Ninh Tiểu Nhàn khom lưng nhặt Tức Nhưỡng lên, suy nghĩ lại nổ tung rồi: lúc trước bọn họ đã suy đoán sai lầm rồi, Mộc Chi Tinh không có hứng thú với Tức Nhưỡng! Như vậy câu hỏi đã xuất hiện rồi, khi Trường Thiên ở trong Linh Thảo Viên của Huyền Vũ, rốt cuộc đã dùng cái gì đi dụ dỗ Mộc Chi Tinh chứ? Khó trách lúc ấy hắn ngăn nàng lại, muốn đích thân leo lên cây già để tự động thủ. Lòng dạ của người này cũng thật sâu, lại cầm Tức Nhưỡng để ngụy trang, rốt cuộc là muốn gài bẫy ai chứ?
Trường Thiên trên dưới đánh giá mấy lần, cau mày nói: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Lời này một câu hai nghĩa, Ninh Tiểu Nhàn hiểu trọng điểm của hắn không phải đang mắng chửi người, mà là đang hỏi thăm thân phận của đối phương. Người có thể sử dụng xuất thần thông trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, người có thể truy tung ra tung tích của Mộc Chi Tinh, sự tồn tại này giống như BUG rồi, tại sao lại có thể xuất hiện trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận. Sắc mặt Trầm Hạ hơi chậm lại, thẳng người lên nói: “Đưa vật kia cho ta.”
Trường Thiên đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay lập tức có một đoàn sáng xanh mượt trong suốt xuất hiện. Ánh sáng màu xanh như vậytừ từ sáng rỡ ở dưới ánh mặt trời sáng sớm vốn là rất không thu hút, nhưng chỉ có một đoàn nho nhỏ như vậy, thoạt nhìn lại rất xanh tươi ướt át, còn thông thấu hơn màu sắc củabất kỳ một loại phỉ thúy tốt nhất nào, chỉ nhìn một cái là có thể cảm nhận được sinh cơ bừng bừng, là có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát củacỏ cây, phảng phất như đã áp súc sinh cơ của cả rừng rậm vào trong đó.
Nâng vật này trong lòng bàn tay, Trường Thiên chậm rãi nói: “Đây chính là thứ hấp dẫn Mộc Chi Tinh. Nếu ngươi có thể lấy đi, xin cứ tự nhiên.”
Trầm Hạ ngẩn ra, híp mắt nhìn này đoàn ánh sáng xanh này một hồi lâurồi mới nói: “Đây, đây chẳng lẽ chính là Đông Phương Thất Túc Tinh Lực, Ất Mộc sinh trưởng chi lực sao?
“Không sai.”
“Điều này sao có thể!” Trầm Hạ quả quyết nói, “Cố Ẩn Sơn Hà Trận bài xích tất cảngoại lực thần thông, sau khi ngươi đi vào chỉ là một người phàm tục, sao có thể có thể dẫn lực lượng này vào đại trận chứ?”
Người nghe cố tình, Ninh Tiểu Nhàn nhớ đếnnơi phát ra Ất Mộc chi lực trên người Trường Thiên, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lênmột trận, sau đó thì mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng rốt cuộc là nơi nào xảy ra chỗ sai, trong chốc lát cũng không nhớ ra được, chỉ nghe người da mặt dày bên không nhanh không chậm nói: “Đó chính là chuyện của ta.”
Nếu như dụ dỗ Mộc Chi Tinh là bất kỳ một món đồ khác, Trầm Hạ có thể dựavào việc lợi dụng Cố Ẩn Sơn Hà Trận để cướp đoạt, duy chỉ có Ất Mộc chi lực này là không thể!
Không phải là sủng nhi của Đông Phương Tinh Tú, thì tuyệt đốikhông thể mang đi lực lượng màĐông Phương Thất Túc ban cho được.
Hắn thử qua tất cả biện pháp, đềukhông bắt được Mộc Chi Tinh. Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là chỉ có Ất Mộc chi lực trên người Hám Thiên Thần Quân mới có thể có hiệu quả, Mộc Chi Tinh thật ra có cùng nguồn gốc với nó, cũng từng là linh khí ngưng tụtinh hoa cỏ cây vào từng đêm theo lực lượng tinh tú, cuối cùng được thúc đẩy mà sinh ra kỳ vật, vì vậy mới có thể tràn đầy cảm giác thân thiếtvới Ất Mộc chi lực, bản năng của nó cũng cảm giác được Ất Mộc chi lực đối với nó sẽ có hiệu quả thôi phát, lúc đó mới chịu nhích đến gần.
Lúc hắn nghĩ thông suốt thì Ninh Tiểu Nhàn cũng đãsuy nghĩ thấu triệt nhân quả trước sau rồi, thầm nghĩ chẳng biết từ lúc nào Trường Thiên đã hiểu rõ cơ khiếu trong chuyện này, nhưng lại không cho nàng biết. Đang nghĩ ngợi, ánh mắt của Trầm Hạ chuyển đến trên người nàng, đột nhiên lãnh lệ, ngay sau đó ngón tay bắn ra, tức thì có một đạo ánh sáng màu vàng bắn ra!
Tia sáng này chất phác tự nhiên, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, ngay cả ô mang màGià Tì La đã bắn về phía nàng ở trong đệ tam mạc thiên địa cũng khó mà theo kịp bóng lưng của nó. Mặc dù nàng phản ứng nhanh, nhưng tiếc rằng thân thể cũng chỉ là của người phàm, tốc độ không theo kịp suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay vút tới, sắp xuyên thủng quaxương bả vai của nàng.
Đúng vào lúc này, Trường Thiên đưa tay che ở trước mặt nàng, dùng hai ngón tay kẹp lại, đã tiếp được đạoánh sáng vàng này rồi, tiện tay ném trên mặt đất. Món đồ chơi này lập tức động, ở tại chỗ vòng hai vòng, lại muốn đào động tiến vào trong đất, tiếc rằng mặt đất của nơi này đều cứng rắn hơn so với bất kỳ loại nham thạch nào, vật này gấp đến độ loạn chuyển xung quanh, nhưng không được như ý.
Cư nhiên là vật sống. Nàng định thần nhìn lại, hóa ra là một con lạt lạt cô màu vàng đất, lớn lên giống như dế mèn, chẳng qua là chân trước giống như hai cái xẻng lớn, là lợi khí đểđào đất. TrầmHạ từ bên ngoài tiện tay nắm một con côn trùng là có thể coinhư pháp khí để sử dụng, với tốc độ bay vừa rồi của vật này, ít nhất cũngdư dả đểxuyên thủng bả vai của nàng.
Nàng căm tức nhìn Trầm Hạ, biết hắn muốn tổn thương mình để kìm kẹp Trường Thiên. Sắc mặt của Trầm Hạ cũng không dễ nhìn. Khi đệ tam mạc thiên địa sắp kết thúc, hắn mượn sự thuận tiện của thiên thời địa lợi, từ sau lưng đâm Trường Thiên một kiếm, kỳthựccũng không nghĩ tới việc hạ thủ lưu tình, hơn nữa khi tu tiên giả ở trong nước thì giác quan cũng sẽ trở nên yếu kém, nhưng mà đối phương dùng thân thểphàm nhân lại có thể sớm thấy rõ, tránh qua được, tránh né chỗ hiểm. Hắn luôn luôn đắn đo rất chính xácđối với việcra taynặng nhẹcủamình, lường trước Trường Thiên cho dù không chết cũng phải trọng thương, nhưng khi hắn tìm đến, Trường Thiên nhưng lạitinh thần sáng láng, nào có nửa điểm dấu vết từng bị đả thươngchứ?
Cho đến bây giờ, hắn cư nhiên có thể bắt được vật mà mình tiện tay bắn ra, đây là đã vượt quá phạm vi của phàm nhân. Hết lần này tới lần khác vô luận hắn dùng thần niệm xem xét thế nào thìvị Hám Thiên Thần Quân trước mắt này thoạt nhìn cũng chỉ là thân thể phàm thai, chuyện nàykhiếncho hắn càng không nắm chắc.
Trường Thiên nheo lại mắt nói: “Ở trong đại trận, Ất Mộc chi lực của ta càng dùng càng yếu, dùng xong một chút thì ít đi một chút, hơn nữa nếu ngươi còn trì hoãn thêm thời gian thì cũng đừng nghĩ bắt được Mộc Chi Tinh nữa.”
Đây cũng là cảnh cáo hắn đừng… hạ thủvới hai người họ nữa, nếu không tất cả mọi người đều phải lấy giỏ trúc múc nước (ý như là công dã tràng). Trầm Hạ hừ một tiếng nói: “Các ngươi muốn cái gì?”
Trường Thiên nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái nói: “Ta lấy ngươi làm bia đỡ đạn, ngươi trả lại ta một kiếm, hòa nhau, chuyện này không cần so đo nữa. Ta có ba điều kiện, ngươi đều phải thực hiện, ta liền thay ngươi bắt Mộc Chi Tinh, để từ đó thoát khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận.”
Ninh Tiểu Nhànchú ý tới, hắn dùng chính làhai chữ “thoát khỏi”, trong lòng lại có thêmbăn khoăn. Trầm Hạ quen thuộc với Cố Ẩn Sơn Hà Trận như thế, tấtnhiên là tùy thời có thể ra vào, tại sao còn cần Trường Thiên giúp hắn “thoát khỏi”?
Trầm Hạ tức giận đến nở nụcười, gương mặt anh tuấn âm trầm nói: “Điều kiện của ngươi cũng thật không ít.”
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ “xuy” một tiếng nói: “Ngươi cócò kè mặc cả tiếp nữa thì cũng không được cái gì đâu. Ất Mộc chi lực chỉ có Trường Thiên lấy ra được, đây chính là đầu cơ trục lợi. Chúng ta đã ở đệ tứ mạc thiên địa, thì ngươi phải che chở bảo vệ chúng ta chu toàn. Nếu là chúng ta tiến vào đệ ngũ mạc thiên địa, ngươi cũng phải bảo vệ chúng ta chu toàn, nếu không, chúng ta mà xảy rachuyện không hay gì thì ngươi cũng không bắt đượcMộc Chi Tinh, mọi người cùng nhau chơi xong rồi.”
Trường Thiên ỷ vào thân phận của mình, từ trước đến giờ sẽ không nói ngôn ngữ như vậy. Cho nên loại lời nói vô lạinày…, chỉ có nàng thay hắn nói ra. Chẳng qua là hiện tại người này đang âm thầm nắm tay nhỏ của nàng, hiển nhiên hành động này rất hợp ý hắn.
Nhưng Trầm Hạ lại không chú ý vào sự mờ ám của hắn, hít vào một hơi nói: “Nói nghe một chút!”
Trường Thiên nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái: “Điều kiện thứ nhất, Mộc Chi Tinh phải thuộc về chúng ta.”
Trầm Hạ cũng thuận thế nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, nhớ đến lúc ở Linh Thảo Viên nàng từng nói qua mình Độ Kiếp cần phải dùngMộc Chi Tinh, trong lòng cũng biết nàng rất khao khát vật này. Ngược lại tác dụng của Mộc Chi Tinh đối với hắn không lớn, chẳng qua chỉ là mấu chốt phá trận mà thôi. Hắn rủ mắt xuống nói: “Điều kiện thứ hai thì sao?”