Thẩm Đường mua một phần bánh phô mai nướng mềm, tự thưởng cho bản thân sau mấy ngày vất vả.
Cô còn giả vờ hỏi chị Lỵ, “Em ăn được không chị? Cái này nhiều calo lắm đấy.”
“Em đừng có móc chị.” Chị Lỵ cũng cầm một miếng, calo biến mợ nó đi.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc mấy ngày nay đều gầy đi trông thấy.
Ngay cả chị cũng vậy.
Lao tâm lao lực quá độ, đến tối nằm mơ cũng thấy mình đang bốc phốt Phàn Ngọc.
Trông thì có vẻ như trận gió tanh mưa máu này đã kết thúc, nhưng đâu ai biết liệu nó có bùng nổ trở lại hay không.
“Đường Đường, tiếp theo em định làm gì?” Chị Lỵ bắt đầu buông thả bản thân, đi pha thêm hai ly cà phê, dẹp hẳn vụ calorie ra sau đầu.
Thẩm Đường cắn một miếng bánh, trước mắt dần hiện lên những hình ảnh cứ chồng chất lên nhau, Tưởng Thành Duật rửa trái cây cho cô, Tưởng Thành Duật băng qua đường mua bánh phô mai nướng mềm cho cô, và Tưởng Thành Duật đứng ở trong phòng họp tầng 18 của khách sạn Thường Thanh, anh nói với cô rằng, Đường Đường, đến chỗ anh nào.
Tất cả đều là anh.
Từng hình ảnh một xếp chồng lên nhau, sau đó chậm rãi phiêu tán.
Hình bóng anh đã biến mất, trước mắt chỉ còn mỗi chị Lỵ đang nhìn cô, hỏi cô có tính toán gì.
Thẩm Đường nhấp ngụm cà phê hòng che giấu sự thất thần vừa nãy, “Chị là quản lý của em mà lại hỏi em có tính toán gì ư?”
Chị Lỵ cũng bắt đầu hồ đồ, dạo gần đây đều do Thẩm Đường xung phong giết địch, suýt nữa là chị đã quên mất công việc thực sự của mình.
“Em nghỉ ngơi vài ngày đi, bộ Sau giấc mộng tàn của Triệu Trì Ý đến cuối tháng mới khai máy.”
Dạo gần đây Thẩm Đường không chú ý đến mấy tin tức giải trí khác, “Nam chính và đạo diễn là ai thế chị?”
Chị Lỵ, “Vẫn là Châu Minh Khiêm và Cố Hằng.”
Bộ Đầu hạ năm ấy đoán chừng sẽ bị đắp chiếu, bởi vì từ nhà sản xuất là Trần Nam Kính đến vai phụ là Phàn Nhất Thước đều bị bốc phốt, một người kết hôn rồi ngoại tình, bỏ mặc cha và con gái của mình suốt hai mươi năm, một người thì hành hung bạn diễn ở phim trường.
Hơn nữa, một trong những nhà sản xuất của bộ phim lại là công ty do Phàn Ngọc nắm giữ cổ phần.
Trong hai năm gần nhất, đài truyền hình và các nển tảng online sẽ không dám mạo hiểm để mua bản quyền phát sóng bộ phim này, nên lại càng không biết bộ phim sẽ bị đắp chiếu đến tận bao giờ.
Ý của Triệu Trì Ý chính là, muốn lấy Sau giấc mộng tàn để đền bù cho Châu Minh Khiêm và Cố Hằng.
Trong cuộc chiến dư luận lần này, không chỉ có Châu Minh Khiêm ra mặt ủng hộ cô, Cố Hằng cũng đã bấm like Weibo của cô xem như tỏ rõ thái độ.
Hoạn nạn mới thấy chân tình.
Điện thoại của chị Lỵ liên tục vang lên, điện thoại bàn của văn phòng cũng réo vang ầm ĩ.
Chị không rảnh nghe máy nên để trợ lý nhận điện thoại.
Không ngoài dự đoán, tất cả đều gọi đến để bàn chuyện hợp tác.
Mấy bộ phim lúc trước bị Tiêu Chân cản trở buộc phải hủy hợp đồng bây giờ lại tìm đến tận cửa, hơn nữa cát-sê còn tăng thêm một phần năm.
“Đúng là không biết xấu hổ mà.”
Trợ lý nói tiếp lời chị Lỵ, “Đối với bọn họ, xấu hổ là một món hàng xa xỉ.”
“Nói nhiều quá.” Thẩm Đường chỉ vào hộp bánh phô mai nướng, “Phạt em ăn hai miếng.”
Trợ lý lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi, cô nàng muốn xinh đẹp, thế nên phải kiêng đồ ngọt.
Thẩm Đường đóng nắp hộp lại, nói với chị Lỵ, “Từ giờ chị đừng nhận bất cứ hoạt động thương mại hay kịch bản nào nữa nhé.”
Chị Lỵ, “Định bơ bọn họ ư? Hay là chờ em lớn thuyền lớn sóng rồi nhận sau?” Với độ hot và độ đề tài của Thẩm Đường hiện giờ, chị không lo không có tài nguyên.
“Em muốn giải nghệ, trong vòng nửa năm nay sẽ thực hiện hợp đồng đã ký trước đó.”
“Cái gì?” Chị Lỵ trợn trừng đôi mắt, hóa ra cô nói với chủ tịch Tiêu rằng cô sẽ giải nghệ không phải là muốn lừa ông ấy, “Em… sao em lại muốn giải nghệ?”
Sấm sét giữa trời quang, chị không thể nào tiếp nhận nổi.
Ngay cả thời khắc gian nan nhất mà bọn họ còn chịu đựng được, còn có chuyện gì u ám hơn so với mấy ngày trước chứ?
Nếu như vì chuyện danh tiếng bị ảnh hưởng sau những ngày ồn ào gần đây, nhất là khi bị fan hâm mộ của cả nhà Phàn Ngọc quay sang bôi nhọ, chỉ cần chờ qua khoảng thời gian này thì hẳn sẽ không còn ảnh hưởng gì nhiều.
“Dẫu sao thì em cũng là nghệ sĩ nổi tiếng nhờ tai tiếng mà, bây giờ nhiều thêm một chút cũng không sao.”
“Với lòng trả thù của Phàn Ngọc, em mà ở trong showbiz thêm một ngày, thì chỉ cần là người có liên quan đến em đều sẽ phải gặp nạn, đến lúc đó thì không thể khống chế dư luận được nữa.”
Thẩm Đường tìm trong túi xách rồi lấy ra một cái thẻ, “Em giải nghệ là vì còn có chuyện khác phải làm.”
Cô lay lay bả vai của chị Lỵ, “Chị choáng rồi hả?”
Chị Lỵ biết tính Thẩm Đường, cô mà đã quyết định chuyện gì thì không có đường vãn hồi, bình thường chị bị cô chọc tức gần chết, nhưng bây giờ chia tay nhau đúng là thật sự không nỡ.
Thẩm Đường dặn dò chị Lỵ, “Em tặng căn hộ ở Thượng Hải cho chị, khi nào có thời gian chúng ta sẽ đi sang tên.
Còn căn hộ em mướn ở Bắc Kinh bên đây, Viên Viên từng nói có nằm mơ cũng muốn có một cái ổ nhỏ có sân thượng để ngắm cảnh.
Em đã liên lạc với chủ thuê rồi, chờ anh ta về nước em sẽ làm thủ tục mua lại làm quà tặng sinh nhật lần thứ hai mươi sáu cho cô ấy.
Chị hãy dùng tiền mặt trong tài khoản cá nhân của em trả thưởng ba năm tiền lương cho các anh chị em trong ekip, mấy năm qua mọi người đi theo em cũng không dễ dàng gì.”
Viên Viên là tên của cô nàng trợ lý.
“Em làm gì thế? Bộ em điên rồi hả?” Chị Lỵ kinh ngạc, cảm giác giống như Thẩm Đường đi rồi sẽ không quay về.
“Mật mã chị cũng biết đó.” Thẩm Đường đặt thẻ ngân hàng lên bàn làm việc của chị Lỵ, “Em không điên, em cũng không thiếu tiền.
Khi còn ở London, em nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi tiền, lại không biết quản lý tài sản, thế là giao hết cho công ty của Tạ Quân Trình quản lý.
Qua mấy năm, số tiền đó giờ đây đã lên đến chín chữ số rồi.
Bây giờ em chỉ có một mình, cần nhiều tiền thế để làm gì.”
“Tiền lương ba năm thì chị nhận, còn nhà thì chị không nhận đâu.” Chị Lỵ ngại, “Mấy năm qua chị mắng em không ít, bây giờ cầm tiền lương nhiều thế cũng thấy ngại đây.”
Thẩm Đường cười, “Cuối cùng em cũng đợi được ngày chị chịu thua, kiểm điểm lại bản thân rồi, tuyệt thật.”
“Con nhỏ này đúng là không tim không phổi, còn cười được à.” Chị Lỵ quay sang chỗ khác, nước mắt rưng rưng.
Thẩm Đường thôi đùa, “Chị mắng em cũng vì muốn em cố gắng, em tặng nhà cho chị là vì muốn cám ơn chị đã chăm sóc cho em.
Mỗi lần em có xã giao, dù có trễ thế nào thì chị vẫn ngồi chờ ở bên ngoài, sợ em bị chuốc say.
Trong lòng em, những đêm chị chờ em còn quý hơn giá trị của một căn hộ.
Năm năm qua, thật ra chị vẫn luôn cưng chiều em, ngoài miệng thì mắng em, nhưng vừa xoay đi đã vội vàng giải quyết mấy tin đồn tiêu cực về em.
Trong hai năm em không nhận được vai diễn nào, chị chưa từng nghĩ bỏ rơi em, chị còn khuyên em hãy vì ông nội mà kiên trì hơn, không thể có chuyện xui xẻo mãi thế được.”
Chị Lỵ rơi lệ, để mặc nước mắt tuôn rơi.
“Thẩm Đường, sao em lại nói chuyện sướt mướt vậy hả!”
Chị xoay người lấy khăn giấy, đôi mắt ngập nước khiến tầm nhìn mơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trợ lý vội cầm hộp khăn giấy đưa cho chị.
Trợ lý cũng khóc theo, cô nàng không nỡ xa Thẩm Đường, cô ấy vừa tốt nghiệp đã làm trợ lý cho Thẩm Đường, suốt năm năm, thời gian ở cùng nhau còn lâu hơn so với người nhà.
“Chị Đường ơi, hay là chị cũng dẫn em giải nghệ đi, em theo chị sang Manhattan, tiếp tục làm trợ lý cho chị, còn căn hộ kia em không lấy đâu.”
Cô nhóc lau nước mắt, “Sau này đại gia đình của chúng ta phải chia xa rồi, cuộc sống cũng không còn thú vị nữa.
Còn anh vệ sĩ thì sao, anh ấy cũng phải tìm chủ mới sao?”
Thẩm Đường tựa vào mép bàn, nhìn cô nhỏ trợ lý khóc thành sông kia, “Rốt cuộc là em khóc vì chị giải nghệ, hay là khóc vì anh vệ sĩ sắp rời khỏi đây?”
Trợ lý, “… Đương nhiên là không nỡ chia tay chị rồi.”
“Chị chỉ giữ một mình anh ta lại bên cạnh, sau này còn cần anh ta bảo vệ cho chị.” Thẩm Đường cầm kính râm trên bàn đeo vàng, “Viên Viên à, em vốn không hiểu người như anh ta đã phải trải qua những gì.
Thế nên anh ta mới không lấy vợ không sinh con, không có tình cảm không có yêu thích, sống bụi chết bờ.”
Cô xoa đầu trợ lý, “Em hãy ở lại căn hộ view đẹp của mình, tìm một anh chàng nào đó yêu đương, trải qua một cuộc đời vui thích.”
“Nếu mọi người không nỡ chia xa đại gia đình này thì em sẽ không để mọi người thất nghiệp.
Ôn Địch đã vượt qua nỗi đau thất tình, đang tìm ekip để quay lại showbiz.
Năng lực hút tiền của cô ấy mạnh hơn em nhiều.
Mọi người vốn cũng quen biết với cô ấy, nếu hợp tác với nhau thì đỡ tốn thời gian làm quen.
Sau này phải nhờ mọi người chăm sóc Ôn Địch giúp em rồi.”
Chị Lỵ chợt nhớ đến câu Thẩm Đường từng nói, “Dù em không ở trong giới nữa, em cũng sẽ dùng hết át chủ bài của mình, cho mọi người tiền đồ như gấm, sẽ không để mọi người chịu phiền phức gì.”
Cô còn nói, “Át chủ bài chính là em.”
Lúc đó chị còn nghĩ Thẩm Đường quá mức ngông cuồng.
“Em có hẹn rồi.” Thẩm Đường xoay người đi ra ngoài, cô có hẹn với Ôn Địch.
Trước đây Ôn Địch từng đến thôn Hải Đường, cô ấy còn nói sau này có tiền sẽ mua một căn nhà ở thôn Hải Đường, lúc không vui có thể ra sân thượng ngắm biển.
Ông nội để lại cho cô mấy căn nhà, cô để lại căn nhà làm nhà nghỉ kia cho anh Thẩm, đó là thứ mà anh ấy đáng có.
Những năm qua anh ấy chăm sóc ông nội còn vất vả hơn cả cô.
Còn căn nhà bên cạnh nhà nghỉ, cô tặng cho Ôn Địch.
Cô chỉ để lại cho mình căn nhà cô và ông nội từng ở.
Mấy hôm nay, Ôn Địch bận tối tăm mặt mày, cô nàng ăn miếng trả miếng, lấy thủ đoạn của Phàn Ngọc đối phó lại Phàn Ngọc, ngoại trừ tìm tài khoản ảo giúp sức, chính cô nàng cũng đăng ký tài khoản phụ ra trận giết địch.
Vì ngủ không ngon nên ban ngày cũng thấy choáng váng mặt mày.
“Cậu làm gì mà mắt thâm dữ vậy?” Thẩm Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ôn Địch.
Ôn Địch chống cằm ngáp một cái, “Viết kịch bản rồi suy nghĩ kịch bản, ăn “dưa” của cậu, ngày đêm điên đảo.”
Về căn nhà ở thôn Hải Đường, Ôn Địch không nhận, “Để lại căn phòng VIP trong nhà nghỉ của anh Thẩm cho mình là được rồi.
Còn căn nhà bên cạnh, cậu cứ tiếp tục cho thuê đi.
Lúc ấy mình chỉ đùa với cậu thôi.
Cậu tặng cho mình, một năm mình cũng chẳng ở được mấy ngày, để không thì phí lắm, cho người ta thuê thì lời biết bao nhiêu.”
Cô ấy cười nói, “Để dành sau này hai đứa mình đến đó dưỡng lão.”
Xưa nay Thẩm Đường không nghĩ ngợi xa như thế, không biết đến lúc già cô có còn một thân một mình hay không.
“Căn hộ ở Thượng Hải mình để lại cho chị Lỵ, còn căn hộ mình đang thuê thì chờ khi mua lại sẽ tặng cho Viên Viên.
Sau này có hai người đó giúp cậu thì mình cũng yên tâm rồi.”
Vẻ mặt Ôn Địch như muốn nói ‘cậu điên rồi’, “Vì mình mà cậu tặng người ta những hai căn hộ ư?”
“Một phần là muốn cám ơn bọn họ đã chăm sóc mình suốt năm năm qua.” Một phần khác chính là mong bọn họ có thể chăm sóc Ôn Địch thật tốt.
“Phàn Ngọc sẽ chuyển cơn hận từ mình sang cậu, đến lúc đó bà ta nhất định sẽ tung tin bôi nhọ cậu.
Chị Lỵ biết cách đối phó với Phàn Ngọc, mấy năm nay chị ấy cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm.”
Hai căn hộ cũng không đủ để cám ơn Ôn Địch.
Cô nàng rất có tài trong nghề biên kịch, đó là một món quà do ông trời ban tặng cho cô ấy.
Chỉ cần cô ấy viết thì dù là kịch bản cải biên hay là kịch bản gốc đều rất có giá.
Lúc trước, khi cô không nhận được phim, Ôn Địch phải hạ giá kịch bản của mình xuống nhưng kèm theo một điều kiện trong hợp đồng, chính là phải để cho Thẩm Đường tham gia đóng phim, vai phụ cũng được.
Sau này, khi cô đã nổi tiếng, bắt đầu có phim để đóng, kịch bản của Ôn Địch không còn bổ sung điều kiện đó nữa, thế là mỗi một kịch bản của cô ấy đều có giá gần tám chữ số.
“Mình mệt quá, ngủ một lát đây.” Thẩm Đường gục xuống bàn.
Ôn Địch vừa mệt vừa buồn ngủ, cũng nằm xuống bên cạnh.
Không lâu sau, hai người cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm bên ngoài xuyên qua cửa sổ hắt xuống từng gương mặt của hai người.
…
Sự yên lặng đã bao phủ căn nhà suốt hai tiếng đồng hồ, Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát thỉnh thoảng lại ngẩng lên trao đổi ánh mắt với nhau.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, bọn họ vốn định tuần này sẽ về trường, chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện hóng biến mà hóng đến tận nhà mình, dù là biệt thự thì cũng hoàn toàn bị sụp đổ.
Ba ngồi trong phòng khách, laptop đặt trước mặt, trên màn hình là giao diện của hòm thư.
Trông ông có vẻ như đang kiểm tra mail, nhưng con chuột bất động cũng đã hơn nửa tiếng rồi.
Trữ Tiêu Duyệt đá anh trai mình một cái, ngón tay len lén chỉ về phía ba mình.
Trữ Tiêu Khoát hiểu ý em gái, uống một hơi nửa ly nước đá để bản thân tỉnh táo hơn.
“Ba ơi.”
Hai giây sau, “Hửm?”
Trữ Nhạc Lễ chầm chậm quay đầu lại, “Sao thế?”
Đôi song sinh long phượng nhích lại gần ông, Trữ Tiêu Khoát bỗng nhiên ra dáng người lớn hẳn, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Còn Trữ Tiêu Duyệt ngồi trên thảm, ghé lên đầu gối của ông giống hệt như hồi còn bé, ngửa mặt lên nhìn Trữ Nhạc Lễ chăm chú.
“Ba ơi, tụi con sẽ tâm sự với ba, nói gì cũng được.” Trữ Tiêu Khoát mở miệng.
Trữ Nhạc Lễ buông con chuột trong tay ra, cười nói, “Muốn an ủi ba hả?”
“Dạ không.” Trữ Tiêu Khoát nói, “Con thấy ba không cần bọn con an ủi, chỉ là bọn con muốn biết suy nghĩ của ba thôi, hoặc có thể nói là, mặc kệ ba quyết định ra sao, con và em đều ủng hộ ba.”
Đây không phải trọng điểm của cuộc trò chuện.
Cậu hít sâu một hơi, “Ý của con là, nếu ba không thể chấp nhận sự thật là mẹ đã từng kết hôn và sinh con, thì ba cứ thẳng thắng ly hôn đi.
Như thế cũng là một sự giải thoát cho mẹ, ba đừng nghĩ làm thế mất phong độ, con và em đều hiểu mà.”
Trữ Tiêu Duyệt nói theo, “Con và anh đã hai mươi rồi, chẳng mấy chốc sẽ có cuộc sống của riêng mình, ba không cần lo cho chúng con.
Dù sau này ba và mẹ có ở cùng nhau hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu mà bọn con dành cho hai người.”
Trữ Tiêu Khoát nói tiếp câu vừa nãy chưa nói hết, “Nếu ba vẫn còn yêu mẹ, vậy thì buông bỏ chuyện này đi, đừng cứ do do dự dự, rồi sau này lại tranh cãi với mẹ con, đối với mẹ thì đó cũng là một loại tra tấn, ba thấy đúng không? Chuyện này là mẹ không đúng, nhưng con tin trong suốt hai mươi năm nay, mẹ còn đau khổ và sợ hãi hơn chúng ta nhiều.”
Trữ Nhạc Lễ nhìn hai đứa bé trước mặt mình, chỉ trong một đêm thôi mà những lời đồn ấy đã khiến bọn trẻ trưởng thành.
“Vừa nãy ba còn đang nghĩ phải làm sao để trấn an hai đứa con.” Ông tự trách, “Ba xin lỗi, đã khiến các con phải nhận chỉ trích vào đúng độ tuổi nhạy cảm này.”
“Không sao, không sao đâu ba, từ idol biến thành chị mình, chuyện này còn thần kỳ hơn trong tiểu thuyết nữa.”
Đêm đã khuya, Trữ Nhạc Lễ bảo hai đứa nhỏ lên lầu ngủ trước.
Trữ Tiêu Duyệt ôm ba mình, “Chúc ba ngủ ngon.”
Trữ Nhạc Lễ khẽ khều mũi con gái, “Ngủ ngon.
Tomorrow is another day.”
Một giờ rưỡi sáng, Trữ Nhạc Lễ lên sân thượng hút thuốc, nhìn thấy trong sân có bóng xe chạy vào.
Là Tiêu Chân gấp gáp bay về nước trong đêm, ông dụi tắt điếu thuốc, quay về phòng mình.
Tiêu Chân chỉnh trang ở trong nhà vệ sinh dưới lầu xong xuôi mới lên lầu tìm Trữ Nhạc Lễ, bà đứng trước cửa phòng ngủ, bước chân như bị đóng đinh, không có dũng khí bước lên trước.
Hai người chỉ nhìn nhau từ xa,
Trữ Nhạc Lễ không biết tối nay bà sẽ về, mấy ngày qua điện thoại của bà luôn trong tình trạng tắt máy, ông đều phải thông qua vệ sĩ của Tiêu Chân mới biết được tình hình của bà.
Tiêu Chân vịn khung cửa, “Em xuống phòng khách dưới lầu ngủ, sợ hai đứa nhỏ nghĩ nhiều nên em vội vàng trở về.” Vì dùng sức quá mạnh, móng tay bà đã gãy khi bóp mạnh vào cửa.
“Em xin lỗi.”
Ngoại trừ câu này ra, bà không biết phải nói gì.
Bà biết, ông sẽ không chủ động đề nghị ly hôn.
“Em đã để luật sư soạn đơn ly hôn, em không cần gì cả, tài sản đều thuộc về hai đứa nhỏ và anh.
Tụi nhỏ cũng đã lớn rồi nên không cần phải tranh chấp quyền nuôi dưỡng làm gì.
Nếu không có khúc mắc phân chia tài sản thì thủ tục ly hôn sẽ rất nhanh, anh cố gắng nhịn một chút.”
Trữ Nhạc Lễ bước từng bước đến cạnh bà, đến gần mới nhìn rõ đôi mắt của bà đã sưng lên, dù có trang điểm cũng không che được.
Không biết mấy hôm nay bà đã khóc nhiều thế nào.
“Vì một tên đàn ông thay lòng đổi dạ sau khi cưới khiến em căm hận bao năm nay, trả thù bao năm nay, em thấy có mệt không? Anh và hai đứa nhỏ cũng không đáng để em buông bỏ quá khứ sao?”
Tiêu Chân không dám nhìn ông, chỉ cúi đầu chăm chăm vào móng tay bị gãy mất một nửa của mình.
“Em xin lỗi, khiến anh bị người ta chê cười.”
Bà gắng gượng giơ tay lên, vòng qua ôm lấy ông, “Xin lỗi anh.”
Tiêu Chân cũng tự hỏi bản thân có mệt không? Mệt chứ, hận thù quá mệt mỏi.
Nhưng bà không sao không hận được, khi bà vẫn còn đang chìm trong đau khổ, ông ta lại có thể kết hôn với Phàn Ngọc ngay lập tức, rồi lại nhanh chóng sinh con.
Một mối tình công khai mà bà luôn mong chờ đã không còn nữa, hôn lễ long trọng cũng tan biến mất.
Bà không còn gì cả, chỉ có mỗi vết thương chồng chất hậu ly hôn.
Mà Phàn Ngọc, chỉ cần dùng thủ đoạn lại có tất cả.
Phải làm thế nào để trong lòng bình thản, bà thật sự không biết.
Hai mươi mốt tuổi bà đã có Đường Đường, trở mặt với ba ruột mình, bỏ bê việc học, nhưng đổi lại chẳng nhận được gì.
Bà cứ ngỡ những chuyện hoang đường kia chỉ là một giấc mơ.
Tiêu Chân không muốn thanh minh cho bản thân, những năm qua, chuyện duy nhất mà bà đã làm đúng, chính là gả cho Trữ Nhạc Lễ, tìm được chút ánh sáng le lói trong vực sâu ngỡ như vạn kiếp bất phục.
“Xin lỗi anh.” Bà xin lỗi một lần nữa, kế đó buông ông ra.
Ngay khi bà chuẩn bị xoay người, Trữ Nhạc Lễ đưa tay ôm lấy eo bà, “Đều đã qua cả rồi.” Ông nói, “Anh đã sớm biết Thẩm Đường là con gái của em rồi.”
“Anh biết khi nào?” Tiêu Chân khiếp sợ.
“Cách đây năm năm trước, chỉ là tình cờ mà thôi.” Trữ Nhạc Lễ không muốn nhớ lại nhiều.
Đối với ông, quãng thời gian ấy vô cùng đau khổ.
Ông luôn cho rằng, mâu thuẫn giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiễm đều là vì Thẩm Đường giận chó đánh mèo với Tiêu Chân mà đổ lên đầu Trữ Nhiễm.
Nếu không có chuyện thân thế của Thẩm Đường lộ ra ánh sáng, ông vẫn không biết Tiêu Chân đã âm thầm bày binh bố trận trong giới showbiz bao năm nay, vì muốn trả thù Trần Nam Kính mà bà chưa bao giờ buông bỏ quá khứ.
“Đã trả thù xong rồi, em hãy buông tay đi.”
Tiêu Chân nắm tay ông, “Video Trữ Nhiễm đẩy Thẩm Đường là do anh cho người tung lên hả, anh hi sinh Trữ Nhiễm để bảo vệ em ư?”
Trữ Nhạc Lễ lẳng lặng nhìn bà, không nói lời nào.
Dù có giận, ông vẫn không muốn bà bị đám bạn bè chế giễu sau lưng.
Con gái nói rất đúng, ông là người thấy sắc liền mờ mắt.
Ông áy náy với cháu gái của mình, cũng đang suy nghĩ xem phải bù đắp cho nó thế nào.
Nhưng không ngờ khi video đó được tung lên, chẳng có mấy người lên án Trữ Nhiễm, bởi vì bọn họ đang bận hóng biến khác.
Trữ Nhiễm còn nói, muốn ké fame cũng không ké được miếng nào.
…
Một ngày mới lại đến, Bắc Kinh hôm nay là một ngày nắng.
Trần Nam Kính vừa về nhà liền bước thẳng vào phòng để quần áo, lấy vali ra bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Phàn Ngọc hoảng hồn, nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh, “Ông định làm gì?”
“Đến lúc đó luật sư sẽ liên hệ với bà.” Trần Nam Kính chỉ lấy vài bộ đồ để tiện thay đổi, căn hộ khác của ông vì không ở thường xuyên nên không có quần áo sẵn ở đấy.
“Ông muốn ly hôn sao?” Mặt mày Phàn Ngọc trắng bệch, “Đến nước này mà ông còn muốn ly hôn với tôi thật ư? Ly hôn rồi thì Nhất Nặc phải làm sao bây giờ?”
“Nó đã hai mươi hai rồi, không còn là con nít nữa, đã đến tuổi yêu đương rồi.”
“Ông muốn hủy hoại con bé thật ư?” Phàn Ngọc đem mọi hy vọng vãn hồi ký thác lên con gái mình, giữa bà và Trần Nam Kính đã đi vào ngõ cụt, nhưng dù là thế thì bà ta vẫn không muốn buông tay.
“Con bé bây giờ đã trở thành đề tài bàn tán cho người khác, nếu chúng ta ly hôn, con mình sẽ trở thành trò cười, ông không thể nhẫn nhịn vì con sao?”
Trần Nam Kính không nói thêm gì nữa, ý ông ta đã quyết.
Phàn Ngọc không làm ầm với ông ta nữa, mấy hôm nay gây gổ đã khiến trái tim bà ta tan nát, Phàn Ngọc quay đầu rời khỏi phòng ngủ.
Chưa được bao lâu, Trần Nhất Nặc đi vào.
Vẻ mặt cô ta đầy mệt mỏi sau khi bôn ba một chặn đường dài, “Ba ơi.”
Trần Nam Kính đáp lại một tiếng, “Ở trên máy bay con không nghỉ ngơi tốt, ngủ thêm một lát nữa đi.”
Trần Nhất Nặc kéo tay ba mình, không cho ông dọn đồ, “Ba ơi, ba bỏ đi thì con phải làm sao bây giờ? Vì con, ba mẹ hay tỉnh táo lại có được không? Tình cảm vợ chồng của ba mẹ suốt hai mươi hai năm nay, chẳng lẽ gặp đại nạn thì mỗi người bay một hướng thật sao?”
Trần Nam Kính nhìn con gái mình, “Không liên quan đến chuyện lần này, khi bà ấy vứt hộ chiếu của gia đình mình thì đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Ba, hộ chiếu…”
Trần Nam Kính ngắt lời con gái, “Con đừng nói nữa, lòng ba đã quyết rồi.
Dù ba mẹ ly hôn thì ba vẫn là ba của con.”
“Nhưng cái nhà này đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi.”
“Lúc Đường Đường một tuổi cũng đã mất đi gia đình, không có gì mà không vượt qua được cả.” Trần Nam Kính vỗ vai con gái mình, “Con đừng khuyên nữa, ba mẹ thực sự không có khả năng nữa rồi.”
Nước mắt Trần Nhất Nặc chảy ròng.
Trần Nam Kính thôi không nhìn con gái nữa, kéo khóa vali lại, xách xuống lầu.
…
Mười một giờ trưa, Thẩm Đường vẫn chưa dậy.
Tối qua, cô và Ôn Địch ngủ một giấc, sau đó lại nhậu một chập.
Song, bao nhiêu chua sót và đau khổ suốt hai mươi lăm năm qua cũng không thể tan biến theo cơn say.
Chị Lỵ gửi tin nhắn cho cô, tối nay có một bữa tiệc với quản lý cấp cao của thương hiệu thể thao A, tiện thể tái ký hợp đồng lần nữa.
Vì cám ơn bên A đã ủng hộ trong lúc nguy nan, cô đã miễn phí hợp đồng quảng cáo hai năm, sau khi giải nghệ sẽ không tham gia hoạt động thương mại nào, chỉ trao quyền hình ảnh quảng cáo.
Còn có một tin nhắn chưa đọc đến từ một số lạ, [Đường Đường, tối nay con rảnh không? Ba ba muốn gặp con một lần.]
Thẩm Đường không trả lời lại, xóa luôn tin nhắn kia.
Cô ghé lên gối nằm, bất chợt nhớ đến một người.
***
Sáu giờ tối, Thẩm Đường trang điểm, đến bữa tiệc đúng giờ.
Bữa tiệc được tổ chức trong phòng VIP của khách sạn Thường Thanh, chỉ cách phòng tiệc có mặt Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình lần trước một bức tường.
Nhân viên giúp cô mở cửa, bàn ăn trong phòng tuy lớn nhưng lại không có ai.
Bên cạnh cửa sổ còn có một bàn ăn dài, người đang ngồi trên ghế chính là người mà cô vừa mới nhớ đến hồi trưa.
Cánh cửa phòng tự động đóng lại, mọi âm thanh hỗn tạp đều bị ngăn cách bên ngoài cửa.
Tưởng Thành Duật mặc âu phục, cà vạt thắt gọn gàng.
Anh đứng dậy, vòng sang chỗ Thẩm Đường kéo ghế ngồi cho cô.
Thời gian vừa qua vô cùng tất bật, trong lúc nhất thời cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào.
Thẩm Đường nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười hỏi anh, “Không phải nói là ăn cơm cùng quản lý cấp cao của A sao?”
Tưởng Thành Duật quay lại chỗ ngồi của mình, “Anh đầu tư vào A, thủ tục chắc cũng khoảng hai tháng sau mới hoàn tất, cỡ đầu tháng Mười một sẽ công bố tin tức.”
Trên bàn có ly nước ấm Tưởng Thành Duật chuẩn bị sẵn cho cô, Thẩm Đường với tay cầm lấy, trong lòng giờ phút này đã mềm nhũn.
Anh trở thành cổ đông của A, còn cô là người đại diện, có lẽ đây là mối liên hệ duy nhất của bọn họ sau này.
Tưởng Thành Duật tháo khăn ăn đưa cho cô.
Khi đưa tay nhận lấy khăn từ tay anh, Thẩm Đường chợt phát hiện ra đồng hồ đeo tay của anh và của cô là đồng hồ đôi.
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Vẫn không thể thoải mái mời em một bữa ở nơi công cộng.”
Thẩm Đường lắc đầu, “Thế này cũng tốt rồi, yên tĩnh.”
Cô cúi đầu chỉnh lại khăn ăn, không dám nhìn anh nữa.
Nhị công tử Tưởng gia ngông cuồng tự đại, nhưng một khi anh đã muốn nhìn chăm chú một người thì không ai có thể cưỡng lại được.
Ánh mắt của Tưởng Thành Duật vẫn luôn tập trung trên gương mặt cô, “Chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến khi mọi chuyện êm xuôi, chúng ta đến nhà hàng SZ nhé.
Em hẳn sẽ thích cảnh đêm ở đó, hơn nữa còn có vài món em rất thích ăn.”
Thẩm Đường ngẩng lên nhìn anh, “Cám ơn anh, nhưng ngày mai em phải bay sang Thượng Hải để xử lý chút việc riêng.
Cuối tháng này sẽ gia nhập vào đoàn phim, đoàn làm phim ấy cũng ở Thượng Hải.
Sau khi quay xong bộ phim này, em sẽ giải nghệ rồi ra nước ngoài, về sau sẽ không đến Bắc Kinh nữa.”
Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng tựa như màn đêm trên núi tuyết, yên lặng và lạnh lẽo.
Yên lặng đến độ ly nước ấm cũng dần lạnh theo.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa và tiếng xe đẩy đồ ăn chợt vang lên, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
Tất cả đều là những món mà Thẩm Đường thích ăn.
Tưởng Thành Duật dùng đũa gắp thức ăn gắp cho cô một đũa, “Bắc Kinh này không có cái gì đáng để em lưu luyến hay sao?”
Đã từng có.
Ban đầu cô không thích thành phố này, bởi vì gia đình Trần Nam Kính ở đây, nên cô mới không mua nhà ở Bắc Kinh.
Về sau có anh rồi, cô cũng từng ngóng trông đến Bắc Kinh, ngóng trông được gặp anh.
Thẩm Đường, “Bây giờ thì không có nữa.”
Cô không dám nhìn Tưởng Thành Duật, ánh mắt anh khi nhìn cô giống hệt như cái đêm bọn họ chia tay nhau, chỉ hận không thể nhìn thấu lòng cô.
Hết lần này đến lần khác theo đuổi cô, mong cô quay lại, đối với lòng khoan dung của anh thì quả thật không dễ dàng gì.
Cô đáp thẳng thắn như thế, Tưởng Thành Duật cũng không dây dưa, “Đường Đường, anh mạo muội hỏi em một câu.”
“Anh hỏi đi.” Thẩm Đường bắt đầu dùng bữa.
Món ngon trước mắt, nhưng đầu lưỡi đã mất đi vị giác.
Tưởng Thành Duật, “Em giữ kín trình độ học vấn, không để cho người khác biết em từng học trường nào ở London là vì bảo vệ Ninh Dần Kỳ ư?”
Thẩm Đường sảng khoái thừa nhận, “Đúng vậy.
Anh chưa gặp Ninh Dần Kỳ nên không biết anh ấy là một người rất kín tiếng, không thích dính dáng đến truyền thông.
Nếu như bị lộ ra, nhất định sẽ có rất nhiều phong viên theo đuôi anh ấy.”
Tưởng Thành Duật nói, “Anh đã gặp rồi, bọn anh từng gặp nhau ở lễ khởi công hạng mục hợp tác giữa GR và tập đoàn Tiêu Ninh.
Cậu ta còn hỏi thăm Nghiêm Hạ Vũ rằng, có phải trong nước có một nghệ sĩ tên là Thẩm Đường hay không, còn nói đó là bạn học của cậu ta.”
Thẩm Đường sửng sốt một lát, khẽ gật đầu.
Cô hỏi anh, “Anh còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?”
“Không.” Tưởng Thành Duật nâng ly với cô, “Hy vọng nhiều năm về sau, anh cũng có thể may mắn được lưu lại ở trong lòng em.”
Thẩm Đường khẽ nhấp một ngụm nước lọc, lại không ngờ nước lọc cũng có thể làm say lòng người..