Hôm nay Thẩm Đường vẫn dùng kem dưỡng ẩm làm trắng kia.
Dung dịch trong chai đã không còn nhiều, sắp cạn đáy rồi.
“Sắp hết rồi.” Cô nói.
“Xài hết thì anh mua thêm cho em.” Tưởng Thành Duật nới lỏng vạt áo sơ mi, tì khuỷu tay lên tay vịn ghế, nhìn cô qua gương.
Làn da cô căng bóng mịn màng, dù người khác có dùng mười tám lần lọc kính cũng không sánh bằng.
Thẩm Đường cũng nhìn anh qua gương, thỉnh thoảng, ánh mắt hai người lại khẽ chạm vào nhau.
Anh nhàn nhã ngả lưng vào thành ghế, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất buông xuống vai anh.
Hòa mình vào giữa vùng sáng và vùng tối, anh ngồi yên nhìn cô đầy dịu dàng.
Nhưng lại có phần không chân thực.
“Bộ phim tiếp theo của em quay ở đâu thế?”
“Hoành Điếm, một bộ cổ trang.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, phim cổ trang hẳn là không có cảnh hôn.
Nhưng cũng chưa chắc.
Thẩm Đường thoa kem dưỡng ẩm xong, vặn nắp lại.
Một tay Tưởng Thành Duật vòng qua bả vai Thẩm Đường xoay người cô lại, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, thỉnh thoảng lại khẽ cắn một cái.
Một khi anh chủ động thì không ai có thể chống đỡ được.
Thẩm Đường túm lấy vạt áo sơ mi của Tưởng Thành Duật, cái áo bị cô kéo mạnh dán chặt vào người làm hiện rõ đường cong phần thân trên vô cùng hoàn mỹ.
Tay kia của cô vòng qua ôm lấy cổ anh.
Thời gian không đủ, Tưởng Thành Duật chỉ ôm cô hôn một lát.
“Em trang điểm đi, phải ra sân bay ngay.”
Cúc áo sơ mi của anh đã bị bung hơn phân nửa.
Tưởng Thành Duật cài lại từng cúc một, chỉ chừa lại một cúc trên cùng.
…
Trở lại Bắc Kinh, Thẩm Đường vừa mới về tới nhà, tắm rửa xong xuôi đang định tìm một cuốn sách để đọc, xe của chị Lỵ đã chạy vào sân biệt thự của Tưởng Thành Duật.
Chị Lỵ mang đến rất nhiều thứ, quần áo và giày thể thao mẫu mới nhất cho sự kiện ngày mai, có kịch bản mà cô sắp phải quay vào tháng Mười một sắp tới, và còn cả mấy kịch bản cô đang thảo luận với đoàn phim.
Tất cả bày đầy một bàn trà.
Thẩm Đường không vội thử đồ, cô mở kịch bản ra xem trước.
Chị Lỵ tiết lộ tin tức vừa mới nhận được, “Vai nữ phụ của bộ Duyên mỏng đã bị nẫng tay trên rồi, nhưng rơi vào tay ai thì hiện tại vẫn chưa biết.”
Dẫu sao thì cũng không phải là vai nữ phụ đã chốt kia.
Nghe nói là do một tiểu hoa “lưu lượng” tự mình bỏ tiền đầu tư cắt vai.
Chậm nhất là đầu tháng sau, đoàn làm phim sẽ thông báo danh sách diễn viên chính thức.
Duyên mỏng chính là bộ phim mà Thẩm Đường đang xem kịch bản, tháng sau sẽ khai máy ở Hoành Điếm.
Nữ chính là cô, nam chính là Hoắc Đằng, cũng chính là người đại diện dòng sản phẩm nam mà ngày mai sẽ cùng cô tham gia sự kiện.
Chuyện vai diễn bị nẫng tay trên này, cô nhìn mãi đã quen.
Thẩm Đường không có cảm giác gì, vẫn tiếp tục tập trung xem kịch bản.
Cô và nữ phụ không có nhiều cảnh diễn chung trong phim, có đổi thành ai cô cũng không quan tâm.
Chị Lỵ đem hai bộ đồ mẫu mới nhất đến, chị mở túi ra, “Em thử xem, để chị xem cái nào đẹp.”
Chị rút cuốn kịch bản khỏi tay Thẩm Đường, nhét quần áo vào lòng cô.
“Ôi, chờ em xem hết đoạn này đã…” Thẩm Đường đang đọc say sưa, bất chợt khựng lại.
“Em còn có hơn một tháng để đọc nó mà.” Chị Lỵ giục cô thử đồ.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, chị Lỵ nhìn sang, hóa ra là Tưởng Thành Duật vẫn còn ở nhà.
Tưởng Thành Duật mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, cũng có thể xem như là đồ tình nhân với bộ đồ trên người Thẩm Đường.
Chị Lỵ chào anh một cách máy móc, “Chào Tưởng tổng.”
Tưởng Thành Duật, “Chào chị.” Sau đó anh vẫn luôn nhìn Thẩm Đường, còn cô dứt khoát tròng bộ đồ thể thao ở bên ngoài bộ đồ ở nhà, cái mác vẫn còn dính trên áo.
“Mẫu mới à?”
Anh tiện tay sửa lại cổ áo cho cô, áo cổ trụ càng khiến người mặc trông có tinh thần hơn.
“Ừ, mẫu mùa xuân năm sau.” Thẩm Đường xoay người nhìn anh, kéo khóa lên, quay lại hỏi chị Lỵ, “Chị thấy sao?”
Chị Lỵ giơ ngón cái lên với cô, sau đó bảo cô thay bộ khác.
Tưởng Thành Duật hỏi, “Mẫu này có của nam không?”
Thẩm Đường cũng không rõ, “Chắc là có đó.” Cô cởi ra, thay sang một bộ khác.
Tưởng Thành Duật nhìn thấy kịch bản nằm trên bàn trà, anh đặt điện thoại xuống, cầm cuốn kịch bản lên rồi ngồi xuống sofa thong thả đọc.
Thẩm Đường thử hai bộ, chị Lỵ vẫn thấy bộ đầu tiên đẹp nhất, Thẩm Đường cũng nghĩ thế.
Chị Lỵ xếp bộ đồ thứ hai bỏ vào túi, vốn định bàn với Thẩm Đường chuyện năm sau sẽ nhận thêm vài kịch bản, nhưng Tưởng Thành Duật ở đây, mà anh cũng không có ý định rời khỏi nên chị đành thôi.
Hôm nào lại dành thời gian trò chuyện với Thẩm Đường sau vậy.
Thẩm Đường cắt mác bộ đồ ngày mai sẽ mặc đi, cô lại chỉ mấy cuốn kịch bản khác đang nằm trên bàn trà, “Để em xem xong sẽ trả lời chị sau nhé.”
“Ừ, có một kịch bản khá ổn.” Là phim của công ty Trần Nam Kính.
Chị Lỵ nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, vẫn kịp đi xem phim.
Hôm trước con gái chị cứ đi theo hỏi chị khi nào dắt nó đi xem phim.
Vừa hay hôm nay chồng chị cũng được nghỉ, đã lâu rồi cả nhà không cùng nhau đi xem phim.
Chị dặn dò Thẩm Đường, “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chị đến đón em.”
Chị Lỵ tạm biệt hai người, vội vội vàng vàng rời đi.
Biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh trước đó.
Tưởng Thành Duật vẫn còn đang đọc kịch bản, trông anh có vẻ khá hứng thú.
Chỉ trong chốc lát, anh đã đọc được hơn hai mươi trang, ngón tay lướt theo từng hàng chữ, tựa như đang tìm từ khóa.
Thẩm Đường không khỏi tò mò, cô bèn ngồi xuống cạnh anh, “Anh đang tìm gì thế?”
Tưởng Thành Duật không ngẩng đầu lên, đáp qua loa, “Đọc kịch bản.”
Thẩm Đường tưởng anh có hứng thú với tiểu thuyết cổ đại nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Điện thoại trên bàn trà chợt rung lên, cô nhìn sang, là điện thoại của Tưởng Thành Duật.
Anh và cô cùng dùng một mẫu điện thoại giống nhau, màu sắc cũng giống nhau, nên hai người chỉ có thể nhìn ốp để phân biệt.
Ốp điện thoại là ốp tình nhân được bên phía nhãn hàng làm riêng tặng cho cô.
Ban đầu Tưởng Thành Duật không muốn dùng, anh bảo anh không quen dùng ốp điện thoại.
Cô cũng không ép anh, dự định sẽ đưa cho bạn thân mình xài.
Ai ngờ sang ngày hôm sau, cái ốp kia đã gắn vào điện thoại của anh.
Điện thoại vẫn đang rung, màn hình hiển thị người gọi đến là Tranh Tranh.
Thẩm Đường đập vào cánh tay anh, “Cháu anh gọi kìa.”
Lê Tranh là con gái của anh hai anh, con bé theo họ của chị dâu.
Cô công chúa nhỏ của nhà họ Tưởng đã lên đại học, được Tưởng Thành Duật chăm đến lớn, nên tình cảm chú cháu bọn họ còn thân thiết hơn cả tình cha con của những nhà khác.
Tưởng Thành Duật vẫn đang tập trung đọc kịch bản, bảo Thẩm Đường đưa điện thoại cho mình.
Từ trước đến nay, mỗi lần cháu gái tìm anh thì chẳng có chuyện gì quan trọng, không phải chuyện ăn uống thì chính là chuyện vui chơi.
Anh hờ hững nhận máy, “Chiều nay con không có tiết à?”
“Con được nghỉ giữa giờ.” Lê Tranh nói không ngừng, “Chú út, chú xem vòng bạn bè của con đi.”
“Con đăng gì thế?”
“Thông báo tìm đồ.
Chú nhanh vào xem đi, nhớ để lại bình luận đấy, bái bai.”
Cuộc trò chuyện kéo dài chưa đến một phút đã kết thúc.
Tưởng Thành Duật không biết đứa cháu này lại đang giở trò gì, anh bận đọc kịch bản nên đưa điện thoại cho Thẩm Đường, “Em xem thử coi con bé đăng thông báo tìm đồ gì thế.”
Có thể đăng trên vòng bạn bè, lại là thông báo tìm đồ, nghĩ rằng đây không phải là chuyện gì bí mật, Thẩm Đường liền giúp anh xem thử.
Vừa xem thì biết không có gì quan trọng.
Cô công chúa nhỏ của Tưởng gia làm mất một bộ mỹ phẩm, là dòng dưỡng ẩm làm trắng.
Con bé còn đăng kèm ảnh, giống y đúc bộ mỹ phẩm mà Tưởng Thành Duật đưa cho cô.
Trong thông báo tìm đồ viết thế này:
[Hai tháng trước, kỳ nghỉ hè đã được nửa chặng đường, tôi từng nói với chú út rằng bộ mỹ phẩm này rất thích hợp cho phụ nữ thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, có trắng có đẹp hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là dưỡng ẩm rất tốt, dịu nhẹ dễ thẩm thấu.
Lúc ấy tôi mua hai bộ, một bộ để trong phòng ngủ ở nhà bà nội.
Ai dè trưa nay về nhà nội lấy mỹ phẩm, nó lại không cánh mà bay.
Ông bà nội sẽ không lấy mỹ phẩm của tôi.
Thế cho nên, thật thần kỳ.
Sau khi người biết chuyện thấy tin này thì xin nhanh tay liên hệ với tôi, online chờ.]
Thẩm Đường đọc lại lần nữa cách diễn đạt trong thông báo tìm đồ, có lẽ bài đăng này đã được đặt chế độ chỉ để mỗi mình Tưởng Thành Duật nhìn thấy.
Chỉ thiếu điều điểm mặt gọi tên Tưởng Thành Duật trộm đồ của cô nhóc thôi.
Tưởng Thành Duật lật một trang kịch bản, lúc này mới nhớ đến vòng bạn bè của cháu gái.
Anh nhìn Thẩm Đường, “Tranh Tranh mất cái gì thế?”
Thẩm Đường dứt khoát đưa điện thoại đến trước mặt anh, “Tự anh xem đi.”
Tưởng Thành Duật lướt nhanh như gió đọc hết thông báo, bất kể khi nào, anh luôn có dáng vẻ thong thả như thế, Thẩm Đường không nhận ra một chút thẹn thùng nào trên gương mặt của anh.
Tưởng Thành Duật lại dời mắt sang cuốn kịch bản, vừa đọc vừa giải thích, “Tranh Tranh bảo dùng rất tốt, lúc ấy đúng lúc em đang quay phim ngoại cảnh dưới trời nắng gắt.”
Vì thế anh mang một bộ đến cho cô.
Đến bây giờ, Thẩm Đường vẫn không ngờ cô lại có đãi ngộ được anh trộm đồ cho, “Anh mua mấy bộ đưa sang cho Tranh Tranh đi.”
“Không cần đâu, cái này cũng không phải phiên bản giới hạn.
Nó thấy thiếu thì sẽ tự đi mua.” Tưởng Thành Duật hiểu rõ cháu gái mình nhất, con nhóc này không phải đi tìm đồ, mà nó giống hệt một con chó con muốn đánh hơi chuyện của anh.
Anh nói với Thẩm Đường, “Em đừng để ý.”
Thẩm Đường hỏi, “Anh không trả lời con bé hả?”
Tưởng Thành Duật nghĩ nghĩ, “Nhắn lại với nó, tối nay anh qua trường thăm nó.”
…
Hoàng hôn buông xuống, Tưởng Thành Duật thay đồ ra ngoài.
Hôm nay anh không để tài xế đi theo, tự anh lái xe sang đó.
Dẫu sao thì anh cũng đã trộm đồ của cháu gái, nếu bây giờ mà đi tay không tới thăm con bé thì khó coi lắm.
Trên đường đến trường, lúc đi ngang qua một cửa hàng trái cây, Tưởng Thành Duật dừng xe bên đường, tìm một cái kính râm đeo lên rồi xuống xe.
Cũng phải năm, sáu năm rồi anh không tự mình đi mua trái cây.
Trong cửa hàng khá đông khách, nhưng khi Tưởng Thành Duật bước vào, anh bỗng chốc trở thành tiêu điểm.
Có vài người ở bên cạnh giả vờ chọn trái cây, chốc chốc lại lén nhìn trộm Tưởng Thành Duật.
Anh cầm hai cái túi, cũng không thèn nhìn giá, chọn vài loại yêu thích của cháu gái mình và cái người đang ở nhà kia, sau đó chọn thêm hai hộp cherry.
Lúc tính tiền, hai túi trái cây tổng cộng hết 836 tệ.
Tưởng Thành Duật nhìn hai túi trái cây một chút, sau đó quét mã trả tiền.
Trái cây bây giờ cũng mắc dữ.
Rời khỏi cửa hàng, cháu gái anh gọi hỏi đã đi đến đâu rồi, cô nhóc đang chờ anh ở trước cổng trường.
Bạn của cô nhóc không biết ba của bạn mình họ Tưởng, lại càng không biết chú của bạn mình là anh.
Cuộc sống ở trong trường của cô nhóc luôn đơn giản và khiêm tốn như thế.
Tưởng Thành Duật trả lời cô nhóc, “Khoảng chừng mười phút nữa.”
Trong sự mong chờ mòn mỏi của Lê Tranh, cuối cùng cô nhóc cũng nhìn thấy xe của chú út mình.
Đây là chiếc xe khiêm tốn nhất trong dàn xe của chú út, hồi trước chú ấy mua chiếc xe này là để dành đến trường học thăm cô.
Tưởng Thành Duật hạ cửa sổ xe xuống, Lê Tranh giật mình, “Sao hôm nay chú lại tự lái xe thế?” Cô vừa nói vừa mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Lê Tranh vừa ngồi ngay ngắn liền mỉm cười nhìn anh, cô không nói một lời, chỉ ngồi chờ Tưởng Thành Duật tự khai.
Bộ mỹ phẩm kia chú út không thể xài được, thế nhưng nó lại bị chú ấy cầm đi, vấn đề chính là nằm ở chỗ này.
Tưởng Thành Duật tháo dây an toàn, ngón tay khẽ nhịp lên vô lăng.
Sau đó, anh quay lại nhìn cháu gái mình, “Bộ mỹ phẩm ấy chú đã đưa cho Thẩm Đường.”
“?”
“Chính là nữ minh tinh mà mấy đứa biết đấy, Thẩm Đường.”
Mẹ nó!
Lê Tranh nghẹn họng nhìn trân trân.
Cô nhóc vốn định chơi với chú út tới cùng, ai ngờ ổng lại thoải mái thừa nhận như thế.
“Chú và… Thẩm Đường? Sao chú lại đưa cho Thẩm Đường?”
Ý của cô chính là, Thẩm Đường đâu có thiếu một bộ mỹ phẩm chứ.
Chú út lại lấy đồ của cô tặng cho người khác, vừa keo kiệt vừa qua loa.
Đàn ông keo kiệt thế này thường không được khuyến khích làm bạn trai đâu.
Tưởng Thành Duật nhìn đôi mắt đang đảo tròn của cô cháu gái, anh liền đoán ra con nhỏ này đang thầm mắng mình.
Im lặng một lát, anh mới nói, “Bọn chú quen nhau gần ba năm rồi, thiếu cái gì thì đưa cái đó, không cần phải vắt óc suy nghĩ nhiều.”
“!!”
Lượng tin tức quá lớn, Lê Tranh cảm giác như mình không theo kịp tốc độ của thời đại này rồi.
Chú út và Thẩm Đường quen nhau ba năm, cô ấy vậy mà lại không biết.
Nghĩ lại thì cũng không có gì kỳ lạ, Thẩm Đường là minh tinh, không có ý định công khai người yêu, nếu đã thế thì bình thường sẽ cẩn thận hơn.
Mà chú út của cô bình thường bận bịu như thế, một năm đã có năm, sáu tháng không ở Bắc Kinh, cô và chú út cũng toàn gọi video mới có thể trò chuyện với nhau.
Khi lên đại học, cô có cuộc sống và bạn bè của riêng mình, cho nên không còn bám chú út như hồi bé nữa.
Lê Tranh ngồi chồm dậy, mở đèn trần xe lên.
Tưởng Thành Duật nhíu mày, “Con mở đèn làm gì?”
“Để con ngắm kỹ chú út của con xem, nghe nói đàn ông khi yêu không giống bình thường, để con xem xem là thật hay giả.”
“…”
Tưởng Thành Duật đưa tay tắt đèn đi.
Anh đẩy cửa xe bước xuống, thuận tay mở cốp sau.
“Ấy, chú út, chờ con với.” Lê Tranh cũng vội vàng xuống xe, “Không lẽ chú mắc cỡ hả?”
Tưởng Thành Duật im lặng, đưa phần trái cây kia cho cô, “Về ký túc xá đi, chú về đây.”
Lê Tranh ôm túi trái cây nặng trĩu cười híp mắt nhìn chú út của mình, cả người đều toát ra hơi thở nhiều chuyện, “Về nhà chơi với thím út của con hả? À đúng rồi, bạn cùng phòng của con có một đứa là fan mẹ của Thẩm Đường.
Nghe nói hôm qua Thẩm Đường tham gia sự kiện kêu gọi nhà tài trợ ở Thượng Hải, hôm nay về Bắc Kinh, ngày mai có một hoạt động ở flagship store.”
Tưởng Thành Duật không tiếp lời, vỗ mạnh lên vai cháu gái.
Lê Tranh vẫn giữ giọng điệu mọi chuyện đều có thể thương lượng, “Chú út à, chú muốn gì cứ nói đừng khách sáo với con.
Chú muốn đua top hay khống chế bình luận cho Thẩm Đường nào?”
Tưởng Thành Duật thành khẩn nói, “Tranh Tranh à, con cố mà học cho giỏi, tìm một công việc thật tốt.
Nếu không thì sau này tiền lương của con cũng không đủ để mua trái cây ăn đâu.”
“…”
“Vào đi.” Tưởng Thành Duật lên xe.
Đến khi chiếc xe màu đêm biến mất trong màn đêm, Lê Tranh vẫn còn bị cái câu “không mua nổi trái cây” kia chặn họng đến không thể nhấc bước.
Tưởng Thành Duật về đến nhà, Thẩm Đường đang học lời thoại.
Anh đặt trái cây lên bàn trà, Thẩm Đường ngẩng đầu khỏi cuốn kịch bản dày cộm, “Tranh Tranh đưa anh hả?”
“Không phải.” Tưởng Thành Duật cởi áo vest, “Anh mua hai phần, cho Tranh Tranh một phần.”
Không cần nói cũng biết, phần này anh mua cho cô.
Thẩm Đường mở túi ra, tất cả đều là trái cây mà cô thích ăn..