Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Khỉ La phu nhân làm sao mà cam lòng để thịt mỡ sắp đến bên miệng rồi bay mất, tranh thủ thời gian mở miệng nói: “A, chậm đã, hai người này là người ta muốn!”

Yêu Vệ đầu lĩnh xoay người lại, thi lễ với nàng một cái, trầm giọng nói: “Xin cho ta nói thẳng, người mà ngài muốn có hiềm nghi nặng nhất. Chuyện đại tổng quản trúng độc, chúng ta tất nhiên phải nghiêm tra để trừng phạt, mấy người này đều phải dẫn đi thẩm tra.”

Tuy hắn cũng hành lễ, nhưng trong lời nói lại không có chút khách khí nào. Những Yêu Vệ này không giống với tổng quản dê yêu, chỉ phụ trách an nguy trong khu vực của lãnh chúa Tất Phương. Khỉ La phu nhân đụng nhầm cây đinh, trong nội tâm tức giận, quay đầu nhìn tổng quản dê yêu. Ánh mắt của lão đầu tử này quét qua quét lại, chính là không nhìn nàng, hiển nhiên là không có ý định đưa người cho nàng.

Nhưng mà đứng trên địa bàn của người khác thì sẽ thành người yếu thế, vốn đã có chút thất lễ, hiện tại lại muốn phạm nhân thì sẽ khiến mặt mũi của Tất Phương và Huyền Vũ lúng túng.Nhưng ánh mắt của nàng lại chuyển hai vòng trên người Trường Thiên, cuối cùng lại không nỡ, vì vậy đứng lên, bước một bước đong đưa ba lần đi qua chỗ hắn, đưa bàn tay mềm mại dán lên ngực hắn nói: “Nếu như ngươi quy phục ta, thì ta sẽ đi tìm Tất Phương, miễn đi hình thẩm cho hai ngươi.” Nàng cười khẽ một tiếng, “Tội danh độc hại tổng quản không nhẹ đâu, các ngươi mà bị dẫn đi, không chết cũng bị lột một lớp da!”

Tay nàng vừa mới chạm đến y phục của Trường Thiên thì hắn đã lui về sau hai bước, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ chán ghét.

Tuy chưa từng lên tiếng, nhưng ai cũng nhìn ra ý cự tuyệt của hắn. Khỉ La phu nhân ngẩn ngơ, cảm thấy khó có thể tin, trên đời này lại có nam nhân thà rằng đi chịu phạt trong chốn lao ngục cũng không muốn cùng một vưu vật như nàng điên loan đảo phụng sao?

Yêu Vệ phía sau đẩy hắn một phát, áp giải hắn và những phàm nhân khác đi.


Ninh Tiểu Nhàn đi ra bảy, tám bước còn nghe được phía sau có tiếng một Yêu Vương cười vang: “Khỉ La phu nhân, tên tiểu bạch kiểm này không muốn làm nhập mạc chi tân (khách trong màn: ý chỉ tình nhân) của ngươi, vậy để ta đến được không?”

Khỉ La phu nhân phun vào mặt hắn: “Cút, một tên hán tử như lợn rừng nhà ngươi mà muốn lại gần lão nương hả?” Còn quay đầu lại nhìn về hướng Trường Thiên đang rời đi, trong mắt có hào quang chớp động.

Đúng vào lúc này, có người hầu vận khởi thần thông, quát to một tiếng: “Bắt đầu làm lễ!”

Đám yêu quái đều yên tĩnh, sau đó đứng lên, thong thả bước ra khỏi điện,

***

Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên đi theo đám người về phía trước, nhanh chóng rời đi yến thính, đi trên một con đường lớn trở về chỗ trang viên, xem ra vị trí của lao ngục ở khá xa.


Lúc này trong đám phàm nhân có người cả kinh kêu lên: “Bầu trời, mau nhìn lên trời!”

Nàng đang có tâm sự nặng nề cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, lần này lại nhìn đến ngây người. Chỉ thấy giữa không trung không biết từ lúc nào đã có một hồng kiều (cầu vồng) mắc nối nam bắc, một đầu gắn với trang viên, đầu kia thì ẩn trong đám mây, không thể nhìn đến được.

Đạo nghê hồng này to lớn hơn cầu vồng bình thường hay được nhìn thấy sau mưa không biết bao nhiêu lần, chỉ có một chỗ không giống chính là, nó có màu đen nhánh, bay ngang giữa không trung giống như là một vật còn sống, thoạt nhìn thật quỷ dị.

Đại hôn của Huyền Vũ, thịnh cảnh ngàn năm khó gặp như vậy, ngay cả Yêu Vệ đang áp giải phàm nhân cũng nhịn không được mà dừng bước chân, ngửa đầu quan sát.

Thị lực tốt thì sẽ thấy được trên hồng kiều có một điểm đen nho nhỏ đang nhanh chóng lớn dần. Qua thêm hai mươi nhịp thở, ngay cả phàm nhân cũng có thể thấy rõ ràng. Hóa ra vật đang di động trên hồng kiều chính là một chiếc xe ngựa bằng đồng đen, do mười sáu đầu quái vật kéo đi, bay nhanh mà đến.

Mười sáu đầu quái vật này toàn thân đen kịt, trên đầu có sừng dài uốn lượn, thân thể hình người có tứ chi, sau lưng có cánh dơi rất dài, dưới hàm có chòm râu dê, ngạch trước mũi lồi ra, trong miệng toàn là răng sắc nhọn lởm chởm, vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiện. Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn thấy mấy quái vật này thì trong đầu đã nhớ đến Tượng Quỷ ở phương Tây trên địa cầu. Nàng nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong hôn điển của Huyền Vũ tại sao lại dùng loại quái vật xấu xí như vậy để kéo xe chứ? Lúc này Trường Thiên cúi người nói ở bên tai nàng: “Nàng nhìn xe ngựa bằng đồng đen kia đi, trên thân xe có vẽ hơn trăm ngàn loại ác niệm có thể hiện hóa, thậm chí còn có hình tượng của Man nhân chớp động nữa.”


Nhãn lực của hắn tốt hơn Ninh Tiểu Nhàn rất nhiều, cho nên sau khi nghe hắn nói thì nàng phải chờ thêm người mấy tức nữa mới có thể thấy được hình vẽ ở trên bốn mặt của xe ngựa đồng đen, quả nhiên có những hình điêu khắc lồi ra ngoài, bên trên chỗ khắc đều là hình vẽ chiến tranh, tật khổ cùng vô vàn các tràng cảnh như là địa ngục, nhìn xem thì đã thấy đầy ác ý. Hơn nữa những đồ án điêu khắc này đều đã được huyễn thuật gia cố qua, các loại tràng cảnh bên trong không chỉ trông rất sống động, ngay cả nhân vật đều di động, nếu không phải là ở quá xa thì quả thực là đang được xem hình ảnh đã xử lý đặc hiệu.

Một chiếc xe ngựa đồng đen như vậy, quanh thân còn tỏa ra hắc khí um tùm, nhìn qua chính là điềm xấu, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hỏi: “Đó là xe hoa sao? Sao ta cảm thấy nó như là xe chở tù nhân vậy?”

Trường Thiên cười khẽ nói: “Đúng rồi, nó chính là xe chở tù nhân đấy.”

Nàng không biết ý nghĩa của nó, Trường Thiên đang định giải thích thì trên không trung đột nhiên truyền đến một âm thanh “rét” to rõ, tiếp đó, một bóng dáng hỏa hồng bay ra khỏi cây ngô đồng.

Hai cây ngô đồng mà nàng nhìn thấy ở trong sơn cốc nhỏ thế nhưng cao đến tận trời, nàng từng ngửa đầu lên nhìn, kết quả phát hiện hai cây này đều chui thẳng vào trong mây, không thấy được đỉnh. Hóa ra bên trên đó còn có một sinh vật như vậy.

Đạo hồng ảnh này có tốc độ cực nhanh, nó đang lao thẳng đến bỗng dưng dừng lại giữa không trung, lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới nhìn ra đây là một con chim khổng lồ cao ít nhất là bốn mươi trượng (130m), quanh thân là hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, nhưng là không giống như nàng dự kiến, loại hỏa diễm này gần như có màu trắng, khi bốc cháy lại lặng yên không một tiếng động.Chẳng qua là bọn họ đứng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn đánh tới, ngay cả đầu tóc đều muốn nướng cháy, có thể thấy được nhiệt độ cao của nó. Lại nhìn kỹ, thân thể của đầu hỏa điểu bị liệt diễm bao trùm này thật ra có những đường vân mờ màu đỏ, nhưng là chiếc mỏ dài nhọn lại có màu trắng, đôi cánh chim mở ra, cơ hồ muốn che cả bầu trời, thiêu hủy cả bầu trời!

Đại điểu thật thần tuấn. Nếu một ngày nào đó Thất Tử có thể uy phong như vậy thì tốt rồi.


Nàng lẩm bẩm nói: “Đó là Tất Phương.” Đây chính là Hỏa Điểu Tất Phương đại danh đỉnh đỉnh đã biến mất ở Nam Chiêm Bộ Châu, là nhân vật từng trải qua cả chiều dài Yêu sử (lịch sử của yêu quái)!

Nhưng ngay sau đó đã cảm thấy ý niệm thứ hai không phù hợp: sinh vật mạnh mẽ như vậy, Man tộc làm sao mà đả bại nó chứ? Man tộc lúc này, cường đại đến mức nào?

Hỏa Điểu xoay một vòng trên hồng kiều, sau đó mỏ nhọn há ra, lập tức có một cột sáng màu trắng bạc phun ra, bắn về phía hồng kiều. Phàm là chỗ bị cột sáng bạc này chạm phải thì hắc quang lập tức hóa khí lộ ra màu sắc vốn có bên dưới. Tốc độ phi hành của nó nhanh ngoài sức tưởng tượng, chỉ mới qua mấy hơi thở mà đã khiến cho cả tòa hồng kiều bốc cháy hừng hực.

Chiếc xe ngựa đồng đen phía trước thoáng cái đã chạy nhanh thêm chút.

Tất Phương không chút hoang mang mà bay lên phía trên nó, lại kêu thêm một tiếng “rét”, sau đó lại há miệng, phun ra một quả cầu ánh sáng màu đỏ.

Quanh thân hỏa cầu lớn này rung động tích tác, vừa lộ ra thì mọi người đều cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, cả phiến thiên không đều như bị nhuốm màu đỏ tươi, có thể thấy được thứ vừa được phun ra có uy lực kinh người.

Sau đó, hỏa cầu này bay thẳng đến chỗ xe ngựa đồng đen, đánh lên trên thùng xe!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận