Uống hết ly cà phê đá mà lửa giận trong lòng Thẩm Đường vẫn chưa thể dập tắt.
Ninh Dần Kỳ đầu tư vào công ty của Lục Tri Phi thuận lợi và nhanh chóng như thế, ông Ninh không thể không biết gì, nhưng ông ấy lại là người bao che cho ông Tiêu và Lục Tri Phi.
Trong mắt ông Ninh, công ty của cháu mình vẫn không quan trọng bằng lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh, hi sinh cái lợi nhỏ để bảo toàn lợi ích lớn hơn, trông thế nào cũng vẫn có lời.
Mọi người đều cho rằng, cô sẽ liều mạng phá hủy tập đoàn Tiêu Ninh giống như phá hủy sự nghiệp của Phàn Ngọc và Trần Nam Kính.
Lục Tri Phi lại gọi thêm cho Thẩm Đường một ly cà phê đá, Thẩm Đường nổi giận đến thế, có nghĩa là Ninh Dần Kỳ chiếm giữ một vị trí rất quan trọng ở trong lòng Thẩm Đường.
Nước cờ hiểm “rút củi dưới đáy nồi” này của cô ta đã thắng rồi.
“Cô Thẩm à, Ninh Dần Kỳ nhập cổ phần vào công ty của tôi sẽ không lỗ đâu.
Tỷ lệ lợi nhuận mà anh ta nhận được từ công ty tôi là độc nhất vô nhị trong giới đầu tư này, chỉ cần cô không giở trò sau lưng thì anh ta sẽ kiếm được một bộn.”
Thẩm Đường cầm ly cà phê đá lên làm động tác nâng ly, “Chúc mừng Lục tổng.”
Lục Tri Phi cầm ly cà phê trước mặt lên, mỉm cười đáp, “Cám ơn cô.”
Cô ta nhấp một ngụm, vừa cay, vừa đắng lại vừa chua, tất cả mùi vị đều nằm trong ly cà phê này.
“Cô với Tưởng Thành Duật dạo này thế nào rồi?” Cô ta hỏi Thẩm Đường, tựa như đang chuyện trò giữa những người bạn với nhau, không hề lộ ra vẻ đau lòng.
Nhưng, chỉ mình cô ta biết, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim mình.
Một người đàn ông kiêu ngạo như Tưởng Thành Duật ấy vậy mà có thể chạm mặt với Thẩm Đường ở Hawaii chỉ sau nửa năm cắt đứt quan hệ.
“Nếu như cô tò mò về chuyện tình cảm cá nhân của tôi như thế, tôi đây đành thỏa mãn cô một chút vậy.” Thẩm Đường đặt ly cà phê xuống, lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi xách đặt lên bàn.
Lục Tri Phi ngẩn người, cố gắng đè nén những suy nghĩ đang không ngừng hiện lên, cô ta giả vờ hào phóng khen vài câu, “Mắt thẩm mỹ khá đó, rất đẹp.”
Cô ta không hỏi nhẫn của ai, bởi vì đáp án như rõ rành rành trước mắt, cô ta ở đây chỉ đóng vai bịt tai trộm chuông, có thể lừa mình được phút nào thì hay phút ấy.
“Đây là nhẫn cầu hôn của Tưởng Thành Duật.
Anh ấy cầu hôn tôi trong điện thoại nhưng đã bị tôi từ chối.
Trước khi đi anh ấy lại nhét chiếc nhẫn này vào túi tôi.” Thẩm Đường đeo nhẫn vào ngón áp út, “Size nhẫn là do anh ấy nghiên cứu bảng size đấy, xem ra còn chuẩn hơn cả khi đo tay nữa.”
Lục Tri Phi đặt ly cà phê trong tay xuống, gọi cho mình thêm một ly cà phê đá.
Miếng thịt ở trong lòng cô ta như bị Thẩm Đường dùng dao cùn cứa từng nhát từng nhát một, thế nhưng cô ta vẫn phải cố gắng giữ nụ cười, “Cô tùy tiện chà đạp lên những thứ tôi cầu mà không được, hẳn là cô có cảm giác thành công lắm nhỉ.”
Chỉ có việc thở thôi mà cô ta cũng thấy đau.
“Về chuyện tình cảm thì cô thắng rồi, chúc mừng cô.”
“Lục tổng à, cô nói thế thì không đúng rồi.” Thẩm Đường tháo nhẫn ra, “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tranh giành tình yêu với cô cả, thế thì sao có thể nói là thắng?”
Lục Tri Phi cười khẩy, “Cô đúng là kiếm được món hời mà còn làm bộ làm tịch.”
“Có lẽ trong mắt cô là thế, nhưng mà Lục tổng này, cô thử nghĩ lại xem, tôi tranh anh ấy với cô khi nào?”
Cà phê đá được mang lên, Lục Tri Phi cầm ly cà phê lên chặn lại câu chất vấn của Thẩm Đường.
Thẩm Đường hỏi nhân viên phục vụ, “Có kem không? Cho bọn tôi hai ly.” Cà phê đá không đủ để dập lửa giận, dù là cô hay là Lục Tri Phi đều cần gấp một ly kem vào lúc này.
Nhân viên phục vụ mỉm cười, “Kem vị gì ạ?”
Thẩm Đường, “Sầu riêng.” Cô hỏi Lục Tri Phi ăn vị gì.
Lục Tri Phi cũng chẳng thèm che giấu vẻ bối rối khi nghe thấy chuyện Tưởng Thành Duật cầu hôn bị từ chối, “Giống cô.”
Hai ly kem vị sầu riêng.
Hai người tuy ghét nhau ra mặt, nhưng lại có thể bình tĩnh ngồi ăn kem cùng nhau, Lục Tri Phi cảm thấy hình như mình bị Thẩm Đường dắt mũi, sắp sửa phát điên đến nơi rồi.
Thẩm Đường đây là đang nói kháy cô ta giành đàn ông bất chấp thủ đoạn.
Kiêu ngạo và tự tôn của Lục Tri Phi đã bị Thẩm Đường nghiền nát, giống hệt như lớp hạnh nhân nát vụn trên ly kem trước mặt.
“Cô Thẩm này, cô đừng có quá đáng.
Nếu Tưởng Thành Duật đã cầu hôn cô thì cô nên trân trọng anh ấy.
Dù thật lòng hay không thì tôi cũng sẽ không tiếc một câu chúc mừng.”
Lục Tri Phi múc một muỗng kem lớn bỏ vào miệng, cơn lạnh buốt như kích thích dạ dày, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa ở trong lòng, “Trên phương diện làm ăn, tôi không có giới hạn cuối cùng, bởi vì đây chỉ là nơi cá lớn nuốt cá bé, giới hạn cuối cùng cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.”
“Nhưng trên phương diện tình cảm, nếu Tưởng Thành Duật chỉ nhất quyết chọn cô, tôi sẽ không dây dưa không buông, tôi vẫn xứng với cái tên của mình.”
Tri Phi là tên do ông nội đặt cho cô ta, biết đúng biết sai.
Cô ta vừa nói vừa ăn kem, “Sau này cô cứ tận hưởng cuộc sống của mình, tôi yên ổn làm việc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Thẩm Đường thấy thật nực cười, “Cô lợi dụng tôi, phát triển công việc của mình trên sự đau khổ của tôi, ấy thế mà cô chỉ cần nói nước sông không phạm nước giếng là xong ư? Bao nhiêu cái lợi ở trên đời đều bị cô ôm vào người hết rồi.”
Cô múc hơn nửa ly kem bỏ vào ly, hòa tan với cà phê đá rồi uống luôn.
Lục Tri Phi khuyên cô, “Trên phương diện làm ăn, cô đã không còn đường nào để đi, vậy thì cứ ngoan ngoãn nắm chặt tình yêu của cô thôi, đừng để đến lúc đó mất cả chì lẫn chày.”
Thẩm Đường lắc lắc chiếc nhẫn, “Khoe cô chiếc nhẫn này là muốn nói với cô rằng, dù có là Tưởng Thành Duật thì tôi cũng sẽ không nhượng bộ, chứ đừng nói là cô.
Nắng chiều bắt đầu lấp ló bên hiên cửa sổ, đúng lúc hắt lên người Thẩm Đường.
Bóng sáng bóng tối giao nhau, cô ở ngoài sáng, Lục Tri Phi lại chìm trong bóng tối.
…
Về đến nhà, Thẩm Đường ngồi xếp bằng trên thảm, ngả lưng vào sofa, nhớ lại tất cả những việc đã xảy ra trong suốt mấy ngày qua.
Bỗng nhiên, cô đứng bật dậy đi vào thư phòng lấy máy tính bảng.
Trong party trên du thuyền ở Hawaii hôm đó, mấy cô thiên kim có đăng ảnh quẩy tung tăng của mình lên mạng, vì cô ngồi bên cạnh vị trí chính giữa nên hầu như bức ảnh nào cũng có mặt cô.
Cô gửi vài tấm sang cho Tạ Quân Trình, [Anh điều tra giúp em xem mấy cô tiểu thư trong ảnh này thích ai, hoặc là bất hòa với ai, tốt nhất là người trong giới kinh doanh, càng cặn kẽ càng tốt nhé.]
Tạ Quân Trình, [Em định làm gì?]
Thẩm Đường, [Có việc cần dùng tới.
Em bị Lục Tri Phi chơi một vố, khi nào gặp mặt em sẽ nói sau.
Tối nay nếu anh rảnh thì đến nhà em ăn cơm, em xuống bếp.]
Tạ Quân Trình không dám khen tặng tài nấu nướng của Thẩm Đường, nhưng vẫn dũng cảm nhận lời hẹn.
Dù có là thảm họa ẩm thực thì anh ta cũng sẽ nhắm mắt mà ráng ăn cho hết.
Thẩm Đường đặt điện thoại xuống liền đi chuẩn bị bữa tối, năng lực của cô có hạn nên thành phẩm cũng chỉ đạt ở mức ăn tạm.
Lần xuống bếp gần đây nhất là vào đêm giao thừa năm ngoái, cô và ông nội cùng nhau ăn tất niên.
Cô chỉ xuống bếp vì hai người, một người là ông nội, người kia chính là Tưởng Thành Duật.
Chưa đầy nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên.
Thẩm Đường bước ra mở cửa, nhìn thấy Tạ Quân Trình mang theo mấy chai rượu vang đến.
“Rượu trong tủ chắc sắp bị em uống hết rồi đúng không?”
“Còn nửa chai.”
Thẩm Đường đóng cửa lại, đi theo anh vào phòng bếp.
Trong phòng bếp có hai khung cửa sổ sát đất, tầm nhìn thoáng đãng, vừa nấu cơm vừa có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố đầy xa hoa trước mắt, tuy xa xỉ nhưng lại vô cùng thoải mái.
“Lục Tri Phi lại bẫy em cái gì rồi?” Tạ Quân Trình rót cho mình nửa ly rượu vang.
Thẩm Đường kể lại chuyện mình gặp mặt Lục Tri Phi lúc chiều cho anh nghe, kể tất tần tật không giấu một chữ.
Tạ Quân Trình cầm ly rượu ngồi trên ghế cao bên đảo bếp, đôi chân dài chạm hẳn xuống nền nhà, anh chăm chú nhìn viên đá đang nổi ở trong ly, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng, “Sao anh lại có cảm giác như Lục Tri Phi đã sắp đặt từ sớm rồi ấy nhỉ?”
“Thì đúng là thế mà.” Thẩm Đường lấy bơ ở trong tủ lạnh ra, “Lục Tri Phi làm lộ quan hệ giữa em và anh, trông thì có vẻ như đang giúp em giải thích chuyện em vào showbiz không dựa vào quan hệ của Trần Nam Kính để kiếm tiền, nhưng thực ra cô ta đang giúp ông Tiêu, cô ta là cáo đấy.”
Thẩm Đường ngừng việc trong tay lại, “Lục Tri Phi biết em có bằng chứng chứng minh quan hệ giữa em và Tiêu Chân, sớm muộn gì cũng sẽ ép được ông Tiêu thừa nhận em.
Vì thế cô ta ra tay trước để lộ em và anh là người yêu, hơn nữa còn là kiểu quan hệ sẽ kết hôn.
Mà sau lưng anh còn có tập đoàn MK hùng hậu.”
Sau khi ông Tiêu thừa nhận cô, cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Ninh không những không rớt giá mà trái lại vì có quan hệ với Tạ Quân Trình và tập đoàn MK, nên người đầu tư đều đánh giá tập đoàn Tiêu Ninh và MK có thể sẽ hợp tác với nhau trong tương lai, thế nến cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Ninh vẫn tiếp tục tăng giá.
Nếu như lần này không phải do Lục Tri Phi đến tìm ông Tiêu giúp đỡ, ông ấy cũng sẽ không sảng khoái như thế.
Mọi người đều có tính toán của riêng mình, chẳng có ai ngốc cả.
Tạ Quân Trình khẽ gật đầu, “Cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Ninh lần này không rớt giá đều là nhờ Lục Tri Phi.”
Nước cờ của Lục Tri Phi khi công khai quan hệ giữa hai người đúng là không lỗ lã gì.
Kết quả tốt nhất chính là, sau khi Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường hoàn toàn chấm dứt với nhau, cô ta có thể thành đôi với Tưởng Thành Duật, đồng thời vẫn tiếp tục phát triển sự nghiệp.
Còn kết quả xấu nhất là, dù không có được tình yêu, nhưng nếu có nhà họ Tiêu giúp đỡ, sự nghiệp ở Âu Mỹ của cô ta cô ta sẽ như cá gặp nước.
Tạ Quân Trình nhấp một ngụm rượu lành lạnh, “Người phụ nữ như cô ta dù không có tình yêu vẫn có thể sống được, nhưng nếu mất đi sự nghiệp thì sống không bằng chết.
Nếu em muốn đấu với cô ta trên thương trường, tạm thời không có khả năng chiến thắng.”
Anh hỏi, “Anh sẽ cung cấp dịch vụ tư vấn miễn phí, em muốn không?”
“Không.” Thẩm Đường có tính toán của riêng mình, “Anh giúp em điều tra rõ đối thủ của những người trên ảnh là được.
Những chuyện khác em sẽ tự làm, nếu không thì em thấy khó chịu.”
Trên phương diện làm ăn quả thật là cô vẫn còn yếu, đặc biệt là trên thị trường đầu tư.
“Em định theo Tưởng Thành Duật học hỏi, để anh ấy hướng dẫn cho em.”
“Cái gì?” Tạ Quân Trình kinh ngạc nuốt luôn cả viên đá vào miệng, buốt đến độ ngực anh đau điếng, “Em nghĩ thông suốt rồi à?”
Thẩm Đường gật đầu, “Bây giờ anh ấy rất tốt với em, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng kia nữa.
Em có thể chấp nhận thái độ của anh ấy hiện giờ, cũng sẵn lòng cho chúng em một cơ hội yêu nhau.
Nếu kết quả cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau, chí ít em vẫn không còn gì tiếc nuối, hơn nữa lại không làm mất thời gian em chỉnh đốn Lục Tri Phi, em thấy rất tốt.”
Tạ Quân Trình đặt ly rượu xuống, mặc tạp dề vào, “Em nghỉ ngơi đi, để anh làm món Tây cho em.
Nếu em đã biết quay đầu là bờ, vậy thì anh cũng nên có chút thành ý chứ.”
Thẩm Đường không khách sáo, đổi lại thành cô ngồi bên đảo bếp chờ ăn.
Cảnh đêm rực rỡ trước mắt này thuộc về cô, còn cô đơn chính là thành phố này.
…
Mà Bắc Kinh lúc này lại là một buổi sáng lạnh lẽo.
Mấy hôm trước nhiệt độ còn ở mức mười mấy độ, vừa sang hôm nay thì trời đã trở lạnh.
Trước khi rời khỏi nhà, Tưởng Thành Duật nhận được tin nhắn của cháu gái mình, [Chút út, chú trả lại cho con cái hộp mỹ phẩm năm ngoái con đưa cho chú đi.
Dù gì chú cũng không xài được.]
Vừa bước ra cửa, gió lạnh rét căm căm.
Anh đưa tay giữ vạt áo khoác lại, gửi tin nhắn thoại trả lời cháu mình, [Chú để lại cho Đường Đường, con tự đi mua đi.]
Cháu gái, [Chú út này, làm người phải có giới hạn của mình, Thẩm Đường người ta đã có bạn trai rồi, chú vẫn nên tìm một chị đẹp khác thì hơn.
Dù có thế nào thì con vẫn yêu chú, vẫn sẽ nhiệt tình chèo thuyền CP của chú.
Chú không biết là con mong em trai, em gái thế nào đâu.
Chờ đến khi con và Phó Thành Lẫm kết hôn thì tụi nhóc có thể làm hoa đồng cho con.
Nhưng Phó Thành Lẫm thì có hơi xấu hổ, hơn ba chục tuổi đầu mà anh ấy còn phải bế em.]
Tưởng Thành Duật, “…”
Không thể nào trò chuyện tiếp được, anh tắt màn hình điện thoại, lên xe tiến về công ty.
Đi được nửa đường, Tạ Quân Trình gọi đến.
Đây là lần đầu tiên Tạ Quân Trình chủ động gọi điện cho anh, hai bên tập đoàn đang chuẩn bị bắt tay nhau mua lại một công ty.
Công ty mục tiêu* này ở Bắc Kinh, và thành viên trong nhóm dự án của MK sẽ được điều từ tổng bộ sang.
*Công ty mục tiêu (tiếng Anh: Target Firm) là công ty đã được chọn là một công ty bị mua lại hoặc sáp nhập bởi một công ty thâu tóm.
“Tưởng tổng, đến lúc đó mong anh quan tâm nhiều hơn.”
Nể tình Thẩm Đường, cho nên dù Tạ Quân Trình gây khó dễ cho anh trong party ở Hawaii, anh vẫn rất khách khí đáp lại, “Chuyện nên làm thôi.”
Người trong nhóm dự án sẽ đến Bắc Kinh vào tuần sau, Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật, “Không biết người phụ trách lần này của Kinh Húc là ai?”
“Chỉ cần là dự án liên quan đến việc thu mua thì đều do tôi đích thân ra trận.”
Nghe thế thì Tạ Quân Trình cũng yên tâm.
Nhưng nếu bên Kinh Húc do chính ông chủ xuất trận, thì MK cũng phải điều một phó tổng sang đó, đến lúc cần tranh thủ lợi ích về mình thì bên bọn họ lại không có tiếng nói bằng Tưởng Thành Duật.
“Bên MK tôi sẽ phụ trách, những người trong nhóm dự án này sẽ qua đó trước, tôi xử lý chút chuyện xong rồi sẽ qua Bắc Kinh sau.”
“Hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh.” Tưởng Thành Duật cúp điện thoại.
Công ty mục tiêu trong thương vụ thu mua lần này được định giá trong khoảng mười hai tỷ.
Còn có vô số công việc đang chờ anh xử lý, thời gian đi thăm Thẩm Đường vốn đã ít nay lại càng ít thêm.
Không biết cô sẽ lại chê anh theo đuổi con gái mà không có tâm thế nào.
Một tuần sau, mặc dù hai bên đã ký thỏa thuận bảo mật, nhưng tin tức hợp tác giữa tập đoàn Kinh Húc và MK nhanh chóng được lan truyền trong giới.
Ông Tiêu ở London xa xôi cũng đã nghe thấy, ông vừa mở cuộc họp buổi sáng, hôm nay ông Ninh cũng có mặt.
“Nghe nói Thẩm Đường đến Bắc Kinh rồi.” Ông Ninh vừa mới đọc báo Kinh tế và Tài chính hôm nay, mở miệng nhắc nhở.
Ông Tiêu cười, “Tin tức của ông cũng nhạy đấy.”
Ông Ninh vẫn dán mắt lên tờ báo, đôi mắt ẩn sau lớp kính không có lấy một gợn sóng, “Hết cách rồi, tôi cũng vì sự nghiệp phát triển của tập đoàn Tiêu Ninh ở trong nước mà thôi.”
Im lặng vài giây.
“Thẩm Đường đây là tính nhận thua, quay lại kết hôn với Tưởng Thành Duật ư?”
Ông Tiêu đang nấu nước pha trà lài, đời này ông chỉ thích rượu vang và trà lài, bây giờ tuổi đã cao, ông không dám uống rượu vang mỗi ngày, nên chỉ đành chuyển sang pha trà lài.
“Cũng có khả năng kết hôn đấy chứ.
Với tính tình của nó, không phản đòn Lục Tri Phi thì không phải là Thẩm Đường.”
…
Mấy bữa nay Bắc Kinh mưa được một trận, nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống gần mười độ.
Hôm nay Viên Viên xuất hiện ở sân bay vô cùng xinh đẹp, cô nàng mất cả mấy tiếng tút tát lại bản thân, trang điểm thật xinh đẹp, cô nàng mặc chiếc váy dài mẫu mới nhất của bộ sưu tập mùa xuân, áo khoác bên ngoài mặc cũng là kiểu mới nhất.
Vào khoảnh khắc khi vừa bước xuống xe ấy, cả người Viên Viên run lên cầm cập vì quá lạnh.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện, cô nàng kích động vẫy tay liên tục, “Chị Đường Đường!” Sau đó, Viên Viên cũng nhìn thấy bóng người đang đẩy vali phía sau Thẩm Đường.
Thẩm Đường nhìn cô trợ lý nhỏ trong trang phục lộng lẫy, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con gái làm đẹp vì người mình yêu.
“Chị Đường Đường, em nhớ chị muốn chết luôn.” Viên Viên ôm chặt Thẩm Đường, khi biết Thẩm Đường về Bắc Kinh, cô nàng đã mất ngủ hai đêm liền.
Lướt qua bả vai Thẩm Đường, Viên Viên nhìn vệ sĩ đang đeo kính râm đứng phía sau, “Lâu rồi không gặp.”
Vệ sĩ khá bất ngờ khi trợ lý chào mình, anh ta khẽ gật đầu đáp lại.
“Chị Đường, em đã dọn dẹp nhà lại rồi, căn phòng lúc trước của chị vẫn như cũ, ga giường không đổi, mấy cây xanh càng thêm tươi tốt.” Viên Viên ríu rít kể lại những thay đổi của Bắc Kinh và căn hộ trong suốt bảy tháng qua.
Thẩm Đường không biết mình sẽ ở lại Bắc Kinh bao lâu, quan hệ gữa mình và Tưởng Thành Duật sẽ có kết quả ra sao, thế nên cô không thuê nhà mà định ở khách sạn.
Viên Viên biết chuyện liền không chịu, bảo cô hãy về căn hộ kia ở, dù sao chỗ đó cũng từng là nhà của cô.
Căn hộ có hai phòng ngủ, vừa đủ cho cô và Viên Viên ở cùng nhau.
Viên Viên rất nhiệt tình, còn giúp anh chàng vệ sĩ mướn một căn sát bên.
Rời đi đã được bảy tháng, Thẩm Đường đã quên mất dáng vẻ căn hộ của mình ra sao, khi nhìn thấy cây bút highlight đặt trên bàn trà trong phòng ngủ, bên cạnh còn có một chồng kịch bản được cô xem đến nhăn nhúm, ký ức của cô như chợt ùa về.
Duyên mỏng, Đầu hạ năm ấy, và cả bộ phim cuối cùng của cô – Sau giấc mộng tàn, tất cả đều được Viên Viên mang về đây.
Thẩm Đường lật cuốn kịch bản Đầu hạ năm ấy ra, hình ảnh Tưởng Thành Duật lên cơn ghen khi cô quay cảnh hôn như hiện lên sờ sờ trước mắt.
Điện thoại có tin nhắn, Tạ Quân Trình, [Khoảng mười giờ rưỡi tối, ở hội quán.]
Anh chụp màn hình định vị hội quán rồi gửi sang cho cô.
Thẩm Đường đặt cuốn kịch bản xuống, kéo vali vào phòng chứa quần áo, tìm một chiếc váy dài gợi cảm.
Sau khi thay đồ, cô ngắm mình trong gương một lúc, chợt bật cười.
Cô cũng giống hệt Viên Viên vậy.
Mười giờ bốn mươi lăm, từng chiếc xe sang trọng lần lượt chạy vào hội quán.
Đây là “tăng hai” của Tưởng Thành Duật tối nay, không tới không được.
“Anh Tưởng, hút điếu thuốc đi rồi vào.” Người đi cùng định mời anh hút thuốc.
Tưởng Thành Duật xua tay, lấy một chai nước lạnh từ trong xe ra uống.
Có người không nhịn được bèn hỏi, “Anh và Tạ Quân Trình định hợp tác với nhau thật à?” Trong hội bọn họ, chuyện này đã là bí mật nửa công khai.
Tưởng Thành Duật, “Ừ.”
“… Anh điên à?” Người thốt ra câu này từng tham gia party ở Hawaii, anh ta tận mắt nhìn thấy Tạ Quân Trình và Thẩm Đường vẫn chưa chia tay nhau.
Mới có bao lâu đâu, mà bây giờ anh lại muốn hợp tác với bạn trai chính thức của người ta?
Lúc trước bọn họ không tin cái gọi là “Thuật che mắt”, bây giờ thì đã được diện kiến rồi, hai đóa hoa hải đường đã khiến anh không biết mình đang làm gì.
*Câu gốc là lấy lá che mắt: dùng để ví trước mắt bị một vật nào đó che lấp, nhìn không thấy.
(Bạn có thể tìm hiểu tại đây https://.chuonghung.com/2012/08/dich-thuat-nhat-diep-chuong-muc.html)
Tưởng Thành Duật chả buồn để ý, bữa tối hôm đó anh đã giải thích với bọn họ ở trên du thuyền rồi, bọn họ không tin thì trách ai.
Anh uống một hơi nửa chai nước lạnh, vặn nắp lại, kế đó đi vào trong hội quán.
“Tưởng Thành Duật.” Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút kiêu ngạo vang lên như muốn xé rách màng nhĩ.
Bước chân Tưởng Thành Duật khựng lại, xác định chắc chắn mình không có uống say, cũng không nghe nhầm.
Anh quay phắt người lại, nhìn thấy Thẩm Đường đang đứng cách anh chỉ vài mét.
Dưới ánh đèn đường dịu dàng, cô đã không còn vẻ vô tâm như xưa.
Tưởng Thành Duật đưa chai nước lạnh cho vệ sĩ cầm, bước nhanh đến chỗ của cô.
Anh không nói gì, khom người ôm chặt lấy cô.
Đã lâu lắm rồi anh chưa được ôm cô lần nào.
“Này! Anh làm gì đấy!” Thẩm Đường hoảng hốt.
Trong sân còn có mấy người đang đứng, sao anh lại dám ôm cô bất chấp thế này.
Suốt ba năm yêu nhau, anh chưa bao giờ kích động ôm cô như đêm nay.
“Bỏ em xuống.”
Tưởng Thành Duật đặt cô xuống, kìm lòng chẳng đặng cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cất giọng khàn khàn, “Cám ơn em đã quay về.”
Từ khi gặp lại nhau đến giờ, anh chỉ mới nói một câu.
Kế đó, anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Nhị công tử Tưởng gia luôn bình tĩnh tiết chế, nhạt nhẽo trong chuyện tình cảm, mà nay lại đâm cho nhóm người có mặt tại đây vài nhát liền.
Bọn họ chưa hút thuốc xong đã vội vàng ném đi rồi lủi vào hội quán.
Đến lầu hai, đám bạn lại chuyển sang cửa sổ hút thuốc, từ vị trí này có thể nhìn khá rõ khung cảnh trong sân, nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình bên dưới, có người cảm thán, “Mấy người có biết vì sao Thẩm Đường có thể nắm gọn anh Tưởng trong tay không?”
“Vì cô ấy xinh đẹp, có cá tính.”
“Mấy cái này không quan trọng.
Chủ yếu là vì từ nhỏ Thẩm Đường đã sống ở ven biển, có loại cá nào mà chưa gặp qua, cô ấy có tiềm chất làm Hải vương.”
“…”
Thẩm Đường để Tưởng Thành Duật ôm mình thêm mấy giây, đợi anh bình tĩnh lại, cô khẽ đẩy anh ra, “Tưởng tổng hiểu lầm rồi, em đến đây không phải chấp nhận lời cầu hôn của anh.
Em là một trong những thành viên của nhóm dự án ở MK, sau này xin anh chỉ bảo nhiều hơn.”
“Xin lỗi em, vừa nãy…” anh có hơi mất bình tĩnh.
Tưởng Thành Duật buông cô ra, “Mặc kệ là lý do gì, chí ít là em đã đồng ý quay về rồi.”
Thẩm Đường thẳng thắng nói rõ, “Tuy em đang tạm thời làm ở MK, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đối phó Lục…”
Tưởng Thành Duật biết cô muốn nói gì, “Không sao cả, nếu em không hiểu, anh sẽ dạy cho em.”.