Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Thành tựu về trận pháp chi đạo của người này, Trường Thiên cũng không nhìn ở trong mắt, nhưng ngược là tư tưởng kỳ diệu của hắn rất đáng coi trọng, coi như là người tài có thể sử dụng. Trường Thiên hơi nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Được. Ngươi cầm lệnh bài này, tự mình đuổi theo đại quân Ẩn Lưu.” Ném cho hắn một tấm ngọc bài, sau đó nói với Đồ Tận, “Giờ phút này Trầm Hạ và tộc nhân Hi thị đang thu thập đồ đạc, chuẩn bị xong thì sẽ đồng loạt thoát khỏi Vân Mộng Trạch. Ngươi trở về trao đổi chuyện hợp tác với hắn đi, bảo đảm hắn phải đến Quảng Thành Cung trước lúc khai chiến.” Nói xong, xoay người muốn đi mất.

Đồ Tận tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Đại nhân, đại quân Ẩn Lưu cấp bách cần ngài tự mình trấn giữ.” Một chuyến ra cửa này của Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn xảy ra ngoài ý muốn liên tục, trên đường đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian, nếu không phải vậy thì lúc này hẳn là đã ở trong quân. Cái gọi là rắn không đầu thì không làm gì được, binh vô chủ tự loạn, chủ soái lâu ngày không có ở trong quân, ảnh hưởng rất lớn đối với tinh thần. Huống chi đoạn đường này Ẩn Lưu đi tới cũng không thái bình, đã đánh qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ rồi.

Trường Thiên thản nhiên nói: “Ta rất nhanh liền có thể đến đó.” Một sải bước bước ra, thân hình chợt biến mất trước mặt hai người.

#####

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn đi ra từ Vân Mộng Trạch, đã khôi phục thần lực, cũng khôi phục liên lạc với Thần Ma Ngục, cho nên giờ phút này bên tai đầy dẫy tiếng la om sòm của lò luyện đan Cùng Kỳ:

“Nữ chủ nhân, Xích Hổ trong đệ tứ mạc thiên địa thật là do Man Tổ hoá sinh ra sao? Nó giống với chân thân của ta như đúc a!”

“Hai vị đã trải qua nguy hiểm ở bên trong Vân Mộng Trạch, ta không thể lên tiếng, thật muốn lo lắng gần chết!” Ở trong Tiểu thế giới của Huyền Vũ, linh tính của nó bị đoạt đi, có thể mơ hồ cảm giác được chuyện xảy ra ở ngoại giới, nhưng lại bị tước đoạt lực lượng liên lạc cùng chủ nhân. Nói cách khác, bị cấm ngôn gần  mười ngày kia, nhịn chết đại gia rồi!


Nàng cũng không để ý đến nó, con ngươi của Cùng Kỳ đảo một vòng: “Lại nói con nhện cái kia cũng thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dám mơ tưởng đến Thần Quân đại nhân, đáng đời bị chết thê thảm như vậy.”

Ninh Tiểu Nhàn hừ một tiếng.

Rốt cục có phản ứng rồi, Cùng Kỳ nhẹ nhàng ho một chút: “Nữ chủ nhân, nếu không đi theo Ẩn Lưu, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Vấn đề này thật là hỏi khó nàng.

Mới vừa rồi bị chọc giận, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, đi trước ra khỏi Vân Mộng Trạch rồi nghênh ngang rời đi. Hiện tại đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nhưng trong lòng càng thêm vắng vẻ.

Nàng đã có thói quen Trường Thiên làm bạn, căn cơ của nàng ở Ẩn Lưu. Nếu như rời đi hắn, rời đi Ẩn Lưu, nàng còn có chỗ nào có thể đi đây?

Vừa đến giữa trưa, trên bầu trời cao mây trắng tầng tầng lớp lớp, những đám mây hở ra lộ ra hào quang vạn đạo.


Từ khi ra đời đến nay Đại Hoàng mới lần đầu trải qua trời cao phi hành, đầu tiên là bị làm cho sợ đến dính sát vào nàng không dám nhúc nhích, bộ lông trên người đều xù lên. Chẳng qua là đã bay mấy canh giờ như vậy, nó rốt cục cũng từ từ thích ứng được, hiện nay đang dùng cái đầu lớn cọ cọ vào ngực nàng.

Nam chủ nhân không có ở đây, nó có thể yên tâm lớn mật mà làm rồi.

Ninh Tiểu Nhàn bị nó cọ cọ hai cái, lúc này mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn, bên dưới là sông ngòi vạn trượng, Thiên Sơn xanh tươi, mênh mông vô ngần nói không hết.

Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, âm thầm cười một tiếng: ta thật là để tâm vào chuyện vụn vặt. Thiên hạ này to lớn, nơi nào mà không thể đi được? Rời xa hắn, ta cũng có thể tiêu dao trong thiên địa, rất nhiều việc vặt hồng trần đều không cần lo lắng nữa.

Cùng Kỳ thấy sắc mặt nàng buông lỏng, mở lời dò xét: “Nữ chủ nhân, lúc này tuy Thần Quân đại nhân có chỗ không đúng, nhưng hơn phân nửa là có chút nội tình, không bằng ngài nghe ngài ấy giải thích đi......”

Nó còn chưa dứt lời, Ninh Tiểu Nhàn đã ngắt lời nói: “Cùng Kỳ!”


“Có tiểu nhân!” Nó còn kém đứng nghiêm chào nữa thôi.

“Lại muốn bị nấu đi đúc lại sao?”

Ách! “...... Ta, ta chính là nói, Tuy Thần Quân đại nhân có nỗi khổ tâm, nhưng cũng đã lừa gạt ngài! Chuyện này, đáng lý ra nên nhẹ...... Ừ, không nên nhẹ nhàng tha thứ!” Nếu mà Thần Quân đại nhân nghe được lời nói của nó, đoán chừng kết quả của nó cũng không phải đơn giản là nấu lại như vậy đâu, sẽ bị Huyền Minh thần hỏa luyện thành hư vô có phải không? Đúng không đúng không?

Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn khẽ cong lên, nụ cười lại không truyền đến đôi mắt: “Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy ta không nên dễ dàng tha cho hắn sao?”

“A, đúng vậy…. đúng vậy!” Lò luyện đan cảm thấy, cảm thấy giọng nói của mình có chút trống rỗng, sau đó lại nghe thấy nữ chủ nhân nhẹ nhàng nói, “Ngươi nói rất đúng, thật sự là ta không nên dễ dàng tha thứ cho hắn.”

Kết quả đáng sợ như vậy lại là do nó hướng dẫn? Cùng Kỳ khóc không ra nước mắt, nghĩ đến chuyện chờ đến lần luyện đan tiếp theo thì sẽ tự bạo, bằng không đợi Thần Quân đại nhân lấy lại được trái tim của nữ chủ nhân, đoán chừng nó sẽ không thể chết thống khoái như vậy nữa.

Lò luyên đan tâm tình trầm trọng  nhất thời không có cách nào lên tiếng, cho đến thật lâu sau mới trọng chấn cờ trống, cẩn thận đề nghị: “Nữ chủ nhân, chúng ta cũng đã bay thật lâu rồi, ngài nhất định là mệt mỏi. Đằng trước có một thành trì, không bằng đi xuống nghỉ một chút?”

Ninh Tiểu Nhàn ở trên đám mây cũng thấy được thành thị bên dưới. Nó nằm ở hạ du con sông, có địa hình lòng chảo, chung quanh cũng là bình nguyên trống trải.


Hôm nay nàng liên tục gặp biến cố, cho dù thân thể không sao nhưng tinh thần cũng mệt mỏi luống cuống, lập tức không phản đối, chậm rãi hạ xuống. Lần này Cùng Kỳ yên lặng cầu nguyện dưới đáy lòng: “Thần Quân đại nhân, ta cũng chỉ có thể trì hoãn ít thời gian như vậy thôi, ngài nhanh chóng chạy tới đi.”

Từ trước đến giờ Ninh Tiểu Nhàn không thích trực tiếp phủ xuống bên trong thành trì, cho nên vẫn dừng pháp khí ở vùng ngoại thành, đi bộ vào. Vệ binh thủ thành nhìn thấy Đại Hoàng có tướng mạo hung ác, tiến lên muốn ngăn, bị nàng cho một phát ra cương khí đâm ở trên tường thành một cái động sâu không thấy đáy, thế mới biết tiểu cô nương trước mắt vậy mà lại tu đạo thành công, nơi nào còn dám tới trêu chọc? Cung kính đưa mắt nhìn nàng vào thành.

Thành thị này tên là Độ Ninh Thành, diện tích lớn ngoài dự tính. Nàng một mình đi lại ở trên đường phố, quanh thân hối hả, người đi đường nối liền không dứt. Nàng ở trên không trung đã thấy được bốn phương chung quanh thành thị này thông suốt, lại có đường thủy, nói vậy mậu dịch thương mại từ nam chí bắc rất phát đạt, quả nhiên đường phố trong thành này thẳng tắp sạch sẽ, phòng ốc nối tiếp nhau san sát, các cửa hàng bên đường đều có tiểu nhị đang thét to mời khách, nhìn cũng có chút giàu có và đông đúc. Phải biết rằng khu vực nàng đang ở bây giờ đã đến gần Trung Bộ Nam Chiêm Bộ Châu, đã từ từ nhích đến gần khu vực kinh mậu (kinh tế mậu dịch) phát đạt nhất toàn bộ đại lục.

Thời gian nàng dạo chơi ở Vân Mộng Trạch không dài, vốn dĩ với thân phận người phàm cũng trải qua khó khăn, giờ phút này trở lại nhân gian, thật có cảm giác như là đã cách một thế hệ. Không khỏi tinh tế đi dạo trong thành này hơn một canh giờ, lúc này mới tìm một trà lâu hào hoa nhất nghỉ chân.

Trà lâu lúc này, bán cũng không chỉ là trà.

Nàng đi vào, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ra tò mò và sợ hãi đối với Đại Hoàng đi theo sau lưng nàng. Chư Kiền là sinh vật biến mất đã lâu ở Nam Chiêm Bộ Châu, ngay cả người tu tiên được thấy nó cũng đã rất ít, chứ đừng nói là người phàm, hình thể của nó hơn xa hổ báo tầm thường, lại càng thêm nổi bật lên vẻ xinh xắn lanh lợi của nàng.

Dính hào quang của Đại Hoàng, một mình nàng đã chiếm một cái bàn hắc mộc. Tiểu nhị run run đi lên chào hỏi khách quý, Đại Hoàng nghiêng đầu nhìn thấy hắn, cố ý ranh mãnh gầm nhẹ một tiếng, người này bị làm cho sợ đến cơ hồ muốn tè ra quần.

Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ gia hỏa đang tác quái, nói với tiểu nhị: “Đừng sợ, nó không ăn người, ngươi mang cho ta hai món ăn chiêu bài lên đi, đây là phần thưởng ngươi, tiền cơm thì tính cách khác.” Nói xong, thả một thỏi bạc lớn ở trên bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận