Không phải Thẩm Đường không tin Tiêu Đông Khải, nhưng chuyện cô cần phải cẩn thận chính là sau khi nhận lấy cổ phần rồi sẽ làm thế nào.
Ông Tiêu chưa bao giờ phát cơm miễn phí cho cô cả.
Cô chỉ sợ mình “sa bút” ký vào hợp đồng gây bất lợi cho Tưởng Thành Duật.
Tiêu Đông Khải cho cô thời gian suy nghĩ, đưa tay lật menu ra xem, đây là lần đầu tiên anh ta đến nhà hàng này, bèn hỏi Thẩm Đường, “Em muốn ăn gì?”
“Cho tôi một phần salad hoa quả không lấy sốt.”
“…”
Tiêu Đông Khải ghi lại.
Chọn thêm vài món tiêu biểu của nhà hàng, Tiêu Đông Khải vẫy tay ra hiệu nhân viên không cần phải ở lại phục vụ.
Ngoài cửa có vệ sĩ của Thẩm Đường nên Tiêu Đông Khải không lo tai vách mạch rừng, “Mặc kệ ra sao, chỉ cần em cầm cổ phần Tiêu Ninh trong tay thì chắc chắn sẽ không lỗ.”
“Cũng chưa chắc.”
Thẩm Đường uống hết hai ly nước nhưng vẫn chưa đáp lại Tiêu Đông Khải.
Tối nay Tiêu Đông Khải không có hứng uống rượu, anh ta và Thẩm Đường không gọi đồ uống, mỗi người rót một ly nước lọc.
Thỉnh thoảng, anh ta lại đưa mắt nhìn cô em họ ít nói trước mặt mình.
Còn Thẩm Đường lại chống cằm ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Anh ta phát hiện ra Thẩm Đường rất giống cô của mình, sự quật cường như ẩn sâu bên trong, dăm ba câu của người ngoài không thể nào thuyết phục được bọn họ.
“Điều kiện là gì?” Thẩm Đường bỗng quay sang nhìn anh ta.
“Điều kiện nhận cổ phần của ông nội ư?”
“Ừ.”
Tiêu Đông Khải cũng không rõ, anh ta chỉ làm nhiệm vụ truyền lời giúp ông nội, cố gắng thuyết phục Thẩm Đường tiếp nhận số cổ phần này, còn những chuyện khác thì anh ta không quan tâm.
Nếu không phải vì Tiêu Đông Hàn làm ra chuyện động trời như thế, anh ta cũng không cần phải tốn nước miếng khuyên nhủ Thẩm Đường.
“Chuyện này liên quan đến bí mật thương nghiệp của tập đoàn Tiêu Ninh, nên ông nội không nói với anh.” Anh ta dẫn lại nguyên văn của ông Tiêu, “Nếu em đồng ý thì sang London tìm ông ấy.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu.
Tiêu Đông Khải không biết cô gật đầu đồng ý hay chỉ biểu hiện rằng mình đã biết.
“Nếu em muốn sang London thì anh sẽ xin đường bay cho em.
Anh phải ở lại Bắc Kinh vài ngày nên tạm thời không cần dùng đến máy bay tư nhân.”
“Cám ơn anh.” Thẩm Đường từ chối ý tốt của anh ta, “Để tôi tự sang đó.”
Động thái này của cô nghĩa là đồng ý suy nghĩ chuyện tiếp nhận cổ phần của ông nội.
Một trong những mục đích đến Bắc Kinh của Tiêu Đông Hàn xem như đã hoàn thành.
Anh ta không hề chần chờ, nhanh chóng gửi mail báo cáo tình huống cho ông Tiêu, cũng để ông chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Đường sẽ sang London tìm ông ngay thôi.
“Em định cả đời này không qua lại với cô nữa à?” Hai người không thể tránh được chuyện nhắc đến Tiêu Chân.
Thẩm Đường không đáp mà hỏi lại, “Chẳng lẽ anh lại muốn dùng một bữa cơm để làm người hòa giải thay cho hai người ư?”
Tiêu Đông Khải, “Anh chỉ mong em có một người thân, chỉ thế thôi.”
“Tôi đã có người thân rồi.”
Tiêu Đông Khải nhìn cô.
Thẩm Đường đáp, “Tưởng Thành Duật chính là người thân của tôi.
Những người còn lại chỉ là người dưng nước lã mà thôi.”
Những người còn lại chính là ám chỉ Tiêu Chân và Trần Nam Kính.
Món ăn đã được dọn lên, Tiêu Đông Khải đành phải tạm dừng chủ đề này.
…
Bữa cơm với Thẩm Đường kéo dài chưa đầy bốn mươi phút đã tan cuộc, lúc Tiêu Đông Khải về đến nhà cũng chỉ mới mười giờ tối.
Anh ta hiện đang ở trong biệt thự của nhà họ Tiếu mua ở Bắc Kinh, Tiêu Đông Hàn cũng ở đây.
Đêm nay không có xã giao, Tiêu Đông Hàn đang bơi ở hồ bơi ngoài trời.
Chính Tiêu Đông Hàn cũng chẳng nhớ đây là vòng thứ mấy, trong lòng chỉ mãi lo nghĩ đến thương vụ mua lại.
Thấy có xe chạy vào sân, Tiêu Đông Hàn bước ra khỏi hồ bơi, cầm khăn lau mặt rồi đi vào phòng thay đồ.
Quản gia đã chuẩn bị sẵn xì gà và rượu vang đặt trên bàn bên cạnh bể bơi, còn kèm theo mấy ly nước đá.
Tiêu Đông Khải xuống xe, ngồi trong sân chờ Tiêu Đông Hàn.
Anh ta rất ít khi đụng tới xì gà, tối nay chỉ hút một điếu.
“Thẩm Đường chịu nhận cổ phần của ông nội rồi à?” Không biết Tiêu Đông Hàn đã thay đồ bước ra từ khi nào, tiếng bật lửa cũng theo đó mà vang lên.
Anh ta cũng châm một điếu xì gà.
Tiêu Đông Khải đáp, “Chuyện này thì cậu phải đi hỏi Thẩm Đường chứ ai mà biết.”
Tiêu Đông Hàn không rảnh quan tâm Thẩm Đường có đồng ý hay không, dẫu sao anh ta đã chuẩn bị mọi phương án phòng khi cô đồng ý nhận cổ phần.
Trong vườn như va phải một nốt nhạc trầm, sương khói bủa vây, hai anh em đều có suy nghĩ của riêng mình.
“Số vốn rót vào hạng mục kia của cậu vẫn chưa biết đi về đâu.” Tiêu Đông Khải chỉ ra vấn đề.
Tiêu Đông Hàn đến Bắc Kinh mang tiếng là thực hiện dự án, nhưng thật ra chỉ lấy tiếng của dự án ấy, sau khi rót vốn vào cũng chưa thấy triển khai dự án.
“Cậu phải biết chừng mực.” Đây là lời khuyên của Tiêu Đông Khải dành cho Tiêu Đông Hàn.
Tiêu Đông Hàn khịt mũi xem thường, “Em đây đã nương tay lắm rồi, nếu không thì làm gì có chuyện công ty của cô ta trụ được đến ngày hôm nay?”
Tiêu Đông Khải không điều tra khoản tiền kia đã đi đâu, lúc nãy Tiêu Đông Hàn có nhắc đến công ty giải trí của Thẩm Đường, có lẽ là có liên quan đến con bé.
“Cậu dùng khoản tiền đó để đối phó với công ty Thẩm Đường?”
Tiêu Đông Hàn từ từ nhả khói, không đáp lại.
Xem như anh ta đã ngầm thừa nhận.
Tiêu Đông Khải không quen hút xì gà nên rít vài hơi liền vứt đi, cầm ly nước đá giội xuống, còn lại nửa ly anh ta uống một hơi.
“Đừng nói là cậu lấy số tiền đó giúp Trần Nhất Nặc đánh bại Trữ Nhiễm nhé?”
Đây là suy đoán của Tiêu Đông Khải, mà trực giác của anh ta xưa nay luôn rất chuẩn.
Tiêu Đông Hàn nhìn anh trai mình, khẽ cười một tiếng, song vẫn không hề phủ nhận.
“Tiêu Đông Hàn.” Tiêu Đông Khải gọi thẳng tên của anh ta, “Cậu biết rõ cô ghét Phàn Ngọc và Trần Nhất Nặc thế nào, vậy mà cậu còn dám dùng số tiền lớn như thế để giúp bọn họ đối phó Thẩm Đường, cậu để cô ở đâu hả?”
“Đừng làm quá, chẳng ai nhắm vào cô cả.
Em cũng không muốn giúp Phàn Ngọc, chính bà ta cũng không hề biết nguồn vốn sau lưng mình xuất phát từ em.”
Anh ta chỉ lợi dụng chương trình của Trần Nhất Nặc và Trữ Nhiễm hòng phân tán sự chú ý của Thẩm Đường khỏi thương vụ mua lại.
Với cái tính hung bạo của Thẩm Đường, cô sẽ không để Trữ Nhiễm thua Trần Nhất Nặc.
Nếu Trần Nhất Nặc đã được nội bộ để lại hạng nhất, Thẩm Đường nhất định sẽ vốc hết vốn liếng để Trữ Nhiễm bộc lộ tài năng trong chương trình, cố gắng giành lấy hạng nhất trong lòng khán giả.
Nếu thế thì chắc hẳn sẽ tiêu hao phần nào sức lực của Thẩm Đường.
Dù Thẩm Đường có tiếp nhận 3% cổ phần của ông nội thì cô cũng không thể lợi dụng số cổ phần này.
“Rốt cuộc thì anh đứng ở bên nào?”
Tiêu Đông Khải đáp, “Tôi đứng về phía tập đoàn Tiêu Ninh.”
Tiêu Đông Hàn “À” một tiếng.
“Khi nào cậu trở về London?” Tiêu Đông Khải hỏi em trai.
“Em thích thành phố Bắc Kinh này.” Tiêu Đông Hàn được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, cầm ly rượu vang quay về phòng.
…
Mười giờ hai mươi lăm phút, sau khi tự mình lái xe chạy một vòng trên đường vành đai, Thẩm Đường tấp vào ven đường, gửi email cho thư ký của ông Tiêu, [Thứ Sáu tuần này, chúng ta gặp nhau ở trang viên.]
Thẩm Đường tựa người vào ghế, cô đã quyết định tiếp nhận số cổ phần ông Tiêu giao cho mình, chỉ cần điều kiện không ngặt nghèo đến mức cô không thể chấp nhận được.
[Tôi sẽ mời anh làm cố vấn pháp lý cho mình.
Trong cuộc đàm phán lần này với ông Tiêu, anh hãy giúp tôi giành được lợi ích lớn nhất, hơn nữa anh còn phải kiểm định các hợp đồng mà tôi sẽ ký với ông Tiêu.] Cô gửi cho Tiêu Đông Khải một tin nhắn thoại.
Sau đó, cô lại nhắn thêm một câu, [Anh làm cố vấn pháp lý cho tôi cũng là một trong những điều kiện để tôi đồng ý tiếp nhận cổ phần của ông Tiêu.]
Tiêu Đông Khải nghe xong hai tin nhắn thoại, “…”
Anh ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười.
Thẩm Đường mới là người tàn nhẫn nhất, cô muốn dùng chiêu “được ăn cả ngã về không” để anh ta tìm ra những bất lợi mà ông đã cài vào trong hợp đồng.
Bây giờ, anh ta chính là mũi giáo đang chỉa thẳng vào ông nội, mà tấm khiên của ông chưa chắc có thể cản được anh ta,
Tin nhắn thoại thứ ba của Thẩm Đường tiếp tục được gửi đến, [Nếu trong vòng nửa tiếng mà anh không trả lời thì tôi xem như anh đã từ chối.
Thế thì tôi cũng sẽ hủy bỏ hành trình đến London lần này.]
Uy hiếp trắng trợn.
Dự tính ban đầu của Tiêu Đông Khải chính là để Thẩm Đường gia nhập tập đoàn Tiêu Ninh, dựa vào đó để kiềm chế Tiêu Đông Hàn.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, chỉ hy vọng tập đoàn Tiêu Ninh có thể tiến xa mà không phải rơi vào cuộc chiến gia tộc, để đối thủ cạnh tranh hưởng lợi.
Dù anh ta không quan tâm tập đoàn Tiêu Ninh đến cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, nhưng công ty luật Khải Tây và Tiêu Ninh lại gắn bó chặt chẽ với nhau.
Vì anh ta là trưởng tôn của nhà họ Tiêu, có tập đoàn Tiêu Ninh chống lưng, công ty luật Khải Tây mới đạt được thành tụ to lớn ở trong giới như hiện giờ.
Nước lên thì thuyền lên theo.
Ông nội cũng lợi dụng tâm tư này của anh ta, biết anh ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh nội loạn trong Tiêu Ninh, vì thế mới để anh ta đến đây khuyên nhủ Thẩm Đường.
Dù là anh ta, Tiêu Đông Hàn, hay là ông nội, ai cũng có tính toán của riêng mình.
Không có ai cao thượng hơn ai.
Tiêu Đông Khải trả lời lại Thẩm Đường, [Tiền tư vấn theo giờ của anh đắt lắm đấy.]
Thẩm Đường đang thưởng thức nhạc ở trong xe, đợi gần mười một phút mới nhận được tin nhắn của Tiêu Đông Khải.
[Sau khi tiếp nhận 3% cổ phần kia là tôi đã có thể lọt vào top triệu phú rồi, chẳng lẽ tôi lại không trả nổi chút phí tư vấn theo giờ của anh ư?]
Tiêu Đông Khải cười, bắt đầu nghiêm túc, [Thù lao cụ thể và hợp đồng ủy thác anh sẽ gửi qua mail cho em.]
Thẩm Đường nổ máy xe, bắt đầu chạy dọc theo đại lộ.
Rẽ ba cái ngoặc, bất tri bất giác đã lái đến trước cửa biệt thự của Tưởng Thành Duật.
Trong biệt thự, đèn đuốc sáng trưng, phòng khách lầu một vẫn sáng ánh đèn.
Tưởng Thành Duật đang tăng ca trong phòng khách, trước mặt để sẵn ba cái laptop, còn có một cái của Nghiêm Hạ Vũ.
Bận rộn cả một buổi tối, Nghiêm Hạ Vũ buông chuột, nhấp một ngụm cà phê để nâng cao tinh thần.
Hai người vốn dĩ làm việc ở trong thư phòng, nhưng Tưởng Thành Duật lại muốn ở dưới lầu chờ Thẩm Đường về, mà điều quan trọng là, chính anh còn không chắc rằng liệu tối nay Thẩm Đường có đến đây hay không.
Cuộc họp qua video đã kết thúc từ một tiếng trước, Nghiêm Hạ Vũ vốn đã có thể về nhà.
Nhưng mang theo tâm lý ngồi xem trò hay của Tưởng Thành Duật, thế nên anh ta vẫn tăng ca đến tận bây giờ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, “Sắp mười một giờ rưỡi tới nơi rồi, có lẽ Thẩm Đường không đến đâu.”
Tưởng Thành Duật lườm anh ta một cái, “Đừng nghĩ bản thân mình không chờ được Ôn Địch thì ai cũng giống như cậu.”
“…” Tâm tư của Nghiêm Hạ Vũ bất chợt bị vạch trần.
Dạo gần đây anh ta thường xuyên đứng chờ Ôn Địch ở dưới nhà cô, nhưng đợi mười lần thì hết chín lần không gặp được cô, không biết là do cô bận hẹn hò với bạn trai hay là đang bận viết kịch bản.
Ngụm cà phê trong miệng phút chốc trở nên đắng hơn vừa nãy biết bao nhiêu lần.
Nghiêm Hạ Vũ đặt ly cà phê xuống, nói lảng sang chuyện khác, “Cậu dự định sắp xếp thế nào với ban quản lý cấp cao của công ty mục tiêu?”
Trên màn hình laptop của Tưởng Thành Duật là danh sách các quản lý cấp cao của công ty kia, đúng lúc anh vừa xem đến đoạn này, “Không thể giữ lại CEO và các cánh tay đắc lực của ông ta, còn mười lăm người quản lý cấp cao khác thì đều giữ lại.”
Trong mười lăm người này có vài người xuất thân từ chuyên ngành kỹ thuật, trước khi quyết định thu mua, anh đã nhắm trúng nhóm quản lý và nhóm kỹ thuật này.
Trong sân, có tiếng xe chạy vào.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì nữa, yên lặng thu dọn máy tính chuẩn bị rút lui.
Anh ta vừa đi ra cửa, Thẩm Đường đã bước vào.
Là bạn trai cũ của Ôn Địch, anh ta chính là hạt cát vương trong mắt Thẩm Đường, không thể nào tha thứ.
Nhưng là đối tác với Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường miễn cưỡng nể mặt khẽ gật đầu chào anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ dừng bước, “Dạo gần đây có phải Ôn Địch đang bận không?”
Thẩm Đường đáp, “Tôi không rõ.”
Không hỏi thăm được gì, Nghiêm Hạ Vũ đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Nỗi nhớ về Ôn Địch mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Ôn Địch đã từng nói, chuyện khiến cô vui nhất chính là, mỗi khi về đến nhà đều có thể nhìn thấy anh ta.
Sau lưng truyền đến tiếng Thẩm Đường đang nũng nịu với Tưởng Thành Duật, Nghiêm Hạ Vũ âm thầm cất bước rời đi.
Thẩm Đường ôm lấy cánh tay Tưởng Thành Duật, nhón chân lên định hôn anh một cái, song nhón mãi mà vẫn không hôn được anh.
Nếu hôm nay cô mang giày cao gót thì đã không cần phải tốn sức thế này, bây giờ cô lại mang dép, chiều cao không đủ.
Tưởng Thành Duật đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn xuống cô.
“Anh đứng yên đó, em nhất định sẽ hôn được anh.”
Thẩm Đường đá dép lê sang một bên, khoác tay lên người anh, dồn hết sức bật nhảy mạnh lên, nhắm thẳng môi anh rồi mút vào một cái.
Tưởng Thành Duật đưa tay siết chặt eo cô, bế cô lên ghế sofa để cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh.
Anh hơi hơi ngẩng đầu, tay đỡ gáy Thẩm Đường áp môi cô về phía anh.
Đã một ngày không gặp, hai người bắt đầu tán tỉnh nhau bằng những cái hôn.
“Nhớ em không?” Sau khi kết thúc một nụ hôn sâu, Thẩm Đường hỏi anh.
Tưởng Thành Duật hỏi lại, “Em thì sao?”
“Đáp án của em cũng giống anh.” Thẩm Đường buông tay khỏi cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi của anh, “Sao hôm nay anh lại làm việc ở phòng khách thế?”
Tưởng Thành Duật gấp máy tính lại, “Chờ em về.”
Thẩm Đường ôm lấy anh từ phía sau theo thói quen, hai tay siết thật chặt.
Cô rất thích cảm giác rắn chắc ở bên eo anh.
“Em và Tiêu Đông Khải rời khỏi nhà hàng từ hồi bảy giờ hơn.”
“Lại trở về văn phòng tăng ca hả?”
“Không.
Đi một vòng trên đường vành đai.” Sau lưng Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường khẽ hôn một cái lên áo sơ mi đen của anh, “Mấy hôm nữa em sẽ bay sang London.”
Tưởng Thành Duật không hỏi cô và Tiêu Đông Khải đã nói gì, đến London để thương thảo chuyện gì.
Có thể khiến cô lái xe một vòng trên đường vành đai thì hẳn là thỏa thuận này rất khó nghĩ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định ký nó.
“Em muốn dùng máy bay riêng của anh.”
“Được, lát nữa anh sẽ nói với thư ký xin phép bay cho em.”
Tưởng Thành Duật cất laptop đi, quay sang nhìn cô, “Đánh với anh một ván cờ nhé?”
Thẩm Đường không giỏi đánh cờ, trình độ của cô chỉ dừng ở cấp độ nhập môn mà thôi.
“Anh phải nhường em đấy.”
“Anh cũng không rành quy tắc mấy.” Tưởng Thành Duật không nói thật, xoay người đi lấy bàn cờ.
Từ nhỏ anh đã thích đánh cờ, có thể xem là cao thủ trong làng nghiệp dư, thỉnh thoảng ông già nhà anh cũng không phải là đối thủ của anh.
Thẩm Đường quay về phòng tắm rửa trước, thay sang một bộ đồ ngủ khá thoải mái.
Tưởng Thành Duật cầm bàn cờ vào phòng ngủ, bày sẵn trên bàn trà.
Hai hộp đựng cờ để trước mặt, anh để cho cô chọn quân trắng hay quân đen.
“Anh thích quân màu nào?” Thẩm Đường hỏi anh.
Tưởng Thành Duật chỉ vào hộp quân cờ màu trắng.
“Vậy thì em sẽ chọn quân anh thích.” Thẩm Đường ôm hộp quân cờ màu trắng đặt lên chân.
Tưởng Thành Duật nhận lấy quân đen, cô không quan tâm Tưởng Thành Duật hạ cờ ở đâu, cô chỉ quan sát bàn cờ, suy nghĩ xem mình nên đặt cờ trắng của mình ở chỗ nào.
Thẩm Đường chỉ vài điểm trên bàn cờ, “Đây đều là của em, anh không được đi vào mấy điểm này.”
Chưa hạ quân nào mà cô đã bắt đầu đi chiếm đất.
Tưởng Thành Duật bỗng dưng phát hiện ra mẹ nhà mình vẫn chưa đến mức ngang ngược, bà đánh cờ chỉ chiếm một chỗ, còn Thẩm Đường mà chiếm là chiếm cả một vùng.
Thẩm Đường nghiêm túc đi từng nước cờ, kết thúc được một ván cờ đã là chuyện của một tiếng sau.
Xem ra Tưởng Thành Duật chơi cờ không giỏi lắm, cô thắng anh, mà anh lại hạ cờ loạn xà ngầu.
Nhưng khi cô định gom quân cờ lại thì bất chợt ngớ người.
Nếu nhìn từ hướng của cô, tất cả quân cờ màu đen trên bàn cờ được ghép thành dãy số 520.
Thẩm Đường trả lại xuống mấy quân cờ trắng vừa gom lại, cô không nỡ dọn, “Sau này bàn cờ cứ để vậy đi, cấm anh dọn đấy.”
Thấy vẫn không an tâm, cô định viết một tờ giấy ghi chú dán bên cạnh bàn cờ để nhắc dì giúp việc lúc dọn phòng thì chú ý một chút.
Tưởng Thành Duật ngắm cô vội vàng vào thư phòng mang giấy bút ra, sau đó ghé lên bàn trà chăm chú nắn nón từng chữ.
Anh vòng qua bên cạnh cô, “Không cần đâu, nếu hỏng thì anh xếp lại cho em.”
“Ý nghĩa đâu có giống nhau.” Thẩm Đường viết vài dòng, ký tên vào rồi lại viết thêm ngày tháng của hôm nay, sau đó lấy điện thoại chụp lại bàn cờ.
“Lưu lại làm kỷ niệm.
Hiếm có dịp Tưởng tổng lãng mạn thế.”
Nếu lần trước anh xếp một dãy số 520 để cầu hôn cô, có lẽ kết quả đã khác rồi.
Tưởng Thành Duật kéo cô đứng dậy, “Chọn giúp anh một bộ quần áo cho ngày mai đi.”
Thẩm Đường hỏi, “Dịp đặc biệt gì sao anh?”
“Cuộc họp quản lý cấp cao lần thứ nhất sau khi M&A của công ty mục tiêu.” Tưởng Thành Duật cầm áo ngủ bước vào phòng tắm.
Đúng là một ngày quan trọng.
Thẩm Đường chuẩn bị trang phục đàm phán cho anh, áo sơ mi trắng, quần tây đen, sau đó lại chọn cho anh một bộ khuy măng sét mà cô thích nhất.
Chuẩn bị xong xuôi, cô mở ipad lên, tựa vào thành giường chờ Tưởng Thành Duật.
Bận rộn cả một buổi tối, Thẩm Đường vẫn chưa xem hot search, chương trình kia đã công bố sáu “tiểu hoa” khách mời.
Trữ Nhiễm và Trần Nhất Nặc đều được lên hot search, vì có liên quan đến cô nên phần bình luận bên dưới dần dần trở nên hỗn loạn đến mức không dám nhìn.
Chương trình vẫn chưa ghi hình chính thức, nên tạm thời Phàn Ngọc vẫn chưa để tài khoản ảo tấn công Trữ Nhiễm.
Khoảng giữa tháng Bảy chương trình mới bắt đầu ghi hình, cô vẫn có đủ thời gian để ứng phó.
Điện thoại chợt rung lên, chị Lỵ gửi tin nhắn cho cô, [Nhân viên phụ trách bên chương trình vừa gọi cho chị thông báo sẽ quay sớm hơn dự kiến hai tuần, tuần sau sẽ bắt đầu ghi hình.
Nếu nghệ sĩ vướng lịch trình khác không tham gia được, bên ban tổ chức sẽ thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng.]
“Em chưa ngủ à?” Tưởng Thành Duật bước ra khỏi nhà tắm.
Thẩm Đường đặt ipad sang một bên, “Gặp được chương trình lắm tiền nhiều của nên không ngủ được.”
“Là sao?”
“Không có gì, chương trình đại gia thôi.” Thẩm Đường cười.
Tắt đèn, Thẩm Đường gối đầu lên cánh tay anh, lồng ngực anh chính là cảng tránh gió của cô, chỉ cần được anh ôm lấy thì cô chẳng còn thấy lo gì nữa.
Biết cô có tâm sự nên Tưởng Thành Duật không nỡ giày vò cô thêm, kéo cô ôm vào lòng.
Tối nay, khi cô vừa về đến nhà anh đã nhận ra tâm trạng cô không được tốt, thế nên mới cố ý xếp cho cô một bàn cờ 520.
“Ngủ ngon nhé Thẩm tổng.”
Thẩm Đường cười, hôn anh một cái, “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, bên ngoài trời mang một màu u ám, mặt trời bị áng mây dày che đi mất.
Tám giờ năm mươi phút, Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình đến công ty mục tiêu, các quản lý cấp cao đều có mặt đông đủ tại phòng họp.
Cửa phòng vừa được mở ra, nhóm quản lý đồng loạt nhìn sang, khí chất mạnh mẽ của Tưởng Thành Duật khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, có một quản lý đại diện cho công ty mục tiêu cầm một xấp đơn xin từ chức đưa đến trước mặt Tưởng Thành Duật.
Anh bình tĩnh mở từng tờ đơn ra xem.
Mười lăm quản lý mà anh ưng ý kia đều đồng loạt từ chức tập thể, đầu quân sang công ty khác.
Trong căn biệt thự nhà họ Tiêu bên kia thành phố, Tiêu Đông Hàn nói với Tiêu Đông Khải, “Đây chỉ là một bất ngờ nho nhỏ đầu tiên dành cho anh ta mà thôi.”.