Thuật pháp này khiến cho tần suất hô hấp chậm lại, giảm bớt gánh nặng của tim phổi, hiển nhiên sẽ giúp thương thế của hắn ổn định lại, hơn nữa còn chuyển biến tốt đẹp. Đối với kẻ sau khi đã biến thành người phàm mà sinh mệnh lực vẫn cường đại như vậy khiến nàng câm nín xong cũng vui mừng một trận.
Nàng lập tức cho gia vị vào trong ống trúc, sau đó gọi Trường Thiên dậy, cho hắn ăn chút canh thịt. Tay trái hắn bị cố định trước ngực, chỉ có thể hoạt động tay phải nên dứt khoát ngồi đó bắt nàng đút cho ăn.
Ninh Tiểu Nhàn thừa nhận, công việc này cần sức chịu đựng lớn. Người này cũng coi như nghe lời, thức ăn tới liền hé miệng, chỉ là đôi mắt vàng nhìn nàng chằm chằm, từ đầu tới cuối không suy chuyển, trong đó còn bao hàm cảm xúc phức tạp, nàng nhìn không hiểu.
Nàng bị nhìn tới trên mặt nóng rang, tay có chút không yên, không khỏi sẵng giọng nói “Chàng nhìn cái gì?”
Hắn cười cười, rốt cuộc chuyển ánh mắt, nhìn vào trong ống trúc mở miệng hỏi “Đây là cái gì?”
“Chân Khải Ngạc” Nàng nhìn chốc lát nhìn rõ được gắp một miếng cho hắn “Thịt này ăn ngon, cũng không biết sao” thịt Khải Ngạc nấu canh lại có nước trong veo, cũng là việc ngoài dự liệu của nàng.
“Ồ” lông mày hắn nhướng lên, có hai phần kinh ngạc, bất quá từ chối đưa ra ý kiến “Cũng được. Nơi này có đường ra không?”
“Đầu nguồn nước trong đầm có sông ngầm, nếu có thể theo đó đi, có thể ra ngoài, chẳng qua phải đợi chàng bình phục.” Nàng đánh giá vết thương của hắn mấy lần, thở dài nói “Nơi này không phải chỗ nên ở lâu”
Từ thực vật bên đầm nước phán đoán, một màn này chắc là mùa xuân. Nhân gian vào tháng tư chính là thời điểm cây cối phát triển, nhưng cũng là thời điểm tốt cho ruồi nhặng côn trùng sản sinh. Trong đầm có mười mấy con Khải Ngạc chết, trong vòng hai ngày sẽ biến thành bãi nước bẩn. Dĩ nhiên bọn họ cũng không ngây ngốc ở nơi này tới hai ngày, nhưng nghĩ tới trong đầm có nhiều xác như vậy cũng không thoải mái.
Sức ăn của hắn lại không nhỏ, hiển nhiên thân thể có nhu cầu bổ sung dinh dưỡng cấp bách.
Cơm xong, nàng lấy khăn mềm thấm nước từ từ lau mặt cho hắn “Màn thiên địa thứ tư không biết Huyền Vũ lại muốn làm cái gì. Chúng ta trốn ở chỗ này, phải đần độn đợi màn thiên địa thứ năm hay sao?”
Trên mặt truyền tới cảm xúc mềm nhẹ, nàng dùng lực đạo vừa phải, giống như đang xoa bóp. Trường Thiên nhắm mắt hưởng thụ nói “Mấy nghìn năm cũng không có người nào có thể từ Cố Ẩn Sơn Hà trận đi ra, ít nhất nói rõ độ khó của màn thiên địa thứ năm, cho nên mới ngăn trở cước bộ của mọi người, lưu lại tiếp chỉ sợ rằng có tử không có sinh. Cho nên, chúng ta ở một màn này cần đi ra”
Nàng nhìn hắn chằm chằm “Làm sao ra ngoài? Càn Thanh thánh điện nỗ lực gần nghìn năm cũng không tìm ra phù vật của màn thiên địa thứ tư, chúng ta lần đầu đi vào đã có vận may đó?” nhìn qua còn tưởng rằng hắn nắm rõ cố ẩn Sơn Hà Trận trong lòng bàn tay, người nào tin rằng hắn mới vào lần đầu tiên?
Đây là do sốt cao cháy hỏng đầu óc rồi? Nàng vuốt trán hắn, không nó nóng nha. Nhờ đã ăn qua, trên mặt hắn rốt cuộc có chút huyết sắc, thân thể cũng ấm lên, khiến nàng vui mừng không dứt.
Hắn thuận thế bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nắm “Nha đầu ngốc, ta không phải đã nói với nàng, vận may là thứ phù phiếm, sao có thể tin?”
Nàng trừng mắt nhìn “Tốt thôi, như chàng nói, vậy phù vật của màn thiên địa thứ tư là cái gì?”
“Không biết.”
“......”
Nàng thở dài, lo lắng nói “Vậy là hồ ngôn loạn ngữ, do ta điều trị đầu không tốt sao?’
“Nàng là viên trưởng Tiên Thực viên, y thuật tất nhiên tốt, sao có thể không ổn?” Hắn khen một câu, lại đem tay nhỏ của nàng hôn lên “Nàng đừng lo lắng, ta tự nhiên sẽ có biện pháp thoát khỏi cảnh này, chẳng qua là cần chút thời gian” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tối, màn đêm buông xuống, trên trời lốm đốm vì sao.
Hắn híp mắt lại “Đã là giờ Tuất. Chúng ta tiến vào màn thiên địa thứ tư được bao lâu rồi?”
Nàng suy nghĩ một chút “Khoảng hai canh giờ? Khi chúng ta rơi xuống, mặt trời ngả về tây, ánh sáng mờ đi, khoảng giờ Thân”
Nói như vậy, thời gian trôi qua không nhanh. Mới qua nguy hiểm kích thích, làm cho nàng cảm giác như đã một năm.
“Mới qua hai canh giờ?” Trường Thiên như nhớ tới gì đó, khóe miệng nhếch lên “Cũng không vội, qua hai tới ba canh giờ nữa có lẽ sẽ tới thời cơ”
Người này cái gì cũng tốt, chỉ là thích trêu trọc cảm xúc người khác, điểm này thực sự đáng ghét. Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt “Nói rõ ràng, chúng ta rốt cuộc làm thế nào rời đi?”
Hắn trầm ngâm nói “Xuất trận cần tìm Mộc tinh, cái này nàng đã biết”
“Đúng, sau đó?”
“Trong sách Công Tôn Bộ ghi lại hai đầu mối trọng yếu, một là diện mạo Cố Ẩn Sơn Hà Trận, một cái khác là mấu chốt phá trận: Mộc tinh. Nhưng cũng chỉ là tiên đoán của hắn, không biết sau khi có được Mộc tinh thì sẽ như thế nào”
“Vậy theo chàng nói, chúng ta cần tìm Mộc tinh?” Phân tích trước mắt, đầu óc hắn dường như rất tỉnh táo “So với phù vật xuất trận thì còn không đáng tin bằng. Phù vật ít nhất đại khái còn có hướng thoát ra, nhưng muốn tìm thấy Mộc tinh thì cần dựa vào vận may”
Trường Thiên cười, điểm nhẹ trên mũi nàng “Không, ý ta là Mộc tinh cùng phù vật, chúng ta đều lấy”
Nàng tức giận nói “Làm sao lấy? Tức Nhưỡng đã bị Trầm Hạ cướp đi, cho dù gặp Mộc tinh cũng thúc thủ vô sách” Trầm Hạ đánh Trường Thiên bị thương, thuận tiện lấy đi Tức Nhưỡng từ trên người hắn.
“Đợi” Trường Thiên nhắm mắt, từ từ nói “Có đôi khi ôm cây đợi thỏ cũng là một loại biện pháp. Chờ đợi tự nhiên sẽ có cơ hội xoay chuyển”
Cứ nhẫn nhịn chờ đợi không làm cái gì? Nàng hồ nghi nhìn hắn.
Trường Thiên như biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt lại cười khổ nói “Trừ chờ đợi, hiện tại chúng ta còn có thể làm gì?”
Nàng nhất thời cứng họng. Đúng vậy nha, hắn bị trọng thương, ngay cả đứng lên cùng khó khăn, trừ chờ đợi, họ có thể làm cái gì? Aiz, nàng còn tưởng hắn có biện pháp tốt gì, hóa ra cũng phải hành động bất đắc dĩ.
Nghĩ tới Trầm Hạ, sắc mặt nàng trong nháy mắt trầm xuống “Nếu có thể ra khỏi cố ẩn Sơn Hà Trận, nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt” Trầm Hạ cướp đi Tức Nhưỡng, tất nhiên là muốn đi tới màn thiên địa thứ tư. Người này chung quy có chỗ quái dị, nàng cảm giác thấy còn có thể gặp lại hắn, cho nên hừ một tiếng nói “Đến hiện tại trận pháp vẫn chưa bị phá, chúng ta vẫn ở nơi này, có thể thấy hắn lấy được Tức Nhưỡng cũng vô ích, không có bắt được Mộc tinh”
Lúc này nàng tình nguyện để Trầm Hạ bắt được Mộc tinh, phá giải cố ẩn Sơn Hà Trận, nếu không nàng cùng Trường Thiên không biết phải ngây ngốc ở đây bao lâu.
Giọng nói của Trường Thiên có hai phần khàn khàn nói “Hắn có thể bắt được mới là lạ”
Ninh Tiểu Nhàn giật mình “Có ý gì?” ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt hắn mở ra, hốc mắt có chút đỏ, nồng đậm thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là vẫn bệnh nặng, nói một lúc đã mệt, nhưng vẫn cố chống đỡ “Hắn sẽ truy đuổi Mộc tinh, cho nên hắn tìm Mộc tinh, chúng ta tìm hắn. Phù vật xuất trận có lẽ trên người hắn có”
Nàng nghe tới đây trong lòng giật mình, nhất thời cũng hiểu ý của hắn.