Nịnh Vương

Đường xuống núi cũng không tính là dài, nhưng Bạch Giai Thanh cùng tên ăn xin cũng vẫn trầm mặc như lúc tới.

Sau khi rời sơn trại, tâm cũng buông lỏng xuống, Bạch Giai Thanh chỉ cảm thấy người mình càng ngày càng nóng, đầu có chút choáng váng, toàn thân mềm như bông vải, nếu không phải là đang ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ sợ ngay cả khí lực đi bộ nàng cũng không có.

Nàng nhìn cánh tay của mình, lại nhìn bàn tay của hắn, hai vết thương đều quấn bằng vải, rất kỳ diệu chính là vết thương của mình là dùng y phục của hắn băng bó, mà khi hắn bị thương là dùng y phục của nàng băng lại. Trên y phục của hai người cũng dính vết máu loang lổ, nhìn qua trông cực kỳ chật vật.

Vậy mà phần chật vật này lại làm cho lòng của nàng gợn sóng.

Người này cùng nàng vốn là người xa lạ, tình cờ cứu nàng cũng chính là một chút duyên phận, vừa rồi bảo vệ nàng tựa như đánh cược với vận mệnh, tại sao vậy chứ? Vì nàng, đáng giá không?

Nàng không ngu ngốc, dĩ nhiên nghe thấy lời của hắn cũng là vì nàng mà hòa giải. Dù sao bọn họ chỉ có hai người, đối phương là cả một sơn trại, nếu động thủ khẳng định thua thiệt, chẳng qua là hắn không biết mục đích nàng tới nơi này vốn không phải là vì động thủ, mà là nói chuyện mua bán.

Nếu những sơn tặc kia thật sự liều mạng động thủ, người này sẽ làm thế nào? Sẽ đứng chặn trước mặt nàng, bảo vệ nàng chu toàn sao?

Không giải thích được ý tưởng chợt từ đáy lòng bừng lên, khiến cho nàng cũng cảm thấy cổ quái lại buồn cười. Lúc nào lại có ý nghĩ muốn lệ thuộc vào một người khác? Cho tới bây giờ nàng luôn có thói quen một mình chống đỡ đại cục, thói quen lãnh đạo mọi người, cho dù là nữ nhân nhưng không biết cái gì là mềm yếu. Hiểu rõ phải đối mặt với bọn sơn tặc, nàng chưa từng thấy sợ, nhưng bởi vì người này đưa tay ra, hé ra khuôn mặt tươi cười như tên trộm, chợt có một ý niệm không thuộc về chính lòng mình.

Nghĩ đến xuất thần, quên thu hồi tầm mắt, trong lúc vô tình mặt của hắn ngửa lên, hai người chăm chú nhìn nhau, ánh mắt lười biếng của hắn lại lộ ra vẻ sắc bén làm đáy lòng nàng run lên.

“Đang nhìn lén tôi sao?” Hắn cong khóe miệng cười, “Hay là muốn nói chuyện với tôi?”

“Tay của ngươi. . . . . . Còn đau hay không?” Nàng có chút ấp úng, cố ý đem lời nói lạnh nhạt một chút, không lộ vẻ quá mức quan tâm.

Nhưng hắn vẫn cười đến đắc ý.”Cần gì cố làm ra vẻ chứ? Đa tạ Đại tiểu thư quan tâm, tôi đây bị thương còn chưa đến mức phải chết. Thật ra thì cô muốn hỏi tôi đối với cách làm vừa rồi có cảm tưởng gì, hay có lẽ là muốn hỏi tôi có phải đã luyện qua võ nghệ, lên núi với cô rốt cuộc muốn làm cái gì, lát nữa không phải là chúng ta nên chia tay chứ?”

Nàng sửng sốt, bởi vì trên căn bản những vấn đề đó hắn đều nói trúng. Không thích bị người đoán trúng ý định, nàng khó chịu nói: “Là ngươi muốn nói chuyện ư? Nói một chuỗi tạp nham như vậy, cũng không phải là ta hỏi .”

“Cô không thừa nhận nhưng tôi có thể nói cho cô biết, Bạch Giai Thanh, nữ nhân như cô làm cho tôi rất tò mò, vừa rồi sắc mặt thay đổi đủ để thưởng thức, tôi thật sự cho rằng cô muốn lên núi liều mạng, không nghĩ tới cô sẽ cùng sơn tặc giao dịch, tại sao?”

“Bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.” Nàng nhún vai trả lời, “Không làm như vậy, ta lấy không được rương đồ này.”

“Chỉ vì Bạch gia có thể lỗ vốn nhưng không thể thất tín?” Hắn nhếch mày hỏi: “Trừ nguyên nhân này còn có cái khácchứ?”

Nàng lại liếc hắn một cái giống như đang cân nhắc rốt cuộc có nên cùng hắn nói hay không. Nhưng sau khi trầm mặc, nàng vẫn mở miệng, “Ngươi phải biết, Bạch gia không giao thiệp với quan trường cũng không phải là người trong giang hồ, chúng ta chẳng qua chỉ là người làm ăn.”

“Rõ ràng.”

“Cho nên Bạch gia làm bất cứ chuyện gì cũng là vì buôn bán của Bạch gia.”

Hắn lại nhếch mày, “Tôi không thấy được cô làm như vậy cùng với việc buôn bán là có quan hệ gì? Tặng không đồ cho người ta, chính là làm ăn?”

Nàng cười, “Từ trước tới nay, đối với việc Khánh Dục phường chúng ta tiến vào để mở thêm cửa hàng Tây Nhạc vẫn luôn cự tuyệt. Tây Nhạc là nước láng giềng gần Đông Nhạc, không vào được Tây Nhạc, mua bán của Bạch gia không thể triển khai kế hoạch lớn. Mà nếu đám sơn tặc lấy được vải vóc của Bạch gia, vô luận là mình mặc hay là bán trao tay cho phú hộ ở Tây Nhạc cũng sẽ làm cho danh tiếng của Khánh Dục phường truyền khắp Tây Nhạc. Sau đó từng bước một ngày càng ảnh hưởng sâu sắc, cho đến khi Hoàng đế Tây Nhạc không thể quản được nữa, đến lúc đó chính là thời điểm Khánh Dục phường thâm nhập Tây Nhạc.”

Hắn chợt bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt tán dương, “Thật khổ cho cô phải nghĩ xa như vậy, nhưng chỉ sợ đây không phải là chuyện một năm, hai năm.”

“Đưa cho sơn trại những thứ vải vóc kia, một năm chỉ vẻn vẹn có một ngàn lượng bạc, chút tiền này Khánh Dục phường cũng coi như là thua lỗ chút ít nhưng một ngàn lượng bạc này, vừa bảo vệ Khánh Dục phường bình an trên con đường này trong những ngày về sau, lại coi như là đồng tiền đi trước ném ở Tây Nhạc, nhiều nhất là tám, mười năm, chỉ đem vạn lượng bạc cũng sẽ khiến tình thế thay đổi.”

Nàng rủ rỉ nói làm cho đuôi mày hắn nhếch thật cao tựa như lại một lần nữa xem kĩ nàng, sau đó cũng cười theo nàng.”Cũng may cô chỉ là nữ nhân làm ăn, không giao thiệp với triều đình, nếu không chỉ sợ người có thể đấu với tâm cơ của cô không có bao nhiêu.”

“Ngươi khen nhầm rồi.” Nàng chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Nhìn cuộc sống đám sơn tặc ở Tây Nhạc cũng không tệ, cho nên Khánh Dục phường định mở thêm cửa hàng ở Tây Nhạc, có lẽ cần chờ hơn tám, mười năm.”

“Tại sao?”

“Bởi vì quốc cường thì trộm cắp giàu, nước yếu thì trộm cắp nghèo, cô có thấy nhà ai đói bụng nhưng vẫn cưới đến sáu bảy thê thiếp khôg? Việc ăn uống đã làm cho hắn chết khổ rồi, hắn nói không có tiền mua quần áo cho thê thiếp, đơn thuần chính là nói láo lừa gạt người.” Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, “Tôi không biết Tây Nhạc giữ lại đám sơn tặc này đến tột cùng là vì để cho Đông Nhạc ăn không ngon ngủ không yên, hay là vì nhắc nhở mình không được quá mức lười biếng, nếu đổi lại là tôi chưa chắc đã dung hạ bọn họ.”

“Ngươi? Tại sao ngươi không tha cho người ta?” Nàng giễu cợt, ở trên ngựa lại càng ngày càng gắng sức chống đỡ. Ngày hôm qua bị ngã nên đầu vẫn choáng váng, sáng nay cảm giác tốt hơn một chút liền nhanh chóng cưỡi ngựa lên Thái Nhạc Sơn, hôm nay chuyện vừa làm xong cũng đã an tâm, đột nhiên cảm giác được cả người lạnh đến phát run, đầu cũng cực kỳ đau nhức.

Hắn nghe được khí tức của nàng không ổn, vừa muốn hỏi nàng, chỉ thấy thân thể nàng nghiêng một cái, từ trên lưng ngựa ngã xuống. Hắn vội vàng đưa tay đỡ, đem cả người nàng ôm vào trong ngực.

Nàng ở trong ngực đã không còn khí định thần nhàn** lúc nãy nữa, giờ đây giống như là một con thỏ trắng bị thương, run lẩy bẩy, hô hấp rối loạn, ngay cả đôi môi phấn hồng cũng biến sắc.

**khí tức ổn định, thần sắc thư thái

Hắn đặt tay lên trán của nàng, vẫn là lạnh như băng, nhưng nhìn bộ dạng nàng bây giờ chỉ sợ là đã sốt cao.

“Buông ra, tự ta có thể đứng được.” Bạch Giai Thanh mê man chỉ muốn tránh khỏi ngực hắn.

Ánh mắt người này quá mức sắc bén, hai cánh tay quá khỏe, bị hắn giữ chặt trong ngực làm cho nàng cảm giác không phải là ngượng ngùng, mà là sợ hãi cùng bất an. Nàng bị hắn nhìn thấu quá nhiều, không muốn để cho lúc mình mềm yếu bị đối phương nhìn thấy.

Nhưng hắn chỉ tà mị cười một tiếng, ôm chặt hơn, “Cũng không phải là lần đầu tiên ôm cô, lần trước cõng cô đến sơn động, ước chừng tôi cõng cô mất một canh giờ, thân thể Bạch đại tiểu thư cũng không phải là người nào cũng có thể tùy tiện ôm, cô nghĩ tôi sẽ buông tay vào giờ phút này sao? Nếu thật sự buông tay, cô sẽ bị ném trên đất đấy.”

Hắn kéo yên ngựa, mang theo nàng lại nhảy lên lưng ngựa, ngựa này thật là khoẻ mạnh, cho dù bị hai người ngồi lên vẫn oai mãnh kiên cường như cũ.

Tên ăn xin kia vỗ vỗ lưng ngựa, nói: “Luyến Sát, chúng ta trở về, nữ nhân này ngàn vạn lần không thể ngã xuống, nếu không ta sẽ đánh cái mông ngươi.”

Con ngựa dường như hiểu được lời của hắn, bốn vó đạp tại chỗ mấy bước sau đó chở bọn họ, kéo cỗ xe nhỏ kia, nhanh chóng đi trên sơn đạo mù mịt gió tuyết.

Lại trở về nơi này.

Bạch Giai Thanh thở dài hé mắt nhìn, bốn phía quen thuộc, ánh lửa cùng bóng tối làm cho nàng có chút nhụt chí.

Làm sao mà đi một vòng vẫn quay trở lại? Vốn là nàng nghĩ đi đến quan phủ gần đây, để cho vị Huyện lệnh kia đã từng muốn lấy lòng nàng giúp nàng tìm được nhóm Mạnh Hào, mau chóng về nhà nhưng thân thể này thật sự là không theo ý mình.

Lúc đầu thì lạnh run nhưng sau đó thân thể tựa như bắt lửa, đôi môi cũng khô khốc, đầu vẫn đau như vậy, tất cả phản ứng của cơ thể đều cực kỳ không tốt. Trong trí nhớ, thân thể của nàng rất tốt chưa từng bị bệnh nghiêm trọng như vậy, nhưng lại bị bệnh ở nơi hoang dã lạnh lẽo thê lương này, thật là bi thảm.

“Muốn uống nước?” Bên tai có thanh âm lượn lờ, sau đó một bầu rượu đưa tới trước mặt nàng.

“Ta không muốn uống rượu.” Nàng khàn khàn nói.

“Không phải là rượu, là nước.” Hắn ôn nhu an ủi, êm ái dường như có thể hòa ấm lòng người.”Tới, ngoan, trước tiên uống nước đi.”

Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền nhận bầu rượu uống vài ngụm, quả nhiên là nước, chẳng qua mùi vị nước này cũng không tính là ngọt.

“Tìm nước ở nơi nào vậy?” Nàng lẩm bẩm, “Thật khó uống.”

“Thêm chút lá trà hoa nhài thượng hạng, lại dùng ấm tử sa** nấu, ba sắc ba sôi, lấy khay gỗ mun mạ vàng bưng chén trước mặt cô, Đại tiểu thư liền nguyện ý uống?” Hắn trêu ghẹo, đồng thời đem vải bố ướt lạnh đặt trên trán nàng, giúp nàng giảm nhiệt độ.

**ấm trà được làm từ một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.

Bạn nào muốn biết hình dạng nó thế nào thì có thể tìm " ấm tử sa " trên google.

Nàng cười khổ, “Ta biết không phải như vậy, nước này là tuyết tan mà thành? Có mùi vị của đất.” Trên trán đột nhiên thấy mát mẻ làm cho nàng tỉnh táo mấy phần, “Ngươi không phải là người Đông Nhạc, cũng không phải là người Tây Nhạc, ngươi rốt cuộc là người ở đâu? Cũng có người phục vụ trà như vậy cho ngươi uống sao?”

“Đúng vậy, có văn thần võ tướng, xếp thành hàng hai bên đại điện, thái giám cung nữ đếm không hết, tôi uống ly trà sâm đều phải ba, bốn mươi người hầu hạ, ăn cơm cũng phải khoảng trăm người nhìn.” Hắn tùy ý cùng nàng nói chuyện tào lao, không có nửa điểm nghiêm túc.

Bạch Giai Thanh chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, có lẽ là do nằm quá lâu, thân thể bởi vì thế mà cứng nhắc đau nhức, nàng chậm rãi ngồi dậy, vô ý thức nhìn lướt chung quanh, lại chợt sửng sốt.

Là bị bệnh nên hoa mắt sao? Tại sao trong sơn động hoang vu tồi tàn, nàng lại thấy có mấy bông hoa?

Lại xoa xoa mắt, nhìn thật kĩ, quả nhiên ở trong động có một chai rượu cũ cắm đầy hoa dại, hoa mềm mại màu vàng rất khó tìm được trong gió tuyết, không hề run lẩy bẩy, mềm mại nhưng cũng có tôn nghiêm.

“Tại sao lại có hoa ở đây?” Nàng kinh ngạc chỉ vào bình kia.

“Lúc tìm nước cho cô thì nhìn thấy, loại hoa dại này một năm nở bốn mùa, nữ tử các cô không phải là thích nhất hoa cỏ sao? Cho nên hái một ít cho cô.”

Hắn nói hời hợt, cười rồi đem bình rượu kia đưa đến trước mặt nàng.

Nàng dè dặt ôm bình rượu kia, trong nháy mắt ngón tay chạm vào cánh hoa, giống như tâm trong phút chốc chợt sáng ngời.

“Kẻ xấu như ngươi lại có tâm như thế.” Nàng nhẹ giọng thở dài, khóe miệng lại nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu lên, chuyên chú ngưng mắt nhìn hắn, tự đáy lòng nói: “Bất kể ngươi là ai, cám ơn ngươi.”

Hắn chấn động, quay người nhìn chằm chằm nàng đã nhắm mắt, “Cám ơn tôi cái gì?”

“Cám ơn ngươi đã cứu ta, theo ta đi chuyến này, còn bị thương, ngươi muốn báo đáp thế nào? Bạc ư? Hay là ta thay ngươi tìm việc ở Khánh Dục phường?”

Hắn yên lặng thật lâu, không trả lời, nàng lại nặng nề mở mắt, hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi thích làm tên ăn xin? Hoặc là ngươi định nói ngươi chẳng qua là làm chuyện tốt, cho nên không cần hồi báo?”

Hắn nhìn chằm chằm nàng, nụ cười cổ quái lại nổi lên, “Thật sự có ý báo đáp tôi?”

“Chỉ cần không quá đáng ta có thể làm được.”

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng mơn trớn gò má nàng, nơi đó có mấy sợi tóc ướt dán chặt vào gò má non mềm, hắn chậm rãi cúi thấp, nhẹ nói: “Thù lao của tôi không cao, mà cô cũng tuyệt đối làm được. . . . . .”

Nàng luôn sợ hắn lấn đến gần làm cho nàng có vô hạn áp lực cùng sợ hãi, giờ phút này mặt hắn dần dần phóng đại, loại bất an đó càng ngày càng nhiều. Nhưng nàng nằm ở nơi đó, căn bản không thể nào tránh né, đang muốn làm rõ suy nghĩ hỗn loạn, muốn ngăn hắn tiến tới gần, đột nhiên trước mắt tối sầm, tất cả ánh lửa đều giống như bị thứ gì che đi, đôi môi khô khốc bị một vật mềm mại ướt át dính sát.

Bạch Giai Thanh sửng sốt, bả vai bị nắm chặt có chút đau làm cho nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra, căm phẫn không chịu nổi nàng muốn dùng lực đá văng hắn ra, nhưng hắn nắm rất chặt, chính là lúc bình thường tránh không được, huống chi hiện tại nàng đang bị bệnh không có chút sức lực nào.

Môi, cứ như vậy bị hắn tùy ý cướp đoạt chà đạp, trong thân thể như có ngọn lửa thiêu đốt toàn thân từ trong ra ngoài. Cuối cùng, nàng thôi ý nghĩ vùng vẫy, mặc cho cái việc đụng chạm này tùy ý lan tràn mà mê man ngất đi.

Dần dần, hắn buông nàng ra, lại lần nữa hôn lên đôi môi đỏ ửng ướt át, trên cổ của nàng, vành tai, đầu vai, lưu lại từng chuỗi dấu vết, nụ cười thản nhiên càn rỡ tuyên bố làm cho Bạch Giai Thanh trước khi hôn mê cũng phải nhớ rõ ràng, giống như bị người dùng lực đem câu nói kia khắc vào tâm của nàng.

“Chờ ta ba năm, ta sẽ tới cưới nàng.”

Đây là làm nhục ư? Đường đường là Đại tiểu thư ở Bạch gia, thân phận cực kỳ tôn quý bị một tên ăn xin thấp hèn, ở trong sơn động khinh bạc, còn bị người bá đạo quyết định việc chung thân.

Nàng xấu hổ đến nỗi muốn đập đầu mà chết, nhưng bây giờ nàng không có chút sức lực nào, chỉ có thể hôn mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui