Níu Giữ FULL


Cuộc họp qua video của Tưởng Thành Duật kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc, vừa đúng lúc đến khách sạn Nghiêm Hạ Vũ đang ở.
Lúc bấy giờ anh mới đọc tin nhắn tối qua Điền Thanh Lộ gửi cho mình, [Mai anh có tới không?]
Hợp đồng hôm nay là do Điền Thanh Lộ làm trung gian giới thiệu.
Tưởng Thành Duật, [Xin lỗi, tôi vừa mới thấy tin nhắn.]
Ngay sau đó, Điền Thanh Lộ gọi điện đến, “Tôi thấy xe của anh rồi, lát nữa nói chuyện sau.”
Tưởng Thành Duật nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Điền Thanh Lộ đang đứng trên bậc tam cấp của khách sạn, cô ta đang nhìn về phía anh.
Điền Thanh Lộ mặc một cái áo sơ mi không tay màu trắng, phối với váy dài màu xanh khói, vừa đơn giản lại vừa nhẹ nhàng, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Cô ta thấy mình điên rồi, chẳng phải chỉ đi gặp Nghiêm Hạ Vũ thôi sao, thế mà cô ta lại ở nhà sửa soạn hơn một tiếng đồng hồ mới chịu ra ngoài.
Tưởng Thành Duật đi tới, Điền Thanh Lộ cười nói với anh, “Không thấy anh trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng anh không đến chứ.”
Cô ta biết Tưởng Thành Duật không thích quanh co nên đi thẳng vào vấn đề, “Tối nay do ông cụ Tiêu làm chủ, ông ấy rất thích anh.”
Ông cụ Tiêu năm nay đã tám mươi hai, nhưng vẫn chưa rời khỏi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.

Ông ta là một nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, phong cách làm việc quyết đoán và tàn nhẫn, nhờ thế mà việc làm ăn của nhà họ Tiêu trải rộng toàn cầu.
Tưởng Thành Duật nhìn sang, “Cô thân với chủ tịch Tiêu lắm hả?”
Điền Thanh Lộ lắc đầu, “Tôi chưa gặp ông ấy, nhưng con gái của ông ấy là người đầu tư của công ty tôi.”
Ông cụ Tiêu có hai người con trai và một người con gái út tên là Tiêu Chân.

Dù Tiêu Chân bây giờ đã bốn mươi bảy tuổi, đã lập gia đình và có hai đứa con, nhưng đến nay vẫn là hòn ngọc quý trên tay của ông cụ Tiêu.
Tiêu Chân được gia đình chiều chuộng từ nhỏ, nhưng nghe nói bà cũng là đứa con khiến ông cụ Tiêu đau đầu nhất.

Khi Tiêu Chân được hai mươi đã từng ầm ĩ với ba mình một trận thật to.
Không biết tin này là thật hay giả, cũng không có cách nào chứng thực.
Nhưng năm ấy Tiêu Chân từng bỏ dở việc học lên nghiên cứu sinh, không rõ nguyên nhân, sau đó cũng không tiếp tục học nữa.
Mười năm trở lại đây, Tiêu Chân đầu tư vào không ít xí nghiệp ở Thâm Quyến, bao gồm cả công ty của cô ta.

Lúc trước cô ta rời khỏi Bắc Kinh đến Thâm Quyến lập nghiệp là do Tiêu Chân đưa ra một khoản đầu tư khá lớn.
Tuy Tiêu Chân đầu tư cho cô ta không ít, nhưng xưa nay bà ấy chưa bao giờ hỏi đến tình trạng kinh doanh của cô ta, tất cả đều do thư ký và ekip đầu tư liên lạc với cô ta.
Cô ta cũng không quen Tiêu Chân.
Sáng hôm qua, Tiêu Chân tự mình gọi đến cho cô ta, nói ba của bà muốn hợp tác với GR, hỏi cô ta có thể đứng giữa làm cầu nối hay không.
Hiếm khi được bà ấy tìm mình giúp đỡ, dĩ nhiên cô ta sẽ không từ chối.
GR là một trong những công ty Tưởng Thành Duật góp vốn, ba đại cổ đông của GR chính là Phó Thành Lẫm, Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật.
Hai người vừa đi đến thang máy, thư ký của Nghiêm Hạ Vũ đã đứng đó chờ sẵn.
Thư ký quẹt thẻ giúp bọn họ chứ không đi lên theo.
Thang máy lên đến tầng Nghiêm Hạ Vũ ở, Tưởng Thành Duật nhường cho Điền Thanh Lộ ra trước, sau đó mới ra sau.
Điền Thanh Lộ chỉ về khu nghỉ ngơi, “Tôi sang đó gọi điện thoại.”
Cô ta chỉ tìm một cái cớ, ba người bọn họ bàn công việc, nếu cô ta ở đó thì không tiện.
Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là sắp gặp lại Nghiêm Hạ Vũ, lòng Điền Thanh Lộ chợt rối loạn như tơ vò, cô ta cần phải bình tâm lại.
Nghiêm Hạ Vũ rảnh tay rảnh chân, đang bày trò pha cà phê.
Phó Thành Lẫm cũng ở chỗ anh ta, đến sớm hơn Tưởng Thành Duật vài phút.
Anh ta mang ba ly cà phê ra, nói với Tưởng Thành Duật, “Điền Thanh Lộ bảo trưa sẽ ghé qua đây.”
Tưởng Thành Duật, “Cô ta đến từ sớm rồi, tôi vừa gặp ở dưới lầu.”
Không chờ Nghiêm Hạ Vũ hỏi, anh nói luôn, “Điền Thanh Lộ đến khu nghỉ ngơi gọi điện thoại rồi.”
Bảo sao không thấy cô ta.
Nghiêm Hạ Vũ bưng cà phê đến, đưa cho mỗi người một ly.
Tưởng Thành Duật nhận cà phê, còn Phó Thành Lẫm bắt tréo chân ngả người vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, nom có vẻ mệt mỏi.
Tưởng Thành Duật nhìn sang Phó Thành Lẫm, “Cậu đến đây để ngủ đấy à?”
Nghiêm Hạ Vũ tiếp lời, “Tối qua cháu gái cậu gọi cho tôi, muốn hóng hớt chuyện tình cảm giữa cậu và Thẩm Đường.

Mà cậu cũng biết tôi không phải người nhiều chuyện, vừa hay Phó Thành Lẫm cũng ở đó, thế là tôi để cậu ta hầu chuyện với cháu gái của cậu.”
“Rồi sao nữa??”
“Ai mà biết cháu gái cậu lại nói nhiều đến thế, túm Phó Thành Lẫm nói đến hơn ba tiếng đồng hồ, đến khi điện thoại hết pin sập nguồn mới chịu thôi đấy.”
“…”
Tưởng Thành Duật không hiểu chuyện của mình và Thẩm Đường có gì mà khiến cho cháu mình tám đến mấy tiếng đồng hồ.
Nghiêm Hạ Vũ quay lại chuyện chính, “Không biết chủ tịch Tiêu có ý gì lại chủ động ném cành ô liu cho chúng ta, sau khi kết thúc hợp đồng này, GR của chúng ta sẽ kiếm được một bộn đấy.”
Tưởng Thành Duật ghét nhất chính là nói chuyện tình nghĩa khi bàn chuyện công việc, hành động lần này của chủ tịch Tiêu rõ ràng là ban ơn cho bọn họ, nếu đã nhận ơn thì nhất định phải trả lại.

“Người như ông cụ Tiêu này, cậu đã thấy ông ấy đã bao giờ làm ăn lỗ vốn chưa?”
Phó Thành Lẫm đang híp mắt dưỡng thần chợt nói xen vào, “Bữa tiệc tối nay để tôi và Nghiêm Hạ Vũ đi là được rồi, cậu không cần phải đi đâu.

Bọn mình mà sang đó hết thì chẳng còn lấy một lá bài tẩy.”
Tưởng Thành Duật cũng có ý này, Phó Thành Lẫm là ông chủ của GR, không đến dự tiệc thì không được, thêm một đại cổ đông là Nghiêm Hạ Vũ, cũng xem như nể mặt mũi chủ tịch Tiêu.
“Tiệc tối nay còn có ai?” Anh hỏi.
Nghiêm Hạ Vũ đáp, “Chẳng có mấy người, ngoại trừ chủ tịch Tiêu ra thì còn có con gái ông ấy, Tiêu Chân.

Mấy người này xem như là bề trên của chúng ta.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, anh chưa bao giờ nói chuyện với Tiêu Chân, cũng không quen biết gì.
Bọn họ vừa bàn xong, chuông cửa liền vang lên, là Điền Thanh Lộ đến.
Tưởng Thành Duật ngồi phía ngoài cùng, vì thế anh đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, trái tim đang không ngừng loạn nhịp kia của Điền Thanh Lộ bất chợt lỡ một nhịp.
Cô ta không ngờ người mở cửa lại là Tưởng Thành Duật, gắng gượng nở một nụ cười.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn giữ phong độ của một quý ông nên có, anh lịch sự hỏi Điền Thanh Lộ, “Trà hay cà phê?”
“Cà phê đi, cám ơn anh.” Điền Thanh Lộ vờ như phóng khoáng đáp lại Nghiêm Hạ Vũ, cô ta cố gắng không nhìn đi chỗ khác.

Lần gặp mặt trước đó của hai người chính là hôm Tết vừa rồi, bọn họ tình cờ chạm mặt nhau khi đang trên đường chúc Tết người lớn, không trò chuyện gì nhiều, chỉ đơn giản nói mấy câu như chúc mừng năm mới.
Gặp nhau một lần nữa, trong lòng vẫn còn xốn xang.
Điền Thanh Lộ cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xuống cạnh Phó Thành Lẫm.
Chủ tịch Tiêu có ý định hợp tác với GR, cô ta liên hệ với Phó Thành Lẫm đầu tiên.

Vì chuyện này quan trọng nên ba cổ đông lớn bọn họ phải tập họp lại.

Nếu không thì Nghiêm Hạ Vũ không có khả năng có liên hệ với cô ta.
Điền Thanh Lộ không chắc tối nay ba người họ có đến dự tiệc hay không, thế là cô ta thử ướm lời, “Vậy để tôi về báo lại với chủ tịch Tiêu, các anh đều đến chứ?”
Phó Thành Lẫm trả lời, “Tôi và Nghiêm Hạ Vũ sẽ đến, Tưởng Thành Duật còn có bữa tiệc khác.”
Điền Thanh Lộ khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Bọn họ có tính toán của riêng mình, trên chuyện làm ăn, cô ta không thể lẫn lộn vào đó.

Sau khi giải quyết những vấn đề có thể gặp phải trong quá trình thương thảo, Tưởng Thành Duật ra về lúc hai giờ chiều.
Đi được nửa đường, anh gọi điện cho Thẩm Đường.

Lúc cô bắt máy, tiếng sóng biển và tiếng người ồn ào truyền đến tai anh trước tiên.
“Em đang ở ngoài bờ biển hả?”
“Ừ, đọc kịch bản không vô.” Thẩm Đường đang nghịch nước biển, thỉnh thoảng lại đưa chân vẩy nước, “Anh xong việc rồi à?”
Tưởng Thành Duật nhìn biển báo giao thông bên ngoài cửa sổ, anh nói lại với Thẩm Đường biết mình đang về tới đâu.
Gió lớn, Thẩm Đường phải đưa tay giữ lại nón, “Vậy thì khoảng chừng bốn mươi phút nữa là anh về đến nhà rồi.

Em còn tưởng anh gọi cho em có chuyện gì chứ.”
Tưởng Thành Duật chống tay lên cửa sổ, “Không có gì.”
Từ xưa đến nay bọn họ không bao giờ nấu cháo điện thoại với nhau, nếu có người gọi cho đối phương thì nhất định có chuyện, không lớn thì nhỏ.
Anh hỏi lại lời vừa nãy của cô, “Sao lại đọc kịch bản không vô?”
Vì Trần Nam Kính, vì chuyện quá khứ.
Thẩm Đường nuốt xuống những lời nói thật đang ở bên môi, “Anh không ở bên cạnh em, em không yên tâm.”
Tưởng Thành Duật bật cười, “Lời này của em tổng cộng mười một chữ, nhưng chẳng có chữ nào là thật cả.”
Tiếng cười sảng khoái của Thẩm Đường truyền qua điện thoại, tiếng sóng biển cũng càng rõ ràng thêm.
Tưởng Thành Duật nói, “Không xem được thì tạm thời đừng xem nữa, chờ anh về, em yên tâm rồi xem tiếp.”
“Em cũng có ý này.” Hôm nay Thẩm Đường mặc quần short, tiện bề nghịch nước, cô càng đi ra chỗ sâu hơn.
Không ai tắt điện thoại, hai người cứ anh một câu em một câu nói chuyện trên trời dưới đất.
Thẩm Đường chợt nhớ ra, “Đúng rồi, em đã giải thích với ông nội, anh đến thôn Hải Đường là vì theo đuổi em, em lại không muốn yêu đương cho nên không chấp nhận anh.

Xưa giờ ông nội không bao giờ truy hỏi ngọn ngành, hẳn là ông sẽ không hỏi lại anh đâu, lúc về nhà anh cũng không cần phải giải thích với ông.”
Cô đã giúp anh giải quyết một vấn đề nho nhỏ.
“Chờ anh về, anh sẽ tập kịch bản với em.” Đang nói chuyện, Tưởng Thành Duật có một cuộc điện thoại công việc gọi đến, trước khi cúp máy anh không quên dặn dò cô, “Em đến chỗ nào vắng người mà nghịch nước, đừng để bị du khách nhận ra.”
“Yên tâm đi, em bịt kín lắm.”
Nhưng không như mong muốn, cô nhanh chóng bị vả mặt bởi chính lời nói đầy chắc nịch của mình.
Trời không còn sớm, Thẩm Đường đi dọc theo bãi cát về nhà mình, lúc vừa đi vừa bấm điện thoại thì nón cô bị gió thổi bay mất, nhưng ở một khu du lịch nho nhỏ thế này mà vẫn có người nhận ra cô.

Trên bờ, ông nội vẫn như mọi ngày, sau khi chạy xe máy điện một vòng lại ngồi dưới tán dù trước sân hóng gió biển, ngắm nhìn du khách qua lại.
Hai chiếc xe hơi màu đen ông gặp lúc sáng chậm rãi dừng ở ven đường, Tưởng Thành Duật bước xuống xe.
Nếp nhăn trên mặt ông nội như giãn ra, đôi mắt ngập tràn ý cười.
“Tưởng tổng, hình như cô Thẩm đang bị du khách vây quanh.” Vệ sĩ nhạy cảm, vừa liếc mắt đã nhận ra bờ biển ồn ào có chút khác thường.
Tưởng Thành Duật đưa mắt nhìn sang, hai vệ sĩ khác đã chạy về phía bãi biển.
“Ông nội, con sang đó tìm Thẩm Đường.”
“Đường Đường bị sao thế?” Ông nội không hiểu gì.
“Có lẽ cô ấy bị du khách nhận ra.” Tưởng Thành Duật nhanh chân chạy sang đó, một bước nhảy xuống vài bậc thang.
Đến bờ biển, mới bước được vài bước, trong giày da của Tưởng Thành Duật đã dính đầy cát.

Nhưng anh không quan tâm đến chuyện này, đi thẳng đến chỗ của Thẩm Đường.
Không biết có ai ở trên bãi biển gọi tên Thẩm Đường, thế là du khách chen nhau chạy đến, dù không phải là fan của cô, nhưng bọn họ đều muốn góp vui nhìn minh tinh bằng khoảng cách gần nhất.
Tưởng Thành Duật bị đám đông đẩy về phía trước, giày da rơi đầy cát lại giẫm xuống biển.Một cơn sóng ập tới, nước biển thấm ướt ống quần anh.
“Má ơi, sao Thẩm Đường trắng thế!”
“Chân chị ấy y như được photoshop ra vậy.

Tôi đi chết đây, đừng cứu tôi!”
“Đừng chen lấn mà.

Tôi, tôi không thấy gì hết! A a a a!”
Đủ âm thanh kích động và tiếng thét chói tai vang lên không dứt.
Tưởng Thành Duật bây giờ có muốn tiến lên nửa bước cũng khó, xung quanh toàn là người, anh hoàn toàn đã trải nghiệm được cảm giác theo đuổi thần tượng.
Với dáng người cao to của mình, anh dễ dàng nhìn thấy Thẩm Đường.
Cô đang đứng gần mép nước, cầm nón rộng vành trong tay chụp ảnh cùng mọi người, nhóm du khách vừa quay video vừa muốn giành nhau chụp ảnh với cô.
Hai vệ sĩ chen vào đám người đến bên cạnh Thẩm Đường, che chở đưa cô đi vào bờ.
Thẩm Đường được vệ sĩ đưa đi xuyên qua đám đông, du khách không đi theo, bọn họ vốn không muốn làm phiền Thẩm Đường, chỉ muốn đứng từ xa chụp một tấm ảnh, nhưng người càng lúc càng đông, tình huống trở nên mất khống chế.
Lúc nãy Thẩm Đường loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cao cao, vì quá đông nên cô không chắc có phải là Tưởng Thành Duật hay không.

Có lẽ là do cô bị hoa mắt, anh mặc đồ vest đi giày da, nên không thể nào đi xuống biển cùng mọi người được.
Đi được vài bước, cô không nhịn được tò mò ngoái đầu lại nhìn.
Đám đông vẫn chưa tản đi, Tưởng Thành Duật đeo kính râm như hạc giữa bầy gà, anh đang nhìn cô.
Thẩm Đường vẫy tay với mọi người, giơ hai ngón tay ra dấu bắn tim.
Có một nam sinh trong đám du khách hô to, “Thẩm Đường, anh cũng yêu em!”
Tài xế chạy xe đến, Thẩm Đường và hai vệ sĩ ngồi lên xe rời đi.
Rất nhanh, đám du khách dần dần tản đi, bãi biển khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Tưởng Thành Duật vắt khô ống quần, mang giày quay về, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh chật vật thế này.
Ông nội thấy thế thì chống gậy đứng ậy, “Sao lại ướt thế này?”
“Không sao đâu ạ.” Tưởng Thành Duật đỡ ông cụ ngồi xuống, “Thẩm Đường lên xe đi dạo một vòng, chờ không còn ai để ý nữa sẽ về nhà bằng cửa sau ạ.”
Ông cụ giục anh, “Con mau mau về phòng thay giày đi.”
Tưởng Thành Duật không đi vội, anh nán lại nói chuyện với ông.
Ông nội đã biết chuyện Tưởng Thành Duật đang theo đuổi cháu mình, ông vui lắm, còn an ủi anh vài câu, bảo với anh đừng có gấp.
Tưởng Thành Duật cười nói, “Ông nội, ông thấy con có thể theo đuổi Thẩm Đường thành công không?”
Ông cụ vốn muốn khen Tưởng Thành Duật, “Có thể chứ.

Ông thấy có cơ hội đấy, Đường Đường nhà ông rất thích người đẹp trai.”
Tưởng Thành Duật, “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui