HOMEMỤC LỤCĐOẢN VĂNNỘI QUYTHÀNH VIÊNĐỘC GIẢ MỚIHƯỚNG DẪN EDITEBOOKS
HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q08- Chương 959+960
0
By Tiểu Tuyềnon August 22, 2019Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Chương 959: Vào ngục
Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
“…” Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Người ngồi trong xe này không phải Huyền Vũ sao? Chẳng lẽ Tất Phương không muốn cưới vợ mà là muốn mượn hôn lễ giết người phát tiết phẫn nộ hả? Lúc bình thường hành vi của Huyền Vũ phải bá đạo thế nào mới có thể khiến người khác hận như vậy, có thể kích được tân lang chọn ngày đại hôn để mưu hại nàng chứ?
Nàng vô cùng khiếp sợ, lôi kéo góc tay áo của Trường Thiên, “Chuyện này, chuyện này” Cà lăm một hồi lâu cũng không thể nói thành lời. Trường Thiên buồn cười xoa bóp khuôn mặt nàng rồi nói: “Nàng xem tiếp đi là biết.”
Quả nhiên sau khi thùng xe nổ tung thì bị đốt cháy hừng hực, Tất Phương lao đến, hai móng vuốt nắm chặt, chiếc xe ngựa đồng đen này giống như giấy vụn bị nó xé thành hai nửa, đón lấy một bóng dáng màu đỏ đi ra từ trong đó.
Xem bộ dáng của Tất Phương thì đã có chuẩn bị sẵn, bóng dáng này vừa xuất hiện thì nó lập tức hạ xuống, lăng không đón nàng lên lưng mình.
Ninh Tiểu Nhàn vẫn rất ấn tượng với bóng dáng linh lung xinh đẹp này, tuy giờ phút này nàng dùng tay áo che mặt, nhưng liếc nhìn vẫn có thể nhận ra, nữ tử nghê thường mặc y phục đỏ tươi có vân ánh kim này chính là Huyền Vũ!
Tất Phương chở nàng, xoay chín vòng trên bầu trời rồi mới bay xuống khỏi hồng kiều.
Lúc này hồng kiều đã thay đổi màu sắc, đổi lại thành bảy màu như cũ. Trong thiên địa bắt đầu vang lên từng trận tiên nhạc, không biết từ đâu truyền đến. Tiếng nhạc kia tuyệt vời đến mức có thể so sánh với âm thanh của trấn cung chi bảo của Nhạc Âm Cung – Phong Minh Cầm mà Ninh Tiểu Nhàn đã được nghe ở đại điển của Quảng Thành Cung. Cùng lúc đó, trong không khí cũng có ám hương di động, từng cơn mưa hoa bay xuống, màu tím, màu hồng, màu trắng, màu xanh, tuôn rơi lộn xộn như tuyết trắng.
Tất Phương hạ cánh xuống mặt đất, đợi sau khi Huyền Vũ xuống thì mới biến thành hình người.
Ngoại trừ Mịch La, đây là nam nhân thứ hai nàng từng thấy có thể mặc y phục màu đỏ đẹp đến như vậy. Chỗ không giống chính là, Mịch La là yêu nghiệt nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc, mà nam nhân trước mắt này tuy cũng cực kỳ tuấn mỹ, nhưng mặt mày lạnh thấu xương, khí vũ hiên ngang, chính là một đại trượng phu đường đường chính chính. Ninh Tiểu Nhàn nhìn Trường Thiên, rồi nhìn qua nam tử kia, chỉ cảm thấy hoa quang của cả phiến thiên địa này đều chiếu rọi trên thân hai người này, khiến cho xuân sắc khắp núi đều ảm đạm thất sắc.
Kỳ quái chính là, nàng cảm thấy, cảm thấy diện mạo của Tất Phương có chút quen mắt, giống như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Chúng yêu tiến lên, vây quanh hai nhân vật mới này rồi tiến vào yến thính.
“Hóa ra là một nghi thức.” Ninh Tiểu Nhàn cũng không biết vì sao mình lại nhẹ nhàng thở ra. Tuy nàng và Huyền Vũ không có nửa điểm liên quan trong hiện thực, nhưng là dưới đáy lòng lại vui vẻ khi thấy có một nữ tử phong quang lập gia đình.
Lúc này Trường Thiên mới nói: “Đây là truyền thống trong hôn lễ của Yêu tộc, nhà nam cần phải sắm vai nhân vật anh hùng, cứu được nhà nữ ra từ trong lồng giam, biểu hiện ra thực lực cường đại của hắn, có thể thủ hộ lãnh địa và thê nhi bình an.”
Hôn tục này cũng đủ hiếm thấy, chẳng qua là thế giới này vốn cũng không thiếu chuyện lạ, nàng cũng biết rõ có một số địa phương trên Địa Cầu có hôn tục càng thêm không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có nhiều nơi vào đêm động phòng hoa chúc, trưởng bối sẽ trốn dưới giường của nhân vật chính để chỉ đạo bọn họ viên phòng như thế nào.
Nàng khép miệng lại, trong đầu chợt có một ý niệm lóe lên. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nắm chặt vạt áo của Trường Thiên lo lắng nói: “Đợi chút, không phải là hôn lễ sau này của chúng ta cũng làm như vậy chứ? Đến lúc đó chàng cũng sẽ phun một ngụm như vậy sao?”
Huyền Vũ có bổn sự gì? Một viên hỏa cầu củaTất Phương tất nhiên là không nướng được nàng ấy, vừa rồi lúc bóng dáng ấy rời khỏi xe ngựa thì nàng đã thấy, ngay cả nửa sợi tóc cũng không cháy, còn rất phiêu dật nữa. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn tự nhận bản thân làm không được, huống chi tu vi của Trường Thiên là như thế nào chứ?Đến lúc đó hắn thổi một ngụm Huyền Minh Chân Hỏa, cam đoan có thể nướng nàng đến cả bột phấn của xương cốt cũng không còn sót lại!
Suy nghĩ của nha đầu này đã lan đến nơi nào rồi? Trường Thiên cố nén vui vẻ, nói chuyện đâu ra đấy: “Yên tâm đi, ta cam đoan đến lúc đó sẽ không phun lửa.” Hắn làm sao có thể tổn thương nàng được chứ?
Vậy chính là nói, nàng cũng cần phải trải qua nghi thức như vậy? Nàng tức giận khổ sở nói: “Ta không muốn như vậy!”
Đáng tiếc còn chưa chờ được Trường Thiên trả lời thì Yêu Vệ sau lưng đã rất không kiên nhẫn mà đẩy bọn họ một cái rồi nói: “Xem xong chưa? Đi mau!” Hai người này đang đối thoại bằng ngôn ngữ của nhân loại ở Nam Chiêm Bộ Châu, ở đây không có ai hiểu được.
Bọn họ đi qua một đường hành lang thật dài và sáu bảy tòa cung điện, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh ồn nào náo động ở phương xa nữa, chân của phàm nhân cũng đau xót thì mới bị dẫn vào lao tù. Đây là một tòa kiến trúc tương đối thấp bé, từ trên xuống dưới có tổng cộng sáu tầng, dùng để giam giữ phạm nhân có trình độ khác nhau. Nếu phàm nhân phạm sai lầm thì bình thường đều là tự xử quyết, ngay cả tư cách bị nhốt vào tầng thứ nhất cũng không có.
Chẳng qua là tình huống hôm nay quá đặc thù, cho nên hai tên trông coi của nhà giam tầng thứ nhất vốn cũng buồn ngủ, thấy Yêu Vệ áp giải một đám phàm nhân tới, cũng chỉ nhún nhún vai, tùy ý mở ra một gian nhà lao, cho tất cả mọi người vào.
Nơi như thế này cũng không phải là nơi để đãi khách, cho nên hoàn cảnh chỉ có thể dùng hai chữ dơ bẩn để hình dung, quanh năm không thấy ánh mặt trời, trên vách tường đều là nấm mốc, ngay cả cỏ tranh trên mặt đất cũng mục nát, trong góc ném một thùng gỗ để có chỗ tiểu tiện, mùi tanh tưởi khắp nơi. Khứu giác linh mẫn như nàng vừa tiến vào thiếu chút nữa đã bất tỉnh, cũng may là kịp thời dừng hô hấp lại.
Trên mặt đất thường xuyên có chút sinh vật cổ quái qua lại, phát ra những âm thanh ma sát.
Nàng cũng chưởng quản Thần Ma Ngục, nhưng trong đó đều giam giữ yêu quái hoặc tu sĩ có đạo hạnh, pháp khí thần kỳ này còn có công năng tự làm sạch, bình thường tấ nhiên là sạch sẽ không bụi bẩn. Hôm nay tiến vào đây, mới biết được đại lao chân chính có bộ dạng gì.
Trong nhà giam này còn có rận bọ chó chuyên hút máu người, chẳng qua thứ này trong chốc lát cũng không thể bám lên người.
Phòng giam nhỏ hẹp, cũng chỉ khoảng bốn mét vuông, lại phải chứa đến tám, chín người, thật là chỗ để ngồi xuống cũng không có.
Trường Thiên di chuyển nửa người, bảo vệ nàng ở sau lưng, không cho những nam tử khác chạm đến nàng. Thân hình hắn cao lớn, khí tràng cũng cường đại, chỉ cần trừng một cái thì cũng khiến người khác cảm thấy bị đông lạnh, cho nên trong lòng các phàm nhân đều cóchút sợ, tận lực cách xa hai người họ một chút.
Khác với những phàm nhân đang sầu mi khổ kiếm, Ninh Tiểu Nhàn biết rõ sau khi tiến vào đây thì đám yêu quái bên ngoài hơn phân nửa là sẽ không để ý đến chính mình trước khi đại hôn của Huyền Vũ chấm dứt, vì vậy trầm tĩnh lại, cầm thấy y phục của Trường Thiên rồi hít hà, chán ghét nói: “Mùi vị son phấn thật là nồng!”Vừa rồi con nhện cái kia còn đưa móng vuốt lên ngực hắn, cuối thì nàng ta đã bôi bao nhiêu son phấn trên người, ngay cả mùi hôi tanh trong đại lao cũng không át được?
Trường Thiên thấy mũi đẹp của nàng hơi nhăn lại, ngửi tới ngửi lui trên y phục của hắn, như là một con chó săn nhỏ, không khỏi buồn cười nói: “Đừng phá phách. Vẫn là nên nghĩ xem sau khi ra khỏi đại lao thì phải làm sao để tìm được phù vật đi.”
Đây mới là nhiệm vụ lửa xém lông mày. Vấn đề là tuy bên ngoài có yêu quái tụ tập, nhưng có mấy người biết rõ tín vật định tình của Huyền Vũ và Tất Phương là cái gì, được giấu ở đâu? Lui một bước nói, cho dù người ta biết rõ thì sẽ chịu nói cho bọn họ sao?
Không có đầu mối. Hơn nữa với tình trạng bây giờ, nàng và Trường Thiên đều phát hiện, đệ tứ mạc thiên địa khoan dung và buông lỏng hơn những mạc thiên địa khác rất nhiều. Tu tiên giả tiến vào đây nếu không đi đến trong cung điện của Tất Phương chịu chết thì có thể ẩn nấp chung quanh núi rừng, như vậy là có thể hữu kinh vô hiểm mà trôi qua được mạc thiên địa này.