Nợ Âm Khó Thoát

Bởi vì thương thế trên người tôi đã hồi phục, nhưng tôi lại phát
hiện linh khí đang được hút vào trong khí hải vẫn không hề có chút dừng
lại, hình như tốc độ còn đang tăng nhanh.

Chính vào lúc tôi đang ngơ ngẩn, bên cạnh lại truyền tới tiếng nói của Hạ Mạch.

- Nắm chắc cơ hội, xem ra lần trọng thương này đối với anh mà nói, không phải là không có lợi.

Tiếng Hạ Mạch vừa dứt, cả người tôi cũng mạnh mẽ phản ứng lại, gật gật đầu,
tiếp tục lấy ra mấy viên Linh Khí Đan đặt ở quanh người, mà tôi cũng
phát hiện, lỗ chân lông trên người tôi hơi nở ra, linh khí phát ra từ
trên Linh Khí Đan cũng bắt đầu mau chóng chui vào trong cơ thể.

Vô số linh khí cứ không ngừng chui vào trong người, đạo cơ trụ bán nguyệt
lúc này cũng đã bắt đầu quay tròn, lập tức, linh khí trong người tôi
phát ra những tiếng vang, thân người tôi hơi rung lên.

Khắp người truyền đến một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, thoải mái đến nói không nên lời!

Phù!

Thở hắt ra một hơi, tôi mở to mắt, lập tức, phát hiện trên người mình phủ một tầng tạp chất màu đen, một mùi hôi thối bốc ra.

Đây là cặn bẩn trong cơ thể người, mà chín cấp Trúc Cơ, chính là từng lần
từng lần một bài trừ những cặn bẩn này ra khỏi cơ thể, từ đó giúp cho cơ thể của bản thân càng phù hợp để tu đạo hơn.

- mau đi tắm đi, thối chết đi được!

Một bên truyền đến tiếng của Hạ Mạch, tôi xấu hổ xoa xoa mũi, sau đó chạy
như bay vào trong nhà tắm, đợi sau khi tôi tắm xong và đi ra ngoài, tôi
nhìn thấy mặt Hạ Mạch đỏ như gấc, tôi có chút ngơ ngác???

Quay đầu nhìn, cả người tôi cứng đờ, trời đất thiên địa thánh thần ơi, kính
cửa phòng tắm là loại trong suốt? Vậy vừa rồi... chẳng phải tôi đã bị
nhìn thấy gần hết rồi sao?


Tôi......

Trong đầu không ngừng vang lên một ngàn lẻ một câu chửi thề, lập tức cả căn
phòng im phăng phắc, vì để chuyển chủ đề, tôi đành nén nước mắt vào
trong, vội vàng đem hai chiếc túi vải đựng hồn phách của Chu Tư Mộng và
Chu Đào đến trước mặt Hạ Mạch.

- A... cái đó... lúc... lúc trước cô hôn mê rồi, tôi cũng không biết phải làm thế nào, bèn dùng bùa Phá Sát phong lại.

Nói xong, tôi đưa hai túi vải cho Hạ Mạch.

- Nói thế nào thì người cũng đã chết, dù có đánh tan hồn phách của hai
chị em Chu Tư Mộng, cũng không thay đổi được bất kỳ điều gì.

Hạ Mạch nhận lấy hai túi vải, sau đó thả Chu Tư Mộng và Chu Đào ở bên
trong ra, lập tức, tôi nhìn thấy hồn phách của Chu Tư Mộng cực kỳ yếu
ớt, rõ ràng đã bị lão khốn Hàn Đại Lương đánh trọng thương, còn về Chu
Đào, hình như vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, đang chuẩn bị phản
kích.

- Tiểu Đào, dừng tay!

Tiếng nói yếu ớt của Chu Tư Mộng vang lên, ngăn cản Chu Đào, Chu Đào vội vàng tiến tới cạnh Chu Tư Mộng.

- Chị, chị bị sao thế? Chị đừng dọa em, mau hút quỷ lực của em, hút rồi chị sẽ không sao nữa.

Chu Đào khóc thút thít, tiếng nói run rẩy của cậu ta vang lên, quỷ hồn khóc thì không thể có nước mắt, nhưng lại là một loại bi thương đau tận tâm
can, lòng tôi cũng không tự chủ được mà cảm thấy nặng nề.

- Tiểu Đào, chị không sao...

Chu Tư Mộng khẽ động đậy khóe miệng thành nụ cười miễn cưỡng, lúc này, tôi
lại không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác dữ tợn nào trên gương mặt
hung ác kia.

- Chu Tư Mộng, Chu Đào, mặc dù hai

người đã hại chết không ít người, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, hơn
nữa hai người cũng là bị kẻ ác hãm hại, hôm nay tôi siêu độ hai chị em
các người vào địa phủ chuyển kiếp đầu thai, hai người có bằng lòng?

Tiếng nói của Hạ Mạch vang lên, tôi nhìn thấy Chu Tư Mộng và Chu Đào đều nhìn Hạ Mạch, lúc này, Chu Tư Mộng được Chu Đào đỡ dậy.

- Đa tạ đạo trưởng!

Chu Tư Mộng hành lễ với Hạ Mạch, Chu Đào thấy vậy, cũng vội vàng hành lễ
theo, tiếp đó, Hạ Mạch lại hỏi vài chuyện liên quan đến Hàn Đại Lương,
sau khi hỏi xong, Chu Đào đến trước mặt tôi, còn Chu Tư Mộng thì đứng
trước người Hạ Mạch.

Tôi và Hạ Mạch ngồi khoanh chân xuống đất, tôi bắt đầu đọc kinh văn siêu độ, không lâu sau, hồn phách
của Chu Đào và Chu Tư Mộng đã tiêu tan ngay trước mắt chúng tôi.

Xong xuôi, tôi lấy điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng Lục, nói sự tình đã xử
lý xong, nhưng có vài vấn đề hơi phức tạp, phải gặp mặt nói chuyện trực
tiếp.

Hiệu trưởng Lục bảo tôi với Hạ Mạch đến trường tìm ông ấy, sau khi đến phòng làm việc của hiệu trưởng Lục, tôi vào
thẳng vấn đề, nói cho hiệu trưởng Lục nghe chuyện xảy ra mười năm trước.

- Cái gì? Hàn đạo trưởng chính là cao nhân mười năm trước? Tất cả những điều này đều là do ông ta đang làm trò bậy bạ?

Hiệu trưởng Lục nghe thấy tin tức này, rõ ràng đang rất kinh hãi.

Tôi gật đầu, quyết định tiếp tục nói cho hiệu trưởng Lục biết, nói người đó đã bị đánh trọng thương và chạy thoát, có lẽ sẽ không quay lại nữa, còn về đại trận bên dưới ký túc, lát nữa chúng tôi sẽ qua đó xem một lát,
xem xem có thể xử lý sạch sẽ hay không.

Đây cũng là
điều Hạ Mạch nói, bởi vì đại trận là do Hàn Đại Lương bố trí, cho nên
nhất định phải kiểm tra rõ ràng, mới có thể yên tâm.


Lần này, hiệu trưởng Lục cùng chúng tôi đi vào trong tòa ký túc, Hạ Mạch
kiểm tra một lát, trận cơ của đại trận nằm ở vị trí chôn thi thể Chu Tư
Mộng.

Hạ Mạch thu dọn hết toàn bộ những thứ còn sót
lại của đại trận một lượt, sau khi kiểm tra thấy không còn gì nữa, mới
nói với hiệu trưởng Lục, vấn đề trong tòa ký túc này đã được giải quyết
hoàn toàn, có thể cho học sinh quay lại rồi.

Chỉ có
điều tầng một do nhiều lần diễn ra tranh đấu, có rất nhiều chỗ đã bị
hỏng hóc đổ nát, vấn đề này do phía nhà trường giải quyết.

Sau khi chuyện trong trường được giải quyết, hiệu trưởng Lục cũng trực tiếp đưa cho tôi và Hạ Mạch mỗi người một tờ chi phiếu, của tôi là hai mươi
vạn, Hạ Mạch được hẳn năm mươi vạn.

Đối với việc này tôi cũng không để ý, thậm chí cho dù toàn bộ đều đưa hết cho Hạ Mạch,
tôi cũng không có ý kiến gì, mà nói đến chi phiếu, tôi lập tức nhớ ra,
trên người tôi, hình như vẫn còn một tờ chi phiếu nữa, nhưng tôi vẫn
chưa xem qua.

Chính là tờ chi phiếu Dương Hùng đưa
cho tôi, lúc này tôi móc tờ chi phiếu ra xem, tờ chi phiếu trên tay tôi
thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.

Mẹ nó, một trăm vạn?

Đây là “bạo tay” của người có tiền sao? Tôi thật sự có chút kinh ngạc,
Dương Hùng tùy ý đưa cho tôi một tờ chi phiếu, không ngờ con số trên đó
lại lớn đến vậy, lại nói chuyện tôi giúp ông ta xử lý, không có chút khó khăn gì với tôi.

Nhưng nghĩ theo một hướng khác,
tôi cũng coi như đã cứu Dương Hùng một mạng, nếu như ông ấy chết rồi,
nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì, một trăm vạn này có thể
mua lại được tính mạng cho ông ấy, đối với ông ấy mà nói, có lẽ rất xứng đáng mới đúng.

Tôi cất hai tờ chi phiếu đi, lòng
thầm nói, ông nội nó chứ, he he he, tôi trở thành phú ông trăm vạn rồi,
bây giờ muốn mua nhà mua xe, cũng chỉ là vấn đề phụ thuộc vào tâm trạng
của tôi thôi.


Hạ Mạch bên cạnh hình như phát hiện ra trạng thái kỳ lạ của tôi, lên tiếng hỏi tôi sao thế? Tôi vội vàng lắc
đầu, nói không có gì, chỉ có điều có vài chuyện muốn hỏi cô ấy một chút.

Hạ Mạch không từ chối, tôi biết thương thế trên người cô ấy vẫn chưa hoàn
toàn bình phục, quay trở về khách sạn, tôi cất tiếng hỏi Hạ Mạch, chuyện liên quan đến Hàn Đại Lương, cô ấy thấy thế nào?

Tôi cứ có cảm giác ông ta không đơn giản như vậy, sau cùng đã chạy thoát
thân, người này là chỉ có một mình hay là sau lưng ông ta còn có một tổ
chức?

Nói đến đây, tôi không kìm được mà nghĩ ngay
tới môn phái âm thi, còn cả người áo choàng đen đứng phía sau môn phái
âm thi, bố tôi!

Người áo choàng đen đứng sau môn phái âm thi chính là bố tôi? Hay là nói, bố tôi cũng chỉ là người trong tổ chức đó mà thôi?

Hàn Đại Lương liệu có liên quan gì với những chuyện trong đây không?

- Cái này tạm thời cũng không chắc chắn được, có điều dựa vào phong cách
hành sự, nếu như là đồng đảng, có lẽ sẽ đến cùng, cho nên không thể chắc chắn.

Hạ Mạch nhíu chặt mày, sau đó cất tiếng nói.

Nghe vậy tôi hơi thất vọng, chắc tại tôi nghĩ nhiều rồi, rất muốn biết tin
tức của bố tôi, cho nên mới nhắm mắt liên hệ bừa Hàn Đại Lương với
chuyện của môn phái âm thi.

Có điều cho dù nói thế
nào, Hàn Đại Lương đã chạy thoát, cũng là một kẻ nguy hiểm, còn cả hắc
cương nữa, thứ này chính là một mối họa lớn.

Tôi nói suy nghĩ trong lòng mình ra cho Hạ Mạch nghe, Hạ Mạch cũng lên tiếng nói với tôi:

- Những điều này anh không cần bận tâm, thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, người tu đạo không chỉ có mỗi chúng ta, ở nơi đâu cũng có, Hàn
Đại Lương gặp phải chúng ta ở đây, nói không chừng ở một nơi khác, sẽ
gặp phải những người tu đạo khác ngăn cản ông ta, chúng ta lo lắng cũng
không có tác dụng.

Nghe vậy tôi gật đầu, mà lúc này, tôi phát hiện đôi mắt đẹp long lanh của Hạ Mạch cứ nhìn mình, khiến tôi có chút mất tự nhiên.

- Bùa trân châu kia của anh là như thế nào? Thứ đó chả nhẽ là thủ đoạn bảo toàn tính mạng mà bố anh đưa cho anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận