Thẩm Đường từ ngoài boong tàu bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của Cohen vô cùng đặc sắc, mà Tạ Quân Trình thì lại cười không ngừng.
“Sao thế?”
Thấy bầu không khí là lạ, cô bèn lên tiếng hỏi.
“Đang chơi trò chơi, bọn anh phải lấy biệt danh,” Xiên thịt nướng trong tay Hà Sở Nghiêu tỏa hương bốn phía.
Tạ Quân Trình giải thích cách chơi cho Thẩm Đường nghe, “Em không cần phải đổi biệt danh, chỉ có một mình em là phụ nữ, dù lấy biệt danh gì thì bọn anh đều sẽ nhớ kỹ.”
“Vậy em không cần tham gia ư?”
“Có chứ, cho em đoán thẳng luôn.”
Tạ Quân Trình đưa tay che lại tên thật, chỉ cho cô xem mấy biệt danh kia, “Em hãy đoán ra tên thật của mọi người, nếu đoán đúng hết thì được uống rượu.”
Cohen, “Vậy sao tôi lại không được giống Thẩm?”
“Vì Thẩm Đường không có tin tức có giá trị thương nghiệp gì, để cô ấy nói cũng vô ích thôi.” Tạ Quân Trình cất tờ giấy lại, cho Thẩm Đường một phút chuẩn bị.
Thẩm Đường cũng không cần đến một giây, “Đũa là Ninh Dần Kỳ, tôm rang ngũ cốc là Triệu tổng, bánh phô mai nướng mềm là anh, hoa đế vương là Hà Sở Nghiêu.”
Cái thôn Hải Đường cuối cùng, cũng chỉ còn lại mỗi Tưởng Thành Duật.
Cohen vốn nghĩ sẽ trông chờ vào lúc Thẩm Đường trả lời để mình nhớ lại một lần, không ngờ cô lại nói nhanh thế.
“Có đúng không?” Anh ta ngơ ngác nhìn Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình đã nhờ nhân viên rót rượu.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Cohen nhìn chai rượu kia, vấn đề của tối nay không phải là có được uống rượu hay không, mà là anh ta sẽ thua bao nhiêu tin tức.
Hà Sở Nghiêu sợ ngây người, không quan tâm đến xiên thịt nướng nữa, “Đường Đường, sao em đoán được hay vậy?”
“Dùng đầu chứ sao.” Thẩm Đường quay đầu hỏi nhân viên phục vụ, “Có ly nào to hơn không?”
Tạ Quân Trình lườm cô, “Sao em không hỏi có cái thùng nào không mang lên cho em luôn?”
“…” Anh bảo nhân viên rót cho Thẩm Đường nửa ly.
Lúc nãy Thẩm Đường không đoán mò mà có căn cứ hợp lý cả.
Tạ Quân Trình xấu xa kia nhất định sẽ hỏi Tưởng Thành Duật cuối cùng.
Người bình thường sẽ không lấy đũa làm biệt danh, nhưng trước đây Ninh Dần Kỳ từng kể với cô, hồi còn nhỏ anh ấy tập ăn mì bằng đũa rất khó khăn, gắp một buổi trời mà vẫn không gắp được sợi mì nào.
Triệu Trì Ý từng nhìn thấy cô làm món tôm rang ngũ cốc, lần đó anh ta định ăn nhưng cô không cho.
Còn Tạ Quân Trình, anh vốn thích ăn bánh phô mai nướng mềm.
Hà Sở Nghiêu thì cuồng hoa đế vương, cái hôm ra sân bay đón cô, anh chàng cũng tặng cô một bó hoa đế vương.
Người chơi tiếp theo là Tưởng Thành Duật, Cohen thở phào nhẹ nhõm, anh ta vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Ngay cả Tưởng Thành Duật cũng nghĩ lương tâm Tạ Quân Trình trỗi dậy.
Nhưng không ngờ hiện thực lại bi thương đến thế.
Tạ Quân Trình nói, “Đũa.”
Trước đó đã chấp nhận quy tắc của trò chơi, bây giờ không thể không tuân theo.
Tưởng Thành Duật, “Ninh tổng.”
Anh không nói thẳng tên.
Tạ Quân Trình nhắc nhở anh, “Phải trả lời nhanh lên.
Triệu Trì Ý.”
Lồng ngực Tưởng Thành Duật tưng tức, “Tôm rang ngũ cốc.”
Tạ Quân Trình nín cười, “Ninh Dần Kỳ.”
“Đũa.”
“Tôm rang ngũ cốc.”
“Triệu tổng.”
“Đũa.”
“Ninh tổng.”
Cohen đã lưu vào bộ nhớ của mình, tôm rang ngũ cốc là Triệu, đũa là Ninh.
Thẩm Đường cầm ly rượu trở ra boong tàu, mấy cái biệt danh này quả thật khiến cô không tài nào ngồi yên uống rượu được.
Sau lưng có tiếng bước chân, Thẩm Đường bèn xoay người lại.
Tưởng Thành Duật cũng cầm nửa ly rượu giống cô, xem ra anh đã trả lời đúng hết.
Tất cả biệt danh đều có liên quan đến hai người họ, anh nhớ rõ cũng không phải là chuyện gì khó.
Cô đưa nửa ly rượu vẫn còn y nguyên cho anh, “Đền cho anh đây.”
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Đền cái gì?”
Thẩm Đường, “Tạ Quân Trình quậy riết thành thói, anh ấy không có ác ý đâu.”
Tưởng Thành Duật lấy ly rượu trong tay cô sang, đổ hai ly vào một ly.
Anh đặt ly không lên bàn, đưa ly rượu đầy cho cô, “Em uống thử đi.”
Thẩm Đường lắc đầu, ghé lên lang can, từ bờ biển nhìn vào ánh đèn trong thành phố.
Tưởng Thành Duật tự mình thưởng thức ly rượu, tựa lưng lên lang can, góc độ này rất tiện ngắm cô, “Sau này em tính định cư ở Manhattan luôn hay sao?”
Thẩm Đường không nói gì, chỉ lắc đầu.
Tiếng sóng nơi đây rất giống với tiếng sóng ở thôn Hải Đường.
Chỉ là rất giống, chứ không phải.
Không có ông nội, cô như lục bình trôi sông, không biết trôi về đâu.
“Thẩm Đường, em vẫn chưa thể từ bỏ việc trả thù sao?”
“Sao phải từ bỏ, đó là động lực sống của em.
Em không thèm nghe anh nói nữa, có nói anh cũng không hiểu đâu.”
“Anh chỉ không muốn em mệt mỏi như thế.” Tưởng Thành Duật khẽ nhấp một ngụm rượu, theo như lời Tạ Quân Trình nói, một ngụm rượu tương đương với một cái bánh xe hơi, “Từ bỏ trả thù em vẫn còn rất nhiều chuyện để làm mà.
Em có thể bù đắp lại những tiếc nuối trước kia của em.”
Anh nhìn chăm chú đôi gò má của cô, “Hẳn là em có những thứ mình tiếc nuối đúng không?”
“Có một cái.”
Tưởng Thành Duật lại nghĩ là Ninh Dần Kỳ, anh đánh giá vô cùng khách quan, “Cậu ta quả thật rất tốt, về mọi mặt.”
Im lặng một lát, anh nói, “Đường Đường, anh thà để em quay lại với Ninh Dần Kỳ, cũng không muốn nhìn thấy em bị chôn vùi trong hận thù mà không thoát ra được.”
Thẩm Đường sững sờ, không ngờ anh lại nói thế.
Cô quay sang đối mặt với anh, “Tiếc nuối kia chính là không thể bước vào lòng anh.” Rồi cô lại cười, đẩy chủ đề về phía anh, “Không biết trong lòng Tưởng tổng thế nào, có phải chất đầy ký hiệu các loại tiền tệ, hay là trong đó đã có hình bóng của cô nàng xinh đẹp nào rồi.”
Nơi chóp mũi của cô vấn vít mùi rượu trong ly của anh.
Tưởng Thành Duật khóa chặt ánh mắt cô, “Em có còn muốn bước vào xem thử không?”
Anh nói, “Chưa từng có ai vào đó cả.”
Thẩm Đường phát hiện ra con người anh vô cùng nguy hiểm, chỉ một câu vu vơ đã có thể khiến người ta trầm luân trong cạm bẫy.
Ba năm ở bên anh, nguyên nhân khiến cô càng lúc càng hãm sâu chính là những lời thẳng thắng như lại đi thẳng vào tim, khiến người ta phải thổn thức động lòng.
Lúc trước, cô luôn mong ngóng có thể bước vào lòng anh, nhưng bây giờ, “Em không đi nổi.”
Tưởng Thành Duật, “Một bước cũng không đi nổi ư?”
“Thú thật là không phải không đi nổi, mà là em không muốn nữa.”
Anh đã sớm bước vào lòng cô, nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn còn lãng đãng bên ngoài trái tim anh, cho đến nay vẫn thế.
“Anh cứ từ từ uống, em vào tìm Tạ Quân Trình.”
Thẩm Đường xoay người đi vào.
Tưởng Thành Duật nhìn theo bóng lưng cô, “Nếu em không muốn đi thì cứ đứng tại chỗ, để anh ôm em vào.”
Bước chân Thẩm Đường chợt khựng lại, đúng lúc nghe thấy Tạ Quân Trình gọi mình, cô vội vàng bước vào trong.
…
Party ba ngày hai đêm ở Hawaii đã kết thúc, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình cùng nhau trở về.
Thời tiết ở Manhattan và Hawaii như hai mùa rõ rệt, vừa bước xuống máy bay, Thẩm Đường đã trong tư thế áo ấm sẵn sàng.
“Em lái xe đi.” Tạ Quân Trình mở cửa ghế lái phụ ngồi vào.
Thế này thì cô không phải suy nghĩ miên man nữa.
Thẩm Đường thắt dây an toàn vào, nhạc trên xe vẫn là bản nhạc jazz cô từng nghe ở căn hộ kia.
“Tối qua Ninh Dần Kỳ thua nhiều lắm, cứ tới tên anh là anh ta không nhớ.” Tạ Quân Trình chống tay lên cửa xe, “Chẳng lẽ trí nhớ anh ta kém vậy.”
“Anh ấy cố tình thua hả?”
“Ừ.”
Ninh Dần Kỳ gửi cho anh vài tin tức rất có ích.
Đối với bọn họ, mỗi một bữa party quẩy tung nóc như thế không phải vì phóng túng, mà là để trao đổi tin tức với nhau.
Nếu không thì sao Tưởng Thành Duật và Ninh Dần Kỳ lại lặn lội từ xa đến đây.
Thị trường đầu tư biến ảo khôn lường, nếu muốn giảm thiểu rủi ro đầu tư thì phải nắm bắt được thông tin chính xác.
Tối qua chơi đến nửa đêm, Tưởng Thành Duật cũng thua mấy lần.
Trò chơi kiểu này không thể nào chỉ thắng mãi mà không thua được.
Cuối cùng, bọn họ chia sẻ tất cả tin tức cho nhau, người nào cần thì cứ lấy.
“Anh đều đã sàng lọc những tin tức có giá trị với em rồi.” Tạ Quân Trình gửi cho cô.
Ném điện thoại sang một bên, anh nhắm mắt lại thư giãn theo điệu nhạc.
“Anh muốn hỏi lại lần nữa câu hỏi anh từng hỏi em khi đến Hawaii.”
Thẩm Đường liếc sang nhìn anh, “Câu hỏi nào? Lúc đó anh hỏi em nhiều câu lắm.”
“Có muốn làm trợ lý cho anh không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Ân oán của em để em tự mình giải quyết, em không muốn liên lụy đến người khác, nếu không em sẽ không yên lòng.”
Tạ Quân Trình gật đầu, nhưng không nhịn được cà khịa cô một chút, “Em nói xem Ninh Dần Kỳ, Tưởng Thành Duật, với cả Triệu Trì Ý kia rốt cuộc là thích em ở chỗ nào thế? Thích cái tính ngang như cua của em hả?”
Nếu như phải chọn một trong ba người họ, “Anh thấy Ninh Dần Kỳ hợp với em hơn.
Họ Tưởng và họ Triệu kia, đặc biệt là Tưởng Thành Duật kia rất giống anh, xương sống như bị nẹp một tấm thép, sẽ không bao giờ hạ mình để lấy lòng phụ nữ đâu.”
Thẩm Đường thầm oán, anh cũng biết thân biết phận đấy chứ.
Tạ Quân Trình nói tiếp, “Không chịu làm trợ lý cho anh, vậy em định làm gì?”
“Hiện giờ quan hệ giữa Tiêu Chân và Trần Nam Kính đã được công khai.
Vì lo lắng đến cảm nhận của Trữ Nhạc Lễ, Tiêu Chân đã dần rút vốn khỏi ngành giải trí, dần dần rời khỏi giới.”
“Ừ.” Cái mà Tạ Quân Trình quan tâm chính là, “Rồi em muốn làm gì?”
“Lợi dụng tài nguyên và các mối quan hệ của ông Tiêu, mua lại công ty của Lục Tri Phi.
Đầu tư vào giới thời trang sẽ dễ dàng xâm nhập vào ngành giải trí hơn, khiến Trần Nam Kính và Phàn Ngọc không kịp trở tay.”
Thẩm Đường đạp chân ga, chiếc xe thể thao như mũi tên rời khỏi dây cung.
Gió quất thẳng vào mặt, Tạ Quân Trình như muốn bay lên nóc xe.
“Tài nguyên của ông Tiêu nào để em lợi dụng dễ dàng như thế, ông ấy sao cam tâm cho được.”
Lúc trước, ông Tiêu bất đắc dĩ mới công khai thừa nhận Thẩm Đường, chuyện này từng ồn ào ở trên mạng đến mức đó, có ai ngu mà không biết lời tuyên bố của ông ấy giống như gắng gượng lấy lại mặt mũi.
Đủ loại tin đồn bịa đặt, nhà họ Tiếu đã trở thành trò cười cho người khác.
“Cứ từ từ, từ từ lợi dụng tài nguyên của ông ấy.” Thẩm Đường cười, “Em thấy chuyến đi đến Hawaii lần này rất có ích.
Anh thấy đó, em lấy danh là cháu ngoại của ông ấy, khi chụp ảnh cùng mấy cô thiên kim kia đều được xếp đứng bên cạnh vị trí chính giữa.”
“…”
Tạ Quân Trình tìm bịt mắt đeo vào định đi ngủ, rồi chợt nhớ ra sắp đến sinh nhật cô rồi.
Dù xưa nay cô không tổ chức sinh nhật, nhưng anh vẫn tặng quà cho cô không thiếu một năm.
“Năm nay em thích quà gì?”
“Em không thiếu gì hết.” Cô khẽ ngừng một lúc, bất chợt đổi ý, “Để dành cho em một mảnh đất ở trên đảo nhé.”
Tạ Quân Trình rất dễ tính, “Được thôi.”
Anh kéo bịt mắt xuống, cầm điện thoại lên xem lịch.
“Thứ sáu tuần này anh rảnh, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.”
Hai người chốt giờ hẹn.
Đến thứ sáu, Tạ Quân Trình đi đón Thẩm Đường sớm một tiếng, vừa đến dưới khu chung cư thì nhìn thấy bóng dáng của Trần Nam Kính.
Ông ta đứng yên một chỗ, chỉ nhìn bóng lưng không nhận ra được tuổi tác.
Còn Thẩm Đường đứng đối diện ông ta, trông cô không có tí cảm xúc nào.
Suy nghĩ vài giây, Tạ Quân Trình quay đầu xe, gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Đường, “Tối nay anh phải tăng ca đột xuất, không thể đi ăn cùng em được rồi.]
Thẩm Đường, [Em thấy xe của anh rồi.]
Tạ Quân Trình, [Không phải anh lái đâu.]
Thẩm Đường im lặng cất điện thoại vào túi.
Trần Nam Kính cố ý bay sang tận đây bởi vì ngày mai là sinh nhật của cô.
“Tối nay ba cùng đón sinh nhật với con.”
“Xưa nay tôi không đón sinh nhật.” Gió lớn, Thẩm Đường kéo cổ áo lên.
Ở nơi xứ người, cô và Trần Nam Kính chỉ là hai người bình thường, không có ai để ý đến bọn họ.
Trần Nam Kính lại nói, “Trong lúc ăn Tết, ba đã làm thủ tục ly hôn với Phàn Ngọc, bận đến sức đầu mẻ trán nên không có thời gian đón Tết với con.”
Thẩm Đường chẳng thèm quan tâm đến ông ta, cũng không phải chuyện của cô.
“Ông Trần Nam Kính, xin ông sau này đừng quấy rầy tôi nữa.”
Cô quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía con đường đông nườm nượp, “Kể từ năm tôi mười ba tuổi, tôi và ông đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Tôi trả thù ông và Tiêu Chân không phải để hai người quan tâm tới tôi, bù đắp cho tôi.
Chỉ bởi vì tôi thấy ngứa mắt nên muốn phá hủy.
Chỉ thế mà thôi.”
Thẩm Đường đi thẳng vào khu chung cư.
Trần Nam Kính đứng ở dưới lầu đến khi trời tối mịt, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Ông ta đi dọc về phía trước, cách đó không xa là quảng trường Thời Đại.
Trước đây ông ta cũng rất thích một mình tản bộ ở đây, đắm chìm trong sự cô đơn và phồn hoa để tìm linh cảm cho tác phẩm của mình.
Còn bây giờ, phồn hoa vẫn như xưa, nhưng ông ta lại cảm thấy cô đơn.
…
Thẩm Đường rót nửa ly rượu vang, mấy chai rượu Tạ Quân Trình cất trong tủ sắp sửa bị cô nốc sạch rồi.
Cô cầm ly rượu ngồi trên sân thượng nhìn ra màn hình quảng cáo trên quảng trường Thời Đại.
Trong lúc rảnh rỗi, cô lại mở tài khoản xã hội mà mình từng lập khi còn ở London.
Từ khi về nước rồi gia nhập showbiz, cô vẫn không bấm follow Ninh Dần Kỳ.
Bấm vào tài khoản tư nhân của anh, trong sáu năm qua, có tổng cộng mười một trạng thái.
Vào ngày sinh nhật của cô, anh canh đúng giờ đăng một trạng thái, [Sinh nhật vui vẻ.]
Vào khoảnh khắc bước sang năm mới, anh lại đăng một câu, [Chúc mừng năm mới.]
Ly rượu đã cạn, Thẩm Đường lấy lại tinh thần.
Đúng 0 giờ, cô tự nói với bản thân, “Thẩm Đường, sinh nhật vui vẻ”.
Điện thoại di động chợt vang lên, màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, nhưng giọng nói ấy lại vô cùng quen thuộc.
Lời chúc mừng vào lúc 0 giờ, đúng là một kỷ lục đối với Nhị công tử họ Tưởng.
“Chúc em tuổi hai mươi sáu thật vui vẻ.”
“Cám ơn anh.” Thẩm Đường nghe thấy giọng nói không mấy chân thật kia, cô lại già thêm một tuổi rồi.
Tưởng Thành Duật vẫn còn đang ở London, bên đó trời còn chưa sáng.
Anh chỉ vừa mới dậy, tối qua còn cố tình đặt báo thức để gọi điện cho cô.
“Tưởng tổng, nếu không có chuyện gì thì em cúp máy đây.”
“Em chờ chút đã.” Tưởng Thành Duật đang cầm bộ đo size nhẫn, bàn tay bất giác siết chặt, “Anh muốn tặng em một món quà sinh nhật.
Đường Đường, lấy anh nhé.”
Trời đã về khuya, không biết là do chất cồn làm tê liệt thần kinh khiến cô nghe lầm, hay là do anh chưa tỉnh ngủ nên nói mớ.
Nhưng đây đúng là một giấc mộng đẹp.
“Tưởng Thành Duật, anh…”
“Anh biết mình đang nói gì.” Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa, “Lấy anh nhé, Đường Đường.”
Chỉ vẻn vẹn năm chữ, nhưng lại có tác dụng làm mê hoặc lòng người hơn cả cảnh đêm của Manhattan.
Vui không, cô tự hỏi bản thân.
Một giọng nói đáp lại cô, vui chứ.
Tạ Quân Trình nói sai rồi, trên xương sống của Tưởng Thành Duật chỉ lắp có một nửa tấm bảng thép mà thôi, và đôi lúc anh cũng sẽ hạ mình.
Thẩm Đường không biết có phải mình là người đầu tiên được cầu hôn trong điện thoại hay không, hơn nữa lời cầu hôn chỉ có năm chữ, nói hai lần cũng chỉ đảo lại thứ tự của mấy chữ đó.
“Được thôi, Tưởng tổng chờ một lát.” Cô bước nhanh tới thư phòng, “Dạo gần đây người theo đuổi em rất nhiều, để em xếp số cho anh.”
Cô cố ý dừng lại vài giây, “Tưởng tổng, số thứ tự của anh là 250, phiền anh nhớ rõ số của mình, khi nào đến lượt em sẽ thông báo cho anh.”
*250 mang ý mắng là đồ ngốc.
Tưởng Thành Duật tức cười, cũng chỉ có mỗi cô mới dám đem lời cầu hôn của anh giẫm nát dưới chân như thế.
“Vậy thì em viết số đi, xong rồi anh sẽ đi lấy.”.