“Lại cố tỏ vẻ như không đau, không buồn, không miễn cưỡng… nhưng tất cả đều là giả dối…”
Trong phòng, giọng hát vừa gắng gượng để không bị lạc nhịp vừa cố nén cười vang lên.
Micro không còn nằm trong tay của Tưởng Thành Duật nữa, người đang hát chính là anh bạn chọn bài vừa nãy.
Anh chàng cầm micro chen chúc ngồi giữa Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, tập trung nhìn lời bài hát trên màn hình ra sức biểu diễn.
Hát xong phần của nam, người kia khẽ đá Thẩm Đường, ra hiệu đến lượt cô hát.
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Đường đành phải diễn theo, bắt đầu cất giọng hát.
Lần đầu tiên cô và Tưởng Thành Duật song ca, có đầu nhưng không có đuôi.
Nhưng đúng là làm khó cho anh bạn nối khố này, lúc nãy thì anh chàng hoàn toàn đứng ngoài xem trò vui, nhưng đến lúc quan trọng vẫn kiên quyết đứng về phía Tưởng Thành Duật.
Sợ Tạ Quân Trình phát hiện, anh chàng này bèn nhảy ra hứng mũi chịu sào.
Cả băng sofa theo thứ tự là Tưởng Thành Duật, anh bạn nối khố và Thẩm Đường, còn Lục Tri Phi lại bị đẩy đến tay vịn sofa.
Tưởng Thành Duật nâng ly rượu về phía Tạ Quân Trình xem như chào hỏi.
Tạ Quân Trình cười, uống cạn ly rượu trên tay không chừa một giọt.
Anh có thế lờ mờ đoán ra được tình hình ở trong căn phòng này trước khi mình đến đây.
Thẩm Đường và anh chàng bạn thân kia hát xong, tiếng nhạc cũng dừng lại.
Phải nói là diễn xuất của anh bạn nối khố này đã đạt đến cái tầm ảnh đế, “Anh Tạ, giọng ca của chị dâu đúng là không phải chuyện đùa, vừa nãy đã đánh gục em, Tri Phi, và cả anh Tưởng luôn đấy.”
“Trước đó em còn khoác lác nói mình từng là hoàng tử tình ca, không ai qua mặt được em.” Anh chàng cười, đặt micro lên bàn, “Nếu anh không đến thì quả thật em chả biết phải kết thúc thế nào.”
Dứt lời, anh chàng rút một điếu thuốc ném sang cho Tạ Quân Trình.
“Anh Tạ sang đây ngồi đi, bình thường anh có hay hát karaoke với chị dâu không?”
Anh chàng nhường chỗ, lúc đứng dậy còn đưa điếu thuốc lên miệng, vừa đi vừa bật lửa châm thuốc.
Toàn bộ quá trình không hề lộ ra nét diễn nào.
Với kinh nghiệm suốt ngày ngụp lặn trong biết bao nhiêu cuộc chè chén, đánh yểm trợ cho anh em của mình cũng chỉ là một chuyện vặt.
Anh chàng cắn điếu thuốc đi ra ngoài cửa, tìm lại tam quan vừa bị vứt ra khỏi cửa của mình.
Tạ Quân Trình ngồi ở giữa Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, bình thường anh chỉ nghe nhạc tiếng Anh, ít khi nghe nhạc Trung, nên không nhớ bài hát vừa rồi tên gì.
“Lúc nãy em hát bài gì đấy?” Anh hỏi Thẩm Đường.
Thẩm Đường, “Lạnh lẽo.”
Tạ Quân Trình nín cười, chuyện khỉ gì thế này.
Tưởng Thành Duật cầm micro trên bàn mở lên.
Anh tự chọn bài hát, vẫn là bài lúc nãy chưa hát xong – Bởi vì tình yêu.
Anh không nói mình muốn song ca với ai, nhưng cái micro còn lại đang nằm bên phía Thẩm Đường.
Khúc nhạc dạo quen thuộc lại vang lên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tưởng Thành Duật định làm gì thế?
Thẩm Đường biết anh thật sự muốn hát, và nhất định phải song ca với cô.
Lục Tri Phi ngồi sát bên cô hỏi nhỏ, “Có cần tôi giúp không?”
Thẩm Đường nhìn khúc nhạc dạo trên màn hình, không thèm nhìn cô ta, “Không cần, để tôi tự hát, cám ơn cô.”
Lục Tri Phi thong thả cắn hạt dựa, tối nay Tạ Quân Trình bất ngờ đến đây đã đẩy lòng tự tôn của Tưởng Thành Duật đến góc phòng rồi.
Tạ Quân Trình thức thời im lặng cầm cái ly không đứng dậy rót rượu, ở giữa Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật không còn chướng ngại vật, khoảng cách cũng dần được rút ngắn khi tiếng hát cất lên.
Chưa bao giờ Tưởng Thành Duật nghiêm túc dồn hết tình cảm vào một bài hát như thế, từng câu từng chữ như đang nói về anh và Thẩm Đường.
Giọng hát của Thẩm Đường còn mang theo cả âm rung, ngay cả khi biểu diễn trong concert của Hoắc Đằng, cô cũng không căng thẳng như tối nay.
Cảm xúc đúng là một thứ không thể nắm bắt được.
Tưởng Thành Duật hát đến câu “Anh vẫn mãi có thể vì em mà điên cuồng”.
Nếu như là lúc trước thì cô sẽ không tin, nhưng tối qua khi anh ôm hôn cô trước mặt mọi người, cô đã hoàn toàn tin tưởng.
Lục Tri Phi ngồi trên tay ghế, tầm nhìn cũng cao hơn bọn họ, cô ta lướt qua Thẩm Đường nhìn Tưởng Thành Duật, một bên mặt của anh như ẩn như hiện trong ánh đèn mờ ảo.
Bỗng nhiên trên màn hình chợt sáng lên, chiếu sáng từng đường nét của anh.
Trên gương mặt xuất hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy, anh chăm chú nhìn lời ca trên màn hình lớn.
Tưởng Thành Duật đã bỏ xuống thân phận Nhị công tử họ Tưởng, bây giờ anh chỉ là một người theo đuổi người yêu như bao người khác, hát tình ca vì người mình yêu.
Đàn ông hát hay luôn có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.
Phụ nữ một khi đã đắm chìm vào trong tiếng ca này rồi, thì họ sẽ không bao giờ muốn thoát ra.
Đến cuối bài, giọng hai người như hòa vào nhau, “Anh (em) vẫn còn yêu em (anh).”
Tạ Quân Trình đốt một cái pháo hoa to lên trên màn hình.
Lục Tri Phi hào phóng vỗ tay.
Anh bạn nối khố chọn bài vừa nãy như mất hết tam quan, anh chàng chợt nảy sinh ý định muốn chia rẽ Tạ Quân Trình và Thẩm Đường, tác thành cho sự si tình của Tưởng Thành Duật.
“Tri Phi, tụi mình cũng song ca một bài đi, tôi không tin không hay bằng hai người anh Tưởng.”
Anh chàng này vẫn đang cố gắng đánh yểm trợ cho Tưởng Thành Duật.
Lục Tri Phi cũng không làm anh bạn khó xử, đặt túi hạt dưa xuống, “Ok.”
Mấy người Tưởng Thành Duật dời bước tới bàn bài, vì đã có kinh nghiệm đánh bài ở thôn Hải Đường, Thẩm Đường đánh cùng hai người bọn họ một ván, khá quen tay.
Tưởng Thành Duật theo thói quen gọi cho Thẩm Đường một đĩa trái cây, anh dặn dò nhân viên, “Lấy nhiều kiwi một chút.”
Trái tim loạn nhịp vì vừa hát xong của Thẩm Đường đang từ từ bình tĩnh lại, tối nay, nỗi hận thù chôn giấu sâu tận trong lòng cô không hề có dấu hiệu bị khơi lên.
Lúc sờ bài, khóe mắt cô thỉnh thoảng lại lướt nhìn cổ tay của Tưởng Thành Duật, anh vẫn mang chiếc đồng hồ đôi kia.
Trái cây của cô đã được mang lên.
Thẩm Đường không hề khách sáo, cô vẫn chưa ăn tối, nhanh tay ghim một miếng kiwi bỏ vào miệng, ngay sau đó cô lại nhíu chặt mày, “Chua quá.”
Tưởng Thành Duật nhìn sang cô, mặc kệ ánh mắt người khác, “Để đó anh ăn cho, em ăn cái khác đi.”
“…”
Bầu không khí lúng túng đến nỗi, đám người đánh bài bên cạnh chỉ muốn chui xuống thảm mà trốn.
Tưởng Thành Duật đã bắt đầu khiêu khích chính chủ rồi.
Tạ Quân Trình một tay cầm bài, tay kia cầm ly rượu vang đang uống dở.
Anh bạn nối khố vừa hát xong liền phi sang đây, vốc hết vốn liếng để giải vây, “Chắc anh Tạ không biết anh Tưởng nhà mình rồi, anh ấy không thích lãng phí, trái cây nào mà bọn tôi không ăn đều đưa cho anh ấy, ngay cả đồ ăn thừa của tôi mà anh ấy còn ăn luôn đấy.”
Tạ Quân Trình phun cả rượu ra ngoài, “Xin lỗi nhé.” Anh ho sặc sụa, cuối cùng lại bật cười.
Anh chàng vội vàng lấy khăn đưa cho Tạ Quân Trình, thầm nghĩ, thằng cha này cũng rộng lượng thật, bộ anh không thấy Tưởng Thành Duật đang định đập “chậu bông” của anh à?
Tưởng Thành Duật vô cùng biết ơn cậu bạn bình thường trông có vẻ cà lơ phất phơ này, “Mặc kệ thế nào, cám ơn cậu đã luôn giải vây giúp tôi.”
Anh mời anh chàng một ly.
Vẻ mặt anh bạn nối khố như kiểu không còn gì lưu luyến nhìn Tưởng Thành Duật, thôi rồi, bận rộn cả tối xem như công cốc rồi.
Tưởng Thành Duật đặt ly rượu xuống, nhân dịp Tạ Quân Trình và Lục Tri Phi đều có mặt, anh nói, “Tạ tổng và Thẩm Đường là bạn thân nhiều năm, còn video bị tung lên mạng kia là vì Tạ tổng đang giải vây cho Thẩm Đường.”
Anh kể lại sơ lược chuyện ở bữa tiệc tri ân đêm đó cho mọi người nghe.
“Hôm ấy Lục Tri Phi cũng có mặt.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người cô ta.
Lục Tri Phi gật đầu, “Nếu không phải trước đó Cát tổng cứ dây dưa thì làm gì có chuyện sau đó, bây giờ có giải thích cũng không được, đúng là làm người ta tức chết mà.”
Anh bạn nối khố ngồi xuống, nói vuốt đuôi, “Tôi đã nói rồi mà, tam quan của anh Tưởng nhà ta ngay thẳng biết bao nhiêu, sao có thể…” Anh chàng chợt nhớ ra, “Anh Tưởng, em nhớ ra có đợt anh nhắn tin vào nhóm hỏi số điện thoại của Tạ tổng, có phải là đêm đó không?”
“Ừ.” Lúc Tưởng Thành Duật ra bài còn nhường cho Thẩm Đường, “Lúc ấy định nhờ Tạ tổng giúp đỡ, nhưng chưa kịp gửi tin đi thì Tạ tổng đã đến rồi.”
Thẩm Đường nhìn về phía Tưởng Thành Duật, hóa ra đêm đó anh không hề khoanh tay đứng nhìn.
Không chờ cô thu lại tầm mắt, anh chợt nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Lục Tri Phi ở bên cạnh vờ như không nhìn thấy, hạt dưa vị caramel tự dưng lại có mùi khét mà không có vị ngọt nào.
Cô ta lại chợt nhíu mày, nhận ra mình cắn phải một hạt dưa bị hỏng.
Vị đắng tràn ngập khoang miệng.
Trước đây Điền Thanh Lộ từng nói, dù hạt dưa có đắng thì cũng cố mà nuốt xuống vì chẳng có ai biết, lúc ấy cô ta còn khịt mũi coi thường.
Kết quả, một lời thành sấm.
Đến khuya, Thẩm Đường ra về trước, Tưởng Thành Duật cũng theo sau.
Trong sân của hội quán, vệ sĩ Thẩm Đường đã lái xe đến đón cô.
Tưởng Thành Duật đi lướt qua, mở cửa xe cho cô.
Thẩm Đường đặt tay lên cửa xe, “Mai em sẽ đến Kinh Húc tìm anh.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Lúc nào cũng hoan nghênh em.”
Thẩm Đường trách móc, “Anh lại đổi sang giọng Tưởng tổng chỉ trong tích tắc rồi đấy.”
Tưởng Thành Duật, “Là Tưởng tổng, nhưng cũng là Tưởng Thành Duật của em.” Thẩm Đường không kháng cự được mấy lời đường mật kiểu này, cô đành ngồi lên xe.
Bóng đêm dịu dàng, Thẩm Đường tựa vào cửa sổ xe, cảm giác như mình đã say mất rồi.
…
Sáng hôm sau Thẩm Đường đến Kinh Húc, cô dẹp mấy chiếc váy công chúa hay tiên nữ thường ngày sang một bên, khoác lên người một bộ đồ công sở, ngay cả kiểu trang điểm cũng khác hẳn so với lúc trước.
Là Viên Viên trang điểm cho cô, nghe cô nói mình sẽ đến Kinh Húc báo cáo, cô nhóc còn kích động hơn cả cô.
Thay đổi trang phục và cách trang điểm, hơn nữa cô lại không ăn ảnh, vì thế nhân viên Kinh Húc không hề nhận ra cô là Thẩm Đường.
Lúc trước cô đã từng đi ngang qua tòa nhà Kinh Húc, mỗi lần đều phải ngước lên nhìn, không biết văn phòng bên trong ra sao, không nghĩ ra được dáng vẻ khi làm việc của anh sẽ như thế nào.
Hôm nay xem như là cầu được ước thấy.
Phong cách trang trí phòng làm việc giống hệt con người anh, lạnh lùng, cao ngạo.
Tưởng Thành Duật nhìn cô thêm một lúc, sau đó đưa cho cô một xấp tài liệu, “Đây là tài liệu cơ bản của công ty mục tiêu.”
Thẩm Đường mở ra, chăm chú kiểm tra.
Tưởng Thành Duật quay lại ngồi trước máy tính, anh mở hòm thư lên, “Công ty bọn họ hiện đang có một khoản nợ lên đến hơn 20 tỷ, mắt xích tài chính bị đứt đoạn, xuất hiện nguy cơ khủng hoảng tài chính, vì thế ban giám đốc quyết định nhượng lại cổ phần.”
Thẩm Đường đặt tài liệu xuống, lắng nghe Tưởng Thành Duật phân tích.
“Lần này bên MK sẽ phụ trách việc phân tích rủi ro, tìm ra những cái bẫy mà chúng ta có thể gặp phải trong lúc tiến hành mua lại.”
Thẩm Đường nhìn anh, “Nhóm bên Tạ Quân Trình tìm cạm bẫy, còn bên anh tìm lợi ích của lần thu mua này hả?”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Đúng là thế.
Công ty mục tiêu rơi vào khủng hoảng là do trước đây bọn họ cũng từng mua lại một công ty sắp phá sản, làm ảnh hưởng đến tập đoàn của họ.”
Từ xưa đến nay, anh luôn cẩn thận trong các thương vụ mua lại, bởi vì chỉ cần sơ ý một chút là sẽ rơi vào bẫy của bên bán, một khi đã thế thì vạn kiếp bất phục.
“Đâu phải em không biết có rất nhiều tập đoàn xuyên quốc gia cũng từng rơi vào vũng bùn sau khi thực hiện mua lại, cuối cùng bị buộc phải thông báo phá sản.”
“Ví dụ như em khi nhìn thấy có một cửa hàng lớn đăng thông báo cho thuê lại, nếu cửa hàng đó thật sự kiếm được tiền, vậy thì vì sao người ta lại cho thuê?” Anh lấy ví dụ từ một cửa hàng lớn cho cô hiểu, “Tạ Quân Trình đang phụ trách phân tích lý do vì sao cửa hàng lớn ấy lại đăng bảng cho thuê, còn anh thì đảm nhận việc phân tích nếu tiếp nhận cửa hàng này, liệu anh có năng lực khôi phục sức sống cho nó hay không.”
Công ty mục tiêu định giá khá cao, anh và Tạ Quân Trình càng phải thêm thận trọng.
Tuy đã ủy thác cho một bên tư vấn trung gian, nhưng chính ekip của bọn họ cũng phải điều tra kỹ càng hơn.
Tưởng Thành Duật hỏi địa chỉ email của cô, “Anh gửi mấy bài phân tích sang để em từ từ nghiên cứu.”
Mấy năm nay Thẩm Đường chỉ tập trung đóng phim, cắt đứt hoàn toàn với giới kinh doanh, sau khi được Tưởng Thành Duật khai thông, cô bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, trước mắt bỗng dưng sáng bừng lên.
Cô gửi tin cho Tạ Quân Trình, “Anh chuẩn bị cho em mười triệu đô từ khoản tiền anh quản lý giúp em nhé.”
Tạ Quân Trình, “[Em định làm gì?]
Thẩm Đường, [Tìm người làm việc.]
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Đường tiếp tục ngâm cứu tài liệu.
“Anh gửi mail cho em rồi đấy.” Tưởng Thành Duật thông báo với cô.
“Vâng, cám ơn Tưởng tổng.”
Tưởng Thành Duật nhìn sang, hôm nay từ trang phục, dáng ngồi, đến cách xưng hô với anh của cô đều là dáng vẻ làm việc nghiêm túc.
Thẩm Đường lấy một cuốn sổ và một cây bút từ trong túi xách ra, xem những chỗ nào không hiểu ở trên tài liệu sẽ ghi vào sổ, đánh dấu số trang tài liêu.
Khi ngẩng đầu lên thì đã mười một giờ bốn mươi sáu phút, cô đã đọc được một phần ba tài liệu rồi.
Tưởng Thành Duật đang dựa vào ghế nhìn cô chăm chú.
Thẩm Đường đóng nắp bút lại, “Anh họp xong rồi à?”
“…” Tưởng Thành Duật, “Xong được nửa tiếng rồi.” Họp xong anh vẫn ngồi ở đây ngắm cô một lúc lâu, nhưng cô chưa từng ngẩng đầu lên.
“Thẩm Đường, em không thể chỉ xem anh là công cụ hình người được.”
“… Không phải anh từng bảo em quay về theo anh học hỏi ư?”
Tưởng Thành Duật không yêu cầu cao, “Ngoại trừ bàn về công việc ra, những lúc thích hợp em cũng phải trò chuyện vài ba câu với anh chứ.”
Thẩm Đường thấy trên bàn anh có một cây quạt điện mini, “Anh mua hả?”
“Quà Tranh Tranh tặng anh nhân ngày của cha.” Tưởng Thành Duật đưa cây quạt mini cho cô chơi, “Chờ đến khi chúng ta có con rồi thì không cần con bé tặng nữa.”
Mùa này vẫn còn rất lạnh, Thẩm Đường cầm cây quạt mini thổi phà phà vào người.
Anh nói, chờ đến khi chúng ta có con.
…
Thời gian sớm chiều cùng nhau với Tưởng Thành Duật thắm thoắt đã trôi qua, Thẩm Đường đánh dấu vào ngày 30 tháng 4 trên lịch, lại một ngày nữa đã kết thúc.
Cô đến Bắc Kinh tròn hai tháng rồi.
Bắc Kinh dần vào đêm, còn Manhattan đang là sáng sớm.
Hai tiếng sau, điện thoại vang lên như cô dự đoán.
Là Lục Tri Phi gọi đến, Thẩm Đường nhận máy.
“Thẩm Đường, cô lại dám đâm sau lưng tôi!” Dù có cách cả một Thái Bình Dương nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của Lục Tri Phi.
Thẩm Đường đang ngồi trước bàn ăn ăn khuya, Viên Viên làm bánh trôi rượu nếp, vừa ngọt vừa dẻo mềm.
Cô cười, “Đáng tiếc là Lục tổng không ở Bắc Kinh, nếu không tôi sẽ mời cô một chén bánh trôi rượu nếp, vừa hay có thể giúp cô hạ hỏa.”
Lục Tri Phi xoa mắt, cố gắng thôi miên bản thân đừng mắc bẫy của Thẩm Đường.
Cô ta không thể mất hết khí thế trước mặt Thẩm Đường được, đây chỉ mới là hiệp một, thắng bại không ảnh hưởng đến đại cục phía sau, nhưng nếu cô ta rối lên thì chính là đòn trí mạng.
“Có phải cô đang xem báo cáo phân tích tính khả thi vốn đầu tư của tôi không?” Thẩm Đường khẽ cắn một viên bánh trôi, “Nếu mười triệu đô không đủ thì tôi tăng thêm sáu triệu đô nữa.
Một bảng báo cáo điều tra hơn trăm triệu, đấy là món quà tôi muốn tặng riêng cho cô đấy, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Lục Tri Phi lòng dạ nào mà xem nổi nửa, cô ta biết rất rõ tình huống công ty của mình thế nào.
Là do cô ta sơ suất, không điều tra cặn kẽ chi tiết này, không ngờ Thẩm Đường lại ra tay ngay đúng chỗ này.
Trước đó cô ta vẫn luôn tìm kiếm các đối tác tiềm năng để nhập cổ phần, Thẩm Đường lại tận dụng triệt để, ủy thác cho công ty tư vấn đầu tư bên Manhattan, thuê một nhóm chuyên nghiệp với phí tư vấn trên trời âm thầm điều tra cặn kẽ về công ty cô ta.
Những số liệu chân thực trên tay đủ để đâm cô ta một nhát chí mạng.
“Cô muốn làm gì?”
Thẩm Đường múc một muỗng rượu nếp, hỏi lại, “Cô đoán xem?”
“Cô nghĩ nếu đưa những số liệu này cho Ninh Dần Kỳ thì anh ta sẽ rút vốn ư?” Lục Tri Phi cười, “Ban đầu tôi vốn không đưa bảng báo cáo đẹp mắt để kêu gọi đầu tư, đấy là do chủ tịch Tiêu nguyện ý nâng đỡ công ty của tôi, không liên quan đến cái gì hết.”
Thẩm Đường nhẹ nhàng đáp lại một câu, “Nếu đã thế thì ban nãy cô lên cơn làm gì? Người không biết còn tưởng tôi nuốt trôi công ty của cô rồi đấy.”
Bấy giờ Lục Tri Phi đã bình tĩnh lại, cô tức cái gì? Tức vì bị Thẩm Đường bắt được cơ hội đả kích mình ư.
Cô ta nghĩ Thẩm Đường về Bắc Kinh thì sẽ ngoan ngoãn yêu đương rồi kết hôn với Tưởng Thành Duật.
Nhưng hóa ra Thẩm Đường vẫn chưa chịu từ bỏ chuyện trả thù cô ta.
“Thẩm Đường, đừng có suốt ngày kiếm chuyện nữa, sống cho đàng hoàng.”
“Lục tổng, bảng báo cáo này chỉ là một món khai vị, thật ra cũng chẳng thể tính là món khai vị được, nhiều nhất chỉ là một ly nước lọc mà thôi, hai ngày sau tôi sẽ mang món khai vị chính thức đến cho cô.”
Thẩm Đường định tắt điện thoại, giọng Lục Tri Phi lại vang lên, “Cô muốn kéo Ninh Dần Kỳ vào ư?”
“Anh ấy đã ở trong đó, làm sao có thể đứng ngoài cuộc chỉ lo cho bản thân?” Thẩm Đường ăn hết chén bánh trôi, “Ninh Dần Kỳ không phải là con nít, tôi nghĩ anh ấy có quyền được biết.
Lục tổng nói xem có đúng không?”
Lục Tri Phi thấy Thẩm Đường điên thật rồi, không có thứ gì lọt vào mắt cô cả.
“Nếu chút thất bại này mà anh ấy cũng không chịu được, thì sau này làm sao anh ấy có thể quản lý sản nghiệp của nhà họ Ninh?” Dứt lời, Thẩm Đường cúp điện thoại.
“Viên Viên, múc cho chị thêm chén nữa.”
Viên Viên đang dọn bếp, cô nàng tưởng mình nghe nhầm, “Chị Đường, chị không sợ béo hả?” Cô nàng chỉ kim đồng hồ, “Sắp mười giờ rưỡi rồi đó.”
“Không sao, ngày mai chị bay sang London, qua bên đó lại bị lệch múi giờ, tự nhiên sẽ ốm lại thôi.”
“Chị sắp đi London ư?” Viên Viên cười, “Hẹn hò với Tưởng tổng à?”
“Bà tám quá.” Thẩm Đường đẩy đầu cô nàng sang bên, “Chị đi gặp bạn cũ, London rộng như thế sao có thể gặp được Tưởng Thành Duật.”
Tưởng Thành Duật cũng sang London công tác, anh đi đã sắp được một tuần rồi, không biết ngày nào về.
Tối nay tâm trạng của Thẩm Đường khá tốt, ăn một hơi hết hai chén bánh trôi rượu nếp.
Sáng sớm hôm sau, cô ngồi chuyến bay sang London.
Lúc máy bay hạ cánh xuống địa phận của London đã là buổi chiều theo giờ địa phương, Ninh Dần Kỳ đến đón cô.
Thẩm Đường chỉ mang theo một vali nhỏ, được vệ sĩ đẩy giúp, còn cô đeo túi xách, nhét hai tay vào túi áo khoác, sóng vai cùng Ninh Dần Kỳ bước ra ngoài.
“Cuối cùng em cũng chịu về thăm nơi này rồi.” Ninh Dần Kỳ cảm khái.
“Nơi này ngoại trừ anh ra thì chẳng còn gì đáng giá để em ghé qua nữa, ban đầu em muốn hẹn gặp anh ở Manhattan, nhưng sợ làm trễ nãi công việc của anh.”
Bây giờ Ninh Dần Kỳ đã biết thân phận của cô, cũng hiểu vì sao cô lại không thích nơi này.
“Em định ở lại mấy ngày?”
“Ngày mai em về luôn.”
Ninh Dần Kỳ muốn giữ cô lại, nhưng không tìm được lý do, “Em sống ở Bắc Kinh tốt chứ?”
Thẩm Đường nhìn dòng người vội vã trên đường, “Không tệ lắm, em theo Tạ Quân Trình làm một dự án, chớp mắt một cái đã qua một ngày, không có thời gian để suy nghĩ có tốt hay không.”
Ninh Dần Kỳ nhìn thoáng qua gò má của cô, muốn nói rồi lại thôi.
Quay về thành phố, Ninh Dần Kỳ đưa cô đến một nhà hàng mà trước đây cô rất thích.
Mười năm trôi qua, ngoại trừ con người đã thay đổi, nhà hàng vẫn giống hệt như ngày xưa.
Anh biết Thẩm Đường đến tìm mình là có việc quan trọng chứ không liên quan đến chuyện tình cảm, mà bọn họ đã không thể quay trở lại ngày xưa.
Vì thế anh cũng không gấp gáp hỏi cô có chuyện gì.
Bọn họ chọn chỗ mình vẫn thường ngồi.
Bộ bàn ghế ở đây tựa như một đường hầm thời gian, đưa cô quay trở lại mười năm trước.
Ninh Dần Kỳ trước mặt ngoại trừ càng thêm chững chạc, thì anh vẫn là chàng thiếu niên dịu dàng, ấm áp trong mắt cô.
Thẩm Đường lấy xấp tài liệu trong túi ra, “Đây là bảng thông tin và số liệu thật của công ty Lục Tri Phi.”
Ninh Dần Kỳ sững sờ, “Em biết anh đầu tư vào công ty cô ta sao?”
Anh loáng thoáng nhận ra việc này không hề đơn giản như mình nghĩ.
Thẩm Đường nói thẳng, “Quan hệ lúc trước giữa anh và em, và cả video giữa em và Tạ Quân Trình đều do Lục Tri Phi làm lộ.
Công ty cô ta lại đang trong thời kỳ khó khăn, thế là cô ta đã lợi dụng thân thế của em để nhận được đầu tư từ ông Tiêu.
Ông Tiêu vì muốn hãm chân em, không biết sao lại thuyết phục anh đầu tư vào.”
Ninh Dần Kỳ cảm thấy áy náy, “Anh không biết mình lại gây phiền phức cho em.” Còn về nguyên nhân vì sao anh lại thoải mái đầu tư thì, “Ông Tiêu nói vì muốn trải đường cho em trong giới thời trang, nhưng nếu lấy danh nghĩa của ông ấy thì em nhất định sẽ không nhận.”
Không từ thủ đoạn, đây mới chính là chủ tịch Tiêu.
Ninh Dần Kỳ vô cùng hối hận, “Sao em không nói sớm cho anh biết?”
“Công ty đó là tâm huyết của anh, lúc anh góp vốn, không những phải ký một bản thỏa thuận đánh cược, mà Lục Tri Phi còn tăng thêm một điều kiện khắc nghiệt như thế.
Một khi anh hủy hợp đồng, số vốn đó sẽ được chuyển về tay Lục Tri Phi.”
Thẩm Đường ra hiệu anh xem hồ sơ mình mang tới, “Ở đây có đầy đủ chứng cứ chứng minh cô ta đã che giấu tình trạng kinh doanh thật sự của công ty với nhà đầu tư, có thể cấu thành tội lừa gạt.
Anh có thể chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào, còn có thể yêu cầu cô ta bồi thường.”
Một tập tài liệu dày cộm, chỉ cần anh yêu cầu bồi thường, Lục Tri Phi sẽ không thể chối cãi.
Thẩm Đường không ép anh phải làm theo ý mình, “Nếu anh nghĩ đến ông Tiêu và ông nội anh, em có thể hiếu, dù sao thì lúc đầu tư anh đã không vừa ý đến tình trạng kinh doanh được tô vẽ quá mức của cô ta.
Em đưa những tài liệu này để anh có thể chấm dứt hợp đồng thuận lợi, không bị tổn thất.”
Cô đã làm chuyện mình nên làm, nên sẽ không cảm thấy áy náy với bất kỳ ai.
“Sau đó em sẽ tiến hành mua lại công ty của cô ta, đến lúc đó sẽ không tránh đươc việc tổn thương đến người vô tội.”
Ninh Dần Kỳ hiểu ý của cô, “Sau khi về anh sẽ giao cho nhóm luật sư của mình giải quyết chuyện này.”
Nếu anh không rút vốn, cô sẽ khó thu mua.
Món ăn được mang lên, Ninh Dần Kỳ cất túi hồ sơ đi.
Hai người không thể thoải mái tự nhiên trò chuyện giống như trước.
Thẩm Đường nhìn anh, “Dần Kỳ, bây giờ em sống rất tốt, anh không cần phải lo cho em đâu.
Anh cũng hãy tiến về phía trước, có được không anh?”
Ninh Dần Kỳ không muốn làm cô buồn, cất giọng vô cùng thoải mái, “Yên tâm đi, anh hiện giờ cũng rất tốt, công việc cơ bản đã nắm trong tay.
Chờ đến khi anh rảnh sẽ đến Bắc Kinh chơi, anh còn chưa đến đó bao giờ đấy, đến lúc đó em làm hướng dẫn viên cho anh nhé.”
Thẩm Đường cúi đầu dùng bữa, gật đầu với anh.
Điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Tưởng Thành Duật, [Anh đang ở bên ngoài nhà hàng, em ăn xong rồi thì để anh đưa về khách sạn.”
Thẩm Đường, “…”
Dùng cơm xong, hai người tính tiền rồi rời đi, cô tạm biệt Ninh Dần Kỳ trước cửa nhà hàng.
Ninh Dần Kỳ định đưa cô về khách sạn, nhưng cô lại khéo léo từ chối, nói mình muốn đi dạo một vòng.
“Vậy anh về công ty tăng ca đây.” Ninh Dần Kỳ không ép buộc cô.
Tưởng Thành Duật đang công tác ở đây, chắc hẳn là cô đi tìm Tưởng Thành Duật.
Chờ xe Ninh Dần Kỳ đi rồi, xe của Tưởng Thành Duật mới chậm rãi trờ tới, cửa xe hạ xuống, Thẩm Đường quay mặt đi không thêm nhìn anh, vòng sang ghế bên kia ngồi vào.
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Em biết anh đang công tác ở đây mà.”
Ý anh chính là, đến rồi cũng không báo với anh một tiếng mà lại đi tìm mối tình đầu của em.
Thẩm Đường giải thích đơn giản, “Em tìm anh ấy có việc, liên quan đến Lục Tri Phi.”
Cô từng nói không muốn anh nhúng tay vào chuyện này, nên Tưởng Thành Duật không hỏi nhiều.
Thẩm Đường dựa vào ghế, đưa tay đỡ trán, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Tưởng tổng à, là anh đang theo đuổi em, em không cần thiết phải báo cáo lịch trình của mình.”
“Anh không bảo em báo cáo, là anh muốn gặp em.”
“…”
Chưa về đến khách sạn thì Lục Tri Phi đã gọi điện đến.
Năm phút trước cô ta đã nhận được “món khai vị” Thẩm Đường tặng mình, luật sư của Ninh Dần Kỳ gọi cho cô ta hẹn gặp mặt để bàn chuyện chấm dứt hợp đồng.
“Ninh Dần Kỳ muốn rút vốn rồi.
Cô đừng tưởng anh ta rút vốn thì cô sẽ thắng tôi.”
Thẩm Đường, “Tôi còn nhiều thời gian lắm, sẽ chơi với cô tới cùng.”
Cô vừa cúp điện thoại, Tưởng Thành Duật đã đưa điện thoại mình sang, tiêu đề tin tức trên màn hình: #Thái tử MK sẽ đính hôn vào 20 tháng 5#
Ảnh đăng kèm chính là ảnh của cô và Tạ Quân Trình..