Nợ Âm Khó Thoát

Nghĩ đến điểm này, tôi đột nhiên cảm thấy Hạ Mạch bên cạnh có rất nhiều điểm đáng ngờ, khả năng ông nội muốn hại tôi, tôi lập tức phủ nhận.

Không có khả năng, từ nhỏ ông nội đối đãi với tôi thế nào đầu tiên
chưa cần nói đến, buổi tối hôm xảy ra chuyện, tôi mặc dù không hiểu đã
xảy ra chuyện gì, những tôi không ngốc, cái chết của ông nội nhất định
có liên quan đến tôi.

Buổi tối hôm xảy ra chuyện, ông nội mặc lên người tôi bộ áo liệm kỳ quái, tuyệt đối là có lý do.

Cho nên, tôi hiện tại bắt đầu nghi ngờ những lời nói của Hạ Mạch, tôi thực sự chỉ còn sống được vài ngày nữa sao? Ông nội sẽ hại tôi? Tôi căn bản không hề tin.

Nghĩ đến điểm này, tôi liếc mắt nhìn Hạ Mạch bên cạnh, sau đó tiếp
tục chờ ở trạm xe, trong lòng cực kỳ buồn bực, Lương tiên sinh muốn tôi
đợi người, lại không để một chút tin tức gì về người ấy cho tôi biết.

- Anh đang đợi người hả?

Lúc này, Hạ Mạch bên cạnh đột nhiên lên tiếng, chỉ thấy cô ấy có chút tò mò nhìn tôi, gặt hỏi.

Tôi gật đầu, định nói với Hạ Mạch sau lưng, nhưng cô ấy lại lập tức lên tiếng:

- Tôi đoán anh đang đợi người sẽ đến giúp anh giải quyết chuyện trong nhà có phải không? Có điều tốt nhất anh phải chuẩn bị tâm lý trước,
chuyện này của nhà anh, không phải người nào cũng có thể giải quyết
được.

Nghe thấy vậy tôi khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Hạ Mạch, có chút không
hiểu câu nói này của cô ấy rốt cuộc là có ý gì? Ngay cả trong nhà tôi
xảy ra chuyện cô ấy cũng biết, lẽ nào cô ấy là thần tiên sống?

Có điều tôi biết, Hạ Mạch nếu không phải thần tiên sống, thì cũng gọi là có chút bản lĩnh, bằng không cũng không thể trực tiếp nhìn ra trên
người tôi có vấn đề.

Chuyện trong nhà tôi có chút nan giải, lúc này tôi cũng tùy ý lên tiếng:

- Hay là cô đến giúp giải quyết một tay?

Tôi vừa nói xong, liền nhìn thấy Hạ Mạch vất que kem trong tay xuống, cười nhạt nói:

- Nói thật, người tu đạo rất coi trọng làm việc thiện tích đức,
chuyện này của nhà anh, không phải là tôi không giúp, mà là tôi không
dám chắn chắn, sợ tới lúc đó chỉ gây thêm phiền phức.

Nghe thấy lời này trong lòng tôi có chút thất vọng, rất rõ ràng, Hạ
Mạch đã từ chối khéo rồi, tôi cũng không biết nói thêm gì nữa.

Không đợi tôi quay đầu, trong nháy mắt, một giọng nói khàn khàn đột nhiên truyền đến:

- Thằng bé kia, cháu là người thôn Lý gia?

Lúc nghe thấy giọng nói này, tôi cảm thấy toàn thân mình lập tức sởn
hết gai ốc, giọng nói này giống như sắt sau khi bị gỉ, sau đó bị đem ra
mài mòn.

Tôi xoay đầu, nhìn thấy một ông già gù lưng, mặc áo Tôn Trung Sơn* không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.

Trong tay ông ta cầm một cây gậy, cây gậy này nhìn cũng không có gì
đặc biệt, duy nhất một điểm, chính là một cái khăn vải màu trắng bên
trên cây gậy đó.

Sau đó, tôi chú ý đến diện mạo của ông già, trên mặt đầy nếp nhăn,
nhìn không ra biểu cảm, nhưng duy nhất trong đôi mắt mở khẽ, hiện ra một tia sáng.

Nhìn ông già trước mặt, tôi lập tức lộ ra một nụ cười, vội vàng gật đầu:

- Không biết lão tiên sinh là?

Ông già nhìn tôi một cái, trực tiếp cúi đầu, âm thanh khàn khàn đó lại vang lên lần nữa:

- Lương Triều Sinh gọi tôi đến.

Nghe thấy vậy, trong lòng tôi thoáng vui mừng, mặc dù tôi không biết
tên đầy đủ của Lương tiên sinh là gì, nhưng vừa là thôn Lý gia, vừa là
họ Lương, chắc chắn người Lương tiên sinh muốn tôi tới đón chính là ông
già này rồi.

Trong lòng tôi vui mừng, đồng thời vội vàng gặt hỏi ông già đó:

- Không biết phải xưng hô với lão tiên sinh thế nào?

Tiếng của ông già lại truyền đến, thực ra nghe vài lần, cũng quen với giọng nói của ông ta rồi:

- Gọi tôi Lão Thi Tượng* là được rồi! đi, dẫn tôi đến thôn của các người.

Có điều trong lòng tôi cứ cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái, đối
với lễ phép, tôi hỏi Lão Thi Tượng hay là đi ăn trước chút gì đó?

Lão Thi Tượng lắc đầu, nói tôi đừng lãng phí thời gian, hiện tại quan trọng nhất chính là xử lý chuyện trong nhà tôi. Nói xong, Lão Thi Tượng đi thẳng về phía trước.

Tôi đang chuẩn bị theo sau, đột nhiên tay bị người ta kéo, tôi xoay
đầu, nhìn thấy gương mặt cười nhạt của Hạ Mạch, trong lòng có chút ngờ
vực.

- Tôi đột nhiên đổi ý rồi, tôi cùng anh về nhà xem xem thế nào.

Giọng nói Hạ Mạch bất ngờ truyền đến, trong lòng tôi vừa nghi hoặc vừa vui mừng.

Biết được Hạ Mạch muốn đến nhà tôi, trong lòng tôi dấy lên niềm vui kỳ lạ.

Có điều tôi rất tò mò, lúc trước rõ ràng Hạ Mạch không đồng ý đi đến
nhà tôi, bây giờ làm sao đột nhiên lại đổi ý rồi? Tôi đưa mắt nhìn Lão
Thi Tượng, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, là bởi vì ông ta?

- Được rồi, đừng để người chờ lâu, mau đi thôi!

Không đợi tôi hỏi nhiều, Hạ Mạch một tay kéo lấy tôi, đi về hướng Lão Thi Tượng, chúng tôi không hề nán lại trên thị trấn.

Trực tiếp lên xe đi về thôn, sau khi xuống xe, vẫn còn phải đi một
đoạn đường núi, lúc đầu tôi cho rằng đoạn đường núi này đối với Hạ Mạch
có chút khó khăn.

Không ngờ, cô ấy đi còn nhanh hơn tôi, còn lão Thi Tượng, ông ấy nói
rất ít, sau khi nói với tôi hai câu lúc trên thị trấn, từ đó cho đến giờ không nói thêm tiếng nào.

Ngược lại, tôi và Hạ Mạch dọc đường nói chuyện không ngớt, đối với Hạ Mạch, Lão Thi Tượng cũng không hỏi thêm gì.

Đi hơn một tiếng, chúng tôi cuối cùng cũng về tới nhà, vừa vào đến
cổng, tôi phát hiện Hạ Mạch bên cạnh cả thân người bỗng khựng lại, đôi
lông mày lập tức nhíu chặt, ánh mắt u ám ngước nhìn ngôi nhà của tôi.

Tôi vội vàng thấp giọng hỏi Hạ Mạch làm sao vậy? Hạ Mạch trầm lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng:

- Xem ra, chuyện trong nhà của anh, còn khó giải quyết hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!

Không đợi tôi hỏi Hạ Mạch, bố từ trong nhà chạy ra, bắt tay với Lão
Thi Tượng, dẫn ông ta vào trong nhà. Còn đối với Hạ Mạch, bố cũng khẽ
nhăn mày, có điều cũng không hỏi tôi gì cả.

Thi thể của ông nội và Lương tiên sinh đều đặt trong phòng bố.

Tôi vừa vào đến cửa, đã nghe thấy tiếng khàn khàn mà thấp trầm của Lão Thi Tượng:

- Sư đệ ơi, đệ một lòng muốn ẩn cư nơi sơn lâm, cuối cùng vẫn là thoát không nổi, thoát không nổi!

Nghe thấy vậy, lòng tôi thoáng kinh ngạc, thì ra Lão Thi Tượng là sư
huynh của Lương tiên sinh? Tôi nghe thấy trong giọng nói của Lão Thi
Tượng có một tia thương xót.

Lúc này, bố cũng lên tiếng gặt hỏi Lão Thi Tượng:

- Thi tiên sinh, ông xem, tiếp theo phải làm thế nào?

Lão Thi Tượng thở dài một tiếng, sau đó nói:

- Sư đệ tôi cứ hỏa thiêu, tro cốt của ông ấy tôi sẽ đem đi, còn với
lão gia nhà các người, đã biến thành thi sát* rồi, thiêu không được, chỉ có thể tìm một nơi để trấn áp, đem tôi đi xem nơi hạ táng lúc trước.

Nói xong, Lão Thi Tượng chống gậy đi ra khỏi cửa, bố bảo tôi đưa ông
ta đến tổ mộ của nhà họ Lý chúng tôi, bố vẫn còn phải trông nhà.

Tôi gật đầu, dẫn theo Lão Thi Tượng, trực tiếp đi về phía tổ mộ, Hạ
Mạch suốt dọc đường đều nhíu chặt lông mày, cũng không nói gì, chúng tôi đi thẳng đến tổ mộ.

Sau khi đến mộ phần của ông nội, nhìn thấy ngôi mộ vẹn toàn đó, Lão
Thi Tượng trực tiếp ngồi xổm xuống, lấy tay xoa xoa bùn đất, sau đó đứng dậy, bắt đầu đánh giá bốn phía xung quanh.

- Tổ mộ này đúng thật là của nhà anh?

Lúc này, bên cạnh bỗng dưng truyền tới giọng nói đầy nghi hoặc của Hạ Mạch.

Nghe vậy tôi lập tức đơ ra, có chút không hiểu lời này của Hạ Mạch là có ý gì? Đây vốn dĩ chính là tổ mộ của thôn Lý gia chúng tôi.

Tôi hỏi cô ấy có ý gì? Hạ Mạch thấp giọng nói với tôi, nói phong thủy của mảnh đất này mặc dù cũng không phải quá tốt, nhưng con cháu đời sau bình bình an an tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

Nói dựa vào phong thủy của mảnh đất này, nhà chúng tôi đáng lẽ ra
không thể xảy ra bất cứ chuyện kỳ quái nào mới đúng, cho nên Hạ Mạch mới có chút nghi ngờ.

Nghe thấy vậy tôi có chút đờ đẫn, dù sao về phương diện này tôi căn bản cũng chẳng hiểu gì, cho nên cũng không trả lời lại được.

Tôi nhìn thấy lúc này Lão Thi Tượng đi về phía chúng tôi,khi đi đến trước mặt, Lão Thi Tượng nói với tôi:

- Mảnh đất này mặc dù không tồi, nhưng không áp chế được ông nội
cháu, hai đứa cứ về trước đi, tôi tự mình đi xung quanh mấy vòng, xem
xem có thể trước lúc trời tối tìm thấy một mảnh đất tốt hay không.

Nghe thấy vậy, tôi vội vàng hỏi Lão Thi Tượng, có cần tôi dẫn đường
không? Dù sao ông ta cũng không quen thuộc địa hình nơi này, nhưng Lão
Thi Tượng từ chối. Tôi bảo ông ta hay là về nhà ăn chút gì đó rồi hẵn đi tìm, ông ta vẫn từ chối, nói phải tìm thấy mảnh đất tốt, mới có thể nhẹ nhõm được, bảo tôi đừng để ý tới ông ta.

Tôi cũng không nói gì, cùng với Hạ Mạch trở về nhà, vừa đi vừa đi, Hạ Mạch bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi:

- Đúng rồi, sau nhà anh là nơi nào?

Tôi bị câu hỏi bất ngờ của Hạ Mạch làm cho đơ mất vài giây, không
hiểu vì sao cô ấy lại đột nhiên hỏi như vậy, tôi nói với Hạ Mạch, ngọn
núi sau nhà cũng chỉ là một nơi bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng tôi vừa nói xong, Hạ Mạch lắc lắc đầu, lên tiếng:

- Không đúng, anh nghĩ kỹ lại đi.

Nhìn bộ dạng của Hạ Mạch, lông mày tôi đột nhiên nhíu lại, sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi mạnh mẽ phản ứng lại.

- Đúng rồi, mẹ tôi được mai táng ở sau nhà.

Khi tiếng nói của tôi vang lên, cơ thể của Hạ Mạch hơi khựng lại, vội vàng hỏi tôi mẹ tôi vì sao mà chết? Nghe thấy câu hỏi này, tâm trạng
tôi có chút buồn rầu.

Nói với Hạ Mạch, mẹ tôi lúc sinh tôi ra khó sinh mà mất, nghe thấy
vậy Hạ Mạch vội vàng lên tiếng xin lỗi, nói cô ấy không nên nhắc tới
chuyện này, tôi chỉ cười, nói không sao cả.

Hạ Mạch lại hỏi tôi, mẹ tôi tại sao không được mai táng trong tổ mộ?
Tôi lắc đầu nói mình cũng không biết, hơn nữa tôi từng hỏi qua bố, bố
cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân cụ thể.

Tôi cảm thấy Hạ Mạch dường như rất để ý vấn đề này, tôi bèn hỏi cô ấy có phải đã phát hiện ra điều gì rồi hay không? Hạ Mạch lắc đầu, hỏi tôi lát nữa có thể dẫn cô ấy đi thắp hương cho mẹ tôi hay không? Gọi là một phần thành ý.

Tôi gật đầu, nói việc này không vấn đề gì, nhưng không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác, Hạ Mạch dường như vẫn có dụng ý khác.

Lẽ nào, cô ấy nhìn ra ngọn núi sau nhà chúng tôi có vấn đề gì? Núi
sau nhà cũng chỉ có mỗi mộ phần của mẹ mà thôi, nghĩ tới đây trong lòng
tôi bỗng chấn động, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

*Chú thích:

1, Lão Thi Tượng*: ( câu này dịch thuần việt mình hiểu nôm na là
người thợ già trang điểm cho xác chết, nhân vật trong chuyện không nói
rõ họ tên, mà cách nói này lại quá dài dòng nên mình trực tiếp dùng từ
Hán Việt nói cho ngắn gọn.)

2, áo Tôn Trung Sơn*: ( Người Trung Quốc thời chưa cải cách mở cửa,
quen mặc "áo Tôn Trung sơn",Việt Nam gọi là áo "đại cán". Loại áo này
do nhà cách mạng Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn) mặc hằng ngày nên mang tên ông, Theo Wikipedia, kiểu áo này có khe hở ở mặt sau, phía sau lưng
đoạn eo có đai, vạt áo trước được đính 9 cúc. Cổ áo đóng kín hình chữ
bát 八, đằng trước vạt áo đều được đính 5 cúc. Túi áo được may bên trái,
bên phải và phía trên, phía dưới đối xứng với nhau. Phía trên là hai túi bé, có nắp và cúc, nắp túi hình vòng cung, ở chính giữa nắp có hình
nhọn, phía dưới là hai túi to. Quần có ba túi trong đó hai túi chéo ở
hai bên và một túi hậu ở đằng sau mông có nắp đạy và đính cúc.)

3, thi sát*: (ý nói xác chết bị tích tụ hung khí, sát khí)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui