Níu Giữ FULL


Tưởng Thành Duật vừa dứt lời, không chỉ mỗi mình Tiêu Đông Hàn khiếp sợ, mà ngay cả Tạ Quân Trình cũng kinh ngạc không kém.
Anh cầm cái ly không trên tay, vốn định đưa thư ký rót cho mình một ly cà phê khác, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Mấy hôm nay, chuyện sáp nhập công ty mục tiêu có quá nhiều việc để làm, lại có biết bao nhiêu vấn đề xảy ra, Tạ Quân Trình phải tăng ca thâu đêm suốt sáng tận mấy ngày liền, chỉ có thể dựa vào cà phê để kéo dài hơi tàn.
Vấn đề khó giải quyết nhất trước mắt chính là tiền bản quyền của công ty mục tiêu, hiện giờ vấn đề này đã được giải quyết êm xuôi, không những thế mà còn trải phẳng con đường tương lai của công ty ít nhất là mười năm, thế nên anh chẳng cần dùng đến cà phê để nâng cao tinh thần nữa.
Dạo gần đây Tưởng Thành Duật bôn ba đi đi về về giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, hóa ra là hợp tác với Trữ Nhạc Lễ.
Tiêu Đông Hàn mỉm cười, dù trong lòng đang cuồn cuồn sóng cả, anh ta vẫn cố gắng nhịn xuống, ngoài mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, “Thế thì chúc mừng Tưởng tổng.”
Anh ta dùng cà phê thay rượu nâng ly lên mời anh.
“Cám ơn.” Tưởng Thành Duật cầm ly cà phê trên tay, nhưng anh không uống mà đổi sang một ly nước ấm.
Ở bên Thẩm Đường đã lâu, bây giờ anh cũng bắt đầu có thói quen uống nước lọc.
Ngoài mặt thì hai người khách sáo giữ vững phong độ, thế nhưng vẫn không thể giấu được sát khí trong ánh mắt của bản thân.
Những người còn lại trong phòng họp đều im như thóc.
Thư ký của Tưởng Thành Duật gom lại tất cả các tài liệu trên bàn, yên lặng chờ anh đưa ra chỉ thị.
Luật sư hai bên Tiêu Đông Hàn và Tạ Quân Trình bất giác cứ nhìn về phía Tưởng Thành Duật, quanh người anh như toát ra sự sắc bén khi bày mưu tính kế, mang lại cho người ta một cảm giác đánh đâu ắt thắng đó.

Chỉ cần bất cẩn một chút thì nhất định sẽ bị anh đâm cho một nhát.
Uống xong ly cà phê, Tiêu Đông Hàn chào tạm biệt.
Vừa ra khỏi phòng họp, anh ta nói với trợ lý, “Đặt vé máy bay đến Thượng Hải cho tôi.”
Xuống lầu, Tiêu Đông Hàn gọi điện cho Tiêu Đông Khải, “Anh thay mặt giúp em một vụ kiện nhỏ nhé.”
Tiêu Đông Khải, “Không phải công ty cậu có luật sư ư, vụ kiện nhỏ sao lại tìm tôi làm gì?”
“Người bên em không tiện ra mặt, là chuyện có liên quan đến công ty điện ảnh của Phàn Ngọc, em muốn rút toàn bộ số vốn khỏi công ty bà ta, muốn ép phí bồi thường hợp đồng xuống mức thấp nhất.” Giọng anh ta có hơi gấp gáp.
Tiêu Đông Khải nhíu mày, “Tài chính công ty có vấn đề à?”
“Không phải, em dùng vào chuyện khác.” Tiêu Đông Hàn không giấu anh trai, “Tưởng Thành Duật chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, quyết định nghiên cứu công nghệ mới, lách khỏi bằng sáng chế độc quyền của em.”
Tiêu Đông Khải hoàn toàn bất ngờ với sự quyết đoán của Tưởng Thành Duật, “Cậu còn chưa chịu thu tay à?”
“Trong tay em vẫn còn lá bài cuối cùng, ít nhất cũng phải để em đánh ra hết chứ, chưa biết ai thắng ai thua đâu.” Tiêu Đông Hàn không có thời gian nói chuyện phiếm, “Anh bảo người trong văn phòng anh nhanh chóng liên lạc với Phàn Ngọc đi, em không còn nhiều thời gian đâu.”
Hiệu suất của phòng làm việc Tiêu Đông Khải xưa nay vẫn luôn rất cao, mười phút sau, Phàn Ngọc đã nhận được điện thoại thông báo hủy hợp đồng.
Bà ta đến xem con gái ghi hình show, vừa bước xuống xe thì nhận được tin sét đánh ngang tai.
“Mấy người đùa gì thế? Nói hủy hợp đồng là hủy ngay à?”
Phàn Ngọc và đối phương tranh luận hơn mười phút, nhưng chỉ rước mỗi cục tức vào người.
Đối phương là luật sư, bà ta làm sao mà cãi thắng nổi.

Giọng điệu bên kia vô cùng kiên quyết, nói rõ là muốn rút vốn đầu tư.

Dù bà ta có nói gì thì cũng vô ích.
Phàn Ngọc che ngực, có thể cảm nhận được cơn đau quặn lên từng hồi.
Một lúc sau, bà ta gọi điện cho trợ lý, “Chờ đến tối ngày phát sóng tập đầu của chương trình, cô hãy tung ra những tin tức bất lợi của Trữ Nhiễm đã chuẩn bị trước đó cho tôi.”
Bây giờ Nhất Nặc đã không còn vé cầm chắc hạng nhất trong tay, thế thì bà ta cũng sẽ không cho phép Trữ Nhiễm leo lên hạng nhất, lất át danh tiếng của Nhất Nặc.

Trong phòng họp ở công ty mục tiêu, Tạ Quân Trình giải tán tất cả mọi người, chỉ còn anh và Tưởng Thành Duật ở lại.
“Sao Trữ Nhạc Lễ lại thoải mái đồng ý hợp tác với cậu vậy? Ông ấy như thế sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh.”
Tưởng Thành Duật ngả người vào ghế sofa nghỉ ngơi một lát, “Tiêu Đông Hàn không nể nang thân thích, dù Trữ Nhạc Lễ không hợp tác với tôi thì ông ấy cũng sẽ không nhận được lợi ích gì từ Tiêu Đông Hàn, thế thì chẳng bằng hợp tác với tôi.

Bất kể ra sao, Tiêu Chân vẫn là mẹ của Đường Đường, dù tôi không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, nếu ông ấy hợp tác với tôi thì tôi cũng sẽ không để ông ấy chịu thiệt.”
Tạ Quân Trình xoa trán, “Thế mà anh chẳng chịu nói cho tôi biết sớm.” Mấy hôm nay anh gần như là trằn trọc đến mất ngủ.
Tưởng Thành Duật, “Hợp đồng cũng vừa mới được ký thôi.”
Đây không phải là vụ đầu tư nhỏ vài trăm triệu, công ty của Trữ Nhạc Lễ phải mở cuộc họp cổ đông đến chín lần.

Sau khi cân nhắc đủ lợi và hại thì mới quyết định hợp tác với anh.
“Hôm nay Tiêu Đông Hàn té đau như thế, anh ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.” Tạ Quân Trình nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến bốn giờ, “Nếu bên cậu không còn gì nữa thì tôi về đây.”
Về nhà ngủ bù một giấc, anh thật sự không gắng gượng được nữa rồi.
Tưởng Thành Duật để Tạ Quân Trình về nhà nghỉ ngơi, còn anh thì rời khỏi công ty mục tiêu, trở về Kinh húc.
Trên đường, anh nhận được tin nhắn của Thẩm Đường, [Hôm nay là cuối tháng rồi đó.]
Cô muốn biết vấn đề về tiền bản quyền được giải quyết thế nào.
Tưởng Thành Duật.

[Anh đã giải quyết rồi, kể từ sang năm sẽ không cần phải trả tiền bản quyền cho Tiêu Đông Hàn nữa.]
Đây đúng là tin tốt, Thẩm Đường trả lời, [Vậy tối nay em ra ngoài chơi nhé.]
Tưởng Thành Duật, [Ừ, đừng chơi khuya quá, nhớ về sớm đấy.]
Thẩm Đường không đi chơi mà đi tìm Phàn Ngọc.
Bảo vệ sĩ chuẩn bị xe, cô xách túi vội vàng rời khỏi văn phòng, nhưng vừa ra hành lang lại bắt gặp Viên Viên.
Cô nhỏ cúi đầu, mặt mày ủ rũ.
“Chị Đường Đường định ra ngoài hả?”
Thẩm Đường hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Sao trông em như cọng bún thiu thế?”
Viên Viên nhún vai, trên gương mặt bé chừng bàn tay tràn ngập vẻ thất vọng.
Thẩm Đường dừng bước, “Em sao vậy?”
“Không phải chị bảo em nhờ anh ấy dạy tiếng Anh sao?”
“Em học không tốt à?”
Viên Viên rầu rĩ, “Anh ấy giới thiệu một cái app học tiếng Anh cho em, còn bảo là anh ấy đều học ở trên đó.”
Thẩm Đường bật cười.
Viên Viên cũng tức đến bật cười, cô nàng vẫy tay, “Chị đi nhanh đi, em sẽ về suy nghĩ cho thật kỹ phải làm sao để tiếp cận anh ấy.”
Theo đuổi tình yêu thật khó quá đi.
Thẩm Đường chưa xuống tới dưới lầu thì chị Lỵ đã gọi điện đến, “Tin tức đã được xác nhận, số vốn khổng lồ trước đó đầu tư vào công ty của Phàn Ngọc đã được rút lại trong hôm nay.” Chị Lỵ đang ở trường quay, tập thứ tư vừa được quay xong.
Cách đây mười phút, có người ở bãi đỗ xe nghe thấy Phàn Ngọc và đối phương tranh cãi ầm ĩ.
Hóa ra bà ta chẳng những bị rút vốn đầu tư quay phim, mà kế hoạch để Trần Nhất Nặc giành hạng nhất trong chương trình cũng đã tan thành mây khói.
Chị Lỵ nói tiếp, “Chị có đi nghe ngóng rồi, tuần trước phía chương trình đã kêu gọi tài trợ, nhà tài trợ quảng cáo lớn nhất cũng chính là công ty muốn nâng Trần Nhất Nặc lên hạng nhất.

Hiện giờ công ty đó xảy ra chút chuyện, nên đã thông báo lại không làm nhà tài trợ chính nữa.”
Thứ Sáu tuần sau chương trình sẽ phát sóng, bây giờ nhà tài trợ chính đột nhiên lấy cớ rút lui, đây chính là đả kích trí mạng đối với Phàn Ngọc.
Không có nhà tài trợ, Trần Nhất Nặc sẽ không còn cơ hội đi cửa sau nữa.
Đối với Trữ Nhiễm và các nữ nghệ sĩ khác thì cuộc thi này trở nên công bằng hơn rất nhiều, nếu bọn họ cố gắng thì vẫn có hy vọng giành được giải nhất.

Nếu không, dù thành tích có tốt nhất thì cũng chỉ được đứng thứ hai.
Chị Lỵ, “Không biết rốt cuộc công ty bên kia có chuyện gì?”
Thẩm Đường thì biết rất rõ, Tiêu Đông Hàn bị thiệt thòi từ chỗ của Tưởng Thành Duật, bây giờ anh ta muốn thu hồi vốn, chuẩn bị tiếp tục đối phó với Tưởng Thành Duật, nên anh ta không còn dư tiền để cho Phàn Ngọc phung phí.
Nếu Phàn Ngọc không thể bảo đảm Trần Nhất Nặc đứng hạng nhất, thế thì bà ta nhất định sẽ ngáng chân Trữ Nhiễm.
Chuyện giữa Trữ Nhiễm và bạn trai cũ chính là một cái “thóp”, nếu tin đồn cô nàng làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của bạn trai cũ bị tung ra, sự xuất hiện của Trữ Nhiễm trên show chắc chắn sẽ bị cắt mất, là một đòn trí mạng đối với sự nghiệp diễn xuất của cô nàng.
Sau khi biết Tưởng Thành Duật đã giải quyết được chuyện tiền bản quyền, cô liền đoán ra Tiêu Đông Hàn sẽ có chiêu khác, nhưng bất kể là chiêu gì thì nhất định phải cần một số tiền lớn.
Có khả năng anh ta sẽ rút vốn từ công ty của Phàn Ngọc.
Vì thế cô quyết định tìm Phàn Ngọc đánh đòn phủ đầu từ sớm, không để cho bà ta giành được quyền chủ động.
Phàn Ngọc đang bận đến sức đầu mẻ trán trong phòng làm việc, vốn định đi xem con gái quay show, nhưng sau khi nhận được điện thoại đòi rút vốn, bà ta chẳng còn tâm trạng đâu mà xem, một mạch chạy thẳng về công ty.
Trước sau có khoảng 5 khoản đầu tư bị rút về, tuy trong thỏa thuận đầu tư có nói rõ sẽ bồi thường khi vi phạm hợp đồng, nhưng tiền bồi thường cộng lại cũng chưa tới 10 triệu.
Dù có bồi thường hết cho Phàn Ngọc thì làm được gì?
Hạng mục đã bắt đầu khởi động, nếu như bà ta không có tài chính thì chỉ đành phải tạm dừng.
Mà tổn thất khi tạm dừng thì không thể nào đếm được.
Đâu phải chỉ tổn thất về tiền bạc, chẳng may truyền thông lên cơn kiếm chuyện, nói đoàn làm phim của bà không có tiền quay phim, đến lúc đó sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh và uy tín của bà ta.
Thư ký bước vào an ủi Phàn Ngọc, “Phàn tổng đừng lo, dù bọn họ rút vốn thì với số vốn còn lại vẫn đủ kéo dài đến khi phim đóng máy, về sau vẫn sẽ có nhà đầu tư khác rót vốn vào.”
Phàn Ngọc ấn trán, bây giờ bà ta chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi.

Cũng may là có Lục Tri Phi đầu tư vào bộ phim mới của bà ta, nếu không thì vụ này không thể giải quyết êm xuôi được.
Trợ lý gõ cửa bước vào, “Thưa Phàn tổng, Thẩm Đường đã đến.”
“Cô ta đến đây làm gì?” Phàn Ngọc định nói không tiếp thì âm thanh phách lối của Thẩm Đường truyền vào, “Tôi đến tìm bà tính sổ chứ đến làm gì.”
Phàn Ngọc đã lĩnh giáo thủ đoạn của Thẩm Đường, chà đạp không nể nang ai.

Bà ta ra hiệu để thư ký và trợ lý ra ngoài đóng cửa lại, tránh để bọn họ bắt gặp trò hay.
“Về chuyện Trữ Nhiễm vô tình trở thành người thứ ba, tôi khuyên bà tốt nhất nên thu tay lại đi.”
Phàn Ngọc cười khẩy, “Cô mắc cười thật đấy, cô ta rõ ràng đã chen chân vào tình cảm của người khác, cô đây còn muốn đổi trắng thay đen à.” Bà ta sợ Thẩm Đường mang theo bút ghi âm, nên cứ luôn miệng khẳng định Trữ Nhiễm là kẻ thứ ba.
Cho dù lời của bà ta có bị ghi âm lại thì cũng không có cách nào giúp Trữ Nhiễm “tẩy trắng”.
Thẩm Đường ngồi đối diện với bàn làm việc của bà ta, mở một đoạn ghi âm lên, “Nếu bà nghe không hiểu cũng chẳng sao, tôi sẽ phiên dịch cho bà.”
Cô phiên dịch lại từng câu từng chữ trong file ghi âm cho Phàn Ngọc.
Nghe đến cuối, sắc mặt Phàn Ngọc đã cứng đờ.
Thẩm Đường tắt đoạn ghi âm đi, “Chứng cứ bà đi gặp tên phóng viên kia và cả video bà đưa tiền cho hắn đều đang nằm trong tay tôi.

Mấy ngày này bà chịu khó để ý bảng hot search một chút, đến lúc đó nhất định sẽ nhìn thấy nó thôi.”
“Thẩm Đường, cô muốn làm gì?”
“Bà biết rõ mà còn hỏi.”
Phàn Ngọc chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà băm vằm Thẩm Đường.
Thẩm Đường cười, “Chỉ cần bà dám tung tin bôi đen Trữ Nhiễm thì những thứ này sẽ xuất hiện trước mặt cư dân mạng.

Nếu bà muốn kiếm antifan cho con gái thì cứ việc làm.”
Phàn Ngọc ngột ngạt trong lòng, kể từ một tiếng trước đến bây giờ, bà ta chưa có một giây được thoải mái.
Thẩm Đường không hề cho bà ta có thời gian xả hơi, cô nhìn xuống điện thoại, “Còn một tiếng hai mươi phút nữa, công ty luật Khải Tây sẽ cho luật sư đến tìm bà bàn chuyện rút vốn.”
Phàn Ngọc sững sờ, “Sao cô biết?”
Thẩm Đường chỉ cười không đáp.
Phàn Ngọc chỉ nghĩ đến một khả năng, “Năm khoản đầu tư kia là của cô ư?”
“Đó là tiền của Tiêu Đông Hàn, không phải của tôi.”
Nghe thấy là người của nhà họ Tiêu, sau lưng Phàn Ngọc bỗng dưng thấy ớn lạnh.
Bà ta không biết Tiêu Đông Hàn và Thẩm Đường đối nghịch nhau, còn tưởng là Tiêu Đông Hàn trút giận thay Thẩm Đường.
Phàn Ngọc cầm ly nước nốc hết một nửa, bà ta không thể rối lên vào lúc này được.
Chỉ là một chút tiền đầu tư mà thôi, bà ta không quan tâm.
“Cô Thẩm này, có lẽ cô không biết, thiếu chút tiền này đối với tôi cũng chả là gì cả, cùng lắm thì chỉ thấy tiếc chút thôi, người đầu tư cho tôi đâu chỉ có mỗi Tiêu Đông Hàn.”
Thẩm Đường tiếp lời, “Tôi biết, còn có Lục Tri Phi nữa.”
Cuối cùng Phàn Ngọc cũng thấy thoải mái được một chút, “Cô biết là được rồi.”
Với thực lực của nhà họ Lục, không ai dám gây khó dễ cho Lục Tri Phi.
Thẩm Đường mở danh bạ tìm số điện thoại, “Nếu Lục Tri Phi cũng rút vốn đầu tư thì sao, bà đã từng nghĩ tới chưa?”
“Ơ.” Phàn Ngọc giễu cợt, “Đừng có hù tôi, cô và Lục Tri Phi là tình địch của nhau, hơn nữa giữa hai người có biết bao nhiêu ân oán, tôi biết tỏng cả rồi.”
“Thế thì sao?” Thẩm Đường gọi điện thoại, “Đã lâu không gặp Lục tổng.

Bây giờ tôi đang ở văn phòng của Phàn Ngọc.

Cô chờ chút nhé.”
Dứt lời, cô đưa điện thoại cho Phàn Ngọc.
Phàn Ngọc ngớ người.
“Phàn tổng, tôi nghe nói các nhà đầu tư khác đều rút vốn cả rồi, xem ra tình huống không mấy khả quan, tôi cũng chuẩn bị rút vốn.

Thẩm Đường đã thay tôi liên lạc với luật sư bên công ty luật Khải Tây, lát nữa họ sẽ đến làm việc với bà.”
“Lục tổng à, không phải như Thẩm Đường nói đâu, cô nghe tôi giải thích đã.”
“Không cần đâu.

Tôi không cần biết sự thật là gì, nhưng Thẩm Đường nói gì thì chính là cái đó.”
“…”
Thẩm Đường nhận lại điện thoại, “Cám ơn cô nhé.” Nói rồi cô cúp máy.
Phàn Ngọc cầm ly nước trên tay, nhưng không biết bên trong là nước lạnh hay là nước nóng.
Hóa ra Thẩm Đường đã âm thầm gài bà ta, khiến bà ta bị bao vây tứ phía, khắp nơi đều là địch.
Thẩm Đường cất điện thoại vào túi xách, “Bà Phàn à, bà chơi không lại tôi đâu, sau này bà liệu hồn mà đàng hoàng lại, nếu không thì tình huống giống như hôm nay chỉ là màn bắt đầu mà thôi.”
Phàn Ngọc thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Thẩm Đường đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bà ta, “Trước đây tiền trên tay tôi phải sử dụng vào những chỗ cần thiết, không dư tiền để đối phó với bà.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, trong tay tôi có 3% cổ phần Tiêu Ninh, mỗi ngày phải suy nghĩ không biết làm sao để tiêu tiền đến đau cả đầu.

Mấy bộ phim sau này của bà liệu mà cẩn thận, bà sẽ không thể phân biệt được đâu là người đầu tư thật sự, đâu là do tôi bỏ tiền ra chơi bà đâu.”
“Tôi mở công ty không phải để đi đánh nhau, tôi phải làm thật tốt để trở thành một nữ giám đốc thành đạt xinh đẹp.” Giọng của Tưởng Thành Duật lại vang lên bên tai cô.
Thẩm Đường vội thu lại chút phách lối kia.
Nhưng Phàn Ngọc vẫn khiếp sợ bởi câu nói kia của cô.
Nếu Thẩm Đường dùng tiền để quấy rối theo cách đó, thế thì công ty của bà ta sau này sẽ không thể nào quay phim một cách bình thường được, về lâu về dài thì còn ai dám đầu tư cho bà ta nữa?
Đến nước đó thì chỉ có ngồi chờ phá sản mà thôi.
Lần quay phim ở thôn Hải Đường kia bà ta còn dám phách lối không xin lỗi, bởi vì dù hậu quả có nghiêm trọng cỡ nào thì vẫn còn Trần Nam Kính đứng sau chống đỡ, ông ta sẽ không mặc kệ công ty.
Bây giờ bọn họ đã ly hôn, công ty của bà ta không còn quan hệ gì với ông ta.
Người mà bà ta xem là chỗ dựa lại chính là Tiêu Đông Hàn.

Ngay cả Lục Tri Phi bây giờ cũng bắt tay giảng hòa với Thẩm Đường.
Bà ta đã không còn ai có thể giúp đỡ.
Sau khi bị rút vốn đầu tư, phim của bà ta xem như đã thất bại.
Người bị dồn đến dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Phàn Ngọc siết chặt ly nước, nếu đây là ly giấy thì hẳn đã bị bà ta bóp nát từ lâu.
Bà ta cắn răng, xuống nước hỏi, “Rốt cuộc là cô muốn gì?”
Thẩm Đường nói, “Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ để cho bà trở thành nhân vật làm nền cho tôi, khiến bà thua sạch không còn gì cả, ngay cả một chút hào quang cũng sẽ mất sạch.”
“Tôi đây rất mong chờ sau mấy kỳ ghi hình nữa, Trữ Nhiễm sẽ đè bẹp con gái bà thế nào.”
Cô cầm túi xách lên, xoay người rời đi.
Ra khỏi công ty Phàn Ngọc, bầu không khí cũng tươi mát hơn.
Chút chướng khí ngột ngạt kia cuối cùng đã được dọn dẹp sạch sẽ, đều nhờ Tiêu Đông Hàn cả, nếu không phải do anh ta đột ngột rút vốn thì hiệu quả đả kích với Phàn Ngọc sẽ không đạt hiệu quả đến mức này.
Thẩm Đường nhắn tin cho chi Lỵ, [Rút tiền từ tài khoản cá nhân của em chuyển cho Lục Tri Phi 6 triệu tệ nhé.]
Chị Lỵ, [?]
Thẩm Đường, [Em thiếu tiền cô ta.]
Lục Tri Phi ký hợp đồng đầu tư với Phàn Ngọc, nhưng nếu cô ta đột ngột rút vốn thì phải bồi thường ít nhất là 5 triệu tệ, cộng thêm phí luật sư và cả tiền lỗ trong khoảng thời gian nay.
Cô không thể để Lục Tri Phi tự bỏ tiền ra bù được.
Thẩm Đường viết vào sổ tay của mình, [Hôm nay đi gặp Phàn Ngọc, em đã thay đổi rất nhiều, không còn ngông cuồng như xưa, chỉ uy hiếp bà ta một chút xíu thôi.
Hôm nay em đã cố gắng hoàn thành vai trò của một bà chủ.
Không tiêu tiền bậy bạ.
Em là một cô gái ngoan.
Tưởng Thành Duật, anh tin không?
Còn em thì không tin.
Ha ha ha ha.]
Lúc quay trở lại biệt thự, ánh chiều tà dần buông.
Trong sân, xe Tưởng Thành Duật đã đậu ngay ngắn ở trong bãi.
Thẩm Đường bước nhanh lên tầng hai, “Tưởng Thành Duật, em về rồi nè.”
Trong thư phòng, Tưởng Thành Duật vừa kết thúc một cuộc họp video, nghe thấy tiếng của Thẩm Đường, anh thoát khỏi giao diện trên màn hình rồi đứng dậy.
Thẩm Đường đã đến bên ngoài cửa thư phòng, cô muốn chạy ùa đến ôm chặt anh.
Nhưng Tưởng Thành Duật lại lùi về sau nửa bước, “Gượm đã, để anh điều chỉnh lại một chút.”
Anh cao hơn cô một cái đầu, vì đứng gần nên Thẩm Đường phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt anh, “Điều chỉnh gì thế anh?”
“Điều chỉnh lại trạng thái.” Anh đưa tay ôm cô vào lòng, “Không được làm Tưởng tổng, anh phải biến thành Tưởng Thành Duật của em.”
Thẩm Đường nhón chân lên hôn anh, Tưởng Thành Duật cúi người bế cô ngồi lên bàn làm việc của mình.

Cô nhân cơ hội này đáp lên môi anh, cố sức mút lấy bờ môi dưới một cái.
Tưởng Thành Duật siết chặt eo cô, tay kia chống lên bàn, cúi đầu để mặc cho cô hôn mình.
Thẩm Đường tì trán mình lên trán anh, cọ mũi lên mũi anh.
Vì khoảng cách quá gần nên hai người không thể nhìn rõ ánh mắt của nhau.
Đã lâu rồi Thẩm Đường không thấy thoải mái như ngày hôm nay, “Dùng một chữ tốt cũng không thể miêu tả được cảm giác khi ở trong lòng của Tưởng tổng, không những có thể hung hăng khích, mà vừa về đến nhà đã có anh ở bên.”
Tưởng Thành Duật bắt được trọng điểm, “Hôm nay em lại đến đâu khiêu khích rồi?”
“… Trong lòng anh đó.”
Tưởng Thành Duật hôn cô, không hỏi nhiều, cũng không giảng đạo, “Đừng để mình bị thiệt thòi.”
“Không đâu, sao em lại để mình chịu thiệt được chứ.” Cô ngậm lấy môi trên của anh, bắt đầu hôn đáp lại.
Anh không biến nụ hôn này sâu thêm, chỉ cần một nụ hôn nhẹ nhàng cũng đủ quyến rũ người khác.
“Mai là thứ Bảy rồi đấy.” Đôi môi anh đáp khẽ bên khóe môi Thẩm Đường.
Cô bị anh hôn đến rung rinh, “Anh phải tăng ca à?”
“Anh không đi làm.” Tưởng Thành Duật lại hôn cô một chút, “Ngày mai cùng anh về nhà nhé.”
Thẩm Đường không nói lời nào, không phải cô không muốn đi, mà là vẫn cảm thấy áp lực.
Tưởng Thành Duật dỗ dành cô, “Ba mẹ anh thì em cũng đã gặp qua rồi, Tranh Tranh cũng xem như là quen biết với em, nếu em đến nhà anh, anh sẽ đi kè kè bên cạnh em, không có gì phải sợ hết.”
Thẩm Đường vòng tay ôm cổ anh, “Sao anh lại gấp gáp muốn đưa em về nhà thế?”
“Nếu em đồng ý về nhà cùng anh, đó chính là một sự công nhận đối với anh.”
“Sao miệng anh ngọt vậy?”
“Bài học xương máu sau lần cầu hôn thất bại.”
Thẩm Đường cười, dâng môi thơm cho anh.
“Đi nhé?”
Thẩm Đường gật đầu.
Tưởng Thành Duật đưa tay sờ lấy một hộp nhỏ đặt ở góc bàn, kế đó nhét vào tay Thẩm Đường.
Mấy hộp để sẵn ở nhà đã xài hết, dạo gần đây anh lại đi công tác liên miên, bọn họ không có cơ hội ở bên nhau.
Thẩm Đường còn chưa kịp xé ra thì nụ hôn của anh đã tấn công thẳng vào thành trì, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt.
Từ thư phòng vào phòng tắm, rồi lại ra đến trên giường, đã dùng hết hai bao.
Thẩm Đường mệt đến mức chỉ muốn nằm phịch xuống.
Tưởng Thành Duật để Thẩm Đường nằm lên gối của anh, vừa tiến thẳng vào nơi sâu nhất của cô, vừa ngậm lấy môi cô.

Sáng hôm sau, Thẩm Đường dậy sớm hơn hẳn mọi ngày, bận bịu ở trong phòng thay quần áo thử đồ gần hơn nửa tiếng.
Sau khi chọn đồ xong, cô bước ra ngoài trang điểm.

Tưởng Thành Duật vừa mới thức dậy, hôm nay anh được đắp trọn cả một cái chăn.
“Anh dậy hồi nào thế?”
“Vừa mới dậy.”
Thẩm Đường ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Tưởng Thành Duật nhìn chiếc váy trên người cô, “Anh chưa thấy em mặc chiếc váy này bao giờ.”
Đương nhiên là chưa bao giờ mặc rồi, nó nằm tận dưới đáy thùng đồ kia mà.
Trước đây Thẩm Đường từng quay cảnh gặp ba mẹ chồng, nhưng đó chỉ là quay phim nên cô không thấy căng thẳng.

Lúc ấy dù cô làm cách nào cũng không thể tưởng tượng được cảm giác căng thẳng như trong kịch bản miêu tả.
Tưởng Thành Duật cầm quần áo đi tắm trước, đến khi anh bước ra, Thẩm Đường vẫn chưa trang điểm xong.
Anh đứng bên cạnh ngắm cô trang điểm, “Em đừng lo lắng quá, chỉ về nhà ăn một bữa cơm, ở lại chơi một hai tiếng rồi về.

Anh có nói với mẹ rồi, chiều nay anh phải về công ty họp.”
Anh giúp cô thả lỏng tinh thần, “Bánh phô mai nướng mềm mà anh trộm từ trong nhà hôm đó là do mẹ anh làm đấy, vì mới học với thầy làm bánh ngọt nên cũng chưa được ngon mấy.”
Thẩm Đường nhìn anh, “Vì em à.”
“Xem như là thế.

Anh nói anh muốn học làm cho em ăn nhưng mãi mà không có thời gian, thế là mẹ nói mẹ cũng muốn học thử.”
Tưởng Thành Duật cầm thỏi son trên tay cô đóng nắp lại, “Ba mẹ anh không khó ở chung đâu, bọn họ chỉ ít nói tí thôi, em quen rồi là không sao hết.”
Ít nói rất tốt, cô sợ nhất là nói chuyện phiếm với người lớn.
Rất gượng gạo.
Mười giờ, bọn họ bắt đầu khởi hành về nhà ba mẹ Tưởng Thành Duật.
Hôm nay Lê Tranh cũng ở nhà, cô nhóc còn đưa Phó Thành Lẫm đến chơi.
Kể từ khi yêu Lê Tranh, Phó Thành Lẫm sợ nhất là đến nhà Tưởng Thành Duật.

Lúc trước thì đây là nơi mà anh thích nhất, thỉnh thoảng còn đến đây ăn cơm, nhưng thân phận của anh bây giờ đã khác, nên trong lòng cũng cảm thấy mất tự nhiên.
“Tưởng Thành Duật đưa Thẩm Đường về nhà thì anh đến làm gì?”
“Điều tiết bầu không khí chứ làm gì.” Lê Tranh đang ăn quả hạch, xả vỏ đầy trên người anh, “Anh là bạn nối khố của chú út em, lúc này anh không giúp chú ấy thì chờ đến khi nào hả? Ban đầu chuyện này vốn không cần đến anh đâu, tìm Nghiêm Hạ Vũ là được, nhưng Nghiêm Hạ Vũ bây giờ có vẻ không được chào đón lắm.

Thế nên chú út cũng không dám tìm chú ấy, sợ khiến Thẩm Đường khó chịu.”
Phó Thành Lẫm lại bóc thêm mấy quả bỏ vào tay cô nhóc.
“Mấy hôm trước em còn nghe bà nội kể, Nghiêm Hạ Vũ và chú út đổi xe để đi tìm Ôn Địch.

Sau đó bị ba chú ấy “sạc” cho một trận mà chú ấy còn mạnh miệng chối cãi.”
“…”
Trong sân truyền đến tiếng động cơ, Tưởng Thành Duật đã về đến nhà.
Lê Tranh đang ngồi trên người Phó Thành Lẫm cũng ngoan ngoãn ngồi xuống đàng hoàng.
Đợi Thẩm Đường bước vào, cô nhóc vẫy tay chào, “Hi, thím.”
Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Em gọi Thẩm hay là thím vậy?”
Lê Tranh, “Đương nhiên là thím đi đôi với chú rồi.”
*Thím 婶 và Thẩm 沈 (Thẩm Đường) đều đọc là [shěn].
Thẩm Đường chào Lê Tranh rồi quay sang chào Phó Thành Lẫm.

Ông chủ GR, Đại công tử nhà họ Phó bây giờ lại trở thành cháu rể của cô.
Ông bà Tưởng đang ở phòng bếp, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn bèn đi ra xem thử.
“Đường Đường đến rồi hả?”
Thẩm Đường đứng dậy, “Con chào hai bác.”
“Đừng khách sáo, mấy đứa cứ ngồi chơi đi.” Hai ông bà nói xong lại trở vào phòng bếp.
Tưởng Thành Duật nói với Thẩm Đường, “Ba mẹ anh rất ít khi xuống bếp, theo anh nhớ thì chưa tới năm lần đâu.” Thành phẩm cũng không hề ngon.
Anh nắm tay Thẩm Đường, “Đi thôi, cùng anh xuống bếp giúp bọn họ.”
Lê Tranh và Phó Thành Lẫm cũng theo sau.
Cảm giác lo lắng của Thẩm Đường dần dần bị xua tan bởi tiếng cười đùa trong phòng bếp, cô đeo tạp dề vào, nhặt rau cùng Lê Tranh.
Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật đứng bên đảo bếp nói chuyện, “Khoảng giữa tháng sau, nhiệm kỳ của ban hội đồng quản trị tập đoàn Tiêu Ninh hết nhiệm kỳ, chuẩn bị tuyển cử lại lần nữa.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Phó Thành Lẫm, “Đến lúc đó các bên đầu tư lại bắt đầu gia nhập bàn cờ, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Tiêu Đông Hàn muốn mượn nhiệm kỳ mới lần này để sắp xếp người của mình vào một ghế của ban hội đồng quản trị.”
Tưởng Thành Duật thấy Thẩm Đường đứng hơi xa mình, anh lại bước lại gần cô thêm hai bước, bảo đảm một khoảng cách chỉ cần giơ tay ra là có thể nắm lấy tay cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui