Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Mọi người chỉ cảm thấy bản thân mình đã đi đến trước Quỷ Môn Quan rồi quay đầu hai vòng, cuối cùng cũng không đi vào, hết lần này đến lần khác khi ở trước mặt Huyền Vũ thì không dám để lộ ra một chút vui sướng nào.

Huyền Vũ quay đầu lại nhìn đám người Đồ Tận, thản nhiên nói: “Ở chỗ này của ta luôn là luận công ban thưởng, các ngươi đã đến chậm một bước, tin tức truyền lại cũng vô dụng với ta rồi. Xét thấy các ngươi bôn tẩu ngàn dặm để đưa tin nên ta không giết các ngươi… Dạ Xoa đâu rồi?” Ngay cả âm lượng của nàng cũng không cao lên, không biết Tuần Hải Dạ Xoa ở chỗ xó xỉnh nào bỗng nhiên xuất hiện, cung kính quỳ rạp trên mặt đất, “Đưa bọn họ trở về bờ Bắc đi.”

Nghe được một câu này, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng. Cái tội chết này có thể miễn, nhưng lại bị khu trục khỏi Đảo Thất Túc sao? Chỉ đến chậm một bước so với người khác là đã không còn cơ hội tìm thấy Mộc Chi Tinh sao?

Bọn họ một đường mưu thiên bố cục đến bây giờ, thật vất vả mới thấy được ánh rạng đông, nhưng mà cứ phải thất bại trong gang tấc như vậy sao, ngay cả Khánh Xích Cáp cũng cảm thấy không cam lòng!

Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu, trong đầu tức khắc chuyển qua mười ý niệm. Dù nàng có nhanh trí đến đâu thì ngay giờ phút này cũng không thể nghĩ ra được bất kỳ một điểm quan trọng hữu dụng nào cả. Một lá bài lớn nhất trong tay bọn họ đã bị người khác vượt lên trước đánh bại mất rồi, hiện tại còn tấm thẻ đánh bạc nào có thể khiến cho Huyền Vũ động tâm nữa sao? Chỗ ẩn thân của Man tộc sao? Giống như chỉ có một kiện tình báo này là có phân lượng đủ nặng thôi, nhưng mà lão thiên thì sao, đừng nói là bọn họ không biết, cho dù là biết được hướng đi của Man tộc, giờ phút này mà nói ra thì kết cục có khả năng nhất chính là bị Huyền Vũ động một ngón tay bóp chết mà thôi, như vậy còn thảm hơn là bị khu trục ra khỏi Đảo Thất Túc nữa, dù sao loại chuyện này làm sao mà phàm nhân có thể biết được?

Mỹ nam tử đứng một bên có thần sắc khác với Hoàng Huyên đang cắn chặt bờ môi, trong mắt là vè tò mò mười phần, hiển nhiên cũng rất muốn nhìn xem bọn họ sẽ ứng đối thế nào.

Tuần Hải Dạ Xoa cũng đã đi đến, giọng nói ồm ồm cất lên: “Theo ta đi!”


Những yêu quái này làm việc dứt khoát gọn gàng, cho dù bọn họ có muốn kéo dài thời gian cũng không có cách nào. Trong lúc mọi người đang lo lắng thì Trường Thiên bỗng nhiêng tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: “Xin chờ một chút, ta đây còn có một chuyện muốn bẩm báo.”

Những phàm nhân này ở đây dây dưa dài dòng, thực là thấy nàng có tính tình tốt sao? Trong đôi mắt đẹp của Huyền Vũ đã có hai phần không kiên nhẫn, nghe vậy thì đứng thẳng người lên nói: “Các ngươi cho rằng mấy chuyện nhỏ như vậy, bổn quân muốn nghe hay sao?” Vừa dứt lời thì nàng liền bước đi liên tục, đúng là muốn rời khỏi đó.

Trường Thiên đã mở miệng thì làm sao có thể để cho nàng rời khỏi chứ, lập tức nói tiếp: “Tin tức này nói ra, nếu như ngài không có hứng thú, ta sẽ tự tử, không cần để người khác động thủ?” Âm điệu của hắn bình thản như thường, nhưng lời nói ra lại liên quan đến việc sống còn của mình.

Lời còn chưa dứt, trên tay hắn đột nhiên xiết chặt, quay đầu nhìn lại, chính là Ninh Tiểu Nhàn đang trợn tròn mắt hạnh, thần sắc hoảng loạn, hết lần này đến lần khác lại không tiện lên tiếng, chỉ là gấp đến nỗi trên trán đầy mồ hôi.

Ninh Tiểu Nhàn thật đúng là hoảng sợ. Kẻ này không phải là điên rồi chứ? Dù sao cũng chỉ là một đầu Mộc Chi Tinh mà thôi, không lấy được thì không lấy được, bằng năng lực cá nhân của nàng cũng không nhất định là không qua được lôi kiếp, hắn dốc sức liều mạng như vậy làm gì chứ?

Trường Thiên lắc đầu với nàng.

Ánh mắt của hắn lạnh nhạt, nào có nửa điểm gấp gáp chứ?

Nhìn vào ánh mắt như vậy, Ninh Tiểu Nhàn cắn răng, bắt buộc chính mình chậm rãi buông lỏng tay ra, trong nội tâm tức giận thầm nghĩ nếu mà qua được cửa ải này, nàng tuyệt đối không dễ dàng tha cho hắn!


Quả nhiên Huyền Vũ dừng bước, quay đầu đánh giá hắn, duỗi hai ngón tay ngọc thon thả ra nói: “Hai mươi nhịp thở!”

Đây nghĩa là cho hắn thời gian hai mươi nhịp thở.

“Không cần, mười tức là đủ rồi.” Trường Thiên không chút do dự dài dòng, “Có một ngày Già Tì La say rượu đã đề cập đến chuyện Đại Tù trưởng của bộ lạc Cách Nguyên là Ba Tuần mới luyện thành một bảo vật, tên là “Xích Luyện”, đây là vật mà hắn luyện thành được khi đã bôn ba nghìn dặm, thu thập được nguyên liệu từ trung tâm của Đồ Nhai Sơn ở Phương Bắc.”

Mặc dù Huyền Vũ không lên tiếng, nhưng thần sắc trên mặt lại đang lắng nghe, hiển nhiên lời nói của Trường Thiên đã khơi gợi được hứng thú của nàng. Bộ lạc Cách Nguyên là đối thủ một mất một còn của Huyền Vũ, bất luận là một hướng đi nhỏ nào của địch nhân nàng cũng sẽ không bỏ qua, huống chi là bí mật bực này?

Trường Thiên chậm rãi nói: “Thứ đồ này, chính là Hỏa Chi Tinh.”

Đôi mi thanh tú của Huyền Vũ nhếch lên, cười lạnh nói: “Bằng vào một phàm nhân như ngươi mà cũng xứng để biết rõ về Hỏa Chi Tinh sao?”

“Ta tất nhiên là không biết, nhưng Già Tì La thì biết. Nghe nói sau khi Ba Tuần luyện thành bảo vật này thì chỉ mới biểu hiện với mấy vị thủ lĩnh như Già Tì La thôi, uy lực của nó rất lớn.”

Hắn nói chuyện thì đơn giản, nhưng ý nghĩ sau đó thì rất nhiều, lại càng để lại nhiều không giancho người ta tưởng tượng.


Huyền Vũ nhìn hắn rồi hỏi: “Thứ gọi là “Xích Luyện” kia có hình dạng thế nào?”

“Không biết.”

“Uy lực bao nhiêu?”

“Không biết.”

“Ba Tuần luyện thành nó khi nào?”

Lúc này, Trường Thiên dứt khoát nói: “Ta chỉ là phàm nhân.” Phàm nhân hèn mọn sao có thể biết được nhiều nội tình như vậy chứ?

“Ai có thể chứng minh được lời của ngươi là thật?”

“Không ai cả.”

Huyền Vũ trừng mắt nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi dựa vào đâu mà đưa ra một tin tức không đầu không đuôi như vậy đã muốn cứu mạng mình, còn muốn thù lao ở chỗ ta?”


“Được chứ, tin tức này rất đáng giá.”

Hắn trả lời rất dứt khoát, tâm của mấy người đứng nghe ở đây đề bị treo cao lên, không biết Huyền Vũ sẽ xử lý hắn thế nào.

Huyền Vũ nghẹn một tiếng, đưa tay phủi nhẹ hai cái trên cành cây Tử Doanh Hoa, hàn quang trong mắt chớp động như dao, người bị nàng liếc qua đều cảm thấy lưng như bị đâm châm, khó chịu nói không nên lời.

Chỉ một lúc sau, đầu ngón tay của Huyền Vũ đột nhiên siết chặt, thân cây lớn bằng khoảng một cái chén bị nàng nhẹ nhàng siết dứt, ngay cả nửa âm thanh cũng không vang lên.

Lần này thì cho dù là người trì độn cũng nhỉn ra tâm tình của vị có quyền trước mắt này không quá tốt. Đang lúc Đồ Tận hít sâu một hơi chuẩn bị ra tay, Huyền Vũ đột nhiên cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Ngươi rất thông minh, lá gan cũng không nhỏ. Tin tức này của ngươi thật khiến ta có hứng thú.” Nàng phủi nhẹ mấy mảnh vụn gỗ trên tay, chỉ một động tác như vậy nhưng thoạt nhìn cũng vô cùng ưu nhã, “Được rồi, cũng coi như các ngươi có công, muốn được ban thưởng cái gì?”

Chỉ hai câu nói không đầu không đuôi như vậy cũng có thể khiến cho Huyền Vũ động tâm, vị đại yêu này có phải là quá thiện tâm hay không? Tuy Hoàng Huyên đứng ở một bên quan sát cũng vui mừng, nhưng miệng nhỏ cũng trương thành hình chữ O.

Ninh Tiểu Nhàn cân nhắc, biết được mặc dù Trường Thiên nói không nhiều lắm, nhưng từng chữ đều gãi đúng chỗ ngứa của Huyền Vũ.

Tư liệu có thể dùng được trong tay bọn họ cũng không nhiều lắm, mà thẻ đánh bạc Trường Thiên đặt cược chính là một lần đánh lén của Man tộc sau khi Huyền Vũ độ kiếp! Nguyên văn lời nói của Khánh Xích Cáp chính là,khi một đợt lôi kiếp cuối cùng đánh xuống thì đột nhiên có một đạo hồng quang cũng bay đến, kẻ trước người sau với lôi kiếp đánh lên người Huyền Vũ.

Bộ lạc Cách Nguyên chỉ chuẩn bị một lần đánh lén này để tấn công, tất nhiên là phải đánh ra chung cực đại chiêu rồi. Vừa vặn lãnh tụ lúc này của bộ lạc lại là Ba Tuần, tuy người này không có danh khí gì trong lịch sử của Man tộc, nhưng mà một vật được hắn luyện thành lại được ghi vào sách sử của Man nhân, đó chính là “Xích Luyện”.

Xích Luyện không phải là một loại rắn, mà là một vật hắn luyện thành khi lấy được Hỏa Chi Tinh từ trung tâm của Đồ Nhai Sơn ở phương Bắc. Những thứ lấy Ngũ hành làm gốc như là thân thể, tâm dương có tác dụng ấm áp, cố tâm thuộc hỏa, khi phóng đại đến địa mạch cũng giống vậy, địa tâm thuộc hỏa, mà Hỏa Chi Tinh chỉ sinh trưởng ở địa phương bực này mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận