Chưởng môn Thương Long Điện chỉ có một đứa con gái này thôi, là bảo vật nâng niu trong tay, bị nàng nhõng nhẽo năn nỉ cầu mười ngày, rốt cục cũng bại trận, vì vậy để cho nàng đi theo Vân Hạc ra ngoài. Khi tu vi của tu tiên giả đã đến một trình độ nhất định thì đều phải xuống núi, dùng hồng trần tẩy luyện đạo tâm, đặt trụ cột kiên cố cho tâm cảnh sau này của mình.
Điều khiến cho Ninh Tiểu Nhàn im lặng chính là, Hoàng Huyên có thể nói là một đóa hoa hiếm thấy bên trong tu tiên giả, bởi vì tiểu cô nương này căn bản là không có hứng thú tu hành! Cái gì dũng mãnh tinh tiến, cái gì huy kiếm vấn đạo, cái gì thọ cùng trời đất, giống như không có nửa điểm quan hệ với nàng vậy, tâm nguyện lớn nhất của tiểu cô nương này chính là ở trong phái ăn ngon chơi vui. Ôm loại tâm tính này tu hành nên đạo hạnh của nàng tiến triển vô cùng chậm chạp, cũng may nàng là con gái của chưởng môn, nên tài nguyên trong phái nghiêng về phía nàng, không biết nàng đã ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo khiến cho đệ tử bình thường hâm mộ ghen ghét, kết quả tu vi hiện tại mới đến Kim Đan Kỳ, cùng với cảnh giới tiếp theo xa xa không hẹn.
Đây thật sự là người so với người thì đều muốn chết. Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được xoa xoa trán, nhớ năm đó khi mình mới đến Nam Chiêm Bộ Châu, còn là một phế vật trên người không có linh căn, vì tu tiên mà ăn không biết bao nhiêu đau khổ, vận dụng vô số thủ đoạn, như vậy mới từng bước có được thành tựu ngày hôm nay. Còn vị đại tiểu thư này thì tốt rồi, chỉ một lòng muốn làm một con sâu gạo mỗi ngày ăn uống miễn phí nhưng lại bị gia trưởng buộc phải tu hành.
Vận may của nàng ấy cũng thật sự là quá tốt, ngay cả Vân Hạc cũng chết vì tiến trình của đệ nhị mạc thiên địa đột biến, mà nàng lại là một tân thủ không hề có kinh nghiệm, cư nhiên có thể hữu kinh vô hiểm mà sống sót trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận. Cho nên, nha đầu này chính là Phúc Sinh Tử hình người, luôn có quầng sáng may mắn ở bên sao?
Trong lúc đang suy nghĩ, trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng nói của Đồ Tẫn: “Đến rồi.”
Cự kình vốn là yêu binh tuần tra khu vực gần Linh Thảo Viên, một đường này tiềm ẩn du hành trong nước sâu nên tất nhiên là thuận lợi. Đạo hạnh của nó chưa đủ, chưa thể tu luyện được không gian trong bụng, cũng may là trong cơ thể đầu cự kình này có thể trữ được lượng dưỡng khí phong phú, mọi người đứng trong miệng nó, ngoại trừ một chút mùi khó ngửi thì cũng không cảm thấy bức bối.
Hiện tại, vị trí của bọn họ là ở trong nước biển cách Linh Thảo Viên mười lăm dặm về hướng đông, xung quanh không có đất liền, chỉ có mấy hòn đảo nhỏ ở cách đây ba dặm. Nói là đảo nhỏ nhưng thật ra nó chỉ là một tảng đá san hô ngầm lộ lên khỏi mặt nước, trong đó diện tích lớn nhất cũng không vượt quá năm mươi mét vuông, hơn nữa còn được nước biển cọ rửa, gió biển tạo hình từ năm này qua tháng nọ cho nên trơn phẳng tròn trịa, bên trên đó ngay cả một huyện động để ẩn nấp cũng không có, đừng nói là người còn sống, chính là có mấy con hải âu đáp xuống cũng có thể đếm được rõ ràng.
Nhìn đến đây, nàng đã biết rõ kế sách của mình cũng lừa Già Tì La một vố không nhẹ.
Ở nơi cách phía đông Linh Thảo Viên bảy lý có một rãnh biển sâu, sở dĩ phản ứng đầu tiên của Già Tì La chính là nhận định Huyền Vũ chắc chắn sẽ đến chỗ này để vượt qua Thiên Lôi biến dị, thật ra là do địa hình của Đảo Thất Túc quyết định cả. Hải trình từ bờ bắc kéo dài đến hướng nam vô cùng bằng phẳng, cơ bản không quá nhấp nhô, vậy thì ý nghĩa là phiến hải dương này không quá sâu, mà vị trí trước mắt Huyền Vũ đang độ kiếp thì nước sâu chỉ hơn ba mươi trượng (100m), đối với một yêu quái có hình thể khổng lồ như nàng mà nói, chính thức cũng coi như là nơi nước cạn rồi.
Đương nhiên càng đi về hướng nam, đáy biển càng sâu, thế nhưng cho dù đến khu vực Linh Thảo Viên, nước sâu cũng chỉ đạt đến một trăm ba mươi trượng (400m), nàng cơ hồ chỉ cần đạp đạp thẳng chân là có thể chìm xuống được, độ sâu như vậy, làm sao mà Huyền Vũ có thể nắm chắc thiên kiếp sẽ không đánh thẳng xuống?
Mà rãnh biển ở trên hải trình phía đông này, chiều sâu đạt đến hai trăm năm mươi trượng (hơn 820m), có lẽ lôi kiếp không thể đánh xuống chỗ sâu như vậy được, đúng là nơi lý tưởng để tránh né lôi kiếp.
Linh Thảo Viên không thể ở lại, hơn nữa khoảng cách mà Già Tì La tế ra “Xích Luyện” để đánh lén càng ngắn thì cơ hội thành công càng lớn, lại thêm bây giờ phòng ngự tại vùng biển bên ngoài của thủy quân Huyền Vũ bạc nhược yếu kém, cho nên hắn cần phải đến gần rãnh biển để tìm cơ hội.
Nhưng cả mặt biển ở phía đông Linh Thảo Vinh chỉ có mấy hòn đảo nhỏ phân bố lẻ tẻ, Già Tì la lại không có năng lực khống chế địch nhân như Đồ Tẫn, nếu hắn muốn đánh lén thì phải nấp ở nơi nào?
Tuy nhiên nhãn lực của phàm nhân không tốt, thực sự chỉ có thể mượn được chút ánh sáng nhìn ra xa năm dặm chỉ có nước biển cuồn cuộn, mới hướng phương hướng này đuổi theo đám người yêu tướng, rồi phải đi nơi nào nữa?
Cự Kình đột nhiên thấp giọng gào lên, âm thanh như còi hơi. Đồ Tẫn phiên dịch nói: “Trong nước biển có hương vị huyết tinh, không giống của thú loại.”
Nói như vậy, tám chín phần mười là đám người yêu tướng đã tao ngộ bất trắc rồi. Dù sao tuy đạo hạnh bọn họ tinh thâm, nhưng mà Đại Phổ Tư của bộ lạc Cách Nguyên cũng là nhân vật độc bá một phương, đừng thấy hắn chiếm được ưu thế sân nhà, lại có thêm ưu thế về nhân số, nhưng Ninh Tiểu Nhàn dám đánh cuộc, một khi hai bên gặp nhau, bên thua cuộc chắc chắn không phải Già Tì La.
Khứu giác của sinh vật ăn thịt trong đại dương linh mẫn hơn so với sinh vật trên đất liền rất nhiều, ví dụ như cá mập có thể ngửi thấy được mùi máu của động vật bị thương ở ngoài bảy tám lý. Cho nên chỉ trong thời gian chốc lát thì trên mặt biển đã có những chiếc vây lưng chuyển động, có không ít Yêu vệ tuần hải chạy đến, ở chỗ này quanh quẩn không đi.
Vì không để bị phát hiện, Kình yêu tướng lộ đầu ra khỏi mặt nước, nhưng miệng rộng lại nửa khép, mọi người chỉ có thể nhìn ra bên ngoài từ vị trí giữa hàm răng.
Thời điểm người khác nhìn về phía mặt biển, Trường Thiên lại duỗi hai ngón tay ra, xoay đầu của Ninh Tiểu Nhàn về vị trí vùng biển hướng bắc, chỗ đó, đúng là nơi mà lôi kiếp đang đánh xuống: “Xem thật kỹ, lôi kiếp lúc này, uy lực đã hơn xa thời điểm Nam Cung Chân độ kiếp, nàng cần tích góp thêm chút… kinh nghiệm.”
Đạo lôi kiếp thứ năm mươi tám đã đánh ra. Vẫn là bạch quang chợt lóe chiếu sáng mặt biển như trước, sau đó kiếp lôi đánh thẳng xuống, phần đuôi vẫn còn ở bên trong tầng mây nhưng phần trước đã rơi xuống mặt biển, phảng phất như là một thanh xiên kích khổng lồ đang xuyên thủng cả mặt biển và bầu trời.
Cứng rắn chống lại một lần này, chắc hẳn cũng không dễ chịu, dù là cách hơn mười dặm, nhưng nàng giống như có thể nghe được tiếng gào thét của Huyền Vũ.
Huyền Vũ độ kiếp đã bắt đầu từ sớm, nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn một mực vội vàng cứu vớt mạng nhỏ của mình, cho đến bây giờ mới rút ra được chút thời gian để quan sát, chỉ nhìn một lần kiếp lôi này, đã cảm thấy tâm linh lay động, tựa hồ như là kiếp lôi này đang thẳng tắp đánh lên người nàng. May mắn trước đó không lâu nàng đã khám phá ra Sinh tử kiếp, tâm phòng đã được củng cố, tuy lần này có khó chịu, nhưng cũng có thể gắng gượng qua. Hoàng Huyên bên cạnh vừa lúc tò mò nhìn qua, sắc mặt lập tức tái đi, nhổ ra một ngụm máu tươi từ trong yết hầu!
Nàng lung lay sắp ngã, Ninh Tiểu Nhàn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, lại đút cho nàng một viên đan dược, sau đó mới nhanh chóng nói: “Nhắm mắt, đừng nhìn nữa.”
Đạo kiếp lôi thứ năm mươi tám, phàm nhân đứng cách hơn mười dặm quan sát, sẽ bị chấn thương tâm mạch! Hơn nữa trong lòng mọi người biết rõ, đây là kiếp lôi chưa được tăng cường!
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên.
Biển cả lại bình tĩnh, nhưng âm thanh của sóng biển vĩnh viễn không dừng lại, hơn nữa tiếng sóng ầm ầm còn thường xuyên chấn động đến núi đưa địa chấn, nhưng mà âm thanh này lại không thể che giấu được, bởi vì nó trực tiếp vang lên từ sâu trong đáy lòng của mọi người.