Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Sau khi tiến vào mạc thiên địa này, mọi người cũng không cố gắng điều chỉnh chiều cao thân thể của mình nữa. Dù sao khi so sánh với cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc thì thời gian của đoạn lịch sử này cũng đã qua hơn ba ngàn năm, nếu ở Hoa Hạ thì thời đại đã chuyển từ chế độ nô lệ đến chế độ phong kiến đế vương, rồi lại đến thời hiện đại hoa lệ rồi. Văn minh nhân loại của Nam Chiêm Bộ Châu diễn biến có chậm đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ có chỗ khác với lúc xảy ra cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc. Mà điều quan trọng nhất trong đó chính là, theo sự khuếch đại của bộ lạc Man nhân, số lượng nhân loại mà bọn họ thống trị cũng tăng lên theo cấp số nhân.
Sự phát triển của Man tộc cần phàm nhân phải vất vả cần cù làm việc chân tay để cung cấp nuôi phục vụ bọn họ. Như là các bộ tộc lớn giống bộ lạc Cách Nguyên, có diện tích lãnh thổ trải dài bảy châu lớn, nhân khẩu hơn năm vạn người, như vậy thì số lượng nhân loại phục vụ cho bọn họ ít nhất là hai mươi vạn người, đây là kết quả sau khi tư liệu sản xuất đã được đổi mới rồi. Lúc này lương thực mà địa khu Nam Cương gieo trồng đã là lúa nương rồi, sản lượng một mẫu cao hơn so với hạt kê ngày trước, miễn cưỡng có thể cung ứng cho khẩu vị lớn của Man nhân. Cho nên lúc trước Đồ Tận cầm bánh gạo ra ứng phó với Hi Ngư cũng không bị lòi đuôi.
Ngoài ra còn có trồng giống ngọc thục thử (cây cao lương), tức là cây ngô, sản lượng của thứ đó hơn xa những cây lương thực khác, phần lớn là con người sử dụng để ăn. Đã có nơi cung cấp thực vật tương đối sung túc thì con người rốt cục cũng không xanh xao vàng vọt giống như tổ tiên mấy ngàn năm trước nữa. Hơn nữa khi con người tụ tập với quy mô lớn để phụng dưỡng Man tộc thì trong nội bộ con người cũng bắt đầu phân hóa ra giai cấp, đây thật sự ứng với câu nói: chỗ nào có người thì sẽ phân ra đủ loại đẳng cấp.
Thượng đẳng thì phụng dưỡng bên cạnh Man nhân, đã thoát ly ra khỏi công việc lao động chân tay nặng nề, ban thưởng được nhận phần lớn cũng là đồ ăn, cứ đại đại truyền thừa như vậy, chiều cao bình quân của con người đã bắt đầu tăng lên, kiểu chiều cao giống như Trường Thiên và Đồ Tận có thể xem là hạc giữa bầy gà trong nhân loại thời đại này, nhưng lại không thể nói là thoát ly khỏi phạm trù bình thường. Nếu đổi lại là yêu quái thì có lẽ còn cảm thấy kỳ dị, nhưng kẻ hiểu rõ mình nhất luôn luôn là địch nhân, với tư cách là đối thủ cũ của bộ lạc Cách Nguyên, Huyền Vũ đã quan sát bộ lạc này không biết mấy ngàn năm rồi, chỗ nhỏ bực này cũng đã sớm hiểu được.
Trên thực tế, cho dù là thời điểm lưu vong thì nhân vật đầu não trong đám người cũng thường có thể sống đến cuối cùng, cho nên khi mấy người này đứng trước mặt nàng, ngoài trừ không lộ ra sợ hãi thì sơ hở cũng không nhiều lắm,ngoài trừ——.
“Các ngươi phụng dưỡng đầu lĩnh Man nhân nào, bộ dạng dài ngắn ra sao? Còn có bọn họ muốn tấn công từ chỗ nào?”
Đồ Tận nghiêm nghị nói: “Toàn tộc chúng ta phụng dưỡng Đại Phổ Tư Già Tì La, ngày thường thì tiêm chủy cao quyền (miệng nhọn xương gò má cao), khuôn mặt góc cạnh không thịt, chiều cao không kém nhân loại bao nhiêu, nhưng sau khi tức giận thì trên lưng mọc ra hai cánh, thường sử dụng song trùy. Về phần chi tiết tỉ mỉ tiến công, trong bữa tiệc hắn không nói rõ, chúng ta lại nhanh chóng đi ra xa, cũng không biết rõ chuyện sau đó nữa.”
Dù sao thì ngay từ đầu đã nói dối, vậy thì phải dùng một trăm lời nói dối cho trọn vẹn. Trên con đường một đi không trở lại, trong lòng hắn đã tận lực suy nghĩ. Trước đó Trường Thiên đã cùng hắn suy diễn về toàn bộ quá trình gặp mặt Huyền Vũ, cân nhắc đến từng chi tiết tỉ mỉ, thậm chí ngay cả gia phả cũng nhìn xem lại, chẳng qua có một chuyện cứ chậm chạp chưa được chứng thực, mà chuyện đó sẽ hoàn thành cả tư liệu về bộ lạc Cách Nguyên.
Sau khi bọn họ tiến vào đệ tam mạc thiên địa, tiếp xúc nhiều nhất với tộc nhân Hi thị. Những người phàm tục này làm sao mà biết được tình huống của Man tộc ở xa vạn dặm chứ? Cho nên phần tình báo này hơn phân nửa phải tìm kiếm trên người yêu quái. Vừa rồi ở giữa sườn núi, Đồ Tận đã đào được những tư liệu này trong trí nhớ của Dạ Xoa. Bản thân hắn đã có được trí nhớ của Âm Cửu U, lại lấy ra đối chiếu với nhau, đã nhanh chóng chọn được một đối tượng đảm đương vị trí này, đó chính là Đại Phổ Tư Già Tì La. Chức Phổ Tư ở trong bộ lạc Cách Nguyên tương đương với chức tướng quân, cũng là quyền cao chức trọng. Đây là một đại tướng có thể tìm được trong ghi chép của bộ lạc Cách Nguyên, chiến lực cao siêu, trên tay đã dính máu rất nhiều yêu quái.
Thật ra người có thân phận địa vị như hắn tất nhiên cũng tham gia mưu đồ bí mật phục kích Huyền Vũ, đem chuyện này đổ lên đầu hắn cũng không oan uổng.
Tuy là Tuần Hải Dạ Xoa lớn lên tục tằng, nhưng lại có vài phần khôn vặt, trong mấy lần chiến đấu trước, đều là dùng kế sách an toàn là lẫn trốn cách xa Già Tì La, cũng có ấn tượng rất sâu đối với vị Man tướng dũng mãnh hơn người này.
Giờ phút này Đồ Tận nói ra hình tượng của Già Tì La ở trong trí nhớ của hắn, ngược lại là không sai chút nào.
Huyền Vũ nhẹ gật đầu, ngón tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gõ vài cái, áo choàng màu đen làm nổi bật lên ngón tay ngọc trắng noãn: “Nói hay lắm, các ngươi đã là tùy tùng, vậy Già Tì La thích cái gì?”
Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy, trên lưng đều muốn toát mồ hôi lạnh. May mắn nàng đã gặp nhiều kinh nghiệm trắc trở, nếu không thì tim đập nhanh hơn vài cái, vị đại yêu trước mắt này sẽ phát hiện ngay lập tức. Những người khác cũng ngừng hô hấp, ngay cả suy nghĩ cũng cứng lại.
Tên thô lậu như Tuần Hải Dạ Xoa cũng chỉ là đứng ở xa xa nhìn trộm Già Tì La vài lần mà thôi, sao có thể biết được hắn yêu thích cái gì? Huyền Vũ quả nhiên là không dễ lừa gạt?
Lại thấy Đồ Tận hơi khom người nói: “Già Tì La thích nhất chính là ly uống rượu được làm từ đầu lâu của yêu quái “Họa Đấu”, nghe nói yêu quái này là cừu nhân của hắn, sau đó hắn đã đại chiến với Họa Đấu ba ngày ba đêm ở bờ sông Ngạc Luân mới giết chết được đối phương, rồi sau đó lại cắt sọ ra làm ly uống rượu, dùng để kỷ niệm. Mỗi lần Già Tỳ la uống rượu say mèm đều thích đem đoạn chuyện cũ này ra kể.” Vừa dứt lời, mọi người đã cảm thấy quanh thân có sát khí mơ hồ hội tụ lại, vụng trộm giương mắt lên nhìn, cư nhiên có không ít yêu quái đã tụ tập lại, hung quang trong mắt lập lòe.
Lời kể của Đồ Tận chính là một đoạn ngắn của một vụ rắc rối trong lịch sử Man tộc. Song thân của Đại Tư Phổ Già Tì La của bộ lạc Cách Nguyên đều chết trong tay đại yêu Họa Đấu ở Nam Cương, đợi sau khi hắn lớn lên thì đã tự tay báo thù cho cha mẹ, lại cắt bỏ đầu lâu của Họa Đấu xuống là ly uống rượu. Đây là một yêu quái quanh thân có liệt hỏa nồng đậm lượn lờ, sau khi nó chết thì xương sọ cũng có tính nóng, đổ rượu vào thì rượu sẽ tự trở nên ấm áp, bởi vậy Già Tì La mới sử dụng ly uống rượu này cho hả giận.
Thế nhưng ước chừng ba trăm năm sau, Già Tì La đang chính trực trẻ trung tự dưng bị mất mạng trong một lần xuất chinh. Về cái chết của hắn thì có hai lời suy đoán, một là trước khi Họa Đấu chết đã rót hết mọi oán hận vào trong thi hài, Già Tì La dùng cái ly này uống rượu, qua từng ngày tháng đã tích lũy một lượng lớn độc tố trong thân thể, chỉ chờ cơ hội bộc phát; một loại suy đoán khác chính là hắn gây thù hằn quá nhiều, vô luận là đồng bào hay là yêu quái đều có người hận hắn thấu xương, vì vậy có người lén dùng Minh Hà chi thủy độc chết hắn.
Nhưng vô luận là nguyên nhân cái chết của Già Tì La ra sao thì cái ly uống rượu làm từ xương sọ của Họa Đấu cũng đã liên hệ chặt chẽ với lịch sử cuộc đời hắn, cho nên Đồ Tận kế thừa trí nhớ của Âm Cửu U, đương nhiên cũng biết được câu chuyện này, giờ phút này suy một ra ba nói, rõ ràng là liên hệ mật thiết với trí nhớ của Tuần Hải Dạ Xoa không chê vào đâu được.
Ngón tay nhỏ nhắn của Huyền Vũ cũng ngưng lại giữa không trung, qua một hồi lâu mới giơ lên cao…, nhẹ nhàng gẩy một cái ra phía ngoài. Động tác này vừa ra, đám yêu quái xung quanh mới thu hồi sát khí, nhanh chóng lui vào trong rừng không lộ diện nữa.