Quan trọng là “Xích Luyện” không có hình thể, mà đã bị Ba Tuần luyện thành bản mạng chân hỏa, hắn cũng là người đầu tiên trong lịch sử Man tộc dung hợp được Ngũ hành chi tinh với bản mạng chân hỏa, bởi vậy khi sử dụng thì có thể biến ảo ra ngàn vạn hình thể, vô cùng lợi hại. Bởi vậy khi Trường Thiên so sánh hai sự kiện thì có thể đoán được chiêu số đánh lén Huyền Vũ, chí ít có năm phần chính là “Xích Luyện”.
Thứ này đã động đến thần kinh mẫn cảm của Huyền Vũ. Nàng khẳng định biết rõ tên Ba Tuần này thích đao to búa lớn, có mấy thứ thành tựu đều hận không thể chiêu cáo thiên hạ mới tốt, kết quả lúc luyện thành “Xích Luyện” thì lại có thái độ khác thường, bất hiển sơn lại bất lộ thủy *, bí mật suy đoán qua tính cách của kẻ này – hắn muốn làm gì đó chăng? Liên tưởng đến chuyện chính mình sắp độ kiếp thì nguyên nhân Ba Tuần muốn ẩn giấu bí mật của Xích Luyện quả thực đã rõ ràng quá rồi. Xích Luyện do Hỏa Chi Tinh luyện thành, uy lực không phải tầm thường, tuy nàng có thiên phú về hai hệ Thủy-Thổ, thế nhưng mà khi vượt qua thiên kiếp được thì đã tinh cân lực tẫn**. Mà xu thế thủy hỏa tương khắc cũng có thể phát huy tác dụng lớn, bằng không thì sao lại nói là “Như muối bỏ biển” chứ? Nếu lần đánh lén này của Ba Tuần có thể thành công, cũng cho thấy rằng hắn hiểu rất rõ về tinh túy trong Ngũ hành tương khắc.
*Bất hiển sơn bất lộ thủy: Giấu giếm những điều quan trọng chính yếu.
**Tinh cân lực tẫn:Không còn sức lực.
Đối thoại với người thông minh như Huyền Vũ thì chỉ cần đến điểm là dừng. Chuyện còn lại, cứ để nàng tự suy nghĩ rồi bổ sung vào.
Mỹ nam tử cùng đến với Hoàng Huyên bẩm báo chuyện Man tộc sắp đến đây đánh lén; mà Trường Thiên thì lại nói toạc ra thủ đoạn mà Man tộc dùng để đánh lén, phân lượng giữa hai bên có thể nói là chẳng phân được cao thấp, đối với người được ca ngợi là công bằng như Huyền Vũ, nếu nàng đã thưởng cho mỹ nam tử thì cũng nên ban thường cho đám người Trường Thiên mới đúng.
Hiện tại mọi người đều biết, chính đề đã đến rồi! Đám người Trường Thiên phí công lớn như vậy để bố cục, không tiếc lấy thân mạo hiểm đến gặp Huyền Vũ, chính là vì đạt được một câu nói như vậy của nàng mà thôi!
Mục đích của chuyến đi này là Mộc Chi Tinh, mà mục tiêu duy nhất của bọn họ chính là ở lại Linh Thảo Viên này để tìm nơi hạ lạc của Mộc Chi Tinh. Thế nhưng cho dù Huyền Vũ có nhân từ với phàm nhân đi nữa thì bọn họ cũng đã từng suy đoán kết cục từ tình hình thực tế, chính là nữ nhân đáng sợ này sẽ giết chết từng người trong số họ; nhưng nếu bọn họ đưa ra yêu cầu sai thì Huyền Vũ cũng sẽ đuổi bọn họ đi, phải làm thế nào thì bọn họ mới được ở lại trong Linh Thảo Viên đây?
Mấy trăm năm trước, Hi thị lấy ân cứu mạng mà nhờ Huyền Vũ che chở dưới cánh để rồi trở thành người tự do ở bên bở Nam Cương Tân Hải; hôm nay, bọn họ nên đề ra ban thưởng gì, mới có thể không chọc tức đối phương, lại đạt được mục đích của mình đây?
Ở khâu mấu chốt này, Trường Thiên và Đồ Tận đã phải cân nhắc nhiều lần, giờ phút này chỉ trịnh trọng khom người thấp xuống: “Đại nhân có thể khiến cho chúng ta thoát thai hoán cốt, thoát khỏi thân xác phàm nhân vô dụng này, có được bổn sự Tiên Nhân lợi hại như các ngài có được không?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt đẹp của Huyền Vũ đã nháy hai cái, hiển nhiên là vượt ngoài dự kiến. Tâm trí của phàm nhân lúc này hơn phân nửa là chưa khai mở, vốn là nàng còn tưởng rằng nguyện vọng của mấy người này cùng lắm là giống như tộc nhân Hi thị thôi, có ý định tìm một chỗ dung thân ở trên lãnh địa của nàng, không nghĩ đến mong muốn lại lớn như vậy, muốn tu thành thần thông, có lẽ là đã bị nô dịch đến sợ rồi, muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Thế nhưng, bốn chữ “nhân yêu thù đồ” * chẳng lẽ là giả dối sao? Nhân loại sao có thể tu luyện công pháp của yêu quái chứ?
*Nhân yêu thù đồ: con đường của người và yêu là khác biệt.
Lúc này nhân tộc còn chưa quật khởi, thần thông công pháp của tu sĩ đời sau đương nhiên là còn chưa ra đời. Giống như Trường Thiên vì Ninh Tiểu Nhàn tẩy tủy, đổi mạch, ngưng đan, đều là phương pháp xử lí mấy vạn năm sau mới lần mò ra được, hiện tại địa vị của nhân loại thấp như cọng rơm cái rác, có yêu quái nào lại tốn sức đi suy nghĩ thay bọn họ nghịch thiên cải mệnh chứ?
Cho nên Huyền Vũ nhất thời đã gặp khó khăn, qua một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Các ngươi là người, ngay từ nhỏ thì kinh mạch đã không giống với yêu quái, không thể ngưng ra yêu đan được. Con đường tu hành này đi không thông.”
Tim của mọi người đập mạnh và loạn nhịp hơn, sắc mặt Đồ Tận lập tức trở nên uể oải, bộ dáng ủ rũ như vậy khiến Huyền Vũ vừa bực mình vừa buồn cười: “Các ngươi đổi một yêu cầu khác đi.”
Đồ Tận lại nghĩ nửa ngày, mới hít sâu một hơi nói: “Đại nhân, vậy xin ngài hãy ban thưởng thuốc trường sinh bất lão cho chúng ta đi! Dù không có được thần thông phiên thiên đảo hải thì có thể sống được thật lâu cũng tốt.” Đây tất nhiên là yêu cầu mọi người đã thương nghị xong trước đó.
Trên đời này có tồn tại thuốc trường sinh bất lão hay không? Từng có.
Hơn nữa thứ này còn ở rừng rậm Ba Xà, chính là thịt Linh Chi của Tử Kim ngàn năm mà Ninh Tiểu Nhàn đưa cho Kính Hải Vương Phủ lúc trước, cũng chính là thịt linh chi. Sau khi ăn loại vật này thì mỗi một tế bào trên thân thể để tỏa ra hoạt lực, hơn nữa còn chậm chạp bồi bổ bản thân.
Người hiện đại cũng biết, sự già yếu chính là tất cả các cơ quan của thân thể sẽ dần dần bị suy giảm đi, nhưng mà tác dụng của thịt Thái Tuế lại có thể giúp cho khí quan của cơ thể bảo trì trạng thái khỏe mạnh nhất.
Chỉ là đến đời sau, sau khi Hậu Thổ xác lập Lục Đạo Luân Hồi thì tác dụng này đã bị Thiên Đạo đoạt mất, sự trường sinh bất tử mà phàm nhân mong mỏi cũng không còn manh mối nào nữa.
Nhưng hơn vạn năm trước, khi Lục Đạo còn chưa được xác lập, nhân loại mà ăn thịt Thái Tuế vào lúc này, thì chân chân chính chính có thể trường sinh bất lão!
Huyễn Vũ cũng biết được trên đời có loại kỳ dược này, nhưng nó lại là đặc sản của rừng rậm Ba Xà, nằm ở phía tây của Nam Chiêm Bộ Châu. Cuối cùng thì độ hảo cảm của nàng với phàm nhân cũng có hạn, sao có thể vì mấy phàm nhân này mà không ngại nghìn vạn dặm xa đi đến Tây Vực chứ?
Cho nên nàng vô ý thức giơ tay lên, vén một lọn tóc ra sau tai. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, đây là động tác vô ý thức của nữ tính khi tâm tình có chút lo lắng.
“Thuốc trường sinh bất lão, chỗ ta cũng không có.” Dù là nàng tự phụ thần thông quảng đại, thì giờ phút này trong nội tâm cũng ẩn ẩn không vui, lời này nói ra đã có chút đông cứng rồi.
Phàm nhân cầu nguyện với thần linh trong suy nghĩ của mình, cư nhiên cả hai lần đều rơi vào khoảng không, sao nàng có thể còn mặt mũi chứ? Thực tế thì ánh mắt của mấy phàm nhân trước mặt nhìn về phía mình thoáng cái đã trở nên thất vọng cực độ, phảng phất như là chính mình không lấy ra được thuốc trường sinh bất lão, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Huyền Vũ cũng là đại yêu trời sinh tính tình bướng bỉnh, lúc trước chẳng qua là có hai phần hiếu kỳ mới triệu kiến những phàm nhân này, nhưng mà bọn họ, khi thì muốn tu luyện thần thông, khi thì muốn trường sinh bất tử, đều đề ra những yêu cầu nàng không có khả năng hoàn thành, tất nhiên sẽ cảm thấy không vui trong lòng.
Đồ Tận quét mắt nhìn tám phương, đem sắc mặt của nàng thu hết vào mắt, hiểu được đại yêu này đã có chút thẹn quá hóa giận rồi, nhanh chóng mở miệng, đang muốn nói chuyện, Huyền Vũ lại giơ tay lên, cứ thế cắt ngang hắn: “Ngươi không cần mở miệng nữa. Tiểu cô nương, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?” Ngữ điệu thả chậm lại, cổ tay trắng giơ lên, chỉ về hướng Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng đã cảm thấy được Đồ Tận kẻ này láu cá cực kỳ, động đến hỏa khí ít khi xuất hiện của nàng, nếu lại thêm một lần chặt đẹp nữa, nói không chừng nàng sẽ muốn nuốt chửng luôn người này mất, tránh chướng mắt mình. Trước mắt tất cả đều là nam tử, chỉ là một cô nương là Ninh Tiểu Nhàn, theo ngón tay nàng chỉ ra, tất nhiên là chỉ lên người nàng rồi.
Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy ngẩng đầu lên, bờ môi mấp máy vài cái, hiển nhiên có chút sợ hãi, khi so với Đồ Tận thì bộ dáng trung thực hơn không biết bao nhiêu lần.
Huyền Vũ buồn cười nói: “Ngươi cứ nói ra đi.”