Ngày Thẩm Đường rời khỏi Thượng Hải, trời bắt đầu lất phất những bông hoa tuyết li ti.
Từ hạ đến đông, thắm thoắt đã đến cuối tháng Một, cô đã kết thúc hợp đồng với công ty giải trí Thường Thanh, Sau giấc mộng tàn cũng vừa đóng máy vào một tuần trước.
Nữ chính trong phim và cô ở ngoài đời đều giống như nhau, sau khi tỉnh mộng vẫn không biết trôi dạt về đâu.
Vào lúc này hồi năm ngoái, cô và Tưởng Thành Duật đang chiến tranh lạnh, ngày ngày ngóng trông tin nhắn của anh, nhưng chờ mãi đến Lễ tình nhân vẫn không nhận được tin tức gì từ anh.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, một tháng nữa thôi là đã tròn một năm hai người chia tay.
Cô không thích cảnh biệt ly sướt mướt, thế nên trước khi đi không để chị Lỵ và trợ lý tiễn mình, chỉ có mỗi Triệu Trì Ý đưa cô đến sân bay.
Đã từng hợp tác với nhau, không đưa tiễn thì đúng là không còn gì để nói.
“Tiễn đến đây thôi.” Thẩm Đường dừng bước, tiếp tục đi nữa là đến cửa kiểm soát an ninh.
Triệu Trì Ý đút hai tay vào túi áo khoác, đứng song song với cô, “Nếu rảnh anh sẽ đến thăm em, đến lúc đó chẳng còn sợ phóng viên chụp lén nữa.”
Thẩm Đường chỉ xem đây như là lời tạm biệt khách sáo, “Lúc nào cũng hoan nghênh anh đến thăm, lúc đó tôi sẽ lấy cương vị chủ nhà để tiếp đãi khách.”
“Nhớ kỹ những lời em nói hôm nay đấy, đến lúc đó đừng chơi xấu nhé.” Triệu Trì Ý rút một tấm thẻ từ trong túi ra, là một tấm thẻ VIP của khách sạn Thường Thanh.
“Không có gì tặng em, nhưng anh nghĩ em sẽ cần cái này.”
Tập đoàn Thường Thanh có một chuỗi khách sạn năm sao trải rộng toàn cầu, những thành phố ở Âu Mỹ cô thường đi đều có khách sạn Thường Thanh.
Loại thẻ thế này cũng chỉ có vài cái, người cầm thẻ có thể hưởng thụ mọi phụ vụ cao cấp nhất của khách sạn.
Sợ cô không nhận, Triệu Trì Ý đã chuẩn bị sẵn lý do, “Em móc nối để Ôn Địch hợp tác với Thường Thanh chính là đại ân của Thường Thanh rồi, những tác phẩm sau này nhất định sẽ có danh tiếng.
Anh cũng giống em thôi, không thích nợ ân tình của người khác.”
Thẩm Đường nhận tấm thẻ, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cô duỗi cánh tay còn lại ra, “Hẹn gặp lại.”
“Bảo trọng.” Triệu Trì Ý khẽ nắm tay cô.
Có lẽ không lâu sau chúng ta đã có thể gặp nhau rồi.
Anh đã xin phép ban giám đốc tiếp nhận công việc quản lý khách sạn trực thuộc Thường Thanh toàn cầu.
Tới lúc đó, bất kể là sang London hay Manhattan công tác đều là chuyện như cơm bữa.
Anh ta đưa mắt nhìn Thẩm Đường và vệ sĩ đi vào cửa an ninh.
Ba tiếng sau, tin tức Thẩm Đường giải nghệ đã lên bảng hot search, có phóng viên tuồn ra ảnh Triệu Trì Ý đến sân bay tiễn Thẩm Đường.
Được ông chủ đẹp trai nhất giới giải trí tự mình tiễn biệt, quả thật khá là phô trương.
Nhưng cư dân mạng hoàn toàn không hề hay biết, đây là tư tâm của Triệu Trì Ý, không liên quan đến thân phận ông chủ công ty giải trí Thường Thanh.
Lê Tranh nhìn thấy hot search là khi cô nhóc đang ngồi viết câu đối với ông nội trong thư phòng, còn mấy ngày nữa là đến giao thừa rồi, một năm mới lại đến.
Tết thời nay không còn không khí như hồi còn nhỏ, thế là ông nội bảo, vậy thì con tự viết câu đối đi.
Hiếm có dịp Tưởng Thành Duật về nhà một lần, đang mài mực ở bên cạnh.
“Con muốn nói gì thì nói đi.”
Anh đã sớm nhận ra ánh mắt của con nhóc này cứ đảo tới đảo lui trên người mình.
Lê Tranh nhìn ông nội, sau đó mới nói, “Hôm nay Thẩm Đường bay ra nước ngoài, có lẽ bây giờ máy bay đã cất cánh rồi.”
Động tác mài mực của Tưởng Thành Duật khẽ khựng lại, “Lo làm chuyện của con đi.”
Lê Tranh như có bao điều muốn nói, cuối cùng chỉ “ồ” một tiếng.
Cô nhóc cầm cây quạt mini chạy đến hong khô vết mực trên câu đối.
“Ông nội.”
Ông Tưởng viết nốt chữ cuối cùng, “Sao, muốn nói gì?”
“Sao ông với bà nội lại thích chia rẽ uyên ương thế?” Lê Tranh đau lòng cho chú út của mình, “Ông nhìn chú út con bây giờ đáng thương biết bao, không có ai thương, không có ai yêu.”
Ông Tưởng không vui, “Ông chia rẽ uyên ương hồi nào? Lúc ông biết Thẩm Đường thì chú út con đã trở thành người độc thân rồi, còn cần ông chia rẽ ư?”
Lê Tranh cãi chày cãi cối, “Nhưng thái độ của ông và bà chính là khúc mắc trong lòng Thẩm Đường, là chướng ngại vật trên con đường theo đuổi người yêu của chú út.
Ông nói xem có ai muốn gả sang đây mà phải nhìn sắc mặt người khác đâu chứ? Đúng không ông?”
Ông Tưởng bây giờ không còn ôm hy vọng với hôn nhân của Tưởng Thành Duật, anh không nghe theo sự sắp xếp của gia đình thì cũng kệ.
Mấy hôm trước, Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đã hủy hôn, ầm ĩ đến gà chó không yên, quan hệ giữa hai nhà hoàn toàn đóng băng, được một mất mười.
Bây giờ ông cũng không ép Tưởng Thành Duật nữa, anh thích cưới ai thì cưới.
Ông đặt bút lông xuống, khẽ nói, “Nếu con muốn theo đuổi Thẩm Đường thì cứ theo đuổi đi.
Ba và mẹ không lo nữa, mấy hôm trước chị dâu con còn bảo ba mẹ đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Con ra ngoài hút điếu thuốc.” Tưởng Thành Duật rời khỏi thư phòng.
Trong sân đã đóng một lớp tuyết dày, cháu gái anh không cho người dọn, con bé nói để vậy mới đẹp.
Anh lật tìm khắp xe mà vẫn không thấy gói thuốc nào.
Ba anh không hút thuốc, nên trong nhà cũng không có.
Tưởng Thành Duật bèn quay về phòng lấy áo khoác, sang nhà Nghiêm Hạ Vũ mượn thuốc hút.
Trong nửa năm qua, biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa liên tục xảy ra, như hai thằng bạn nối khố của anh, một đứa thì hủy hôn, còn một đứa lại thành cháu rể của anh.
Phó Thành Lẫm và Tranh Tranh đang yêu nhau.
Mà anh và Thẩm Đường, kể từ ngày từ biệt ấy thì hai người vẫn chưa từng gặp lại nhau.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin qua Wechat cho cô, nhưng cô chưa từng hồi âm.
Có lẽ trong mắt cô, hành động này của anh chính là dây dưa không buông, khiến người ta chán ghét.
Sau đó, anh xóa khung chat của hai người, cuối cùng không nhắn tin cho cô nữa.
Tuyết hai bên đường trong đại viện đã được quét sạch, có rất nhiều trẻ con chạy ra ngoài chơi đắp người tuyết.
Nhà Nghiêm Hạ Vũ ở đằng trước, đi bộ vài phút là đến.
“Chú Tưởng!” Một cô nhóc mặc áo lông đỏ quấn kín người, dang hai cánh tay nhỏ nhắn chạy ùa vào lòng anh.
Cô nhóc này là con của anh trai Lục Tri Phi, Lục Tri Phi đưa cô bé đến vườn hoa bên cạnh chơi ném tuyết với đám trẻ đang đắp người tuyết đằng kia.
“Chú Tưởng ơi, chúng ta đi đắp người tuyết khổng lồ đi.” Cô nhóc kéo vạt áo khoác của anh, dắt anh đi về phía trước.
Tưởng Thành Duật làm gì có tâm trạng chơi đùa, “Chú còn có việc, con chơi cùng cô nhé.”
Cô nhóc ngước lên, vẻ mặt ấm ức, “Cô cứ xem điện thoại miết thôi.”
Lục Tri Phi đang lướt hot search của Thẩm Đường, không để ý đến cháu gái mình, đến khi con bé gọi chú Tưởng, cô ta mới cất điện thoại vào.
Hôm nay Lục Tri Phi và cháu gái mặc đồ gia đình, áo khoác lông đỏ rực vô cùng nổi bật trong sân tuyết trắng.
Hôm nay Thẩm Đường ra nước ngoài, người tiễn cô là Triệu Trì Ý, Tưởng Thành Duật lại đang ở Bắc Kinh.
Xem ra hai người này đã hoàn toàn chấm dứt rồi.
Chút vui vẻ âm ỉ ở trong lòng cô ta tựa như đám cỏ dại bị vùi lấp dưới tuyết, đang rục rịch ngóc đầu dậy.
“Cục cưng, tới đây với cô nào.
Chú Tưởng có việc rồi, để cô chơi cùng con nhé.”
Cô ta bước tới ôm cháu gái mình lên.
“Năm nay anh nghỉ sớm vậy?” Lục Tri Phi tìm chuyện để nói với anh.
Tưởng Thành Duật.
“Ừ.” Anh khẽ hất cằm về phía căn biệt thự đằng trước, “Tôi đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.”
Bước chân anh không hề dừng lại, đi lướt qua người Lục Tri Phi.
Lục Tri Phi đặt cháu gái xuống, ngồi xuống trước một người tuyết đang đắp dở, cô ta vốc đại một nắm tuyết bỏ lên, sau đó lại nhìn theo hướng Tưởng Thành Duật rời đi.
Chinh phục một người đàn ông như thế, nếu có thể bước vào lòng anh thì đó chính là một việc rất có thành tựu.
Giống như Điền Thanh Lộ đã từng nói, lấy một người mình không yêu thì chi bằng lấy anh, tranh thủ chiếm lấy anh, thì sợ gì không có tình yêu.
Dĩ nhiên, cô ta sẽ không trở thành Điền Thanh Lộ thứ hai, người như Điền Thanh Lộ quá ngốc.
Bóng lưng cao lớn kia đã khuất khỏi tầm mắt, rẽ vào nhà của Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ đang hút thuốc ở ngoài sân, trong nhà vẫn còn đang ầm ĩ, anh ta không chịu đựng nổi nữa.
Anh ta ném hộp thuốc lá và bật lửa sang cho Tưởng Thành Duật, “Thẩm Đường ra nước ngoài rồi, cậu xem tin tức chưa?”
“Phực” Tưởng Thành Duật châm lửa đáp lại lời anh ta.
Chẳng biết cái bật lửa bằng nhựa này ở đâu ra mà không chống gió, chưa kịp châm điếu thuốc đã bị cơn gió lạnh ùa tới dập tắt.
“Chuyện cậu bảo mình tìm hiểu xem dạo gần đây Cát tổng hợp tác với ai ấy.” Nghiêm Hạ Vũ ném tàn thuốc đi, “Đã nửa năm trôi qua, nhưng vẫn không phát hiện có gì bất thường, cũng không có hạng mục nào đặc biệt.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục để ý giúp tôi.” Tưởng Thành Duật trả bật lửa cho Nghiêm Hạ Vũ, giữ lại hộp thuốc lá, “Về hạng mục hợp tác với tập đoàn Tiêu Ninh, tôi sẽ sang đó xử lý.”
Nghiêm Hạ Vũ vuốt ve cái bật lửa trong tay, “Cậu rảnh à?”
Tưởng Thành Duật không trả lời mà hỏi ngược lại, “Cậu không cần xử lý cục diện rối rắm giữa mình và Điền Thanh Lộ ư?”
Cũng đúng.
Tưởng Thành Duật chậm rãi nhả ra làn khói, anh cai thuốc đã hơn nửa năm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hút vài điếu.
Bây giờ lại không quen vị thuốc quá nồng, anh ném trả hộp thuốc lá vừa nãy cho Nghiêm Hạ Vũ,
“Sau Tết tôi sẽ đi London, còn Phó Thành Lẫm thì để cậu ta ở lại Bắc Kinh với Tranh Tranh.”
Bây giờ chỉ còn mỗi mình anh là rảnh rỗi.
Nghiêm Hạ Vũ có ý tốt nhắc nhở, “Hạng mục đó bên phía tập đoàn Tiêu Ninh do Ninh Dần Kỳ phụ trách đấy.”
Nhưng Tưởng Thành Duật đã xoay người ra về.
…
Trong lúc Manhattan đang tắm mình trong ánh ban mai dìu dịu, chuyến bay của Thẩm Đường đã hạ cánh an toàn.
Hôm nay, ngoại trừ Tạ Quân Trình đến sân bay đón cô ra thì còn có cả Hà Sở Nghiêu, nhưng hai người này quá thu hút, ai đi ngang qua cũng phải kinh ngạc liếc mắt nhìn một cái.
Trên tay Hà Sở Nghiêu ôm một bó hoa đế vương thật to.
Chỉ một bó hoa đã dễ dàng gợi lên hồi ức.
Hà Sở Nghiêu tặng cho Thẩm Đường một cái ôm đầy nhiệt tình, “Cuối cùng em cũng chịu về nhà rồi.”
Anh chàng cười nói, “Nếu em mà không về thì sẽ không kịp gặp mặt anh mất, dạo gần đây ba anh đang đuổi giết anh đấy.”
Thẩm Đường ôm bó hoa đế vương, “Bác Hà tra ra anh trộm ảnh và giấy ly hôn cho em rồi hả?”
“Ngoại trừ anh ra thì còn ai nữa.” Chuyện của Tiêu Chân và Trần Nam Kính năm xưa chỉ có nhà họ Hà là biết rõ nhất.
Hà Sở Nghiêu giúp cô kéo vali, “Đổi lại là mấy năm trước, nếu ba anh mà biết chuyện thì chắc chân anh đã không còn rồi.”
Thẩm Đường liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hà Sở Nghiêu, “Anh đeo chơi hay là sao thế?”
Tạ Quân Trình trả lời thay Hà Sở Nghiêu, “Cậu ta dự định sau này chỉ ngủ trên một cái giường đôi thôi.”
“Chúc mừng anh nhé, em sẽ tặng bù quà đính hôn sau.” Tuy bọn họ quả thật là những người bạn tốt, nhưng không thể không dối lòng, hai người này chính là bad boy chính hiệu.
Bỗng dưng đính hôn khiến người ta cảm thấy không quen, nhưng lãng tử quay đầu thì vẫn nên khen vài câu.
“Anh muốn quà gì?” Cô hỏi Hà Sở Nghiêu.
Tạ Quân Trình chen vào, “Khách sáo làm gì, cái gì nó cũng không thiếu.”
Hà Sở Nghiêu, “…”
Đương lúc anh chàng định nói thứ mình muốn thì điện thoại Thẩm Đường vang lên.
Số điện thoại hiện giờ của cô là số mà cô từng dùng khi ở London.
Năm tháng trước, sau khi tuyên bố giải nghệ, số điện thoại trong nước đã bị tắt, kể từ đó cô cũng chưa từng mở lại.
Là điện thoại của ông Tiêu, cô vừa xuống sân bay ông đã vội gọi đến, xem ra ông đã nắm rõ hành trình của cô trong lòng bàn tay.
“Thẩm Đường à, tôi đúng là xem thường cô rồi.
Cái trang viên tôi cho cô, ấy mà cô lại dám bán đi rồi lại chuộc về!” Sau khi cô vào giới giải trí đã hoàn toàn trở mặt với ông, cô trả lại toàn bộ mọi thứ mà ông cho cô.
Thẩm Đường không giấu giếm làm gì, “Nếu không thì tôi làm sao có vốn liếng để đối phó với ngài? Dù sao sau khi giải nghệ tôi cũng phải chừa lại một con đường sống cho mình chứ, ngài nói đúng không?”
Trang viên kia cô đã nhờ Hà Sở Nghiêu bán đi, người mua là một nhà đầu tư lâu dài.
Cô từng ký hợp đồng với người mua rằng, sau ba năm cô sẽ chuộc về, đến lúc đó cô sẽ trả gấp đôi số tiền đã bán.
Nếu ba năm sau, giá trị thị thường của trang viên tăng hơn gấp đôi thì cô sẽ mua lại theo giá thị trường.
Mặc kệ thế nào, người mua chỉ lời chứ không lỗ.
Cô lấy tiền bán trang viên đưa cho Tạ Quân Trình đầu tư, sau ba năm, cô không những có thể chuộc lại trang viên mà còn lấy lại được số vốn ban đầu.
Dùng tiền của ông Tiêu, cô kiếm được số tiền lời đầu tiên.
Hôm nay ông Tiêu nhìn tin tức giao dịch của trang viên trong mấy năm qua mới ngỡ ngàng, từ lúc Thẩm Đường bước vào giới giải trí, con nhóc này đã bắt đầu quyết tâm trả thù bằng bất cứ giá nào.
“Cô đừng có làm càn! Đừng nghĩ tôi thừa nhận cô là cháu ngoại thì sẽ nương tay với cô.
Nếu cô mà còn không chịu thu tay lại thì ngày Hà Sở Nghiêu gãy chân không còn xa đâu.”
Thẩm Đường nhìn sang Hà Sở Nghiêu bên cạnh, “Muốn chặt thì cứ chặt, dẫu sao cũng chẳng phải chân tôi.
Chặt gãy chân anh ấy cũng tốt, để anh ấy ở nhà bớt phóng túng lại.”
Muốn uy hiếp cô à, không có cửa đâu.
Hà Sở Nghiêu đoán được là đang nói chân của mình, anh chàng tức tối cốc đầu cô một cái, “Đồ vô ơn.”
Quay về thành phố, Tạ Quân Trình đãi tiệc chào đón cô.
Buổi trưa Hà Sở Nghiêu có việc nên không đi cùng bọn họ.
Thành phố xa lạ, những gương mặt xa lạ, mọi thứ đều xa lạ.
Cô bỗng lại thấy nhớ Bắc Kinh.
“Em có tính toán gì không?” Tạ Quân Trình hỏi cô.
Thẩm Đường chẳng có khẩu vị gì, đặt nĩa xuống, “Ăn uống chơi bơi, sau đó xử Lục Tri Phi.”
“Lục Tri Phi?” Tạ Quân Trình khổng hiểu ra làm sao.
“Ừ.
Cô ta đầu tư vào giới thời trang, em lại thấy khá hứng thú.” Thẩm Đường cầm đầu khăn ăn khẽ lau khóe môi, “Đến khi có vốn liếng mới khiêu khích ông Tiêu được.
Nhưng cũng chỉ chọc giận ông ấy thôi, chứ muốn đả động đến gân cốt của ông ấy thì phải mất ít nhất là vài chục năm.
Ông ấy không dễ đối phó như Trần Nam Kính và Phàn Ngọc.”
Mấy năm qua, Tạ Quân Trình đã khuyên cô đến rách cả mồm, nên bây giờ anh chẳng muốn nói nữa, cứ để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Ăn cơm trưa xong, Tạ Quân Trình đưa cô về nhà.
Căn hộ này thuộc quyền sở hữu của Tạ Quân Trình, cách chỗ anh ở chỉ vài phút lái xe.
Còn mấy ngày nữa là đến Tết âm lịch, anh hỏi cô, “Đến lúc đó đến nhà bà ngoại anh chơi nhé.”
Thẩm Đường lắc đầu, khoảnh khắc đoàn viên của nhà người ta, cô qua đó làm gì.
“Em không muốn đi đâu hết, em chỉ muốn ở nhà ngủ, có lẽ sẽ xem Gala mừng xuân.”
Căn hộ này có view khá đẹp, cả khung cảnh phồn hoa của Manhattan đều được thu hết vào tầm mắt.
Mới ở được vài ngày nên cô vẫn chưa quen với căn hộ xa hoa nhưng đầy lạnh lẽo này, mỗi khi thức dậy ở trên giường, cô lại hoảng hốt không biết mình đang ở đâu.
Ấn nhẹ vào cái nút trên đầu giường, màn cửa sổ sát sàn chầm chậm kéo ra.
Ở trong nước hôm nay đã là giao thừa.
Mới sáng sớm, Ôn Địch, chị Lỵ, trợ lý, Triệu Trì Ý, còn có Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình đều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới sang cho cô.
Có rất ít người biết số điện thoại cô đang dùng hiện giờ.
Thẩm Đường bước xuống giường, căn phòng ngủ rộng mênh mông chỉ có mỗi tiếng bước chân vang vọng đáp lại cô.
Hóa ra đón Tết một mình chính là cảm giác thế này.
Cô không dám nhớ đến ông nội, đành phải tìm chuyện gì đó để làm.
Thẩm Đường mở một bản nhạc thính phòng, là thể loại nhạc Jazz mà Tạ Quân Trình thích nghe.
Beautiful Night cũng xem như hợp với không khí hiện giờ, trong nước bây giờ đang là ban đêm, là thời gian nhà nhà quây quần sum họp.
Có âm nhạc làm bạn, cô mở chiếc điện thoại mà mình đã tắt suốt năm tháng qua lên.
Bình thường ngoại trừ sạc pin thì cô chưa bao giờ lấy nó ra.
Sau khi mở máy, điện thoại liên tục rung lên, tin nhắn ùa đến như bão lũ, tất cả đa phần đều là những lời chúc mừng năm mới trong hai ngày qua.
Nhưng ma xui quỷ khiến, cô ấn vào khung chat của Tưởng Thành Duật.
Tin nhắn vẫn còn dừng lại ở đoạn trò chuyện khi ông nội vừa qua đời cách đây nửa năm trước.
Thẩm Đường xóa hết các tin nhắn theo nhóm của những người khác, sau đó thoát khỏi Wechat.
Nhìn điện thoại vẫn tiếp tục rung lên, cô mở Weibo ra giết thời gian.
Tuy cô giải nghệ nhưng vẫn còn người nhớ đến cô, gửi lời chúc Tết đến cho cô.
Trong biển ID, Thẩm Đường vừa nhìn đã nhận ra Candy là em gái tôi, con bé gửi một đoạn tin nhắn khá dài.
[Hi, Đường Đường xinh đẹp.
Em không biết liệu chị có nhìn thấy tin nhắn này không, cũng không biết em có làm phiền đến chị không nữa.
Em đã muốn gửi tin nhắn cho chị từ lâu rồi, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tuy đã giải nghệ, nhưng chị vĩnh viễn là nữ thần ở trong lòng em, và em vẫn sẽ luôn luôn hâm mộ chị.
Mỗi năm sau này, em vẫn sẽ dành tặng ước nguyện sinh nhật của mình cho chị.
Năm mới vui vẻ chị nhé.
Chúc cho chị càng ngày càng hạnh phúc.]
Thẩm Đường chụp màn hình lại đoạn tin nhắn này.
Lướt xem thêm cả trăm tin nhắn khác, bản nhạc jazz ấy lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng cô vẫn thấy nhớ ông nội.
Thẩm Đường định đi nấu sủi cảo.
Hôm qua Triệu Trì Ý đã đem khá nhiều sủi cảo từ nhà đến cho cô, nhân gì cũng có.
Vừa nhấn nút tắt máy, Wechat bỗng hiện lên một tin nhắn mới, cô chưa kịp nhìn thì màn hình điện thoại đã tối đen.
Cô nhìn thấy ảnh chân dung quen thuộc, vội vàng khởi động máy lại lần nữa.
Tưởng Thành Duật, [Chúc mừng năm mới.
Hy vọng hiện giờ có người ở cạnh em.]
…
Ngày Tết cô đơn cuối cùng cũng trôi qua, một tuần sau, Lễ tình nhân lại đến.
Đêm trước lễ Tình nhân, tại một bữa tiệc tối xa hoa nào đó.
Lục Tri Phi nhận được thư mời, bước vào yến tiệc linh đình chưa được bao lâu, cô ta đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Bây giờ có Tạ Quân Trình làm bạn, Thẩm Đường vẫn tựa như vầng trăng được muôn sao vây quanh như xưa, có biết bao nhiêu người tìm đến bắt chuyện với cô.
Như có cảm ứng, Thẩm Đường nhìn sang, nâng ly lên với cô ta.
Lục Tri Phi khẽ cười, nhấp một ngụm rượu.
Lần chạm mặt tiếp theo chính là nửa tiếng sau.
“Đúng là khéo thật.” Lục Tri Phi khách sáo chào hỏi.
Ở đây quá ồn, hai người bọn họ dời bước ra sân thượng.
Thẩm Đường không thích quanh co lòng vòng, “Lúc trước, khi tung ra chuyện Tạ Quân Trình và Ninh Dần Kỳ, cô có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?”
“Cô uy hiếp tôi đấy à?” Lục Tri Phi khinh thường.
Thẩm Đường nhìn màn hình quảng cáo rực rỡ bên phía đối diện, “Cô Lục à, ở Bắc Kinh tôi không đụng được cô, nhưng đây là Manhattan, ngoài tầm với những mối quan hệ của cô.
Những thứ mà cô đang có, rồi sẽ thuộc về tay tôi.”
Cô uống cạn ly rượu vang, xoay người đi vào tìm Tạ Quân Trình.
Trong bữa tiệc, Tạ Quân Trình tìm cô một hồi lâu, anh chỉ mới nói chuyện với bạn làm ăn được vài câu, xoay đi xoay lại không thấy cô đâu.
“Em chạy lung tung đi đâu thế hả?”
Thẩm Đường trả lại ly không, lấy một ly rượu mới, “Nói vài câu với Lục Tri Phi, sẵn tiện ra ngoài cho tản bới mùi rượu.
Anh nói chuyện xong chưa?”
“Rồi.” Tạ Quân Trình nói với cô, “Tối lễ Tình nhân có một bữa tiệc trên du thuyền ở Hawaii, em đi không? Tất cả đều là người trong giới đầu tư, nếu quen biết thêm nhiều người càng tốt cho em, đừng có nhốt mình khư khư trong thế giới của em mãi.”
Dứt lời, anh lại cười, “Không đi cũng không được, bây giờ có ai mà không biết em là bạn gái của anh chứ.”
Tuy Thẩm Đường không thích xã giao, nhưng ở đây không phải là giới showbiz, không phải cứ diễn tốt phim của mình là xong.
Ngày hôm sau, bọn họ lên đường đến Hawaii.
Thẩm Đường đã thích ứng với múi giờ bên đây, những chuyện ở Bắc Kinh, con người ở Bắc Kinh càng lúc càng cách xa cô.
Ở cạnh Tạ Quân Trình rất thích hợp với việc chữa thương, người đàn ông này ngoại trừ biết kiếm tiền ra, còn rất biết ăn chơi.
Trời nam biển bắc, không có ngày nào được rảnh rỗi, mệt đến độ chẳng biết buồn là gì.
Bữa tiệc được tổ chức trên du thuyền của bạn Tạ Quân Trình, vừa xuống máy bay, bọn họ liền lái xe đến bờ biển.
Thẩm Đường khoát tay lên cửa xe thể thao, thất thần ngắm nhìn phong cảnh đang bị bỏ lại ở ven đường.
“Em có muốn đến MK làm không? Làm trợ lý cho anh.” Tạ Quân Trình nghiêng đầu nhìn cô.
Thẩm Đường thu hồi tầm mắt, xoay lại nhìn anh, “Em không hiểu gì hết thì sao mà giúp anh?” Đóng phim suốt năm năm, mấy kiến thức hồi đại học đã trả lại cho thầy cô mất rồi.
“Em chỉ hợp làm bà chủ, chỉ huy người khác làm việc cho mình thôi.”
“…” Tạ Quân Trình bị cô làm nghẹn họng không nói nên lời.
“Không phải em cố tình chọc giận anh đâu, bây giờ em đúng là không biết gì cả.” Thẩm Đường không dám chê anh, “Hay là anh dẫn dắt em nhé? Hẳn là em sẽ quen việc nhanh thôi.”
Tạ Quân Trình học theo cô, “Anh cũng giống em thôi, không biết gì hết, chỉ biết chỉ huy người khác, dựa vào cái mặt này để kiếm cơm.”
Thẩm Đường cười, “Em có thể đảm nhiệm chức danh hội đồng quản trị MK của anh luôn đấy.”
Hai người tám chuyện suốt cả đoạn đường, đến khi xe thể thao dừng trước cửa một câu lạc bộ.
Thẩm Đường sửa sang lại tóc rồi đeo kính râm bước xuống, “Có người nào em quen hay biết mặt rồi không?”
Tạ Quân Trình giao xe lại cho nhân viên câu lạc bộ, cùng Thẩm Đường đi về phía bờ biển, “Ngoại trừ Hà Sở Nghiêu ra, có lẽ em không còn biết ai nữa đâu.”
Trên du thuyền đã bắt đầu cuộc chơi về đêm, tiếng cười đùa ồn ào không ngừng.
Thẩm Đường và Tạ Quân Trình vừa bước lên du thuyền, chưa kịp chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc thì bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc gọi tên cô từ xa, “Đường Đường.”
Bước chân Thẩm Đường khựng lại, vội vàng quay đầu.
Sáu năm không gặp, Ninh Dần Kỳ đã chín chắn hơn nhiều, nhưng đôi mắt ấy vẫn ấm áp như hồi niên thiếu.
Mà người đứng bên cạnh anh hiện giờ, chính là Nhị công tử nhà họ Tưởng.
Trên boong tàu có vài người ở trong nhóm chat, nên biết chuyện giữa Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường.
Trong mắt bọn họ, Thẩm Đường dẫn theo đương nhiệm chạm mặt mối tình đầu, và còn cả tình nhân trong bóng tối suốt ba năm qua.
Đây đúng là cuộc trùng phùng thế kỷ..