Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Có thể đuổi kịp hay không đây?

Mộc tinh đã mất, nàng cũng không muốn ngay cả mạng nhỏ cũng ném đi. Ninh Tiểu Nhàn dùng liễm tức thuật áp chế cảm xúc lo âu, chợt thấy trên tay ấm áp, là Trường Thiên ở trong bóng tối nắm được tay nàng.

Bàn tay của hắn vẫn ấm áp, ổn định, khô ráo, trước sau như một, tựa hồ thần kinh người này đúc bằng sắt, dù thế nào cũng sẽ không bị kinh sợ. Sau đó, hắn ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Chớ sợ, nếu thật rơi vào màn thiên địa thứ tư, ta nhất định có thể dẫn nàng đi ra ngoài!”

Tới bây giờ, người này còn mạnh miệng, mê cảnh vài vạn năm chưa có ai đi ra ngoài được, hắn có biện pháp rồi hả? Nàng mở miệng muốn giễu cợt hắn lấy tự tin ở đâu ra, không biết làm sao trong lòng bỗng nhiên đau xót, một tiếng đó lại không nói ra, chỉ chậm rãi tựa vào trong lòng hắn, một hồi lâu mới đáp: “Tốt.”

Mặc kệ bên ngoài gió to sóng lớn, mặc kệ tiền đồ vận mệnh chưa biết, có hắn ở bên, đó chính là trời nắng.Hắn đặt cằm trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó chuẩn xác một nụ hôn rơi trên trán nàng, vẫn như cũ lặng lẽ không tiếng động, nàng lại hiểu hắn đang an ủi mình.

Họ đi như vậy không biết bao lâu, trong bóng tối bỗng nhiên vang lên tiếng sợ hãi của Hoàng Huyên: “Ninh cô nương, mười hai canh giờ giống như….thật giống như lập tức tới ngay.”


Thời gian không đủ? Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn bỗng dưng trầm xuống, cẩn thận tính ra, quả nhiên chỉ kém mười mấy hơi thở đã đến canh giờ thứ mười hai. Song tựa vào lồng ngực ấm áp của người phía sau, nàng lại không thấy sợ hãi nữa, chẳng qua chỉ nói: “Đúng là đến, thiên địa sắp chuyển đổi rồi.”

Kết quả, bọn họ vẫn không thể chạy đua kịp thời gian và đúng lúc lấy được phù vật. Kế tiếp bọn họ phải đối mặt là màn thiên địa thứ tư từ xưa đến nay cũng không có người còn sống!

Khi tất cả mọi người đang chán nản, Đồ Tẫn đột nhiên cười lạnh nói: “Đều uể oải cái gì? Chỉ là thiên địa chuyển đổi cũng không phải lập tức cho các ngươi đi tìm chết!” Sức mạnh hồn tu của hắn không mất, trong bóng tối có thể thấy sắc mặt Công Tôn Triển, lập tứcmỉa mai: “Công Tôn Bộ một mình phá giải màn thiên địa thứ ba, kết quả con hắn vừa vào màn thiên địa thứ tư sắc mặt như màu đất, hắc hắc, điều này thật đúng là hổ phụ khuyển tử.”

Tuy lời này rất khó nghe nhưng nó cũng là một sự thực. Công Tôn Triển cắn răng nói: “Ngươi nói phải, cha ta đã có thể phát hiện phù vật màn thiên địa thứ ba, nói không chừng tin tức manh mối màn thứ tư ở trên người của ta.” Giọng nói mặc dù khô khan không chút sức lực nhưng ít nhất đã tỏ rõ lập trường.

Lúc này Hoàng Huyên ngạc nhiên giọng nói từ trong bóng tối vang lên: “Ơ, thì ra cha ngươi chính là Công Tôn Bộ?”


Chớ nói Công Tôn Triển rồi, người bên cạnh cũng ngạc nhiên: “Ngươi lại nghe qua tên của ông ấy?” Đổi lại người nào khác nói như vậy, tất cả mọi người cũng không thấy kỳ quái, chỉ có cô gái này được chiều chuộng bị nuôi dưỡng trong môn phái gần mười năm, Công Tôn Bộ đã nổi danh từ ba trăm năm trước rồi, nàng ta thật sự không nên nghe nói qua ôngấy.

“Chưa từng nghe qua nhưng lại xem qua.” Hoàng Huyên đàng hoàng nói: “Trên tấm vải Trầm Hạ giao cho ta có viết lạc khoản* Công Tôn Sổ đây này.”

lạc khoản* (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)

Công Tôn Triển còn chưa kịp nói chuyện, bóng tối trong miệng cá voi đột nhiên sáng rực lên, là Ninh Tiểu Nhàn vừa lấy ra huỳnh quang thảo chiếu sáng, vừa thúc giục: “Miếng vải ở đâu, nhanh chóng lấy ra”Hoàng Huyên thực sự từ trong túi ở thắt lưng tay lấy ra một miếng vải đưa cho Ninh Tiểu Nhàn.

Hô hấp Công Tôn Triển lập tức dồn dập, cũng bất chấp Trường Thiên chỉ trích, bước tới ghé đầu tỉ mỉ quan sát miếng vải. Miếng vải rất hiển nhiên được xé xuống từ trên quần áo, vẫn chưa tới bàn tay, xé miệng rất không chỉnh tề, nhìn ra được chắc chủ nhân dưới tình thế cấp bách dùng sức không đều.


Chữ bên trên chỉ có ngắn ngủn một hàng: “Huyền Vũ khinh người! Ta đau khổ nghiên cứu ngàn năm, hôm nay mới biết cố ẩn sơn hà trận vốn không phải trận pháp, mà là……” Chữ phía sau “Mà là” bị xé đi rồi, mọi người khó có thể đoán ý nghĩa. Chỉ có điều câu tiếp theo viết ngoáy nhưng cũng miễn cưỡng còn có thể xem hiểu.

“….. phù vật màn thiên địa thứ ba là mảnh vỡ pháp khí Huyền Vũ độ kiếp, mà giờ ta đã xông tới màn thiên địa thứ năm, mới biết đây là vùng đất tuyệt sát, không lưu lại cho người phàm một chút đường sống nào…..Phương pháp phá trận duy nhất chính là bắt lấy được mộc tinh. Đáng tiếc trước sau nếm thử sáu lần đều không có kết quả. Vật ấy qua lại tự nhiên, không do con người định đoạt. Cố, cố ẩn sơn hà trận khó giải! Nếu hậu bối Công Tôn ta có được sách vải này, cố gắng nhanh chóng rời trận, lại chớ thử nghiệm nữa. Nhớ lấy, nhớ lấy!” Chữ ký phía dưới rõ ràng chính là Công Tôn Bộ.

Miếng vải màu trắng đã vàng, chữ phía trên mép sách là dùng máu tươi viết, đã cách nhiều năm cũng biến thành màu đen. Chữ viết ngoáy lộn xộn, hiển nhiên khi Công Tôn Bộ viết xuống sách vải này, bản thân đã đang bị nguy hiểm. Trong lúc tuyệt vọng mới khẩn cầu di thư có thể rơi vào trong tayngười ngoài để cảnh bảo hậu nhân chớ thử phá trận.

Cố ẩn sơn hà trận khó giải! Bảy chữ đen sì ép tới trong lòng mọi người nặng trịch. Ninh Tiểu Nhàn thầm hít một hơi hỏi: “Vì sao trong tay Trầm Hạ lại có di thư của Công Tôn Bộ?”

Hoàng Huyên nói: “Trầm Hạ nói là mấy lần trước hắn tiến vào cố ẩn sơn hà trận, trong lúc vô tình chiếm được một chiếc nhẫn sắt màu đen. Sách vải này giấu ở trong nhẫn…..”

“Không sai, không sai, trong tay gia phụ có mang một chiếc nhẫn sắt màu đen.” Công Tôn Triển gật đầu lia lịa: “Cái nhẫn kia không phải nhẫn trữ vật, chỉ có điều được chế tác hết sức tinh xảo, có thể giấu tờ giấy miếng vải ở bên trong nhẫn nhỏ. Khi còn bé ta thường đi lấy trộm tới chơi…..” Nói tới đây, nghĩ đến phụ thân đã sớm không còn trong lòng đột nhiên khổ sở.

Trường Thiên đánh gãy lời hắn nói: “Làm cho nàng nói tiếp.”


“Trầm Hạ nói cho ta biết, do hắn có được di thư tiền bối Công Tôn mới biết được cách giải màn thiên địa thứ ba. Đáng tiếc phía trên không có nhắc tới chuyện màn thứ tư, màn thiên địa thứ năm, cũng không nói rõ cách giải màn thiên địa thứ tư.”

Đồ Tẫn thản nhiên nói: “Công Tôn Bộ không hiểu phương pháp xuất trận màn thiên địa thứ tư, mới có thể sau khi kết thúc thời gian bị truyền vào màn thiên địathứ năm.”

Chiếu theo cách nói như vậy, quả thật Trầm Hạ có thể dựa vào di thư nhắc nhở tự do ra vào màn thiên địa thứ ba. Ninh Tiểu Nhàn khẽ gật đầu đang muốn nói chuyện, trong lòng đột nhiên thấy không đúng: “NếuTrầm Hạ nghiên cứu di ngôn của Công Tôn Bộ thì sớm phải biết trận này khó giải. Tại sao còn muốn cầu xin Trường Thiên mua tức nhưỡng để tiến vào màn thiên địa thứ tư? Hắn rất có nắm chắc có thể toàn thân lui ra ngoài?”

Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tứcđâm rễ ở trong đầu nàng, cảm thấy cái bí ẩn mơ hồ này và Cố ẩn Sơn Hà trận có liên hệ rất lớn, an nguy của nàng và Trường Thiên cũng có liên hệ rất lớn. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, làm sao nàng cũng không nghĩ thấu được. Rõ ràng đã bắt được một đường ánh sáng trong tay nhưng liều mạng cũng không nhìn rõ được, cảm giác này thật sự hết sức khó chịu.

Trường Thiên nhìn nàng nhíu mày suy ngẫm, không khỏi cười một tiếng, ho nhẹ một tiếng nói: “Đã qua một khắc của canh giờ thứ mười hai rồi.”

Giọng nói của hắn bình thản, ngữ điệu cũng không có phập phồng, phảng phất như Phật nói hôm nay sau giờ ngọ có mưa, hay thức ăn hôm nay không dễ ăn vậy,chủ đề tùy ý nhưng nghe vào tai mọi người lại giống như một cái sấm sét. Bọn họ mới vừa rồi bận rộn xem di thư của Công Tôn nhưng lại quên mất một chuyện quan trọng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận