Nợ Âm Khó Thoát

Không ngờ chỉ vài câu nói ngắn ngủi, Trần Ngọc và đệ tử môn phái Thanh Thành đã trở thành hai người “cùng hội cùng thuyền”.

Đệ tử môn phái Thanh Thành không nói gì, như đang chờ đợi câu trả lời của Trần Ngọc. lúc này Trần Ngọc cũng rơi vào trầm mặc, cả khu rừng im phăng phắc.

Duy chỉ có tiếng kêu của những loài côn trùng, không ngừng vang lên quanh tai chúng tôi, chính lúc này, khóe miệng Trần Ngọc nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhìn tên trước mặt nói:

- Đạo hữu, không phải nữ tử không muốn hợp tác với ngài, mà là vì chuyện này nếu lỡ bị người khác truyền ra ngoài, thì không chỉ có mỗi nữ tử chạy không thoát, mà chỉ e, cả ngài cũng phải chết chung!

Nghe Trần Ngọc lòng vậy, lòng tôi giật một cái, bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, lập tức, đệ tử môn phái Thanh Thành nhíu chặt mày lại, quay ngoắt đầu, nhìn ra đằng sau.

- Là ai đang trốn trong tối, còn không bước ra đây cho tôi?

Đệ tử môn phái Thanh Thành hô lớn một tiếng trường kiếm trong tay đã vung lên, không nói nửa lời, đã vung ra những luồng kiếm khí.

Kiếm khí chém ra, cỏ cây đã bị chém gãy làm hai, đệ tử môn phái Thanh Thành vẫn chưa thu tay, tiếp tục hất kiếm khí về tứ phía.

Rất nhanh, kiếm khí đã chém vào chỗ tôi và Mễ Trần đang trốn, thấy vậy, sắc mặt chúng tôi cả kinh, vội vàng xông ra, tránh khỏi luồng kiếm khí.

Dưới tình hình này, chúng tôi không có chỗ để trốn, lòng tôi ngưng lại, nhìn Trần Ngọc, thì ra cô ta đã phát hiện ra chúng tôi.

Mà lúc trước chẳng qua là không nói, muốn cho chúng tôi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ta và đệ tử môn phái Thanh Thành, như vậy, tên kia nhất định sẽ không tha cho chúng tôi, bởi vì nếu chuyện này bị chúng tôi truyền ra ngoài, vậy thì hắn không những mất đi chỗ đứng trong tông môn, mà còn rước họa mất mạng vào người.

- Hai vị có thuật giấu khí thật lợi hại, không ngờ tôi lại không cảm thấy gì!

Đệ tử môn phái Thanh Thành nhìn tôi và Mễ Trần, cười lạnh, sau đó cất ra giọng nói lạnh như băng.

Tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, kế đó, Mễ Trần vội vàng lên tiếng


- Hai vị, chúng tôi chỉ vô tình đi qua đây, cho nên những gì hai vị nói chúng tôi hoàn toàn chưa nghe thấy gì, hai vị cứ tiếp tục, chúng tôi không làm phiền nữa!

Mễ Trần nói xong, bèn kéo tôi, chuẩn bị quay người rời đi, có điều chính lúc này, tiếng của Trần Ngọc lại vang lên:

- Hai vị, đã lâu không gặp! nhất là vị sư đệ Lý Nhất Lượng kia, không biết đệ đã gặp được sư muội của tỷ chưa?

Câu nói của Trần Ngọc đã khiến cả tôi và Mễ Trần đứng khựng lại tại chỗ, kế đó, tôi nhìn Trần Ngọc, cười lạnh:

- Trần sư tỷ, thật nhìn không ra, tỷ lại thâm sâu khó lường như thế! Hôm đó ở thánh địa môn phái âm thi, xem ra tỷ thu hoạch cũng không ít!

Người con gái này, ngay từ lúc bắt đầu đã dùng bộ mặt giả dối để đối diện với chúng tôi, có điều tôi biết, chuyện này không thể trách người khác, chỉ tránh tôi chưa hiểu rõ về ai, đã dễ dàng tin tưởng cô ta, có điều không thể không nói, nguyên do trong này cũng là vì Hạ Mạch.

Bằng không tôi thực sự không thể mất cảnh giác mà đi tin tưởng một người không quen không biết, chuyện này ít nhất cũng đã cho tôi một bài học nhớ đời.

- Hai vị cũng đã tới rồi, không giới thiệu qua một chút sao? Vội vàng như thế làm gì!

Đệ tử môn phái Thanh Thành nhạt nhạt nói,nhưng tôi đã cảm thấy sát khí lạnh lẽo trong ngữ điệu của hắn, hắn có lẽ đã hạ quyết tâm giết chết tôi và Mễ Trần.

Dù sao thì cuộc đối thoại giữa hắn và Trần Ngọc, cũng đã bị tôi và Mễ Trần nghe thấy, lúc này trong lòng tôi vô cùng nặng nề, Mễ Trần cũng vậy, bởi vì chúng tôi chính xác không phải là đối thủ của hai kẻ trước mặt.

Đầu tiên là Trần Ngọc, thực lực chỉ e đã ở cảnh giới Nguyên Đan, mà cụ thể là Nguyên Đan cấp mấy, thì chúng tôi không biết, lại nói đệ tử môn phái Thanh Thành, thực lực của hắn chắc chắn không thấp hơn Mễ Trần.

Thế cục rõ ràng đã phân cao thấp, chúng tôi không phải là đối thủ của hai người đó, cho nên tình hình lúc này, vô cùng bất lợi cho chúng tôi.

- Trần cô nương, không để bụng thì cùng nhau ra tay đối phó hai vị kia được không? Nếu như bọn họ nói hành tung của Trần cô nương ra, Trần cô nương muốn thoát ra ngoài, chỉ e không còn dễ dàng nữa!


Hai mắt của đệ tử môn phái Thanh Thành nhìn chúng tôi chằm chằm, giọng nói lạnh lùng truyền ra, mà trên mặt Trần Ngọc vẫn đong đầy nụ cười dịu dàng, khiến tôi nhìn không ra người con gái này muốn làm gì.

Lúc này, tôi thấp tiếng gặng hỏi Mễ Trần bên cạnh, bây giờ phải làm thế nào? Sắc mặt Mễ Trần u ám, tôi nhìn thấy trong tay anh ta đã cầm sẵn một viên đan dược màu đỏ.

Thị Huyết Đan, xem ra anh ta đã chuẩn bị liều mạng chiến một cuộc, tôi hít sâu một hơi, cũng lấy Thị Huyết Đan ra.

- Nếu sư huynh đã có lời mời, tiểu nữ làm sao cự tuyệt cho được.

Tiếng nói của Trần Ngọc truyền ra, lập tức, tôi bắt đầu cảm thấy sờ sợ, mà Mễ Trần bên cạnh đột nhiên hô lớn:

- Mau lùi ra!

Sau tiếng thét của Mễ Trần, cả tôi và anh ta đều cùng lúc lùi nhanh ra sau, chính lúc này, tôi thấy thân hình của Trần Ngọc và đệ tử môn phái Thanh Thành đã biến mất khỏi chỗ cũ.

Trực tiếp xông tới chỗ tôi và Mễ Trần, lập tức, chúng tôi cùng lúc đưa tay ra, ném Thị Huyết Đan vào trong miệng, sau khi Thị Huyết Đan trôi xuống bụng, tôi lập tức cảm nhận thấy có một luồng năng lượng ấm nóng đang chui vào trong khí hải mình.

Năng lượng trong người tôi bắt đầu dâng lên, cuối cùng dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên cấp tám, điều này cũng đủ để khiến tôi kinh ngạc rồi, mà thời khắc này, tôi nhìn thấy tên đệ tử môn phái Thanh Thành đang phóng tới chỗ mình, trong tay lập tức xuất hiện một trường kiếm màu đỏ.

Chân nguyên nồng hậu trong người truyền vào trong thanh kiếm, giây tiếp theo, một luồng kiếm khí không do dự, chém thẳng xuống người tên đệ tử môn phái Thanh Thành.

Đồng thời, tôi cũng đã nhìn thấy, khí mùi của Mễ Trần bên cạnh vô cùng khủng bố, thân hình Mễ Trần không do dự xông thẳng tới chỗ Trần Ngọc.

- Bí thuật? thật lợi hại, đợi tôi giết cậu, thì bí thuật trên người cậu sẽ là của tôi rồi!


Khi thấy thực lực của tôi tăng lên, sắc mặt tên đệ tử môn phái Thanh Thành thoáng vui mừng, trong đôi mắt bắt đầu phát ra ánh nhìn thèm muốn.

Đã là lúc này mà hắn còn không quên giết người cướp của, có điều mặc dù là bí thuật, nhưng cũng không phải là thuật pháp, mà chỉ là đan dược.

- Ai giết ai còn chưa chắc!

Giọng nói lạnh lẽo của tôi vang ra, lúc này, thực lực giữa tôi và hắn đã tương đương nhau, dưới tình hình này, tôi không cho rằng hắn có thể dễ dàng giết được tôi.

Mà tôi cũng không phải là không có thực lực giết chết hắn, trên trường kiếm trong tay toát ra một luồng khí huyết sát, tôi giơ cao trường kiếm trực tiếp chém xuống.

- Tuyệt Sát Kiếm, nhất thức!

Tôi hô nhẹ một tiếng, trường kiếm vung ra, chém mạnh vào người hắn, lúc này, sắc mặt đệ tử môn phái Thanh Thành vô cùng u ám, trên trường kiếm của hắn, không ngờ lại xuất hiện rất nhiều đóa kiếm khí hoa sen.

- Thanh Thành kiếm quyết, kiếm khí sinh liên!

Một đóa kiếm khí hoa sen màu xanh toát ra từ trên thân kiếm sắc nhọn, lập tức, bay về phía tôi, có điều trong lòng tôi lại không hề để tâm, kiếm canh huyết sát đã ngưng tụ trên Thị cũng đập vào với kiếm khí hoa sen mà xanh lục.

Thình!

Một âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra, lập tức, từng luồng kiếm khí trực tiếp bắn ra tứ phía, mặc ý phá hoại khung cảnh xung quanh.

Cỏ cây xung quanh lúc này đã bị kiếm khí chém vụn, thân hình của tôi và đệ tử môn phái Thanh Thành không ngừng lùi ra sau.

Sau khi ổn định lại, tôi phát hiện quần áo trên người mình nhiều thêm mấy lỗ rách, cũng may không làm tổn thương đến làn da của tôi.

Đệ tử môn phái Thanh Thành cũng không tốt hơn là bao, quần áo trên người hắn đã thiếu mất một góc.

Lần công kích này, hai người chúng tôi đều không ai chiếm lợi thế của đối phương, lòng tôi trùng xuống, thực lực của hắn rất khủng bố, xem ra không dễ đối phó.

Có điều sắc mặt của hắn trông khá khó coi, rõ ràng, hắn đã cảm thấy tôi khá khó nhằn.


- Thằng kia, cậu thật khiến tôi bất ngờ, dựa vào bí pháp để nâng thực lực lên Tiên Thiên cấp tám, không ngờ lại còn ngang ngửa với tôi, thật khiến người ta kinh ngạc!

Giọng nói lạnh tanh của hắn truyền ra, ngữ điệu còn lấp đầy vẻ kinh ngạc.

Mà đối với điều ấy, tôi lại chẳng hề để ý, chỉ muốn mau chóng giết chết hắn, nhưng tôi biết, điều này không dễ như vậy, bởi thực lực của hắn cũng không thể xem thường.

Lần này, tôi cảm thấy khí mùi của hắn lại bắt đầu dâng lên, xem ra hắn muốn tấn công, cảm thấy được điều ấy, một tay tôi để ra sau lưng, một tay khác lại nắm chặt Thị, chân nguyên trong người điền cuồng chui vào trong trường kiếm.

Giây tiếp theo, đồng tử tôi hơi co lại, bởi vì thân hình tên đệ tử môn phái Thanh Thành đã lao vụt lên phóng tới chỗ tôi.

Thấy vậy, tôi đương nhiên không do dự, thân người vươn lên nghênh đón đòn tấn công của hắn, đồng thời, trường kiếm trong tay liên tiếp chém ra rất nhiều luồng khí huyết sát, có điều khi kiếm khí huyết sát bay tới trước mặt hắn, tôi có thể nhìn thấy, đã lập tức bị hắn hóa giải.

Nhưng đây không phải là công kích cuối cùng của tôi, giây tiếp theo, bàn tay đặt sau lưng của tôi vung ra, hai lá bùa bay thẳng tới chỗ hắn.

Bùa Linh Bộc!

Thời khắc Hai lá bùa Linh Bộc bay tới trước mặt hắn, tôi hô nhẹ một tiếng:

- Nổ!

Sau tiếng hô, cả không gian vang lên hai tiếng nổ lớn, kế đó, dưới đất bay lên một tầng khói bụi mịt mù, làn khói trực tiếp bao trùm đệ tử môn phái Thanh Thành vào trong.

Tôi biết, đòn tấn công này, nhìn thì khủng bố, nhưng cũng không thể làm được gì hắn, cho nên trường kiếm trong tay tôi lại lay động, lập tức, kiếm khí huyết sát lạnh lẽo bao phủ cả một vùng trời.

Sắc mặt tôi cũng vào chính thời khắc này mà trở nên lạnh giá.

Khí thế trên người dâng lên đến cực điểm, hai mắt nhìn chằm chằm vào lớp bụi khói trước mặt, giây tiếp theo, đồng tử tôi co lại, bởi vì tôi nhìn thấy, một thân hình đang lao ra từ trong làn khói.

Trên người còn có một luồng sát khí nồng nặc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận