Tưởng Thành Duật ngồi trong sân với mẹ chừng nửa tiếng, tận mắt chiêm ngưỡng mẹ già đã nỗ lực vẽ hoa hồng thế nào, nhưng càng vẽ lại càng không thấy giống.
Sắc trời dần tối, bà Tưởng cũng kiếm được cớ, “Nếu trời còn sáng thì mẹ đã vẽ xong từ lâu rồi.”
Tưởng Thành Duật té nước theo mưa, “Tại hoa trong vườn nở nhiều quá, nếu ít một chút thì mẹ cũng đã vẽ xong từ sớm rồi.”
Bà Tưởng bật cười, đập con trai mình một cái.
Tưởng Thành Duật giúp mẹ dọn giá vẽ, “Mẹ, con về đây.”
Vừa dứt lời, anh liền nhận được điện thoại của Thẩm Đường.
Tối nay cô sẽ đi ăn với Ôn Địch, bảo anh không cần về sớm.
Mới cúp điện thoại, xe của Lê Tranh cũng chạy vào sân.
“Hiếm có dịp mấy đứa đều về đây, ở lại ăn cơm đi.” Bà Tưởng bảo đầu bếp chuẩn bị cơm tối.
Lê Tranh khóa xe, ngâm nga một bài hát bước vào nhà.
“Ồ, sao hôm nay chú út lại rảnh rỗi về đây thế?”
“Về xem con có ngoan không?”
“Con bây giờ ngoan lắm nhé.” Lê Tranh ôm tay Tưởng Thành Duật đi tới sofa ngồi xuống, bảo anh bóc quả hạch cho mình.
Tưởng Thành Duật định bóc quả hạch đã qua chế biến cho Lê Tranh, vì vị của nó ngon hơn vị quả hạch chưa qua chế biến.
Nhưng Lê Tranh đưa tay cản lại, cô nhóc muốn ăn quả hạch tươi vì nó không tẩm đường.
“Nghe Phó Thành Lẫm nói dạo này con bận lắm, ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có, đang bận gì à?” Tưởng Thành Duật quan tâm hỏi han.
Lê Tranh bận tiếp bạn mình, ban ngày bận đi làm, tối đến thì đi quẩy, chỉ hận không thể kéo một ngày dài đến 48 tiếng.
Cô nhóc vùi mình vào ghế sofa, cầm cây quạt mini phả vào mặt.
“Tối nay con vừa tiễn Trữ Tiêu Duyệt, cô ấy đến Bắc Kinh chơi được 5 ngày rồi.”
Tưởng Thành Duật ngước lên, “Sao con không nói sớm?”
Anh biết chuyện Trữ Tiêu Duyệt muốn đến đây chơi, vì trước đó cô nhóc đã nhắc với anh ở bữa tiệc gia đình tại trang viên nhà họ Tiêu.
“Trữ Tiêu Duyệt không cho con nói, cô ấy không muốn thím út bận lòng.”
Tưởng Thành Duật bóc xong một quả hạch, cô nhóc cầm lên ăn, “Hồi cuối tuần, con và Trữ Tiêu Duyệt đã đến trường quay xem ghi hình chương trình, nhưng thím không thấy hai đứa con, tụi con ngồi ở dãy ghế sau.”
Cô nhóc nhai quả hạch “rôm rốp”, “Buổi sáng thì Trữ Tiêu Duyệt ở cùng con, con đi phỏng vấn cũng đưa cô ấy đi cùng.
Đến tối thì cô ấy vềi chỗ của Trữ Nhiễm, nói là lần này đến đây tiện đường làm giúp mẹ một chuyện.”
Không biết là chuyện gì, Lê Tranh cũng ngại hỏi tới.
Ăn hết quả hạch trong tay, Lê Tranh nằm ngửa trên sofa, thở dài một hơi.
Tưởng Thành Duật nhìn sang, “Vừa nãy còn đang êm đẹp, giờ lại sao thế?”
“Không có gì, con đang suy nghĩ chuyện công việc.”
Lê Tranh lấy lệ vài câu, cầm cây quạt mini đưa đến trước trán.
Mấy ngày nay cô nhóc đều đưa Trữ Tiêu Duyệt đi phỏng vấn cùng mình.
Trữ Tiêu Duyệt nói cô ấy có một ước mơ, hy vọng có một ngày được gọi Thẩm Đường một tiếng “chị”, còn trêu Lê Tranh rằng, nếu cô ấy gọi Thẩm Đường là chị, thì sau này cô nhóc phải gọi cô ấy là dì.
Con của chú út gọi Trữ Tiêu Duyệt là dì, còn cô nhóc và con của chú út lại là chị em.
Vai vế của cô ấy cao hơn nên Lê Tranh phải gọi cô ấy là dì.
Sau đó, Trữ Tiêu Duyệt còn bảo giấc mơ giữa ban ngày này quả thật rất đẹp.
Tối nay khi đưa cô nàng đến sân bay, trước khi chia tay nhau, Trữ Tiêu Duyệt còn nhờ cô nhóc chăm sóc Thẩm Đường thật tốt, nói rằng Thẩm Đường khá nhạy cảm, không biết cách hòa đồng với mọi người, nhờ vả cô nhóc nếu sau này chị ấy có nói gì không khéo ở Tưởng gia thì nhờ Lê Tranh hòa giải giúp.
Cô nhóc đã hứa với Trữ Tiêu Duyệt nhất định sẽ chăm sóc Thẩm Đường thật tốt, còn an ủi Trữ Tiêu Duyệt rằng cô nhóc và bà nội mình đều là fan của Thẩm Đường, vì thế biết rõ tính tình thẳng thắn của cô.
Hơn nữa, có chú út bên cạnh thì sao chú ấy có thể để thím chịu ấm ức được.
Điện thoại đặt bên cạnh rung lên, Lê Tranh hoàn hồn mở ra xem, là tin nhắc của Trữ Tiêu Duyệt, [Mình về tới Thượng Hải rồi, nếu rảnh thì đến nhà mình chơi nhé.]
Lê Tranh đang bận nhắn tin nên không thèm ăn nữa.
Tưởng Thành Duật tìm một cái túi zip nhỏ bỏ mấy quả hạch đã được bóc vỏ vào, mang về nhà cho Thẩm Đường ăn.
…
Thẩm Đường và Ôn Địch hẹn nhau ở nhà hàng SZ, Tưởng Thành Duật thường xuyên đưa cô đến đây, đồ ăn khá ngon, hơn nữa còn có thể ngắm cảnh đêm.
Cô đến sớm hơn Ôn Địch mười phút, gọi cho cô ấy một phần bánh ngọt trước.
Trong lúc chờ Ôn Địch, Thẩm Đường lấy cuốn album trong túi xách ra xem.
Có lẽ là do ảnh hưởng bởi Tưởng Thành Duật, bây giờ hễ rảnh rỗi là cô sẽ bắt đầu nghĩ đến chuyện nếu mình sinh con gái, con bé sẽ có dáng vẻ thế nào, sẽ giống cô hay là giống Tưởng Thành Duật.
“Cưng ơi mình đến rồi đây.” Giọng nói vui vẻ của Ôn Địch từ trên đầu truyền tới.
Thẩm Đường cất cuốn album vào, nhìn trang phục trên người Ôn Địch, “Váy này xinh thế.”
“Vừa mới mua đấy, để dành mặc đi hẹn hò.”
Ôn Địch bế quan ở nhà gần một tháng, cuối cùng đã chỉnh sửa kịch bản xong xuôi.
Ở nhà nên lười chăm sóc bề ngoài, cô nàng để mặc cho mình lôi thôi lếch thếch.
Hôm nay có dịp ra ngoài nên cô nàng ăn diện một phen, thay sang chiếc váy mới nhất, tâm trạng cũng tốt theo.
Ôn Địch nhâm nhi món bánh ngọt, tạm thời ném chuyện calories ra sau đầu.
Cô nàng lướt nhìn ngón áp út của Thẩm Đường, “Nhẫn của cậu đâu? Không phải bảo là Tưởng Thành Duật cầu hôn cậu rồi sao?”
Thẩm Đường bắt được trọng điểm, “Cậu nghe ai nói?”
Ôn Địch không hề giấu giếm Thẩm Đường, “Nghiêm Hạ Vũ chứ ai.
Tuần trước anh ta có gửi mail cho mình, hôm nay mình mới rảnh check mail.
Trên đường đến đây mình đều đang nghĩ nên tặng quà gì cho cậu.”
Nhưng đến giờ vẫn chưa nghĩ ra.
Nếu Ôn Địch đã chủ động nhắc tới Nghiêm Hạ Vũ, Thẩm Đường liền hỏi chuyện giữa cô nàng và Nghiêm Hạ Vũ thế nào.
Ôn Địch nói, “Mình bận rộn kiếm tiền mỗi ngày, hơi đâu mà quan tâm đến anh ta.
Nhưng sắp tới phải cần đến anh ta rồi, mình có nói gần đây đang định viết một kịch bản về một tên bad boy, làm sao để ngược thỏa thuê tên đó, nhưng bây giờ vẫn chưa chốt được, thêm nữa là mình cũng không có kinh nghiệm nên muốn tìm chút linh cảm từ anh ta.”
Thẩm Đường, “…”
“Đừng nhắc đến anh ta nữa.” Ôn Địch kể lại những chuyện trong giới mà mình biết cho cô nghe.
Bộ phim đang trong quá trình quay của công ty Phàn Ngọc vì trục trặc tiền bạc nên đã tạm dừng, không tìm được người đầu tư, Phàn Ngọc đành phải bán hai căn hộ do mình đứng tên.
Tối qua, Phàn Ngọc hẹn bạn ăn cơm, sau khi say lại bắt đầu chửi Trần Nam Kính trước mặt bạn mình, nói ông ta điên rồi, dám bảo bà ta đi tìm Thẩm Đường nhờ giúp đỡ.
Ôn Địch nhắc cô, “Nếu tài chính Phàn Ngọc gặp vấn đề, bà ta mà đến tìm cậu xin tài trợ thì cậu phải suy nghĩ thật kỹ đấy.
Bà ta là người… phải nói thế nào nhỉ… cố chấp đến cực đoan.”
Thẩm Đường, “Mình không bao giờ đầu tư cho bà ta, mình đâu phải là người kiếm tiền bất chấp.”
Ôn Địch yên tâm, “Thế thì tốt rồi.”
Trần Nam Kính cũng thú vị thật, bây giờ lại bắt đầu xây dựng hình tượng người ba tốt của Thẩm Đường.
Nhưng xem như ông ta cũng khá xứng đôi với Phàn Ngọc, đúng là không phải người một nhà thì không bước vào cùng một cửa.
Giờ nghĩ lại thấy Tiêu Chân khá là may mắn, sớm thoát ly bể khổ, được gả cho người đàn ông tốt như Trữ Nhạc Lễ.
Chỉ khổ cho Thẩm Đường.
“Sau khi mình bán kịch bản sẽ có thêm một khoản tiền vào tài khoản, sắp đến phiên đấu giá mùa thu rồi, muốn gì chị đây sẽ mua cho cưng.”
Thẩm Đường không hề khách sáo, “Cậu mua gì mình cũng thích.”
Hai người cười nói vui vẻ, tiền chưa đến tay đã bắt đầu nghĩ xem nên tiêu thế nào.
Khi Ôn Địch lơ đãng quay đầu đi, cô ấy chợt nhìn thấy cách đó khoảng hai bàn có hai người đang nhìn về phía này.
Hai người kia đều là hàng cao cấp trong nhóm đàn ông, gương mặt thấp thoáng có nét giống Thẩm Đường.
Một người dịu dàng lịch sự, một người lại giống “lưu manh giả danh trí thức.”
“Này Đường Đường, hai người kia có phải họ hàng của cậu không?”
Thẩm Đường nhìn theo hướng cô ấy chỉ, bất chợt như có cảm giác vượt thời gian.
Lúc trước, khi cô và Tần Tỉnh đến đây ăn cơm, Tiêu Đông Khải và Tiêu Đông Hàn cũng ngồi ở bàn đó.
Tiêu Đông Hàn vẫn giống ngày đó, nâng ly rượu lên mời cô từ xa.
Thẩm Đường cầm ly nước đáp lại, sau đó thu hồi ánh mắt.
Ôn Địch, “Là người nhà họ Tiêu à?”
Thẩm Đường gật đầu, “Cháu trai của ông Tiêu.”
Hèn gì.
Vì có quan hệ máu mủ nên không những có nét mà còn rất giống nhau.
Ôn Địch không biết chuyện Thẩm Đường đã trải qua một cuộc chiến tranh cổ phần trong thời gian qua, Thẩm Đường chưa bao giờ kể khổ với cô nàng, thỉnh thoảng Nghiêm Hạ Vũ sẽ nhắc đến Thẩm Đường vài câu trong mail.
“Tên lưu manh giả danh trí thức đeo kính gọng vàng là Tiêu Đông Hàn hả?”
“Ừ, đối diện là Tiêu Đông Khải.”
“Hiện giờ xem như cậu với Tiêu Đông Hàn đã bắt tay giảng hòa rồi sao?”
Thẩm Đường, “Giảng hòa thì không, nhưng anh ta cũng không khơi được sóng lớn nữa, mình đã nắm được điểm chí mạng của Tiêu Đông Hàn rồi.”
Ôn Địch chống trán, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, “Mình quyết định thêm chi tiết đấu tranh thương trường vào kịch bản của mình, nhất định sẽ cực kỳ hấp dẫn.
Mình phải ngược tên đàn ông tồi đó một trận trong chuyện làm ăn, để hắn ta khóc lóc cầu xin tha thứ.”
“…”
…
Mười một giờ, Tưởng Thành Duật rời khỏi nhà cũ.
Ăn cơm tối xong, anh lại chơi với ba vài ván cờ, mãi chơi nên quên cả thời gian.
Đến khi trở về biệt thự thì Thẩm Đường đã ngủ, trong phòng ngủ chỉ chừa lại ngọn đèn treo tường.
Khi ngủ một mình, Thẩm Đường không bao giờ có cảm giác an toàn, lúc nào cô cũng trùm chăn kín mít kéo đến đỉnh đầu.
Tưởng Thành Duật khẽ khàng bước tới, trên tủ đầu giường có đặt một cuốn album ảnh, dưới album kẹp hai tờ giấy gói quà xinh xắn.
Còn trên album đính một tời giấy Thẩm Đường gửi anh, [Bà Tiêu đưa cho em, xin tặng lại cho Tưởng tổng nhà mình.]
Tưởng Thành Duật nhìn giấy gói quà, style này là style yêu thích của mấy cô nhóc trạc tuổi Trữ Tiêu Duyệt.
Lê Tranh nói Trữ Tiêu Duyệt đến đây làm giúp mẹ một chuyện, hẳn là mang album ảnh này đến tặng cho Thẩm Đường.
Anh lật album ra xem, là ảnh của Thẩm Đường khi còn bé.
Mỗi một tấm ảnh đều được anh xem thật kỹ, xem hết cả cuốn album anh mới sửa soạn đi tắm.
Thẩm Đường đang say giấc nồng vẫn chưa tỉnh lại.
Tưởng Thành Duật tắm xong, cô vẫn còn đang quấn chăn, lộ hai chân ra ngoài.
Anh tắt ngọn đèn trên tường đi, cẩn thận kéo chăn ra nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc, khẽ thì thầm bên tai cô, “Thẩm Đường, là anh đây.”
Mí mắt trĩu nặng, Thẩm Đường muốn mở mắt ra nhìn thử nhưng không tài nào mở lên nổi.
Tưởng Thành Duật ôm cô vào lòng, khi nụ hôn dần sâu thêm, Thẩm Đường mới tỉnh lại, cô quay mặt đi, “Anh về rồi à.”
“Ừ.” Đôi môi anh lại áp tới.
Thẩm Đường vòng tay qua lưng anh, Tưởng Thành Duật xoay người đặt cô dưới thân.
Từ lúc chia tay vào buổi sáng đến bây giờ cũng chỉ mới mười mấy tiếng, nhưng thân thể hai người lại như không thể chờ đợi thêm giây phút nào, khát khao được chạm vào nhau.
Hai chân Thẩm Đường vòng lấy eo Tưởng Thành Duật, nửa người trên cũng áp sát lên người anh, “Nếu chúng ta không quay lại thì bây giờ sẽ ra sao?”
“Giống như Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ vậy.”
Thẩm Đường, “Không phải anh từng uy hiếp em là anh sẽ tìm người khác sao?”
“Có tìm cũng sẽ tìm em.”
Anh dùng hết sức chiếm lấy cô, “Anh không có người khác.”
Thẩm Đường ngẩng đầu chủ động trao cho anh một nụ hôn sâu.
…
Trưa thứ Ba, hai người về đến thôn Hải Đường.
Khi nhìn thấy cây đàn dương cầm trong phòng khách, Tưởng Thành Duật chợt thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh vốn định chuyển cây đàn này về căn biệt thự ở Bắc Kinh của bọn họ, để cô rảnh rỗi sẽ đàn vài bản.
Nhưng bây giờ anh lại quyết định để đàn lại đây.
Nếu dọn đàn đi thì phòng khách sẽ trống đi một góc, không còn cảm giác như xưa.
Anh Thẩm nói với bọn họ, bên phía công ty ở Bắc Kinh đã quyết định sẽ phát triển du lịch ở thôn Hải Đường.
Các dự án mới có tiến triển khá tốt, sau này khách du lịch sẽ tăng lên.
Đến lúc đó thì nhà nghỉ của anh ấy nhất định sẽ kín hết phòng.
Sáng hôm sau, Thẩm Đường thức dậy từ sớm, cô thay một bộ đồ thể thao thoải mái, mua một bó hoa tươi, cùng Tưởng Thành Duật đi thăm ông nội.
Càng đi cô lại càng thấy lòng buồn man mác, nếu ông nội còn sống thì tốt biết bao.
Ông sẽ ngồi ở trước cửa chờ cô và Tưởng Thành Duật về nhà, pha cho bọn họ một tách trà lài, sau đó ông sẽ nói, Tiểu Tưởng, sang đây ngồi đi con.
Bước chân Tưởng Thành Duật chợt khựng lại, anh nắm chặt tay Thẩm Đường để cô nhìn về phía trước.
Vừa nãy Thẩm Đường quay đi lau nước mắt nên chưa từng ngẩng đầu lên.
Thấp thoáng xa xa, cô nhìn thấy bóng dáng của Trần Nam Kính.
Tưởng Thành Duật buông tay cô ra, “Em sang đó trước đi, lát nữa anh sẽ sang thăm ông nội sau.”
Lúc Trần Nam Kính xoay người cũng nhìn thấy Thẩm Đường.
Cô đi tới nhưng lại không thèm nhìn ông ta.
Ở chỗ ông nội, cô sẽ không buông lời nóng giận, chỉ xem ông ta là người qua đường.
Trước mộ có hai bó hoa tươi, cô không biết bó còn lại là của ai, có lẽ sáng nay anh Thẩm đã đến thăm ông từ sớm.
“Ông nội ơi, bây giờ con cũng đã làm bà chủ của người ta rồi.
Ông không cần phải lo lắng về con nữa, con sống rất tốt.” Thẩm Đường đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với ông nội, cô còn muốn chia sẻ với ông chuyện thường ngày giữa mình và Tưởng Thành Duật, nhưng bây giờ thì không có cách nào để mở miệng.
Đợi cô du lịch ở đảo về, cô sẽ trở lại cùng ông nội hàn huyên chuyện nhà sau.
Không lâu sau, Tưởng Thành Duật cũng đi sang bên đây.
“Ông nội, Tiểu Tưởng cũng đến thăm ông đây.”
Đứng thêm một lát, Thẩm Đường nắm tay Tưởng Thành Duật trở về.
Trần Nam Kính đi theo sau lưng bọn họ về đến con đường trước cửa nhà nghỉ.
“Đường Đường.” Thẩm Đường sửng sốt, giọng của Tiêu Chân vang lên sau lưng.
Cô và Tưởng Thành Duật đồng loạt xoay người lại.
Đúng là Tiêu Chân thật, bà bước xuống từ một chiếc xe đậu ven đường.
Tưởng Thành Duật nói với cô, “Để anh đi mua đồ ăn sáng cho em.”
Đây là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ gặp nhau trong bao năm qua, anh khẽ ôm cô, “Anh đến quán đồ ăn sáng kế bên, cách em không quá năm mươi mét.”
Trần Nam Kính cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Tiêu Chân ở đây, trước đó Tiêu Chân đã liên lạc với ông, nói rằng muốn đến thăm ông cụ.
Bà chỉ lịch sự thông báo một tiếng chứ không nói thêm gì khác.
Khi ông ta đi thăm ba, trước mộ đã có một bó hoa tươi đặt ở đó, có lẽ Tiêu Chân đã đến thăm ông.
Thẩm Đường bỗng thấy thật châm chọc.
Hồi bé, dù cho cô mong ngóng thế nào cũng không được gặp ba mẹ mình, nhưng mấy chục năm sau, khi cô đã không cần nữa, bọn họ lại xuất hiện đông đủ trước mặt cô.
Tiêu Chân đeo kính râm, đứng cách Thẩm Đường và Trần Nam Kính vài mét, ba người tạo thành một tam giác, song khoảng cách giữa bọn họ lại không cách nào xóa bỏ được.
“Hôm nay mọi người trong nhà đều biết mẹ đến đây.” Bà muốn nói rằng không phải bà lén lút đến đây, Trữ Nhạc Lễ và mọi người đều biết.
“Trưa nay nhà ta cùng ăn một bữa nhé, kể từ khi con có ký ức đến nay, ba và mẹ chưa có ngày nào ở bên cạnh con đúng nghĩa.”
Bà chợt nghẹn ngào, dùng sức nắm chặt tay nắm cửa xe.
“Đường Đường, dù con có tin hay không, nhưng suốt hai mươi sáu năm cách xa con, không có ngày nào mẹ được yên lòng.
Mẹ nói thế không phải mong con tha thứ cho mẹ.”
Trong lúc nhất thời, bà bắt đầu nói năng lộn xộn.
Ánh mặt trời quá chói mắt, Thẩm Đường đeo kính râm vào, nhìn sang Trần Nam Kính, “Đạo diễn Trần có muốn nói vài câu sám hối không? Khả năng viết lời thoại của ông rất xuất sắc, hẳn sẽ không giống như bà Tiêu đây, đang nói lại khựng ngang.”
“Đường Đường…” Nghe giọng nói giễu cợt của con gái, trong lòng Trần Nam Kính không nếm ra được mùi vị gì.
“Nếu hai người muốn ăn cơm ôn chuyện thì xin cứ tự nhiên, còn tôi thì không có gì để nói.
Giữa chúng ta thật sự quá xa lạ, có ngồi cùng nhau chỉ biết cười gượng, quả thật không cần thiết.
Trước đây, hai người ở trong lòng tôi cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, mà bây giờ thì ngay cả cách xưng hô cũng không phải.
Chấp niệm trong hồi ức của tôi chính là ba mẹ trong tưởng tượng của mình, chứ không phải là Tiêu Chân, cũng chẳng phải là Trần Nam Kính.”
Yên lặng vài giây, cô xoay người đi về phía trước.
Mặt biển ngoài khơi cũng bình lặng như khung cảnh trước mặt.
Con đường ven biển bỗng trở nên dài thăm thẳm, không nhìn thấy được điểm cuối.
Mà cô lại nhỏ bé đến thế.
Cô bước từng bước về phía trước, mọi thứ sau lưng dường như đã trở nên mờ dần, cô vẫn không quay đầu lại.
Trước cửa, Tưởng Thành Duật đang đứng đó chờ cô về nhà..