Nợ Âm Khó Thoát

Khi tôi kéo theo Mễ Trần chạy đi, hai lá bùa giấu khí trong tay cũng trực tiếp dính lên người tôi và Mễ Trần, lúc này Mễ Trần mới có phản ứng, vội vàng hỏi tôi:

- Cái thằng nhóc này làm gì thế? Sắp xin được số điện thoại rồi!

- Cậu đây không phải là làm hỏng chuyện tốt của anh sao? Cậu chưa nhìn em gái kia à? Khí chất đó, không phải trắng giàu đẹp, thì cũng là nữ tổng tài, ông nội nhà cậu, đây là hạnh phúc cả đời của tôi đấy!

Mễ Trần mặt mày khóc tang nhìn tôi, tôi không biết nói gì nhìn anh ta, nói tôi cảm thấy khí mùi của Trần Ngọc rồi, ở gần đây!

Nghe vậy cuối cùng sắc mặt của Mễ Trần cũng nghiêm túc trở lại, thu lại nụ cười và tâm tư, hỏi tôi ở chỗ nào?

Tôi dừng lại, cảm nhận kĩ càng một lát, sau đó nói với Mễ Trần:

- Đi, đi qua đó xem!

Lựa chọn một phương hướng, tôi và Mễ Trần trực tiếp phóng lên, dưới tình hình này, không phải là do thực lực của Mễ Trần mạnh hơn tôi, thì anh ta có thể cảm nhận được,

Đầu tiên là bởi vì thời gian tôi ở cạnh Hạ Mạch cũng khá lâu, cho nên ít nhiều cũng cảm thấy quen thuộc với luồng khí mùi này, Trần Ngọc và Hạ Mạch là đồng môn, cho nên khi Trần Ngọc xuất hiện, tôi lập tức cảm nhận được luồng khí mùi ấy.

Toàn bộ đều là nhờ tôi quen thuộc với khí mùi của Hạ Mạch, bởi vì tôi luôn muốn ở trong một góc nào đó của thành phố, đột nhiên gặp lại Hạ Mạch, vì vậy, tôi đã khắc sâu khí mùi của cô ấy vào trong lòng mình,để tránh mất đi bất cứ một cơ hội nào có thể gặp lại cô ấy.


Mặc dù khí mùi của Trần Ngọc không giống với Hạ Mạch, nhưng vì lý do bọn họ tu luyện pháp thuật giống nhau, nên có rất nhiều điểm tương đồng, nhờ đó tôi có thể cảm nhận thấy.

Cứ thế, tôi và Mễ Trần đi theo luồng khí mùi này, đuổi theo ra tận khu ngoại ô, Trần Ngọc đi ra khu ngoại ô làm gì? Trong lòng tôi bắt đầu thấy ngờ vực, sau khi chúng tôi đi theo được nửa tiếng, thân hình của Trần Ngọc cuối cùng cũng dừng lại.

Chính lúc này, Trần Ngọc quay người lại, thấp giọng nói:

- Các vị, đi theo lâu như vậy rồi, cũng nên lộ diện đi thôi?

Nghe Trần Ngọc nói vậy, tôi giật thót cả mình, toi rồi, bị phát hiện rồi ư? Trần Ngọc này thật mẫn cảm, nhưng khi tôi và Mễ Trần đang bàng hoàng nhìn nhau, thì một tiếng nói khác đã vang lên:

- Trần Ngọc, chúng tôi tìm cô rất lâu rồi.

Một giọng nói trầm trầm vang lên, ngay sau đó, một bóng người lao ra từ trong đám cỏ dại bên cạnh, trong tay còn cầm một thanh kiếm màu xanh, trên người toát ra luồng khí nguy hiểm.

Trên cổ tay người đàn ông, còn đeo một miếng vải màu xanh, đây là đệ tử môn phái Thanh Thành?

Lòng tôi cả kinh, không ngờ vẫn còn người đi theo Trần Ngọc, thực lực của hắn cũng khá mạnh, bằng không suốt dọc đường, chúng tôi không thể không cảm thấy gì.


Lúc này, Trần Ngọc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, khóe miệng xuất hiện nụ cười dễ thương, nhàn nhạt nói:

- Vị thiếu hiệp này, ngài tìm tiểu nữ có chuyện gì sao?

Giọng nói của Trần Ngọc vô cùng dễ thương, lông mày tôi khẽ nhíu lại, ngữ điệu của cô ta, đã hoàn toàn khác biệt với Trần Ngọc chúng tôi gặp khi trước.

Chưa nói cái khác, khi đó Trần Ngọc là một người khá trầm tĩnh, nhưng hiện tại lại không như vậy, giọng điệu có chút kì lạ, cứ như đang câu dẫn đệ tử môn phái Thanh Thành trước mặt.

Tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, phát hiện anh ta đang nhìn Trần Ngọc chằm chằm, có lẽ muốn tìm ra sơ hở từ trên người cô ta.

- Trần Ngọc, cô vô cớ giết chết thiếu chủ của chúng tôi, thực cho rằng có thể dễ dàng thoát thân như vậy sao? Hiện tại cả Tứ Xuyên đều đã bị người của môn phái Thanh Thành chiếm cứ, cô đừng hòng nghĩ chạy được thoát!

Tiếng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên, sau đó, một luồng sát khí tiếp cận Trần Ngọc, nhưng đối với lời nói của người đàn ông, Trần Ngọc chỉ khẽ che miệng cười:

- Hi hi hi, vị thiếu hiệp này đang nói gì vậy, đệ tử môn phái Thanh Thành gì cơ, tôi không quen, tôi cũng rất tò mò, thiếu hiệp đi theo tiểu nữ đến đây là vì điều gì, hóa ra lại là vì chuyện đó, thật khiến tiểu nữ thất vọng quá đi!


Trần Ngọc lại lên tiếng, lúc này tôi lại ngây ra, Trần Ngọc, hay lắm, xem ra Trần Ngọc này che đậy quá kĩ, lúc này, tôi còn cảm thấy cô ta là một người thâm sâu khó lường.

Đầu tiên, là thực lực của Trần Ngọc, chỉ e còn ở trên cả Mễ Trần, cũng chính là nói, bây giờ, ít nhất thì cô ta đã ở cảnh giới Nguyên Đan, thậm chí còn mạnh hơn.

Lúc trước ở trong thánh địa môn phái âm thi, đã bị cô ta lừa rồi, cô ta rơi xuống dòng sông máu kì lạ, nhưng lại không hề hấn gì.

Trần Ngọc che giấu rất kĩ.

Lúc này, tôi nhìn đệ tử môn phái Thanh Thành, lẽ nào chỉ có một mình hắn đến sao? Thật vô lý? Hắn phát hiện ra Trần Ngọc, nếu không có những người khác đi theo, hắn dám trực tiếp đối mặt với Trần Ngọc sao?

Lẽ nào thực ra hắn là một cao thủ, không hề kiêng dè muốn một mình đi theo, bắt sống Trần Ngọc?

- Trần cô nương, cô giết thiếu chủ môn phái Thanh Thành chúng tôi là sự thật, chuyện này tôi muốn xóa bỏ cũng không xóa bỏ được, mà đắc tội với môn phái Thanh Thành, cô chỉ có một đường chết, hơn nữa còn là giết thiếu chủ, chắc cô biết, đó là người con trai độc nhất của tông chủ chúng tôi, cô cảm thấy môn phái Thanh Thành sẽ bỏ qua cho cô sao?

Tiếng nói của người đàn ông vang lên, nhưng lần này, tôi lại phát hiện một chi tiết nhỏ, giọng điệu của người đàn ông, không còn cứng rắn như trước nữa.

Lẽ nào, hắn đổi ý rồi?

Tôi không hiểu gì, đưa mắt sang nhìn Mễ Trần, phát hiện anh ta đang nhíu chặt mày, lúc này, Trần Ngọc lại lên tiếng.

- Ô, thiếu hiệp nói như vậy là có ý gì? Tiểu nữ không hiểu a~, lẽ nào thiếu hiệp có cách giúp tiểu nữ rời khỏi đây sao? Nếu vậy tiểu nữ thực không biết phải báo đáp làm sao, thiếu hiệp muốn gì, xin hãy nói ra!


Nghe câu này của Trần Ngọc, lòng tôi khẽ trùng xuống, không vì điều gì khác, hiện tại Trần Ngọc coi như đã thừa nhận, cô ta giết thiếu chủ của môn phái Thanh Thành, người con gái này khi trước còn một mực phủ định, hiện tại lại thừa nhận rồi?

Đệ tử môn phái Thanh Thành khẽ cười nhẹ, cảm xúc trên mặt vô cùng dị thường, sau đó nhìn Trần Ngọc nói:

- Trần cô nương, mọi người đều là người thông minh, đêm nay, một mình tôi muốn bắt cô, khả năng thực hiện được rất nhỏ, cho nên tôi cũng không hi vọng phát sinh thù hằn gì với Trần cô nương, giúp cô nương đi khỏi đây không phải là không thể, nhưng còn một yêu cầu, đối với Trần cô nương mà nói, có lẽ không phải là vấn đề khó khăn.

Nghe vậy, lòng tôi nghẹn lại, được lắm tên này, quả nhiên có gì đó mờ ám, lời của hắn mang ý gì? Hắn không muốn giết Trần Ngọc nữa rồi? hơn nữa còn đang ra điều kiện với Trần Ngọc?

Nụ cười trên mặt Trần Ngọc càng thêm dễ thương, đôi mắt nhìn chằm chằm đệ tử môn phái Thanh Thành:

- Mời thiếu hiệp nói! Nữ tử là một người rất dễ nói chuyện!

Lúc này, tôi cũng vểnh tai lên, bởi thực sự tôi muốn nghe xem, hai người này muốn làm cuộc giao dịch như thế nào.

Đệ tử môn phái Thanh Thành nhìn ngó xung quanh, như đang chắn chắc xem còn có ai khác không, cũng may là lúc trước chúng tôi đã dùng bùa giấu khí, bằng không có lẽ đã bị phát hiện từ sớm.

- Trần cô nương, nếu cô đã giết thiếu chủ, vậy thứ nằm trên người thiếu chủ nhất định đang ở trong tay cô phải không? Thứ đó không có tác dụng gì đối với Trần cô nương, nếu Trần cô nương đưa cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ Trần cô nương rời khỏi địa bàn của môn phái Thanh Thành, đến lúc đó trời cao đất dày, thiên hạ rộng lớn, môn phái Thanh Thành muốn tìm cô, chẳng phải là khó như trèo lên trời sao?

Nghe vậy, lòng tôi lộp bộp một tiếng, được lắm, hóa ra hắn theo dõi Trần Ngọc cả đường dài, lại không thông báo cho những người khác biết, là bởi vì có bí mật không thể nói cho ai biết, lòng người bây giờ, đều cách một lớp da!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận