra thần thông, nhưng thể chất của bản thể lại không cường tráng lắm, cho dù bắt được cá lớn thì cũng đúng là không thể kéo lên bờ được.

Ninh Tiểu Nhàn dẫn tên phụ binh giống như cóc luôn một mực cung kính này đến bên bờ biển, nơi này cách làng chài hơn một trăm trượng, cho dù là ánh mắt của Dạ Xoa cũng không nhìn được những chuyện ẩn giấu ở đây. Sau đó nàng khoa tay múa chân biểu đạt yêu cầu của mình, tên phụ binh này lập tức nói lại: “Yêu cầu của ngươi cũng thật nhiều!” Nhưng mà Dạ Xoa đã bảo hắn đến đây, rõ ràng là phải xuất lực rồi, cũng không thể nào tránh đi được.

Hắn lại thích khoe khoang, không muốn nhảy ào vào trong nước, vì vậy đưa tay thực hiện Phân Thủy Quyết, nước biển trước mắt lập tức tách ra, con cóc lớn này lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu đi xuống, đi thẳng đến trong làn sóng xanh rồi không còn nhìn thấy bóng dáng nó nữa.

Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được xùy~ cười một tiếng, phân phó hai người Khánh Xích Cáp ở chỗ này trông coi, chính nàng quay người trở lại trong thôn.

Tuần Hải Dạ Xoa nhìn xem thì ác liệt, nhưng là trên con đường mỹ thực thì ngay cả tiêu chuẩn nhập môn cũng không đạt được, lấy bản lĩnh ứng phó của nàng, tất nhiên là không thể quá dễ dàng. Chẳng qua là khi nàng đi quanh thôn trấn xem xét, lông mày hơi hơi nhăn lại, lý do rất đơn giản: các loại gia vị trong thôn này quá ít, nàng nhìn tới nhìn lui, ngoại trừ muối ăn thì chỉ có hai cây củ cải đường, vài cọng cửu tằng tháp là có thể dùng làm gia vị. Sở dĩ nền ẩm thực sau này có thể thiên biến vạn hóa, ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn tốt hơn thì các loại gia vị, hương liệu được sử dụng cũng ngày càng nhiều hơn, lại thêm công cụ nấu nướng ở thôn Hi thị vô cùng đơn giản, có rất nhiều chiêu thức nàng không thể thực hiện được.

Sáng nay thủy triều vừa rút, trên hỏa đài bùn đất ngược lại có chút cá tươi, nàng đi qua mấy lần, tròng mắt lòng vòng, đã chọn trúng một vật. Ngay sau đó, lại có một phát hiện ngay tại trên sân phơi nắng bên ngoài nhà của Hi Ngư, đây cũng là nơi mà hài tử của Hi Ngư dùng để phơi mấy thứ đồ chơi. Tộc nhân Hi thị ưa thích phơi nắng những hải sản ăn không hết, nàng thấy được thứ này cũng thật bất ngờ, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, thầm nghĩ có được bảo bối này còn sợ tên kia không nuốt luôn đầu lưỡi hay sao?


Lúc này đã có mấy hán tử đi săn lục tục trở về, nàng chọn được một đầu dê vàng đã cạn máu từ trong đó, sau khi làm sạch lông thì lấy hai khối thịt lớn kèm da bên sống lưng, sau khi xử lý sạch sẽ thì ném vào trong nước sối nấu chín.

Lúc này, phụ binh Cáp Mô (Cóc) đã ưỡn ngực nâng bụng trở về, hai tên cu li sau lưng quả nhiên khiêng một con cá lớn. Đầu cá lớn màu nâu này dài hơn bốn xích, có một cái mồm thật lớn, trên lưng có mọc gai, trên người toàn là các điểm lấm tấm, nhìn thể trọng ít nhất cũng đạt đến sáu, bảy mươi cân, đã ra khỏi nước nhưng vẫn còn giãy giụa, khiến cho hai người họ khiêng đi cũng cố hết sức.

Tộc nhân Hi thị chỉ nhìn thấy cá lớn như vậy ở đáy biển thôi, thật muốn ăn vào miệng được, trừ phi là có vòi rồng cuốn con cái lớn như vậy lên bờ, vì vậy nhao nhao tiến lên vây xem.

Ninh Tiểu Nhàn lại rất hài lòng. Đây chính là trân phẩm trong cá biển –Long Độn, tục xưng là Lư Hoạt Thạch Ban.

Ở Hoa Hạ, cá tươi thiên nhiên như vậy có thể bán được ít nhất là hơn một trăm tám mươi đồng một cân, vậy thì một đầu cá trên mặt đất kia chính là một vạn đồng đó, nàng chỉ tên muốn loại cá này cũng là bởi vì nó thường sinh hoạt dưới các rặng đá nên không dễ bắt, có thể kéo dài thêm chút thời gian để nàng có chỗ chuẩn bị, nào biết được tên phụ binh này trong mắt nàng dù đạo hạnh có chút thấp kém, nhưng cuối cùng cũng là yêu quái thủy sinh, có sự khắc chế trời sinh đối với các loại cá biển, không phí bao nhiêu thời gian đã có thể bắt được cá lên bờ rồi.

Thừa dịp mọi người vây quanh con cá, tên phụ binh đang đưa lưng về phía Dạ Xoa đột nhiên chớp chớp mắt phải với Ninh Tiểu Nhàn.

Đồ Tận đã thuận lợi đắc thủ rồi.

Nàng lập tức yên tâm, sự vui vẻ trên khóe miệng chưa kịp ngưng tụ lại cũng đã tan đi mất. Sau đó nàng rút Răng Nanh ra, nhẹ nhàng đâm chết đầu cá này. Lấy thịt từ trên người động vật còn sống, nàng còn chưa có tàn nhẫn như vậy.


Dạ Xoa thấy nàng cắt lấy hai khối thịt từ trên người con cá, sau khi tùy ý cắt ra thì ném vào trong nồi nấu chung với thịt dê, rồi sau đó lại đi xử lý việc khác. Ngoại trừ thủ pháp nhìn đặc biệt thành thạo thì cũng chưa thấy được chỗ nào đặc biệt, hắn không khỏi hừ một tiếng, thầm nghĩ nếu lát nữa không ăn được, lão tử dùng ngươi đến làm no bụng.Dù sao lúc đợi thức ăn cũng không có gì làm, đảo mắt thấy được Hi Ngư, sắc tâm không khỏi nổi lên, ôm lấy nàng đi vào trong phòng.

Nhà ở của thời đại này còn chưa có cửa lớn, thật muốn xem cái gì thì chỉ cần ghé đầu vào cạnh cửa là có thể xem được toàn bộ xuân quang không bỏ sót cái gì. Tuy trong thôn không có người có gan làm vậy, nhưng âm thanh rầm rì từ trong phòng truyền ra, lại không được ngăn cản mà truyền cả vào trong tai mọi người.

Ninh Tiểu Nhàn thầm gắt một cái, nghĩ thầm tên Tuần Hải Dạ Xoa này sau khi biến hóa thành hình người thì cũng ra khuôn ra dạng, nhưng bên trong lại không thể thoát được bản tính thô lậu hung man, lập tức ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm lo việc của mình.



Đợi gần nửa canh giờ sau, Tuần Hải Dạ Xoa thong thả bước ra khỏi phòng, đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Bày ở trước mặt hắn là hai tô sứ thật lớn.

Một bên chứa canh thang có màu trắng sữa mà hắn chưa bao giờ thấy qua, thơm ngon vô cùng. Một bên lại phủ kín muối ăn như tuyết trắng, giữa muối ăn là những con sò,tạo thành bộ dáng như là chúng đang ở trên bãi ghềnh.

“Đây là cái gì?” Hắn gõ gõ tô canh.


“Ngư Dương Quái ( thịt cá và thịt dê cắt nhỏ).”

Không phải là đem thịt cá và thịt dê cùng cho vào nồi rồi nấu sao? Dạ Xoa hừ một tiếng, hắn bình thường ở chỗ này cũng ăn qua cá nấu, hương vị mặc dù ngon, nhưng ăn cũng rất ngán. Hiện tại tiểu cô nương này xung phong nhân việc, hắn còn tưởng rằng nàng có bổn sự gì, nào biết được là chỉ bỏ thêm mấy miếng thịt dê mà thôi. Tuy nàng lớn lên khá bình thường, nhưng da thịt lại mềm mại, lát nữa phải đem nàng đi nấu thôi.

Nghĩ như vậy, hắn mò một khối thịt bỏ vào miệng nhai vài miếng, vốn là muốn mắng vài câu, nào biết được khi đầu lưỡi nếm được hương vị này, cư nhiên nhất thời không thể dừng lại được, chỉ cảm thấy một lượng tiên linh mạnh mẽ tràn ngập từ đầu đến chân. Hắn lại ăn thêm một khối, nhai nhóp nhép trong miệng, vẫn là chưa thỏa mãn, dứt khoát ôm lấy chậu lớn, hút một hơi uống hết hơn nửa tô súp, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, giống như lục phủ ngũ tạng đều thông thấu.

Ninh Tiểu Nhàn thấy được bộ dáng Trư Bát Giới ăn nhân sâm của hắn, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghiêng đầu hỏi: “Đại nhân cảm thấy có ngon không ạ?”

Tuần Hải Dạ Xoa nấc một cái: “Cũng được, khá ngon.” Đưa tay ra cầm lấy một con sò trong tô muối, thứ này vẫn còn nóng hổi, thế nhưng khi mở nó ra, bên trong chính là phần thịt tuyết trắng, cho vào trong miệng nhai nhai liền có một dòng nước thơm ngon truyền khắp đầu lưỡi, có hai hạt muối cũng cùng vào miệng, lại mang theo mùi củi lửa, ăn ngon nói không nên lời.

Thứ này hắn cũng từng nếm qua khi ở trong biển, cả người toàn là bùn cát, ăn ở trong miệng thì rất tanh, tại sao khi nấu với muối ăn thì lại thơm như vậy?

Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn ăn liên tiếp hai, ba mươi con, đột nhiên mở miệng nói: “Dạ Xoa đại nhân, chúng ta có thể sống rồi chứ?” Từ trước đến nay nàng đều đã quen nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình, bằng vào sắc đẹp của Hi Ngư còn không dụ dỗ được yêu quái này, nàng không muốn hắn lật lọng, bởi vì tiếp theo nói không chừng còn cần yêu quái này phối hợp giúp nàng làm việc.

Tuần Hải Dạ Xoa đang ăn rất vui vẻ, không thích có người quấy rầy, nghe vậy chỉ phất phất tay, không nhịn được mà nói: “Có thể, cút đi!”

Nàng cười cười, lui về trong phòng, bước đi thong thả đến bên người Trường Thiên.

Yêu quái của thời đại này còn chưa xuất hiện loại đại yêu gian xảo như Mịch La đời sau, chính là một thế hệ đơn thuần nói một thì không có hai, cho nên lúc này Dạ Xoa đã mở miệng, cũng đại biểu rằng tính mạng của bọn họ không cần lo lắng nữa.


Đối với nàng mà nói, lần này chẳng qua chỉ là giết gà mà dùng dao mổ trâu mà thôi. Thôn Hi thị khá là thiếu thốn, nên nàng chỉ có được những loại gia vị đơn giản mà thôi, nên đành phải làm nổi bật lên vị tươi của bản thân nguyên liệu. Sò hấp muối tuy là vô cùng đơn giản, nhưng ở vùng duyên hải của Hoa Hạ thì kéo dài không suy, tất nhiên có đạo lý riêng của nó. Kỳ diệu nhất chính là, món ăn này đơn giản đến mức chỉ cần dùng muối ăn là được rồi, hết lần này đến lần khác loại muối mà người dân thôn Hi thị lấy được từ chỗ đá ngầm san hô đều là muối biển thô ráp, dùng để nấu thì vô cùng phù hợp.

Về phần món ăn gọi là “Ngư Dương Quái” kia, chẳng qua là một tên gọi mà nàng thuận miệng nói ra thôi, món ăn này có tên là “Ngư Giảo Dương”. Cách làm chính tông nhất của nó là cho thịt dê vào trong bụng cá quế rồi nấu chung với nhau, sau khi trải qua phương pháp chế biến này thì cá không tanh, thịt dê không có mùi gay mũi, thơm ngon vô cùng. Nhưng mà nàng là muốn tên phụ binh kia đi ra ngoài để Đồ Tận gian lận, cho nên cũng chỉ có thể yêu cầu loại cá lớn. Long Độn sáu, bảy mươi cân, dù là ở Hoa Hạ hiện tại cũng không thể tìm ra bao nhiêu nơi có nồi lớn để nấu, huống chi là thôn Hi thị, cho nên nàng chỉ làm phiên bản rút gọn để đối phó với Dạ Xoa.

Chữ “tiên” tồn tại, chính là sự tương hợp của cá và dê*. Tề Hoàn Công trong Xuân Thu Ngũ Bá, ngự trù Dịch Nha của hắn am hiểu về điều phối ngũ vị, là người đầu tiên sáng chế ra phương pháp “Ngư phúc tàng dương” (trong bụng cá có thịt dê), rồi người đời sau mới dùng hai chữ cá và dê hợp thành chữ “tiên”. Chẳng qua lúc trước Dịch Nha là chưng ba ba cùng với dê, đạo món ăn cung đình này nổi tiếng Nam Tống với tên gọi là “Miết Chưng Dương” (ba ba hấp thịt dê), “Ngư Giảo Dương” chính thức lại là một món ăn kinh điển trong các loại món ăn truyền thống.

* Chữ “tiên” viết thế này 鲜, đây là chữ ngư (cá) 鱼, đây là chữ dương (dê) 羊. Chữ ngư và dương hợp thành chữ tiên nên mới có đoạn trên này.

Nhưng nếu muốn Dạ Xoa ăn mà không tìm ra chỗ xấu thì chỉ hai thứ này là chưa đủ, bởi vì trong tay nàng không có thông gừng, không có xì dầu, bát giác, càng không có Thiệu tửu và Hoàng tửu, thiếu đi những gia vị này, canh thang làm ra cũng chỉ co hương vị bình thường mà thôi, còn lâu mới khiến cho người khác kinh diễm được.

Thứ sát khí chính thức biến mục nát thành thần kỳ, chính là vật mà nàng tìm được trên dây trúc nhà Hi Ngư. Thứ này thoạt nhìn giống như một con giòi to dài, cho dù đã phơi khô rồi thì cũng dài như đầu ngón tay, là một loại động vật thân mềm mà người Hi thị gảy ra được từ trong các khe đá hoặc vũng bùn. Đối với việc ăn trùng biển thì nàng cũng không có gánh nặng tâm lý gì,bởi vì vùng duyên hải Phúc Kiến ở Hoa Hạ có một món ăn ngon gọi là “Thổ Duẩn Đống” (Măng đất đông lạnh), nguyên liệu chính “Thổ Duẩn” (măng đất) thật ra chính là sa trùng (sá sùng) trên bãi cát.

Mà loại trùng biển người Hi thị bắt được này, ở Hoa Hạ cũng có một tên gọi nổi tiếng –Hải Tràng Tử. Nó chỉ sống tại vịnh Bột Hải, có tác dụng ôn bổ gan thận, tráng dương cố tinh, có thể nói là thứ tốt dành cho nam nhân, chẳng qua là trên người thứ này còn ẩn giấu một bí mật: nếu đem hải tràng phơi khô nghiền thành bột phấn thì sẽ tạo thành một vị đặc biệt khác.

*Hải Tràng Tử: ruột biển, chính là con cá dương v*t đó mấy bạn.

Loại hương vị này, vô cùng giống với một loại gia vị mà người hiện đại rất quen thuộc, đó chính là – vị tinh.

Ở Hoa Hạ có rất nhiều người đã quá chán với hương vị của thứ này, không muốn cho nó vào trong món ăn, thế nhưng đừng quên rằng, đối với người ăn nó lần đầu mà nói, đây mới thực sự gọi là có tư có vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận