Nịnh Vương

Ngày thứ hai, bão tuyết rốt cục cũng ngừng, nhưng màu tuyết trắng trên mặt đất được ánh mặt trời chiếu rọi xuống cực kỳ chói mắt.

Tên ăn xin kia không biết từ nơi nào tìm đến một con ngựa để Bạch Giai Thanh cưỡi lên.

Lúc này nàng mới nhớ tới, mình ngồi trong xe ngựa rơi xuống khe suối, tại sao lại chạy đến sơn động này? Không chỉ có nhóm Mạnh Hào biến mất, xe ngựa đi nơi nào?

“Nơi này, không phải là nơi ta rơi xuống.”

“Dĩ nhiên không phải.” Hắn cầm dây cương nhìn nàng, “Có muốn tôi ngồi chồm hổm xuống hay không, Đại tiểu thư đạp lưng của tôi leo lên lưng ngựa chứ?”

Nàng nhận lấy dây cương, một cước đạp lên cái băng ngồi, lật lên lưng ngựa, động tác rất nhanh nhẹn gọn gàng, vừa nhìn đã biết không phải là lần đầu tiên cưỡi ngựa.

Từ trên cao nàng nhìn hắn, “Tại sao mang ta tới nơi xa như vậy?”

“Nơi cô ngã xuống là một khe suối lạnh cóng không có gì cả, muốn cứu tính mạng cô đương nhiên không thể để cho cô ngâm mình ở trong băng tuyết, sơn động này là chỗ ở tạm thời của tôi, không có đồ tốt, chỉ có một chút thảo dược.”

“Không phải là ngươi cố ý mang ta ra xa?” Nàng hồ nghi hỏi: “Làm thế nào ngươi mang ta đi?”

“Trừ cõng cô ra, tôi còn cách khác sao?” Hắn liếc nàng, “Nhìn qua tưởng cô rất gầy nhưng khi cõng lại rất nặng.”

Gương mặt của nàng từ từ đỏ lên, lại bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, “Ngươi tên gì?”

“Sao vậy? Rốt cục quan tâm tới tên ăn xin nho nhỏ tôi đây họ gì tên gì sao?” Hắn luôn là dáng vẻ lười nhác, “Tôi họ Triệu, người khác đều gọi tôi là Tiểu Triệu, có điều nhìn tuổi tác cô cũng không lớn hơn tôi, gọi tôi một tiếng Triệu đại ca là được.”

“Tên của ngươi chỉ có họ thôi sao?”

Nàng hỏi tới đây làm cho hắn cười ha ha lên, “Cô thật là thú vị, muốn từ tên của tôi biết cái gì? Nếu tôi cố ý lừa cô, ngay cả họ đều có thể là giả, vậy thì nói cho cô biết tên thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cô còn muốn sau này trở mặt với tôi, lấy tên của tôi đi báo quan?”

Bạch Giai Thanh trầm ngâm trong phút chốc, trong lòng hiểu hắn căn bản không muốn nói ra lai lịch bản thân nên mới ra sức khước từ như vậy. Người này dường như có vô số bí mật chôn giấu trên người, nói chuyện thật thật giả giả, hư hư thực thực, căn bản là không thể tin, để cho hắn và mình cùng lên Thái Nhạc Sơn tìm sơn tặc, thật sự là hạ sách.

Nhưng từ trước đến nay nàng là một người nghĩ đến việc gì thì sẽ phải làm bằng được, thời gian cấp bách, nàng không thể trì hoãn nữa.

Nàng không biết Thái Nhạc Sơn ở nơi nào, cũng không biết tình huống nhóm người Mạnh Hào bây giờ như thế nào. Nàng cưỡi ngựa còn tên ăn xin lại đi theo bên cạnh, hai người một đường lặng lẽ đi, đến ngã ba, hắn sẽ kéo dây cương đem đầu ngựa dẫn đến một hướng.

Trong thời gian dài, Bạch Giai Thanh cũng âm thầm suy đoán hắn dẫn đường có chính xác hay không, cho đến khi đi một lúc lâu, một tấm bia đá dựng ở ven đường xóa đi tất cả nghi ngờ của nàng, bởi vì trên bia đá có khắc một hàng chữ ——

Phía trước là Thái Nhạc Sơn, không có tiền đừng vào trừ khi muốn chết.

Nàng nhìn chằm chằm hàng chữ, cưỡi ngựa đi thẳng vào trong sơn đạo.

Đi chưa được bao xa, có hai người nhảy ra, tay cầm binh khí quát lên: “Đứng lại! Ngươi không thấy tấm bia đá phía ngoài sao? Còn dám đi vào trong núi?”

Bạch Giai Thanh thản nhiên nói: “Chủ sơn trại của các ngươi là ai? Xin phiền truyền lời, nói Bạch Giai Thanh ở Khánh Dục phường của Đông Nhạc tới mời hắn ra ngoài.”

Tên ăn xin kia cười cười ở bên cạnh nói: “Cách thức chào hỏi của cô tương đối giống như tới xoi mói hàng nhái của người ta đó, cho dù chủ nhà chịu gặp cô cũng sẽ không mời cô uống trà.”

Bạch Giai Thanh nhìn hắn một cái, “Nếu ngươi đến xem náo nhiệt, xin đứng một bên, tránh cho đao kiếm không có mắt thương tổn tới ngươi.”

“Sao vậy? Nghe khẩu khí này giống như là làm cái lồng che cho ta?” Hắn nhếch mày.”Nếu người muốn động đao động kiếm, xin hỏi cô có quyền cước, hay có thể múa kiếm?”

Hắn luôn dùng giọng nói thờ ơ vừa cười lạnh vừa điên khùng. Cho dù Bạch Giai Thanh từ trước đến giờ không lộ ra chút tức giận nhưng miệng của hắn độc địa giống như có thể giết người.

Hai tiểu lâu la kia quả nhiên trở về báo cáo, vậy mà có chút làm cho người ta ngoài ý muốn, Đại vương Thái Nhạc Sơn lại sai người truyền lời xuống, cho phép Bạch Giai Thanh lên sơn trại gặp mặt.

“Cõi đời này thật là có chuyện mặt trời mọc ở hướng tây ư?” Tên ăn xin kia ha ha cười, kéo ngựa của nàng đi về phía trước, lại thấp giọng dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói, “Phải cẩn thận, sơn tặc từ trước đến giờ giết người không chớp mắt.”

Nàng sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, theo bản năng đáp lại, “Làm phiền quan tâm.”

Sơn Đại vương là đại hán trung niên rất khỏe mạnh, ngồi nghiêng người trước cửa một gian phòng lớn, giống như đang nhàn nhã phơi nắng. Ngày lạnh như thế, hắn ăn mặc cũng rất đơn bạc, trước mặt bày một hàng rương, rõ ràng chính là những hàng hóa Bạch Giai Thanh mang về.

Bạch Giai Thanh xuất hiện, hiển nhiên cũng làm cho Sơn Đại vương giật mình. Hắn quan sát Bạch Giai Thanh từ trên xuống dưới nhiều lần, mới lộ ra hàm răng trắng, “Bạch gia Đại tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Trước kia là ngưỡng mộ đã lâu, hiện tại là địch nhân.” Bạch Giai Thanh nói câu đầu tiên cũng không khách khí khiến cho những người bên cạnh âm thầm cau mày.

Sơn Đại vương bắt chéo hai tay ngồi, dáng vẻ rất không cung kính, nghiêng mặt, dường như là liếc qua Bạch Giai Thanh từ trên xuống dưới, tư thái coi thường biểu lộ rõ ràng không bỏ sót.

“Bạch đại tiểu thư lên núi tìm chúng tôi báo thù? Người cường tráng kia là thủ hạ của tiểu thư? Làm sao lại dùng tên ăn mày xin cơm thay Bạch gia các người trợ uy?”

Bạch Giai Thanh bình tĩnh nói: “Nếu Sơn Đại vương biết thân phận của ta, nhóm hàng này ngài không nên cướp.”

“Tại sao? Bạch gia các người là người Đông Nhạc, mà chúng tôi thì ở ranh giới Tây Nhạc, Đại tiểu thư đến Thái Nhạc Sơn chúng tôi, chỉ sợ giấy thông hành cũng chưa chuẩn bị xong?”

“Các ngươi tự tiện xông vào Đông Nhạc, cướp bóc hàng hóa, quan phủ Đông Nhạc Tây Nhạc đã ai đáp ứng?” Bạch Giai Thanh không khoan nhượng, “Lần này Bạch gia vận chuyển hàng hóa trừ hàng của quan gia, còn có hàng lậu, nói một câu khách khí, mời các ngươi lập tức trả lại.”

“A? Có phải còn có câu không khách khí hay không?”

“Nói không khách khí thì, Thái Nhạc Sơn dù sao cũng là ổ sơn tặc, các ngươi tự cho rằng có người nào có thể vì các ngươi làm chỗ dựa? Nếu Đông Nhạc vì việc này mà chất vấn Tây Nhạc, Hoàng đế của các ngươi sẽ bảo vệ các ngươi sao?”

Bạch Giai Thanh nói giọng kiên quyết chọc cho sơn tặc đang đứng nghe chung quanh từng trận ồn ào, có người kêu lên: “Lão Đại, đừng nghe nữ nhân này nói lung tung, Bạch gia cũng không phải là Thần bộ môn, có thể làm gì được chúng ta? Người Đông Nhạc không đè đầu cưỡi cổ được Tây Nhạc.”

Một sơn tặc dựa hơi đi tới, như tên trộm cười nói: “Lão Đại, ta thấy nha đầu này dáng dấp không tệ, lưu lại làm thất phu nhân cho lão Đại đi, trong sơn trại chúng ta đang cần nữ nhân biết chữ nghĩa đó.”

Bạch Giai Thanh đối với tên trước mặt đang động tay đông chân, chợt phất tay gạt ra, quát lên: “Càn rỡ!”

Nàng bỗng tức giận, giữa hai lông mày là sự nghiêm nghị uy nghi như lưỡi dao lạnh lẽo, không ít người vì lạnh lùng uy nghi của nàng mà giờ khắc này bị mê hoặc, yên tĩnh một hồi.

“Bạch gia Đại tiểu thư chạy đến sơn trại ta đây đùa bỡn uy phong cái gì?” Sơn Đại vương cười lạnh đứng lên, thong thả bước đi đầy toan tính, đưa tay ra, “Làm sao không thể chạm vào ngươi được?”

Cánh tay lông xù kia nhìn qua so với một gốc cây còn to khỏe hơn, Bạch Giai Thanh còn chưa nghĩ tới nên ứng phó thế nào, bỗng từ bên cạnh một cánh tay lại duỗi ra, bặp một tiếng bắt được cánh tay Sơn Đại vương.

Nàng cùng Sơn Đại vương cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn, chỉ thấy tên ăn xin vẫn như người đứng xem đứng ở bên cạnh, đang mỉm cười mở miệng, “Đại vương cần gì làm khó một nữ tử?”

Sơn Đại vương dùng sức tránh, vậy mà không tránh được tay của đối phương. Điều này làm cho tâm hắn kinh hãi, hắn vẫn tự phụ hai tay của hắn có lực đạo kinh người, có thể kéo ra mười mấy cân cung, tất cả huynh đệ trong sơn trại đều kính phục, không nghĩ tới sẽ bị tên ăn xin trẻ tuổi dung mạo không rõ, vóc người gầy như vậy dễ dàng chế trụ.

Thật may là tên ăn xin cũng không cầm quá lâu, rất nhanh liền buông tay ra. Sau đó tên ăn xin kia đối mặt với Bạch Giai Thanh khom người nói: “Đại tiểu thư, hai vị đều là quý nhân, thời gian quý báu, tôi thấy nên nhanh nói chính sự đi. Thái Nhạc Sơn không nên xuống núi giành hàng hóa của Bạch gia ở Đông Nhạc, nếu như báo quan… tiểu thư đương nhiên thắng, nhưng là ngoài tầm với, chẳng lẽ trông cậy vào quan sai giúp tiểu thư tấn công Thái Nhạc Sơn sao? Đại vương ngài bên này, nếu không phải bây giờ thiếu tiền, cũng sẽ không có chủ ý đánh tới trên đầu Bạch gia, nhưng ngài đây là đang chơi với lửa cũng sẽ có ngày chết cháy, thật sự chưa suy tính đến hậu quả? Cho dù là vì sinh tử của huynh đệ trong sơn trại?”

Ngay trước mặt hai người, hắn phân tích bất lợi hai bên, không e dè, nói thật rõ ràng.

Bạch Giai Thanh cười lạnh, “Thì ra ngươi là người hai mặt, thuyết khách lấy lòng.”

Tên ăn xin rung đùi đắc ý khoát tay, “Cũng không phải, tôi không tính là thuyết khách, càng không muốn đắc tội hai phe.”

Đột nhiên bên cạnh có một trận gió lạnh đánh tới, hàn quang kẹp tiếng gió nhắm ngay trước mặt.

Bạch Giai Thanh căn bản tránh né không kịp, tên ăn xin kia mi tâm lạnh lẽo, trong nháy mắt kéo nàng ra, bỗng nhiên vươn tay đem hàn quang kia gắt gao nắm trong lòng bàn tay.

May là Bạch Giai Thanh từ trước đến giờ tỉnh táo, cũng không lên tiếng kinh hô, chỉ thấy tên ăn xin cầm lưỡi đao của một tên sơn tặc, máu tươi theo lưỡi đao chảy xuống, thật là kinh người.

“Ngươi, làm sao ngươi có thể dùng tay bắt đao?” Cũng không biết nàng lấy dũng khí từ nơi nào xông ra, hung hăng đẩy tên sơn tặc động đao kia, xé rách một đoạn tay áo của mình quấn thật chặt trên tay tên ăn xin, ngăn cản máu tươi chảy ra ngoài.

Mà tên ăn xin kia đối mặt với vết thương trên tay lại không hề biến sắc, khóe miệng thu lại nụ cười, ngửa đầu nhìn thủ lĩnh sơn tặc, “Đại vương, thủ hạ của ngài là người không có mệnh lệnh của ngài liền tự tiện động thủ, có phải nên quản giáo nghiêm ngặt hay không?”

Sơn Đại vương cũng không nghĩ đến thủ hạ của mình lại đột nhiên làm khó dễ, hung tợn trừng mắt nhìn tên hán tử lỗ mãng kia một cái. Xưa nay hắn kính trọng nhân vật anh hùng, tên ăn xin này tay không chặn đao sắc hoàn toàn khiến cho hắn thật sự khâm phục, vì vậy ra lệnh: “Mau đem kim sang dược thượng hạng ra đây!”

Tên khất cái thấy tình thế thay đổi, nhân cơ hội nói: “Nếu Đại vương có nỗi khổ tâm gì, không cần đề phòng xin nói thẳng. Bạch đại tiểu thư ở chỗ này, ngài thực sự có can đảm nhốt người, uy hiếp Bạch gia sao?”

Sơn Đại vương vừa rồi nếm thử một chút thân thủ của tên ăn xin nên đối với hắn rất kiêng kỵ. Lúc này nghe đối phương nhẹ lời khuyến cáo, do dự một lúc mới mở miệng.”Thái Nhạc Sơn chúng ta đương nhiên là có sơn quy, lẽ ra trừ biên giới, chúng ta sẽ không dễ dàng đi ra ngoài kiếm ăn nhưng. . . . . cuộc sống trên núi cũng có chút khó khăn, mắt thấy lục phu nhân của ta đã xuất giá lâu rồi nhưng ngay cả y phục trang sức mới cũng không có. . . . . .”

Bạch Giai Thanh nghe thấy chỉ đơn giản là nổi giận, “Các ngươi không thể tự lực cánh sinh, vô cớ cướp đoạt đồ từ tay người khác không nói làm gì, còn tam thê tứ thiếp, nuôi không nổi cũng là do bản thân.”

Tên ăn xin kia ở bên cạnh buồn cười, cười ha ha, “Khá lắm bản sắc nam nhi, ăn uống ngủ nghỉ ngài đều không để ý, nhưng lại đặt thê tử lên hàng đầu, đối với ngài tôi vạn phần bội phục.”

Bạch Giai Thanh hung hăng trừng hắn một cái, trong lòng mắng hắn không biết rốt cuộc là đang giúp ai.

Nhưng nghe tên ăn xin kia còn nói: “Đại tiểu thư, tôi thấy tiểu thư nên tốt bụng để lại mấy rương đồ cho người nhà họ đi, có cái gì quan trọng hơn liên quan đến đồ trong quan phủ hoặc hoàng gia gì đó, Sơn Đại vương có thể khoan hồng độ lượng trả lại tiểu thư mấy rương hay không. Sau này Bạch gia còn đi đường này, Sơn Đại vương cũng nên chiếu cố tốt một chút.”

Mặc dù hắn vừa cười vừa nói lời này, nhưng ánh mắt sâu kín nhìn nàng. Ánh mắt kia như đang nhắc nhở nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ ở chỗ này.

Không lập tức tỏ thái độ Bạch Giai Thanh ngửa đầu hỏi: “Người của ta đâu?”

“Những kẻ bất tài kia ư? Theo chúng ta đánh một trận, chết mấy huynh đệ sau đó liền bỏ chạy, ngươi cũng không nhìn thấy sao?” Sơn Đại vương cũng rất là buồn bực.

Bạch Giai Thanh nhìn hắn là một người thô tục, không hề giống cao thủ đầy tâm cơ, mỗi lời nói đều có bảy, tám phần cảm giác là thật, vì vậy nàng trầm ngâm, chợt nói: “Bị các ngươi cướp đồ trên núi, coi như là hao tổn của Bạch gia chúng ta, phần lớn có thể để cho các ngươi giữ lại.”

Thái độ của nàng đột nhiên chuyển biến, không chỉ làm cho sơn tặc vô cùng kinh ngạc, ngay cả tên ăn xin bên cạnh thay nàng toan tính cũng lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Chỉ thấy nàng chỉ tay về phía bên cạnh, tiếp tục lưu loát nói, “Trong này có một cái rương, chính là gỗ lim khảm đỏ là đồ của thành chủ Vị thành Hạ Bằng Lan đưa ta dâng lên hoàng thất. Bạch gia ta có thể lỗ vốn, nhưng không thể thất tín, kính xin Sơn Đại vương đem rương này trả lại.”

Nói tới chỗ này, nàng nở một nụ cười, “Nếu Đại vương trả lại, ngay tại đây Bạch Giai Thanh có thể bảo đảm, hàng năm Khánh Dục phường cũng sẽ vì Thái Nhạc Sơn đưa lên hai mươi khu vải vóc, để cho Đại vương cùng huynh đệ thủ hạ và các phu nhân có y phục mới.”

“Thật sao?” Sơn Đại vương không dám tin nhảy lên, thân thể cao tráng cao hơn Bạch Giai Thanh ước chừng một cái đầu.

Nhưng Bạch Giai Thanh cũng chỉ khẽ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng hắn, nụ cười chân thành, “Ta Bạch Giai Thanh nói lời giữ lời, nếu ngươi không tin ta sẽ viết một tờ giấy cam kết ngay tại đây.”

Sơn Đại vương nhìn nàng một chút, lại nhìn cái rương kia một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ trong cái rương này có kỳ trân dị bảo trị giá liên thành?”

Bạch Giai Thanh đàng hoàng nói: “Có hay không có kỳ trân dị bảo ta cũng không biết, cái rương đã niêm phong, ngay cả ta cũng không có chìa khóa, chỉ có phía nhận mới có thể mở ra.” Nàng thấy ánh mắt nghi ngờ lại thèm thuồng của Sơn Đại vương liền nói tiếp: “Xin Đại vương không nên chú ý đến rương này, mặc dù Vị thành ở Đông Nhạc, nhưng Hạ Bằng Lan này, ngài cũng không nghĩ đắc tội chứ?”

Sơn Đại vương do dự một chút, lại hỏi: “Hàng năm ngươi sẽ đưa vải vóc cho sơn trại chúng tôi? Không lấy tiền?”

“Kết giao bằng hữu, Bạch gia cũng không tiếc rẻ chút bạc.”

Bạch Giai Thanh nói cực kỳ khí phách, rốt cục làm cho mặt Sơn Đại vương đen kịt lộ ra một nụ cười khó coi.

“Được! Bạch đại tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền, là một nữ trung hào kiệt, tôi trả cô rương này, cô có thể cầm đi nhưng đừng quên viết giấy cam đoan.”

Bạch Giai Thanh biết đối phương còn có băn khoăn, vì vậy sảng khoái lấy giấy bút, lập tức viết giấy cam đoan, nói rõ Khánh Dục phường hàng năm sẽ cung cấp cho Thái Nhạc Sơn hai mươi khu vải vóc thượng hạng, còn dùng con dấu tùy thân của mình mà ấn lên.

Một đám đạo tặc mặt mày hớn hở, không nghĩ tới vốn cướp đồ của người ta, hiện tại không chỉ có người bị hại nguyện ý hai tay dâng tặng, hàng năm còn có thể kiếm được hơn hai mươi xếp khu vải vóc đáng giá. Nếu không dùng may mặc, hàng năm lấy đi bán trao tay, cũng có thể kiếm được không ít bạc vào trướng, thậm chí so với xuống núi cướp bóc còn có lời hơn, miễn phải lo lắng lại khổ cực.

Cuối cùng, Sơn Đại vương thân thiện tự mình đưa Bạch Giai Thanh xuống núi, còn phái người chuẩn bị cho nàng một chiếc xe nhỏ, đem cái rương kia bỏ lên, để ngựa của nàng kéo xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui