Nợ Âm Khó Thoát

Bởi
vì lúc nãy tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nói thế nào thì bây giờ thế lực của
bố tôi cũng đối nghịch với cục số chín, Lương Triều Sinh cũng vậy.

Lúc
này, cho dù bọn họ có xung đột về lợi ích, nhưng vẫn sẽ lựa chọn hợp tác.

Hiện
tại tôi đang đặt hi vọng vào bố tôi, dù gì bố hình như cũng là người cầm đầu
trong đám người ấy, cho nên tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện bố sẽ không đồng
ý hợp tác với Lương Triều Sinh.

Nhưng,
lần này không đợi bố tôi nói gì, một bóng người khác đã từ từ bước ra.

- Được, chúng tôi đồng ý hợp tác với ông, hi vọng ông sẽ không giở trò mèo
gì!

Tim
tôi nghẹn lại, người này mới là kẻ lãnh đạo?

Còn
bố tôi, hoàn toàn không có quyền làm chủ trong đám người ấy.

Lúc
này tôi nhìn bố, phát hiện ông ấy quả nhiên không lên tiếng, mà khi người kia
nói xong, một luồng khí thế cũng bạo phát ra không trung.

Cả
người tôi kinh hãi, luồng khí thế này, hình như đã vượt qua khỏi Tiên Thiên,
không, là vượt qua khỏi Nguyên Đan!

Đến
ngay cả Cửu chấp sự bên cạnh cũng đã lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nhìn chằm chằm
đám người mặc áo choàng đen, cả người tôi bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.

Thảo
nào bố tôi nói rồi, chuyện lần này tôi không được tham gia, nhưng không ngờ,
trong vụ này lại xuất hiện một kẻ mạnh trên cả cảnh giới Nguyên Đan.

- Nhất Khí Ngưng Anh?

Không
khí trong căn phòng đá bắt đầu ngưng đọng lại, rất lâu sau, tôi mới nghe thấy
tiếng nói của Cửu chấp sự, tiếng nói của ông ấy lấp đầy kinh hãi.

Nhất
Khí Ngưng Anh? Tôi không biết đây rốt cuộc là cảnh giới như thế nào, nhưng nhất
định là còn ở trên cả cảnh giới Nguyên Đan.

- Đúng thế, đối phó với một vị Nguyên Đan điên phong như ngài đây, nếu
không có thực lực này, làm sao mà áp chế được cục số chín?

Người
mặc áo choàng đen như sớm nhìn thấu thực lực của Cửu chấp sự, trong giọng nói
cũng không có nhiều cảm xúc.

Cảnh
giới Nguyên Đan điên phong? Không ngờ Cửu chấp sự lại mạnh đến vậy, nhưng dưới
tình cảnh này, chỉ sợ vẫn chưa đủ.

Chỉ

cần nhìn vẻ mặt nặng nề của Cửu chấp sự cũng đủ biết.

- Gừ…

Nữ thi ở giữa đĩa tròn bỗng bổ nhào tới chỗ Lương Triều Sinh, Lương Triều Sinh giật
nảy cả mình, thân hình vội né sang một bên.

Còn
nữ thi thì đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, cũng không nhắm vào Lương Triều Sinh
nữa, mà quay đầu, nhìn tôi.

Biểu
cảm trên mặt nữ thi vô cùng ôn hòa, nhìn thấy vậy, tôi bỗng thấy mềm lòng.

Nhận
thấy Mễ Trần và Cửu chấp sự đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, tôi vội vàng ngăn
lại, nhẹ nhàng nói với nữ thi.

- Cô qua đây, một mình không phải là đối thủ của bọn họ, sau này cô không
cần chịu khống chế của lão già kia nữa.

Nữ
thi như nghe hiểu những gì tôi nói, sâu trong nơi cổ họng phát ra những âm
thanh kỳ lạ, đang muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng ai nghe hiểu.

Điểm
này tôi cảm thấy khá kỳ lạ, tôi nhớ lúc còn ở trong thôn, nữ thi vẫn còn nói được
một hai câu, nhưng bây giờ sao lại không nói chuyện được nữa rồi?

Lẽ
nào Lương Triều Sinh đã động tay động chân gì lên người cô ta?

Chính
vào lúc này, nữ thi chầm chậm đi tới phía chúng tôi, tôi vội vàng nói với Mễ Trần
và Cửu chấp sự, cô ta không có ác ý, bảo bọn họ đừng ra tay.


ta cứ như vậy mà đi gần tới chỗ chúng tôi, kiễng gót chân để đi, sau khi nhìn
tôi một cái, bèn trực tiếp đảo mắt về phía đám người đối diện.

Tình
hình lúc này, cực kỳ bất lợi đối với chúng tôi, đầu tiên chưa nói tới vị Nhất
Khí Ngưng Anh kia, chỉ riêng chống lại mấy người khắc, đã đủ để chúng tôi cạn sức
rồi.

Tôi
nhìn Cửu chấp sự, muốn hỏi ông ấy chúng
tôi phải làm gì bây giờ, lại phát hiện tình cảnh lúc này mà hỏi câu đó thì có
chút không hay cho lắm.

- Giết, không sót một ai!

Tiếng
nói của người mặc áo choàng đen truyền ra, bốn thân người sau lưng ông ta lập tức
lao lên, trong đó đương nhiên có cả bố tôi.

Mục
tiêu của Lương Triều Sinh hình như là nữ thi, trực tiếp dẫn theo hai cỗ cương
thi của ông ta, phóng tới chỗ chúng tôi.

Nhìn

thấy thế cục nguy hiểm đang gần kề trước mắt, tôi lại chẳng có biện pháp gì,
ngược lại, nữ thi vì bảo vệ tôi, đã đi đến trước mặt Lương Triều Sinh và cả hai
cỗ thi vương.

Hiện
tại nữ thi cũng coi như đã là thi vương, nhưng dù vậy, một mình cô ta cũng
không phải là đối thủ của một người hai thi.

Tôi
cắn răng, cho dù bây giờ đã trọng thương, nhưng nhất định vẫn phải chiến đấu với
đám khốn nạn này, bố tôi trực tiếp giao chiến với cửu chấp sự.

Tôi
không ngờ thực lực của bố lại mạnh đến vậy,
hiện tại, bố không dám nhún nhường, tôi biết, chỉ cần bố để lộ sơ hở, sẽ bị đám
người mặc áo choàng đen nhìn ra.

Lại
nói, lúc trước bố cũng chỉ vì muốn cứu tôi, không có nghĩa là đối với người của
cục số chín, bố sẽ hạ thủ lưu tình.

Mễ
Trần đã bị ba người còn lại vây vào giữa, thậm chí anh ta đã dùng bí thuật, chỉ
có điều vẫn đang cố gắng duy trì mà thôi.

Tôi
xông tới trước mặt Lương Triều Sinh, bùa trong tay ném liên tiếp vào người ông
ta.

Nhưng
chênh lệch thực lực quá lớn, căn bản không thể làm gì được ông ta, thậm chí tôi
còn thấy ông ta nở nụ cười đắc ý, hình như thấy tôi tự mình tìm đến tận cửa, ông ta
khá vui.

Hai
cỗ thi vương ngáng chân nữ thi còn Lương Triều Sinh đã xông tới chỗ tôi, ông ta
vẫn còn muốn bắt tôi làm con tin sao?


điều, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể dùng tôi để uy hiếp nữ thi.

- Không!

Tiếng
thét như xé gan xé phổi của nữ thi vang ra, muốn tới cứu tôi, lại bị hai cỗ thi
vương bám chặt.

Tôi
chỉ đành giương mắt nhìn Lương Triều Sinh tiến lại gần mình, lòng bàn tay của
ông ta đã sắp đập vào người tôi, thực lực của ông ta quá mạnh, tôi không thể phản
kháng.

Cuối
cùng, tôi cố gắng vớt vát tia hi vọng cuối cùng, truyền linh khí vào trong dấu
vết trên cổ tay, nhưng lần này, lại chẳng có phản ứng.

Dấu
vết chính là như vậy, lúc thì có hiệu, lúc lại mất linh, chẳng có tính ổn định

gì cả.

Khi
tôi cho rằng mình lại chuẩn bị rơi vào trong móng vuốt của Lương Triều Sinh,
thì trước ngực tôi bỗng toát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.

Tôi
theo bản năng nhắm mắt lại, không biết là luồng sáng này do ai phát ra, nhưng
tôi thấy thân người Lương Triều Sinh bị ép loạng choạng lùi ra sau.

Tôi
mang máng nghe thấy tiếng thở dài lười biếng, cứ giống như âm thanh của ai mới
tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất lâu phát ra.

Ánh
sáng trắng trước mắt đã biến mất, tôi từ từ mở mắt, không biết từ lúc nào trong
này đã nhiều thêm một thân hình nhỏ nhắn yểu điệu.

Người
này mặc một bộ váy trắng liền, quay lưng lại với tôi, tôi cảm thấy có một luồng
khí rất quen thuộc.

Giây
tiếp theo, tôi há to miệng, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng tôi không xa lạ
gì bóng lưng này.

- Chị Tiểu Tiên?

Tôi
kinh hô một tiếng với bóng lưng trước mặt, sau đó, thân hình yểu điệu cũng từ từ
quay lại.

Trên
gương mặt tuyệt mĩ treo một nụ cười diễm lệ:

- Thằng nhóc này, mới không gặp nhau chưa bao lâu, em lại đâm đầu vào rắc rối lớn thế này rồi cơ à?

- Đây là hai cỗ thi vương đấy! còn cả một kẻ mạnh trong cảnh giới Nguyên
Đan?

Hoàng
Tiểu Tiên nhàn nhạt nói, nhưng giọng điệu lại rất ung dung, lúc này, tôi cũng
không biết nên vui hay là nên thế nào.

Hoàng
Tiểu Tiên đi tới cạnh tôi,

- Cái thằng nhóc này, khoảng thời gian này em đã chăm sóc chị rất khổ cực rồi!

Tôi
đứng ngơ tại chỗ, nghĩ muốn nát óc cũng không ngờ, tiểu hồ ly Hoàng Tiểu Tiên
nhờ tôi chăm sóc, lại chính là chị ta?

Hoàng
Tiểu Tiên là hồ tộc? hồ tộc được coi là yêu tộc, lúc trước tôi cũng không hiểu,
mãi cho đến khi tham gia vào cục số chín, tôi mới ít nhiều hiểu chút về lĩnh vực
này.

Ngoài
thế giới của đạo môn, đương nhiên vẫn còn yêu tộc, quỷ tu, cương thi, tà tu.

Bọn
họ đều tồn tại trong thế giới này, nhưng tôi thực sự không thể ngờ rằng, chủ
nhà Hoàng Tiểu Tiên luôn ở bên cạnh tôi, lại chính là hồ tộc.

- Ý, không ngờ hồ tộc cũng ở đây? Thật khiến tôi bất ngờ.

Một
tiếng ‘ý’ vang lên, là của người mặc áo choàng đen, vừa nói vừa nhìn Hoàng Tiểu
Tiên.


Sắc
mặt Hoàng Tiểu Tiên không đổi, đối diện với người mặc áo choàng đen, nhàn nhạt
nói:

- Ồ? Đến từ đâu vậy? còn đeo một cái mai rùa nữa chứ, thật thú vị!

Nghe
vậy, thiếu chút nữa tôi đã bị câu nói của chị ta làm bật cười thành tiếng.

Nhưng?
Kẻ trước mặt kia thực lực đã cao hơn cả cảnh giới Nguyên Đan, tôi sợ Hoàng Tiểu
Tiên không biết, vội vàng nói với chị ta:

- Chị Tiểu Tiên, thực lực của kẻ đó là Nhất Khí Ngưng Anh, rất lợi hại đấy!

Nhưng
đối với câu nói của tôi, Hoàng Tiểu Tiên gần như chẳng thèm quan tâm, mắt vẫn
nhìn người áo choàng đen, không chút tránh né.

- Con bé kia, có nhiều lúc nói sai, sẽ bị cắt lưỡi, mày xinh tươi mơn mởn
thế này, nhưng về sau không nói chuyện được nữa, thì thật đáng tiếc quá đi!

Thân
hình người mặc áo choàng đen khẽ rung lên, xem ra đã bị câu nói của Hoàng Tiểu
Tiên chọc tức, bây giờ đang cố kiềm nén lửa giận trong lòng.


điều, Hoàng Tiểu Tiên sắc mặt vẫn không đổi, lạnh giọng nói:

- Thằng cha già, ông là cái thá gì? Cũng dám giáo huấn bà cố nội đây, chẳng
qua cũng chỉ là ngưng tụ được một Nguyên Anh mà thôi, thực cho rằng ông trời là
lão đại, còn ông là lão nhị à?

- Bà cố nội đây còn chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như ông!

Hoàng
Tiểu Tiên trực tiếp đả kích người áo choàng đen, còn không giữ thể diện cho gã
ta, nghe vậy, đồng tử gã hơi co lại, một luồng khí lạnh trực tiếp phóng tới chỗ
chúng tôi.

Nhưng
trên người Hoàng Tiểu Tiên lại không truyền ra bất kỳ luồng khí nào, khi luồng
khí lạnh phóng tới trước mặt Hoàng Tiểu Tiên, đã lập tức tiêu tan.

- Hừ, giả thần giả quỷ!

Bỗng
lúc này, Lương Triều Sinh hừ lạnh một tiếng, hình như không phục chịu thiệt dưới
tay Hoàng Tiểu Tiên, cả người không do dự lao tới chỗ chị ta.

Nhưng
Hoàng Tiểu Tiên đến nhìn cũng không thèm nhìn, phẩy tay mạnh một cái về phía
Lương Triều Sinh.

Bỗng
dưng, cả người Lương Triều Sinh như diều đứt dây trực tiếp bay văng ra, thực lực
của Lương Triều Sinh cũng không hề yếu kém, thế mà lại không chống nổi một đòn
tùy ý của Hoàng Tiểu Tiên.

Lương
Triều Sinh phun ra một ngụm máu tươi, tức giận nói không thành lời trừng mắt
nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lúc này đến ngay cả tôi cũng há hốc mồm, không tin nổi
nhìn Hoàng Tiểu Tiên chằm chằm.

Sao
chị ta có thể mạnh đến vậy? bà chủ nhà luôn ở bên cạnh tôi, lại mạnh đến tận mức
độ này?

Thật
không thể tưởng tượng nổi! nhưng tất cả đều là sự thật, cứ như vậy mà diễn ra
trước mắt tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận