Nợ Âm Khó Thoát

Nghe vậy, Hoàng
Tiểu Tiên nhíu mày, sau đó gật đầu.

Có điều ngập ngừng
một lúc, Hoàng Tiểu Tiên mới cất tiếng nói với tôi:

- Đem em đi xem không vấn đề gì, nhưng
em cảm thấy đến chị còn không nhìn ra điều mờ ám, vậy em có thể nhìn ra cái gì?

Ồ, bị người con
gái này xem thường rồi, thật không thoải mái mà, nhưng không thể không nói đây là sự thật, bởi thực
lực của Hoàng Tiểu Tiên cao hơn tôi rất nhiều, đến ngay cả chị ta còn nhìn
không ra, vậy tôi đi chẳng phải càng không có tác dụng sao?

- Vậy chị nói xem làm thế nào bây giờ?

Tôi nhìn Hoàng
Tiểu Tiên, hỏi.

Tôi bỗng thấy
khóe miệng chị ta lộ ra nụ cười nhạt, chị ta nói:

- Không phải em quen biết một vị cao
nhân sao? Em có thể đi hỏi ngài ấy, ngài ấy chắc chắn biết.

Hoàng Tiểu Tiên
nói xong, tôi bỗng cả kinh, trợn mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên trước mặt.

Hoàng Tiểu Tiên
bị tôi nhìn chằm chằm bỗng không được tự nhiên, sau đó cất tiếng nói:

- Em đừng có suy diễn lung tung, ngày
nào cũng ở chung với em, cảm thấy thực lực của em ngày một thay đổi, còn cả cứ
mỗi lần gặp chuyện nguy hiểm đều sẽ ra ngoài một chuyến, thằng ngốc cũng đoán
ra phía sau lưng em nhất định chỉ cao nhân chỉ điểm.

Tôi còn chưa hỏi,
Hoàng Tiểu Tiên đã giải thích, tôi không hiểu nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi tôi còn
chưa nói? Sao chị ta đã giải thích rồi?

Chắc là Hoàng
Tiểu Tiên bị tôi nói trúng, lập tức quay đầu đi, nói chị ta về phòng nghỉ ngơi
trước, buổi tối sẽ tới tìm tôi.

Hoàng Tiểu Tiên
rời khỏi phòng tôi, mà trong lòng tôi thì đang suy nghĩ những chuyện này, sự việc
kỳ lạ mà Hoàng Tiểu Tiên phát hiện, vốn dĩ Qúy Dương đang yên lành, bỗng kéo tới
nhiều người như thế, khiến tôi rất khó hiểu.

Hoặc là có chuyện
quan trọng, hoặc là trong tỉnh Qúy Châu của chúng tôi có báu vật hiện thế, chứ
không thì không biết giải thích sao cho hợp lý.

Không cần biết

là tình trạng nào, tôi nhất định phải điều tra rõ, bởi thân làm người bản địa,
tôi còn không biết chỗ mình đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên tôi không cho phép
chuyện như thế.

Rất nhanh, sắc
trời đã tối, tôi và Hoàng Tiểu Tiên chuẩn bị một chút, mới ra khỏi cửa, Hoàng
Tiểu Tiên trực tiếp dắt tôi tới một khách sạn.

Sau khi vào
khách sạn, Hoàng Tiểu Tiên tỏ ra rất tự nhiên, nắm lấy tay tôi, tôi bị chị ta
kéo tới quầy lễ tân, khi tôi còn chưa hiểu Hoàng Tiểu Tiên đang muốn làm gì, chị
ta đã bảo tôi mau lấy chứng minh thư ra.

Hóa ra Hoàng Tiểu
Tiên muốn thuê phòng, lúc này, tôi cũng cảm thấy những ánh mắt xung quanh đang
đổ dồn lên người mình.

Những ánh mắt
này khiến tôi rất khó chịu, giải thích thế nào nhỉ? Ánh mắt ấy hình như đang
nói, rau cải trắng ngon ngọt thế kia đều đã bị lợn chén rồi.

Nhưng con mẹ nó
nữa, ông đây cũng đâu có xấu xí! Lúc này, một người đàn ông trung niên tai to mặt
lớn đi tới chỗ chúng tôi, đưa một tấm danh thiếp cho Hoàng Tiểu Tiên.

- Chào cô gái xinh đẹp, bỉ nhân tên là
Ngô Đại Quang, đây là danh thiếp của tôi, lần này đến Qúy Châu là muốn đàm luận
chuyện là ăn với ba tập đoàn lớn ở đây, không biết cô của hứng thú cùng tôi ăn
một bữa tối?

Nhìn tấm danh
thiếp lòe loẹt của người nọ, lông mày tôi hơi nhíu lại, gã này đã nhìn trúng
Hoàng Tiểu Tiên, chỉ nhìn mỗi tấm danh thiếp, cũng biết đánh giá không ít tiền.

Không phải là
vì Ngô Đại Quang không kìm chế nổi, mà mạo muội đi tới bắt chuyện, nói thật,
Hoàng Tiểu Tiên vốn là hồ tộc, mê lực vốn có ở trên cơ thể, rất dễ khiến người
ta bị thu hút.

ở cạnh chị ta,
tôi lúc nào cũng phải kìm chế bản thân, Ngô Đại Quang vừa nhìn là biết là người
có kinh nghiệm trên thương trường, thì mới dám đi tới bắt chuyện, còn những người
khác, đều chỉ âm thầm khao khát, chứ không dám lại gần.

có điều mặc dù
tôi và Hoàng Tiểu Tiên không có quan hệ gì, nhưng lúc này, mặt mũi của một thằng
đàn ông không cho phép tôi để cho gã kia khua môi múa mép, tôi thuận tay, cướp
lấy tấm danh thiếp trên tay Ngô Đại Quang khi gã còn chưa kịp phản ứng lại.

- Ô, tấm danh thiếp này không tồi, vậy
thì tôi xin thay mặt vợ mình nhận lấy nhé!

Nói xong, tay

tôi phẩy một cái, tấm danh thiếp đã không cánh mà bay.

Mắt Ngô Đại
Quang hơi sáng lên, không ngờ tôi sẽ ra chiêu này, thậm chí mắt còn nhìn chằm
chằm vào tay tôi, muốn nhìn xem tấm thiếp bọc vàng bọc kim cương của gã đã đi
nơi nào.

- Láo xước, ông chủ Ngô không nói chuyện
với cậu, cậu dám thò mồm vào ư?

Chính lúc này, ở
sau lưng Ngô Đại Quang, xuất hiện một người đàn ông khá khôi ngô, một tay đập xuống
người tôi, chính vào lúc tay hắn chưa chạm vào người, ngón tay tôi đã điểm nhẹ
vào lòng bàn tay hắn.

Lúc hắn còn
chưa cảm nhận được gì, tay tôi đã thu lại, thân hình của hắn cũng đứng khựng lại
ở giữa.

Người này có lẽ
là bảo vệ của Ngô Đại Quang, lúc này lông mày Ngô Đại Quang nhíu chặt, trong
ánh mắt phát ra luồng ánh sáng dị thường.

Khóe miệng tôi
khẽ nhếch lên, tay lại lật một cái, tấm danh thiếp xuất hiện trong tay tôi, bay
thẳng về phía Ngô Đại Quang.

- Ông chủ Ngô, thứ này ông vẫn lên tự
giữ lấy, đừng người khác nhìn thấy, thứ này chắc đáng giá không ít tiền đâu nhỉ?

Nói xong, tôi
không để ý nữa, mà quay đầu nhìn Hoàng Tiểu Tiên, thấp giọng nói một câu

- Đi thôi!

- Chú em này, lúc trước là Ngô mỗ có mắt
như mù, bảo vệ của tôi thì…?

Ngô Đại Quang bỗng
phản ứng lại, nhìn tôi nói, tôi cười nhẹ, đáp:

- À, cái này không có liên quan đến
tôi, người anh em kia hỏa khí nặng, thường thì phải đợi khoảng nửa tiếng nữa, mới
từ từ dịu đi.

Sau khi nói
xong, tôi cuối cùng cũng không để ý Ngô Đại Quang nữa, cùng Hoàng Tiểu Tiên đi
vào trong phòng.

- Ồ, nhìn không ra nha! Mới trẻ thế
kia đã có vợ rồi, thật có bản lĩnh!


Ngay khi chúng
tôi vừa đi, tiếng nói có chút trêu ghẹo của Hoàng Tiểu Tiên vang lên, tôi cười
cười xoa xoa mũi, nói chẳng phải vì gặp phải chuyện đặc biệt sao?

Chúng tôi đến
đây điều tra manh mối, nhưng nếu bị ông béo kia quấy rầy, bại lộ rồi, vậy chúng
tôi còn tìm thế nào được manh mối nữa?

Nghe tôi giải
thích vậy, Hoàng Tiểu Tiên hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì nữa, trong lòng
tôi thầm cảm thấy may mắn, hôm nay người con gái này thật biết điều, còn không
nói gì nữa cơ mà.

Chúng tôi đi
vào trong phòng đã thuê, Hoàng Tiểu Tiên bỗng lấy ra vài thứ.

Thấy trên người
Hoàng Tiểu Tiên cũng có túi càn khôn, tôi nhìn qua những vật dụng chị ta vừa lấy
ra, Hoàng Tiểu Tiên lên tiếng trước:

- Mau ẩn giấu đi khí mùi trên người, những
người phía đối diện kia không đơn giản, cẩn thận đừng để bị phát hiện, chúng ta
dùng những thiết bị hiện đại tiên tiến nhất đễ nghe lén, đừng để lộ ra khí mùi,
bằng không sẽ bị phát hiện.

Tôi hơi ngây
ra, cứ có cảm giác Hoàng Tiểu Tiên đã sớm chuẩn bị xong tất cả những thứ này,
mà tôi thì giống như thừa thãi, lúc này nhìn Hoàng Tiểu Tiên đang bận rộn, còn
tôi thì lại chẳng giúp được gì, cứ đừng trơ mắt nhìn.

Mãi cho đến khi
Hoàng Tiểu Tiên đã lắp ráp xong, Hoàng Tiểu Tiên dính hai giác mút xuống sàn
nhà.

Sau đó, Hoàng
Tiểu Tiên đưa cho tôi một cái tai nghe, ngay sau đó, tôi cũng đã nghe thấy âm
thanh khe khẽ truyền tới từ phía dưới.

Có điều âm
thanh rất rõ ràng, hình như là đang nói chuyện phiếm.

Lúc mới bắt đầu.
tôi không nghe được tin tức gì, tôi và Hoàng Tiểu Tiên nghe khoảng hơn một tiếng,
bên dưới mới nói những chuyện có tác dụng.

- Mấy ngày nay, người chắc cũng gần đến
đủ rồi hả?

Không biết đây
là tiếng của ai, nhưng giọng nói lại khá nghiêm nghị.

Ngay khi hắn
nói xong, lập tức có một giọng nói khác lên tiếng đáp:

- Hồi bẩm thiếu chủ, buổi sáng ngày
hôm qua tôi đã đi thám thính một chút, rất nhiều nhà khác đều đã tới rồi, có điều
hành tung của vài nhà cũng khá cẩn mật, cũng không biết bọn họ đang sợ cái gì.

- Ngươi thì hiểu cái quái gì, người ta
gọi là hành sự thận trọng hiểu chưa? Ngươi cho rằng tùy hứng là có thể để lộ thực
lực của bản thân sao? Nếu như vậy, lúc trên võ đài, chịu thiệt chỉ có thể là bản

thân mình!

Thiếu chủ? Kẻ vừa
nói là thiếu chủ? Mà lúc này người được gọi là thiếu chủ lại cất tiếng, nói với
người vừa rồi.

- Thiếu chủ giáo huấn rất đúng!

Kẻ vừa rồi vội
vàng phối hợp một câu, liền không nói gì nữa.

- Đúng rồi thiếu chủ, tại sao lúc trước
chưa từng nghe nói chủ gia còn một vị thiên kim tiểu thư nữa? đột nhiên lại tổ
chức đấu trường kén rể, tôi cảm thấy đang đánh loạn hết bàn cờ của mọi người.

Lúc này, lại là
một tiếng nói khác vang lên, giọng nói rất nhẹ nhàng, vừa nghe là biết không phải
là người lỗ mãng.

Chỉ có điều nội
dung cuộc nói chuyện của bọn chúng khiến tôi và Hoàng Tiểu Tiên cảm thấy kỳ lạ,
đấu trường kén rể? chủ gia?

Những người này
rốt cuộc đang nói gì? Tại sao tôi lại chẳng hiểu gì nhỉ?

Hoàng Tiểu Tiên
bên cạnh kéo kéo tôi, ra hiệu tiếp tục nghe,tôi gật đầu, không nói gì nữa.

Cứ như thế, tôi
và Hoàng Tiểu Tiên tiếp tục tập trung lắng nghe những cuộc đối thoại ở bên dưới.

Lúc này, lại là
tiếng nói của thiếu chủ vang lên:

- Không sai, lời kêu gọi của chủ gia
không ai lường trước được, đột nhiên tổ chức đấu trường kén rể, cũng không biết
chủ gia đang tính đi nước cờ thế nào!

- Thiếu chủ, vậy lần kén rể này của chủ
gia, rốt cuộc là thắng tốt, hay thua tốt?

Lại là một tiếng
nói khác, chỉ có điều, khi gã nói xong, cả căn phòng rơi vào trong yên lặng.

Bởi vì không có
ai đáp lời gã, đến ngay cả vị thiếu chủ kia cũng im lặng.

- Đây chính là điểm lợi hại của chủ
gia, nói thật, các nhà đã phân tán nhiều năm như vậy, còn bao nhiêu nhà vẫn trung thành một lòng với chủ gia cơ
chứ? Ai cũng không nói được rõ ràng, cho nên hiện tại vấn đề này, chỉ e cũng
chính là vấn đề mà tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, rốt cuộc thắng hay bại mới
tốt?

Im lặng rất
lâu, vị thiếu thủ cũng lên tiếng, nhưng sau khi hắn nói xong, tiếng nói ổn định
luôn im lặng lúc trước lại cất lên:

- Thiếu chủ, cẩn thận tường bên có tai
mắt, có vài lời nói, chúng ta vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn, đừng để
người khác nắm được chuôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận