Edit: Hong Van
Beta Tiểu Tuyền
“Tùy tùy tiện tiện chiếu một cái là có thể tìm ra điểm yếu mà người khác trăm phương ngàn kế muốn giấu đi, khiến cho trăm ngàn năm tu hành của người ta đều chảy đổ sông đổ biển, một món pháp khí không thuận theo quy luật tự nhiên như vậy, vốn là điều mà Thiên Đạo không cho phép, người sử dụng nó tất nhiên sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt. Theo như ta nghĩ, đó chính là vận mệnh của họ sẽ lần lượt bị cải biến, chủ nhân của tấm kính này đều sẽ đi về hướng kết cục bi thảm. Hẳn là sau mỗi lần Huyền Vũ sử dụng Hắc Yểm Kính, đều đã phát hiện sợi dây vận mệnh của mình bị cường hành khẽ động, cho nên vật này đối với nàng mà nói đại khái chính là giống như gân gà, vứt đi thì đáng tiếc, cho nên mới đem gác xó.”
“Nói cách khác, thứ đồ chơi này là vật đại hung!”Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, cũng không quá quan tâm. Tấm kính này đã sớm biến mất trong lịch sử rồi, cũng không được truyền lưu đến đời sau, “Đi thôi, dù sao chuyện này có đến chín phần là do Trầm Hạ làm, theo suy đoán của chúng ta, chờ hắn đưa tới cửa tới là được rồi, không nên để tấm kính này chỉ ra và xác nhận.” Nàng chuyển hướng về phía tổng quảndê yêu, “Đi, dẫn chúng ta đi lấy Tiên Văn Cẩm Đoạn, rồi chúng ta đi ra ngoài.”
Bọn họ không đi được bao nhiêu bước thì dừng lại, bởi vì … tấm kính này đột nhiên nói: “Các ngươi không muốn tìm được Trầm Hạ sao?”
Ninh Tiểu Nhàn đứng lại rồi quay người hỏi: “Làm sao mà tìm được?”
Lúc này tấm kính kia rất dứt khoát nói: “Hắn nói, các ngươi có thể có khả năng sẽ lẻn vào khố phòng lấy trộm Phí Diễm Mãng Châu, nhưng hắn đã cầm đi trước một bước, cho nên nếu như các ngươi muốn tìm được hắn thì xin hãy mở cái hòm đựng Hắc Yểm Kính ra, trong này có một quang cầu màu vàng. Các ngươi phá nát nó thì Trầm Hạ sẽ xuất hiện trong mười nhịp thở”
Quả nhiên là Trầm Hạ trộm Mãng Châu! Nàng nhất thời chán nản: “Vì sao ngươi không nói sớm?”
Tấm kính kia nói: “Hắn bảo ta kéo dài chút thời gian nữa.”
“Hắn tiến vào lúc nào?”
“Sáu canh giờ trước.”
Sáu canh giờ? Hóa ra Trầm Hạ vừa tiến vào đệ tứ mạc thiên địa đã đến lấy Mãng Châu rồi, hiển nhiên là hắn sợ hai người họ xuất trận. Có thể thấy được hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm, không thể phân thân để tìm kiếm hai người bọn họ, cho nên mới lấy Mãng Châu trước thời gian. Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói: “Mộc Chi Tinh!”
Cho dù Trầm Hạ có thần thông quảng đại đi nữa, thì cũng trăm triệu không ngờ được tình hình đặc biệt lúc bọn họ tiến vào màn thứ tư, chính là từ giữa không trung rơi vào đầm cá sấu, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, chuyện này đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian. Hắn đại khái cho là hai người sẽ nhanh chóng mò đến nhà kho, cho nên mới dặn dò Hắc Yểm Kính kéo dài chút thời gian. Mà hắn vẫn luôn không xuất hiện, hẳn là vì đuổi theo truy bắt Mộc Chi Tinh. Hắn quả nhiên biết được hành tung của vật nhỏ này!
Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Ngươi có biết hắn lấy Mãng Châu như thế nào không?”Ngay cả kết giới của Huyền Vũ cũng không cần phá vỡ, người này có thể cách không thủ vật sao? Không nên nói đùa có được không, cho dù là ai cũng không thể lấy đồ vật ra khicách một tầngcấm chế củaHuyền Vũ được.
Kết quả Hắc Yểm Kính dương dương đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, đối với việc vận dụng lực lượng, có ai có thể thoát khỏi đôi mắt của ta chứ? Hắn ngầm thôn tính kết giới của Huyền Vũ. Vô luận là lấy Mãng Châu hay là mở cái hộp chứa bản thể của Hắc Yểm Kính ra, đều dùng thủ pháp giống nhau.”
Lời này vừa nói ra, tổng quản dê yêu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên nói: “Điều này sao có thể chứ? Đương thời có ai có thể vô thanh vô tức mà ngầm thôn tính kết giới của Huyền Vũ đại nhân được?!”
Hắc Yểm Kính lặng lẽ nói: “Làm sao mà không thể, vậy ngươi nói, kết giới của Huyền Vũ đi đâu rồi?” Quả nhiên tổng quản dê yêu giống như bị người đánh một quyền, lập tức ngậm chặt miệng lại.
Phù vật xuất trận đã bị TrầmHạ nắm giữ trong tay, bọn họ cuối cùng vẫn không thấy được. Ninh Tiểu Nhàn thấp giọng nói: “Lại là bẫy rập sao?”
Trường Thiên khẽ cười nói: “Ngại gì không thử một lần chứ?” Hỏi thăm vị trí của Hắc Yểm Kính, sau đó đi tới, quả nhiên thấy ở trong một góc không bắt mắt nhất có một cái hộp đá tròn căng nằm ở đó. Nếu không có Hắc Yểm Kính đặc biệt chỉ rõ, cho dù là ai cũng sẽ cho rằng đây chỉ là cái ghế đá mà thôi.
Hắn tự tay nhấc lên, nắp hộp đá quả nhiên lên tiếng, mọi người cũng thấy nhưng không thể trách nữa, lại đến gần nhìn vào trong đó, dưới đáy hộp quả nhiên có một món đồ khác biệt:
Một mặt gương đồng tầm thường, còn có một quả cầu tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Mặt gương đồng còn có thể gọi là sáng chói, nhưng cái khung của nó lại toàn là đồng màu xanh, đây chính là bản thể của Hắc Yểm Kính. Trường Thiên nhìn nhìn, giống như là có chút do dự, Hắc Yểm Kính đột nhiên không có hảo ý nói: “Í, ta phát hiện nhược điểm của ngài đó!” Kế tiếp Ninh Tiểu Nhàn và tổng quản dê yêu cũng không nghe được gì nữa, hiển nhiên là tấm kính này nói chuyện riêng với Trường Thiên. Chưa được bao lâu thì Trường Thiên mặt không đổi sắc, thu gương đồng vào trong ngực.
Đây tức là muốn dẫn nó rời đi, Hắc Yểm Kính vui mừng đến hoan hô một tiếng, khiến đầu óc của những người nghe phải chấn đến ong ong, lúc này mới lấy lòng chủ nhân nói: “Ngài thật là có ánh mắt, ngày sau có ta làm bạn, nhất định có thể thành tựu vô thượng đại đạo!”Ninh Tiểu Nhàn lại nhìn Trường Thiên một cái, cảm thấy vô cùng quái dị. Hắn không thích bị người uy hiếp, tấm kính này đã nói cái gì mà lạ có thể làm cho hắn thỏa hiệp chứ?
Nhược điểm Trường Thiên rất nghiêm trọng sao? Nhưng mà chuyện quan trọng bí mật như vậy, ngay cả nàng cũng không tiện hỏi đến.
Kế tiếp, hai người đối mặt với quả cầu vàng kia. Ninh Tiểu Nhàn không quan tâm nói: “Đều bị hắn nắm mũi dẫn đi, thật phiền muộn!”
Trường Thiên lẳng lặng nói: “Nếu cuối cùng có thể gặp nhau, vậy thì xem xem thẻ đánh bạc trong tay ai lớn hơn.” Trên tay hơi dùng sức, bóp vỡ quả cầu.
Ninh Tiểu Nhàn ngừng hô hấp.
Nơi này là tầng thứ hai bảo khố của Tất Phương, đã thâm nhập dưới lòng đất, hơn nữa bên ngoài còn có Dung Hỏa Ác Khuyển thủ vệ, trừ phi Trầm Hạ chưa từng rời đi, nếu không làm sao có thể xuất hiện ở trong này trong vòng mười nhịp thở chứ? Nhưng nếu như hắn chưa từng rời đi, thì quả cầu vàng dưới đáy hộp này dùng để làm gì chứ?
Mười, chín, tám, bảy...... Nàng yên lặng đếm ngược ở trong lòng.
Ba, hai, một!
Cơ hồ là khi nàng mặc niệm ra vài chữ cuối cùng, ở bóng đen phía sau cách hơn hai mươi bước bỗng nhiên có vật chớp động. Ngay sau đó, một tên nam tử mặc thanh y đi ra, dung mạo của hắn mạnh mẽ hừng hực, tựa hồ ngay cả nhà kho mờ mờ này cũng có thể chiếu sáng được, đáng tiếc con ngươi vốn luôn chứa đựng nụ cười, bây giờ u ám mây đen.
Trên người hắn, có một loại cảm giác áp bách của mưa gió sắp đến.
Người này, quả nhiên chính là Trầm Hạ. Hắn xuất hiện thật sự rất đột ngột, cơ hồ là giống như bịa đặt, tổng quản dê yêu trợn tròn đôi mắt, không hiểu được chuyện giả tưởng như vậy đã phát sinh như thế nào.
Ánh mắt của Trầm Hạ chuyển đến trên người Trường Thiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không hổ là Hám Thiên Thần Quân, cho dù đã biến thành phàm nhân nhưng cũng không thể khinh thường a, các ngươi quả nhiên có thể lẻn vào trong bảo khố này. Nhờ có đệ tam mạc thiên địa giữ lại chút tâm nhãn, không trực tiếp giết chết các ngươi.”
Ninh Tiểu Nhàn mặt không đổi sắc, cũng âm thầm kinh ngạc. Nàng rõ ràng nhớ được từ khi Trầm Hạ xuất hiện ở đệ tam mạc thiên địa đến nay, chưa có một ai ở trước mặt kẻ này gọi qua tôn hiệu của Trường Thiên, làm sao hắn lại biết được? Nghe thấy Trường Thiên thản nhiên nói: “Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh kia. Xem ra ngươi xuất sư bất lợi a.”
Trầm Hạ hừ một tiếng, móc Tức Nhưỡng ra từ trong lòng ngực, ném nó đến dưới chân Trường Thiên rồi nói: “Vật này căn bản không hấp dẫn được Mộc Chi Tinh, lúc ấy ngươi đã dùng thứ đồ khác. Giao vật kia ra đây, ta tha cho các ngươi không chết.”
Hắn đối đãi với Tức Nhưỡng mà người người ở Nam Chiêm Bộ Châu coi là chí bảo, cư nhiên lại là vứt bỏ!