Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Giọng nói này trầm thấp, nhu uyển, mang theo từ tính nói không nên lời, thực là dễ nghe cực kỳ. Ninh Tiểu Nhàn nghe xong thì cả kinh đến nỗi môi đỏ đã trương thành hình chữ O, không còn hình tượng gì. Vô số lần Trường Thiên cố gắng giúp nàng mài giũa tâm tính trước kia, tại thời khắc này giống như là tất cả đều đã chảy về biển đông (tức là bao công sức của Trường Thiên đã không còn gì ngay thời khắc này).
Nàng thật sự là vô cùng khiếp sợ a.
Nếu không biết rõ trước mắt là nhân vật chính lần này, không được càn rỡ thô lỗ thì nàng nhất định sẽ níu lấy cổ áo của Trường Thiên rồi lay lay mười bảy mười tám lần rồi hung hăng gào thét vài tiếng:
“Con mẹ nó (giống CMN của Việt Nam mình)! Vì sao cho đến bây giờ cũng không có ai nói cho ta biết rằng, Huyền Vũ là nữ vậy hả?!”
Ngoại trừ Trường Thiên, đoán chừng tâm cảnh của những người khác cũng không kém nàng bao nhiêu, đều là cả kinh đờ đẫn rồi nhìn về phía âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy bên hồ có một nữ tử mặc huyền y đang ngồi dưới gốc cây, vạt áo thật dài kéo trong nước, mái tóc đen dày chỉ được búi lên lỏng lẽo, dùng một cây trâm đồi mồi cố định lại. Diện mạo của nàng ta thật sự là tinh xảo hoàn mỹ đến khó có thể bắt bẻ được, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy rằng đem mấy hình dung từ như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn để miêu tả nàng thì quả thực là đang coi thường tuyệt thế giai nhân như nàng.
Một trận gió thổi qua, gây nên một trận mưa hoa, cả mặt đất biến thành một màu tím. Hai ba cánh hoa rơi xuống đầu vai nàng, rồi lại lướt nhẹ xuống, tựa hồ không dám dừng lại trên người nàng. Nàng ngồi hai chân giao nhau, toàn thân để lộ ra vẻ tản mạn không bị trói buộc, áo bào rộng thùng thình cũng không thể che hêt đường cong uyển chuyển, ngược lại làm nổi bật lên làn da như tuyết, eo như liễu của nàng.
Vẻ đẹp của nữ tử này, khiến cho người ta nhịn không được muốn ngừng thở mà ngắm nhìn, như vô luận thế nào cũng không thể thấy rõ được, không thể nhớ rõ ràng, cho dù là đan thanh thánh thủ (giống như họa sĩ) tuyệt thế cũng khó có thể vẽ ra được chi tiết hình thần, chỉ có thể để lại được ấn tượng thanh lệ tuyệt đại, không có cách nào đem hàng lông mày, đôi mắt và đôi môi kia khắc vào trong trái tim rồi chậm rãi thưởng thức được.
Chỉ liếc nhìn qua như vậy, Ninh Tiểu Nhàn đã hiểu rõ rằng, Huyền Vũ và Trường Thiên bình thường kiêu ngạo, thậm chí không muốn hình dạng của chính mình được ghi vào lòng thế nhân, chuyện kia phảng phất như là một loại tiết độc đối với nàng.
Lại nói, nữ tử này có một đôi mắt trong trẻo đen nhánh, chỉ là hào quang lập lòe trong đó quá lạnh lẽo cũng quá vô tình, phảng phất như là thần linh cao cao tại thượng. Tuy dung nhan của nàng xinh đẹp, nhưng cũng không thể che hết được sự lăng lệ ác liệt như cái rét cắt da cắt thịt trong mắt được, giống như chỉ bằng ánh mắt là có thể cắt bị thương người khác.
Hiện tại, ánh mắt đó rơi xuống trên người bọn họ, bọn họ đã cảm thấy làn da đều ngầm đau đớn, không khỏi cúi đầu, lại không dám liếc nhìn bọn họ một cái.
Vị ở trước mắt này, dù sao cũng là đại yêu Huyền Vũ, bằng vào khí thế của nàng là có thể sát thương phàm nhân. Cho dù là yêu quái bình thường, khi đứng ở trước mặt nàng nói không chừng cũng phải run rẩy.
Ánh mắt của Huyền Vũ đảo qua thân của từng người, rồi sau đó mới chậm rãi nói: “Trong các ngươi ai là lão đại?” Trong giọng nói của nàng lộ ra vẻ không quan tâm mười phần.
Đồ Tận tiến về trước một bước, cung kính trả lời: “Đại nhân...”
“Ngươi là lão đại sao? Không giống.” Huyền Vũ liếc nhìn đánh giá hắn, ánh mắt ngược lại loan vòng vòng trên người Trường Thiên. Động tác này suýt nữa khiến mấy người khác sợ hãi đến ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ có Trường Thiên giống như là không phát hiện ra, ngay cả mí mắt cũng không chớp chút nào.
Huyền Vũ thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới cười cười nói: “... A, được rồi, là ngươi để Hi thị nói cho ta biết Man tộc sắp đến xâm lấn sao?”
Lấy khả năng của nàng, thoáng cái là suy đoán ra Hi Ngư là bị mấy người trước mắt này đem ra làm cái loa mà thôi.
Đồ Tận cũng không giải thích: “Chúng ta lặn lội đường xa, chỉ hi vọng có thể đuổi đến trước khi đại nhân độ kiếp và thông báo tin tức này.”
“Ah?” Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một đám lưu quang, “Các ngươi còn biết ta sắp độ kiếp sao?”
Đồ Tận cúi sát đầu xuống: “Vâng. Chúng ta bốn là nô bộc của phương bắc chủ nhân... Man nhân, có một ngày hầu hạ thủ lĩnh Man nhân uống rượu trên bữa tiệc thì nghe nói ngài sẽ độ kiếp vào đem trăng tròn cuối cùng của mùa hạ, còn nói rằng ngài chính là một mối họa tâm phúc của Man nhân, tốt nhất là có thể thừa dịp thiên kiếp hàng lâm lần này đem ngài....”
“Sau khi chúng ta biết được tin tức này không lâu thì có tộc nhân chọc giận chủ thượng, bị đánh thành thịt vụn tại chỗ. Nhưng mà cơn giận của chủ thượng vẫn chưa nguôi, muốn dọn dẹp tận gốc tất cả chúng ta. Cho nên ngay đêm ấy chúng ta đã trốn khỏi bộ lạc Cách Nguyên, rồi lại không biết phải đi đâu mưu sinh mới tốt. Đã mất đi sự che chở của chủ thượng, trong chốn hoang dã kia chúng ta chỉ có con đường chết. Lúc này đã có người đưa ra ý kiến, không bằng cứ dứt khoát noi theo Hi thị mấy trăm năm trước, đi đến phía nam tìm Huyền Vũ đại nhân che chở.”
“Chúng ta vốn có, vốn có rất nhiều người cùng nhau trốn đi, thế nhưng sau khi trải qua gian nan hiểm trở đến được thôn Hi thị thì chỉ còn lại mấy người chúng ta mà thôi.” Một câu “vốn có mấy chục người” của hắn suýt nữa là thoát ra khỏi miệng, nhưng lại kịp thời nhớ đến con người ở thời đại này còn chưa biết tính toán, lập tức thay đổi từ ngữ.
Sau khi hắn nói xong, trong tràng nhất thời an tĩnh. Mọi người thấy cổ ngọc của Huyền Vũ cúi xuống, mắt chớp chớp, nào dám quấy rầy nàng?
Một lát sau, Huyền Vũ mới nói: “Nói như vậy, các ngươi là đào nô của bộ lạc Cách Nguyên?”
“Vâng.”
“Thần sắc trên mặt các ngươi lạnh nhạt, tuy khi thấy ta là trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng trong mắt lại không có sợ hãi, người đã làm nô lệ nhiều thế hệ có thể có được điều này sao?” Ánh mắt nàng đạm mạc, nhưng khi nói ra những lời này, mọi người lại cảm thấy, được sát cơ bắn ra tứ phía, chỉ sợ một khi đáp lại không tốt, lập tức đầu thân sẽ ở hai chỗ khác biệt.
Đồ Tận lộ vẻ sầu thảm mà cười cười: “Đại nhân, trước kia nhiều thế hệ tổ tiên chúng ta đã phụng dưỡng Man nhân, mặc dù sinh hoạt cực khổ, những tốt xấu gì cũng giữ được tính mạng. Nhưng mà sau khi tiến vào vùng đồng cỏ bao la, thì khắp nơi đều là nguy cơ, chúng ta giống như là sinh vật nhỏ bé nhất thế gian, có thể bị dã thú yêu quái tùy ý bắt giết, đồng bạn bên cạnh cũng giảm đi từng ngày. Mỗi một đêm nằm ngủ đầu luôn lo lắng sẽ không thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai. Như vậy sau khi đã qua được rất nhiều lần mặt trời mọc, thật vất vả mới sống được đến bây giờ, cho dù có là người vô dụng nhát gan thì cũng có thể luyện được vài phần đảm lượng rồi.”
Hắn nói lời này ủ rũ khẩn thiết, bi thương mười phần. Ninh Tiểu Nhàn vụng trộm nhéo bắp đùi nhìn một cái, phối hợp với hắn mà rơi vài giọt nước mắt, mắt Khánh Xích Cáp và huynh đệ Công Tôn cũng hồng hồng, thoạt nhìn giống như cũng bị chạm đến tâm tình mà khó kiềm chế được cảm xúc.
Trường Thiên là người chân chính từng quen biết với Huyền Vũ, biết rõ nàng là một yêu quái tương đối nhân từ, bởi vậy hết lần này đến lần khác lý do thoái thác này vô dụng với các yêu quái khác nhưng nếu có thể khiến nàng bị tác động thì có thể thu được kỳ hiệu.
“A...” Huyền Vũ không tỏ rõ ý kiến, một tay di di, nâng phần cằm tuyết trắng lên. Động tác này thoạt nhìn ngây thơ rực rỡ, nhưng là mọi người ở đây kể cả yêu quái, có ai dám can đảm đối đãi với nàng như một tiểu cô nương bình thường chứ?
Đối với Huyền Vũ mà nói, mấy người họ đột nhiên xuất hiện xác thật là vô cùng khả nghi, nhưng mà cuối cùng thì bọn họ cũng đang là phàm nhân mà thôi, chỉ cần một yêu quái nào đó tùy tiện đứng ra là có thể nghiền họ thành thịt vụn, có thể tạo thành tổn hại gì đối với nàng, đối với Đảo Thất Túc chứ? Mặt khác, nhân loại nhỏ yếu như vậy có thể biết được tin mình sắp độ kiếp từ chỗ nào, còn có thể chuẩn xác như thế? Thay vì nói là yêu quái, nàng càng thêm tin tưởng là biết được từ chỗ Man nhân đấy.
Đúng lúc này, thân phận phàm nhân nhỏ yếu của mọi người ngược lại đã trở thành tấm chắn tốt nhất.